Chương 130: "Mau cho em!" (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn mưa đầu tháng chín đón đưa thật nhiều đợt gió. Chúng tràn qua các toa tàu, hất những giọt nước li ti vào mặt mấy đứa nhóc mải mê chuyện trò, vui chơi quên đóng cửa sổ khi trời đổ cơn mưa. Những đợt gió đó tan ra thì vẫn còn những đợt gió khác có thừa cơ hội thổi đến làm tụi nó lạnh cóng cả người lúc xuống tàu, lúc lên xe về trường Hogwarts và cả lúc tụi nó đã lên phòng ngủ chúng vẫn lượn lờ ngoài khung cửa sổ nhìn vào những gương mặt đã ngủ say trong chiếc chăn ấm áp.

Không rõ có cơn gió nào nhận ra, có một người dửng dưng trước 'chiêu trò' của chúng, cả người không run lên vì lạnh, không hắt hơi đến mệt mỏi cả người. Không quan trọng câu trả lời là có hay không, chúng cũng chẳng bao giờ biết được, sự khác thường đó vẫn còn đang diễn ra - ở một căn phòng với bầu không khí nóng rực trong khi trước đó ít phút nó thật lạnh lẽo và u ám bởi sắc xanh của nước trong hồ.

Và khi những sự việc kỳ lạ liên tiếp xảy ra, con người ta - hay phù thuỷ và một trong hai người con trai ở trong phòng ấy - tỏ ra ngạc nhiên với một sự kỳ lạ kế tiếp thì nó có phải là... một điều lạ lùng khác? Draco thì không cho nó là như vậy, vì hắn không có thời gian để ý đến việc nhỏ nhặt đó.

Choáng ngợp trong tâm trí hắn là người con trai đang cúi thấp người, bờ vai trắng đã ửng hồng, vành tai cũng đỏ lên vì sự ấm nóng bao bọc vào cái thứ thô to của hắn và còn vang vọng bên tai hắn là thứ thanh âm xấu hổ do chính cậu tạo ra dù lúc lời yêu cầu của hắn vừa đặt ra không khỏi khiến cậu ngập ngừng mất mấy giây.

Harry bất giác mím môi, đôi mắt xanh chớp chớp e ngại nhìn cự vật ẩn đằng sau lớp quần ngủ và thầm nghĩ một ý nghĩ ngu ngốc là nó không hề có ý định ngoan ngoãn nằm xuống, trừ khi cậu 'ngoan ngoãn' nghe theo lời hắn.

Trong đầu chỉ quẩn quanh bấy nhiêu suy nghĩ, nhưng vẻ mặt cậu lại hết sức suy tư. Dường như từng dòng suy nghĩ đó đột ngột tách nhau ra và thình lình dính chặt vào nhau - nguyên do hợp lý nhất cho hành động bất ngờ của cậu.

Bàn tay bám lấy vào lớp vải dày dặn và kéo ra, cơ thể vốn đang nóng rực của Mèo Nhỏ lại càng nóng hơn, nhất là khi cái thứ to lớn khi thoát khỏi sự kèm cặp khó chịu mà bật ra ngoài, chạm lên một bên má của cậu. Mớ suy nghĩ trong đầu cậu chẳng rõ đang quấn chặt hơn hay tự ý biến mất khi nhìn thấy nó, chính cậu cũng không biết được.

Chiếc lưỡi nhỏ khẽ khàng liếm nhẹ lên quy đầu sau cái chớp mắt ngờ nghệch và ánh mắt tò mò ngước lên nhìn phản ứng của người đưa ra yêu cầu. Đôi mắt xanh lục bảo không biết đã chớp chớp bao nhiêu lần trước biểu cảm của hắn. Chắc cậu không nhìn lầm đâu nhỉ?

Draco trước đó chẳng phải rất hùng hồn đưa ra lời yêu cầu ép buộc cậu phải làm theo hay sao, thế sự hùng hồn ấy bây giờ đã ở đâu rồi? Sao chỉ có cái nhíu mày cùng đôi mắt xám bạc nhẫn nhịn, chăm chú nhìn cậu dù cho cái thứ kia của hắn đã căng cứng khó chịu trước sự trêu đùa của chiếc lưỡi mềm và ấm.

Hai ánh mắt chạm vào nhau, đôi mắt xanh dường như đọc được suy nghĩ của đôi mắt xám. Harry mơ màng chớp đôi mi, nhẹ nhàng dùng tay nắm lấy vật lớn trước mặt và vuốt ve, cùng lúc cúi đầu há miệng đưa nó vào trong.

Vì chưa từng tưởng tượng và nghĩ đến điều mình đang làm, Harry không rõ trong đầu mình có còn dòng suy nghĩ nào không và chính xác là cảm giác cậu đang trải qua là gì. Cậu bất giác rùng mình khi dị vật nằm trong miệng bỗng ấn mạnh vào một bên - nóng rực và cứng rắn, nên chẳng có gì lạ nếu người trên kia nhìn thấy gò má của cậu phồng lên.

Cánh môi hồng hào khó nhọc thả ra và lại cho vào lần nữa, nó trơn trượt và dễ dàng tiến thẳng vào trong nhưng cũng chính vì điều này mà từ trong đôi mắt của cậu không ngừng tuôn ra dòng nước mắt ướt đẫm. Vì nó nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu, tiến thẳng vào trong, tiếng nấc cụt nho nhỏ theo đó mà phát ra.

Nếu như không cái âm thanh xấu hổ đó thì có lẽ Mèo Nhỏ Harry sẽ nghe thấy tiếng tim đập và hơi thở của chính mình. Vội vã, dồn dập đẩy đưa ra vào, chiếc lưỡi nhỏ khẩy nhẹ lên quy đầu, quấn lấy hạ thân của hắn, làm cho hắn thoải mái nhưng chính hạ thân bên dưới của cậu cũng bắt đầu phản ứng, còn chưa kể đến hơi thở từ lúc nào đã ngắt quãng không đều. Cậu sắp chìm vào trong dục vọng.

Nhắc đến dục vọng và trầm mê, hình như cái người mê dại và lún sâu vào nó theo sự phục tùng - một nửa tình nguyện một nửa do thần trí mơ hồ rỗng tuếch của cậu không có lý do nào để so đo, xét nét.

Draco nheo đôi mắt xám lại, không thể rời khỏi mái tóc đen lắc lư dưới thân mình. Chẳng buồn bận tâm tới giọt mồ hôi chảy dài nhột nhạt, ngược lại, còn thoải mái tận hưởng cái khoái cảm mà Harry mang đến. Hắn bất thần thở dốc và đưa tay xoa xoa mái tóc như nhắc nhở cậu mỗi khi cậu vô tình để chiếc răng nhỏ nào đó cọ vào, giọng điệu êm ái gọi tên:

"Harry... thêm một chút... nữa đi. Xin lỗi em."

Mèo Nhỏ ngơ ngác, khẽ đưa ánh mắt lên trên, đặt một dấu hỏi rõ to trên gương mặt lộ ra sự phấn kích và hứng tình của người yêu. Cậu vẫn nghĩ mình nghe nhầm vì câu xin lỗi đấy, cho tới khi bàn tay đang xoa tóc cậu đột ngột ấn mạnh.

Dị vật theo đó đi thẳng vào sâu trong cuống họng, quy đầu của hắn chạm đến đâu cậu cũng chẳng biết, chỉ nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục có khi nào cậu sẽ nôn ra tại đây. Cảm giác hơi nhờn nhợn ở cổ mỗi lần đẩy vào khiến cậu mơ hồ nhận ra là có điều gì đó không ổn, có thứ gì đó sắp sửa trào ra.

"Ư... hức... ahh..."

Nước mắt ràn rụa tuôn rơi cùng tiếng rên rỉ nỉ non bị chặn đứng và nằm lại nơi cuống họng, chỉ thoát ra ngoài từng tiếng đứt gãy ngay vào lúc Harry bắt đầu thấy mỏi và chẳng cảm nhận được gì thì miệng cậu lại nóng rát vì bị lấp đầy bởi một dòng tinh dịch trắng đục, nhầy nhụa tràn ra ngoài. Cậu thẫn thờ đưa tay lên định chạm vào khóe miệng thì bàn tay nhỏ của cậu đã nằm gọn trong một bàn tay lớn khác. Trước mắt vốn đã mờ đục vì nước mắt như có làn sương phủ lấy, giờ lại mờ ảo loè nhoè vì người kia đã gỡ cặp kính tròn dính đầy chất dịch màu trắng ấy xuống.

"Em ổn chứ? Ngồi dậy nào."

Draco hỏi, không đợi chờ gì nữa kéo cậu ngồi lên. Một tay đỡ lấy đầu, tay kia loay hoay tìm đũa phép giúp cậu làm sạch còn đôi môi thì nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn. Sự dịu dàng tha thiết đó luôn lẫn vào sự ham muốn vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Harry ít khi nhận ra được điều ấy, vì những lúc như thế, cả tâm trí cậu đã ngây ngất và lạc ở một nơi xa.

Cậu thường hay ngượng đến đỏ cả mặt khi nhớ về cái đêm cuồng nhiệt hôm trước nhưng cậu cũng thường xuyên mỉm cười mãn nguyện về bất kỳ hành động cưng chiều trái ngược hoàn toàn với những cử chỉ đáng ghét của hắn trước đó. Hôm nay thì không như vậy, vì cậu không cho hắn cơ hội lặp lại điều ấy.

Mất chừng năm giây để ngón tay của Vương tử chạm tới được đũa phép cây táo gai đặt trên cái tủ gỗ cạnh giường, mất thêm hai giây để quay đầu lại và thay vì cái gật đầu ngây ngốc đáng yêu hoặc thậm chí là cậu có nôn hết tất cả xuống nệm cũng không phải là vấn đề gì to tát. Thay vào đó, cậu lại làm một hành động khơi dậy dục vọng chỉ vừa lắng xuống của hắn.

Trong bảy giây ngắn ngủi, Harry như hoá thành một bé Mèo Nhỏ thực thụ. Cậu nuốt tất cả vào trong và đưa lưỡi liếm chút dịch còn dính ở khóe môi, giương đôi mắt mơ màng ngập nước ngước lên nhìn Draco trong khi gương mặt cọ cọ vào lòng bàn tay của hắn. Đôi môi hé mở, cong lênh thành nụ cười như khoe 'chiến tích' cùng với giọng nói lơ lửng trong veo:

"Draco... của anh... có chút ngọt..."

Harry thành thật nói ra cảm nhận của mình, nheo nheo đôi mắt và mặc kệ cái áo sơ mi đã bung ra vài cái cúc, cứ thế áp sát vào người Draco. Mái tóc đen rối không ngừng đong đưa trước ngực nhưng điều đó có là gì so với hơi thở nóng rực phả vào cổ và cánh mông căng tròn không biết vô tình hay cố ý cọ vào thân dưới của hắn - nó đã đứng thẳng dậy như chưa từng có gì xảy ra.

Vương tử rất không vui mỗi khi người yêu của hắn nói dối, hắn vẫn luôn nghĩ là dù ở trường hợp nào thì nói thật vẫn chiếm phần tốt nhiều hơn là nói dối. Nhưng thi thoảng cái ý nghĩ đó cũng bị lung lay, nhất là khi ở trên giường - những lúc cậu ngập ngừng chối bỏ những lời giễu cợt của hắn. Ngay lúc này cũng vậy, sự thành thật và 'ngoan ngoãn' hết mực của cậu chỉ khiến cho cái thân thể này vào sáng hôm sau mềm yếu tới mức không thể bước xuống giường vì cơn hứng tình mãnh liệt đã hoàn toàn lấn áp sự điềm tĩnh và lãnh đạm thường ngày.

Trong lúc ấy, Harry không hay biết về sự tồn tại của những ý nghĩ đó vì cậu mải mê mùi hương trên cơ thể hắn. Xúc cảm rối bời không phân biệt được là dễ chịu hay bực mình vì cái người nói rằng sẽ giải đáp câu hỏi của cậu lại ngồi im không nói. Cậu bây giờ chẳng cần bất kỳ lý do nào nữa, chỉ muốn chấm dứt cái cảm giác trống rỗng vô thường này. Cậu chau mày, bất mãn liếc nhìn gương mặt không có bất kỳ biểu cảm nào của hắn, lại lay lay bả vai hắn, nũng nịu:

"Draco, hôn em đi! Mau cho em! Em muốn... muốn anh... ahh..."

Câu nói của Mèo Nhỏ nghịch ngợm bỗng bị cắt ngang và đứt lìa, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng và nhẹ tênh. Nguyên do của sự thay đổi đó là do ngón tay của người kia bất ngờ tiến vào nơi hậu huyệt ẩm ướt, giọng nói của hắn lượn lờ bên tai cậu:

"Hừm, em đang thách thức giới hạn của tôi phải không, Mèo Nhỏ?"

Harry khẽ giật người khi ngón tay thứ hai chèn ép, len lỏi vào trong. Cả người run rẩy vì biết rằng Vương tử Slytherin sắp không chịu đựng nổi nữa. Cậu quàng tay qua cổ hắn và hôn lên. Từ cánh môi kéo theo nụ cười đắc ý, nửa thật nửa đùa đáp lại:

"Hmm, nếu đúng vậy thì sao? Đừng nói là anh sợ... sẽ không thắng được em nhé, Huynh trưởng Draco Malfoy?"

Đôi mắt xám bạc của Huynh trưởng trừng trừng mở to, ánh lên ngày một rõ ràng sự điên loạn trước lời thách thức và con ngươi lục bảo hôm nay dụ hoặc và khiêu khích nhiều hơn là xinh đẹp hay xao động lòng người. Hắn ấn mạnh ngón tay vào trong, bàn tay còn lại thì ra sức xoa nắn cánh mông tròn, kéo căng ra nơi tư mật đang mấp máy. Hắn cười tà, chất giọng trầm đục ẩn ý một lời cảnh báo trước cơn giông dành cho cậu:

"Harry, đây là do em tự chuốc lấy, nên một lát nữa em có van xin tôi cũng không dừng lại đâu. Nhớ kỹ vào!"

Từng câu từng chữ của lời 'nhắc nhở' đó chậm rãi đi qua, chưa đến nhập vào với bất kỳ ý nghĩ nào sót lại trong đầu óc mơ mơ màng màng của Harry thì cậu đành phải chấp nhận là nó đã vỡ vụn ra mất rồi. Nó rơi xuống cái vực thẳm sâu, để lại tâm trí quay cuồng và hoảng hốt đến nỗi phải hét lên vì dị vật to lớn kia bất ngờ di chuyển, thúc mạnh vào sâu trong hậu huyệt chỉ vừa hé mở.

Draco nhếch môi, thích thú gằn xuống tiếng cười khi sự ấm nóng và non mềm của vách thịt bao bọc lấy cự vật của hắn. Bên trong vẫn chật chội, ướt át và đặc biệt là hắn chẳng cần chuyển động mạnh thì nơi đó vẫn không ngừng co rút, cọ sát như thể không muốn rời.

Có vẻ Mèo Nhỏ của hắn không ý thức được hành động uốn éo, ngọ nguậy eo của mình chỉ làm cho cái vật to lớn kia càng tìm thấy nơi sâu nhất và nhạy cảm nhất của cậu. Draco cắn nhẹ lên đầu ngực của cậu trong khi hạ thân bên dưới hắn lại cố ý thúc mạnh hơn và chẳng thèm để ý tới đôi môi mỏng phát ra tiếng rên rỉ tỉ tê cùng tiếng nức nở đến khàn giọng mà không có lấy một nụ hôn.

Nhưng Harry không có thời gian bận tâm tới mong muốn nhỏ nhặt khi nãy của mình, tâm trí cậu ngập tràn hình ảnh cự vật thô to của người đối diện đang khuấy đảo bên trong mình, cậu thều thào cất giọng:

"Ưm... em muốn... em muốn nữa... ahh... Draco cho em... em sắp bắn... ah..."

Hẳn là do chờ đợi và kiềm nén quá lâu nên khi Vương tử 'nhận được' lời yêu cầu cùng ánh mắt long lanh không còn lý trí đó, hắn chỉ nhấp hông và đỉnh nhẹ quy đầu lên điểm nhỏ mẫn cảm kia cũng đủ để Harry đạt đến cao trào.

Vật nhỏ của Harry nhễu xuống giường thêm một dòng tinh dịch nữa, rồi mềm nhũn ra như cái cơ thể từ tận hưởng cơn hoan lạc mê dại đã chuyển sang bị người dày vò không thương tiếc - điều này sẽ không trở nên quá tệ nếu vị Thủ Lĩnh Nam Sinh này vẫn chưa hài lòng và muốn nhiều hơn những gì cậu nhận được.

Cậu ngọ nguậy hai cánh mông tròn, khó chịu vì bụng dưới căng trướng do dị vật còn nằm bên trong nhưng không hề di chuyển. Hai tay cậu run run chống xuống giường, hướng cặp mắt xanh lục bảo và đôi chân mày nhíu lại vào nhau về phía người con trai lại muốn giở trò chọc ghẹo cậu, uẩn khúc nói:

"Chồn Sương đáng ghét... anh lại trêu em!"

"Ai trêu em? Tôi còn chưa bắn ra đấy nhé! Với cả, ở tư thế này..." - Draco dừng việc mân mê hai đầu ngực đỏ hồng sưng tấy, cánh tay chuyển dần xuống dưới và dừng lại ở phần da thịt mềm mịn tròn đầy. Hắn thẳng tay đánh xuống một cái và nắm lấy eo cậu, ấn xuống. Hắn nheo mắt cười - "Không phải em nên là người chủ động làm nếu em muốn sao? Nơi này... vẫn cắm chặt và hút lấy tôi đây này!"

Harry giật người hét lớn, báu chặt tay lên vai hắn, cả người run lên từng đợt vì cự vật bên trong lại to lên một phần, liên tục nhấn mạnh vào trong.

Vì sao người yêu của cậu lại có lúc hạ lưu như thế, Mèo Nhỏ uất nghẹn nghĩ thầm, cắn môi muốn bật máu không để tiếng rên nào thoát ra. Và hơn ai hết, hắn biết được điều gì đó mà cậu không biết, điều gì đó về cảm giác kỳ lạ của cậu - rằng nó vẫn chưa thỏa mãn và cậu vẫn còn ham muốn. Không còn cách nào khác, cậu đành giấu đi gương mặt đỏ bừng tránh né ánh nhìn của hắn, lắc đầu nguầy nguậy, cánh môi đỏ hồng nỉ non cất tiếng:

"Không thích... ahh... em không thích tư thế này... ưmm... chậm lại... ức... sâu quá rồi... ah..."

"Hửm? Thực sự chỉ nóng thôi?"

Draco đột nhiên vuốt ve gương mặt ướt đẫm mồ hôi của cậu, để mặc cậu báu lên lưng hắn đến chảy máu, hôn lên cánh môi đỏ hồng hết lần này đến lần khác quyến rũ hắn chỉ qua mấy lời cỏn con nhỏ nhặt. Harry không rõ lòng mình là động tâm đến xuyến xao hay do bị kích thích quá nhiều mà thành thật đáp:

"Ưm... thích... thích lắm... ahh... cho em nữa đi... cho em..."

Trong đêm đầu tiên của năm học cuối cùng, Kẻ Được Chọn Harry Potter hoàn toàn đắm chìm trong khoái lạc, cậu không biết bao nhiêu lần châm ngòi lên ngọn lửa khát khao hoan lạc và mê dại. Cậu giương mắt lên nhìn, nhân cơ hội cắn, liếm và hôn lên cổ như cách hắn vẫn luôn làm.

Vị Vương tử kia cũng vậy, chỉ vì từng câu nói và cử chỉ của người con trai này mà hắn gần như mất hết lý trí. Hừng hực trong người hắn là ngọn lửa tình dục, hắn tặc lưỡi, không giấu được nụ cười và lật người cậu lại, đặt cậu nằm xuống giường. Hắn đẩy hết vào trong, tiếp tục công việc còn dang dở. Không quên thả vào tai cậu mấy lời:

"Ha, hai viên kẹo chết tiệt đó có thể khiến em trở thành thế này sao hả? Được. Đến đây, để tôi cho em biết, giới hạn của tôi nằm đâu, Harry à!"

Chủ nhật, 17/10/2021.

T/g: Mới hết một tháng đi học mà tui tưởng một năm á chời, đủ thứ chiện hết trơn. Tui còn chưa tin được là tui vừa thi kết thúc học phần Mỹ học hôm qua trong khi tui không hiểu gì hết. Thứ duy nhất thầy giảng mà tui hiểu (tui nhớ) đó là tiểu thuyết, tác phẩm văn học mà chỉ miêu tả hành động, không có "sống trải" (cảm xúc, suy nghĩ của nhân vật trong lúc hành động mà tác giả đặt vào) thì sẽ trở thành truyện cổ tích! :<

Tui thì từ lúc 'giác ngộ' sách văn học phương tây, tui 'nghiện' miêu tả rồi nên hổng có lo chiếc fic này sẽ trở thành truyện cổ tích. Lâu lâu còn tả rất nhiều nữa, mn có thấy phiền về chuyện đó hông? Mà có thế nào thì tui cũng viết hà, tại tui đam mê, viết để thoả đam mê là chính đó! (với cũng muốn 'luyện' để miêu tả một cách sâu sắc (tuy dài nhưng cuốn) được như quyển "Ngày xưa có một chuyện tình" tui đang đọc dị á) :>>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net