Chương 31: Những Lá Thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry ngồi bật dậy, mắt mở trừng trừng nhìn cái tủ quần áo trước mặt, thở dốc, mồ hôi nhễ nhại. Vết sẹo hình tia chớp trên trán cậu sau hơn một năm nay nó lại phát đau.

Cậu lau mồ hôi trên trán, xoa xoa vết sẹo. Hình như cậu đã mơ thấy gì đó, một giấc mơ rất dài nhưng cậu không tài nào nhớ lại được.

Lần trước khi Voldemort ở trong trường Hogwarts vết sẹo đau nhức dữ dội, nhưng lần này chắc chắn là không phải hắn ta ở gần cậu vì cậu đang ở nhà của dì dượng Dursley, căn nhà số 4 đường Privet Drive.

Đúng vậy, rất kỳ lạ phải không? Rõ ràng cha đỡ đầu của cậu Sirius Black - kẻ sát nhân vô tội nổi tiếng của cậu đã nói là sẽ đến đón cậu về nhà vào cuối năm học.

Cha Sirius có đến thật, cùng với dì Petunia và dượng Vernon. Vì một lý do nào đó mà thầy Dumbledore yêu cầu cậu trở lại căn nhà số 4, ít nhất là trong ba tuần lễ hoặc một tháng của kỳ nghỉ. Harry thất vọng tràn trề, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Hôm nay là thứ bảy của tuần thứ hai, nghĩa là vẫn còn một tuần nữa.

Cậu rất muốn về nhà, mà bằng cách nào thì cậu không biết, chắc không phải là cưỡi chổi hay dùng bột Floor đâu nhỉ?

Harry cũng đã mấy lần quên hỏi về chuyện này trong những lá thư của cha Sirius. Cậu có nên viết cho chú ấy lá thư nói về chuyện vết sẹo của cậu mới vừa đau nhức trở lại hay không? Nhưng thôi, cha lại lo lắng mà xông đến đây thì nguy. Hơn nữa, Hedwig mấy hôm nay đã được nghỉ ngơi gì. Nó đi đi về về mấy vòng để gửi thư cho bác Hagrid, cha Sirius, Hermione và Ron.

Ron liên tục than vãn chuyện của nó và Blaise, má của nó - bác Molly khi vừa biết chuyện đã nổi trận lôi đình, bác ấy không ngờ là Ron lại có thể đi quen một người con trai thay vì con gái. Trong giới phù thủy không phân biệt đối xử về chuyện này, cơ mà chắc là bác ấy bị sốc.

Hai anh em Fred và George thì cứ lôi ra nói hoài, có lần bác Molly xém nữa là làm nổ tung nhà bếp. Bác giận lây luôn cả gia đình, suốt một tuần liền bác cho cả nhà ăn có một món duy nhất trong bữa cơm. Ron không hề biết là Fred và George nói với bác Molly là Ron là... à mà thôi.

Hermione thì cứ luôn khuyên nhủ Harry nên nói chuyện của cậu và Draco cho cha Sirius biết, sau khi thấy những gì bác Molly thể hiện sau khi biết chuyện của Ron à, không đời nào! Cậu càng muốn giấu nhẹm chuyện này. Cha Sirius mà biết có khi còn đáng sợ hơn cả bác Molly.

Hedwig đã vất vả thì chớ, còn phải tiếp vị khách không mấy thân thiện - con cú của nhà Draco. Suốt hai tuần nay, Harry trả lời hết tất cả những lá thư được gửi tới, trừ thư của hắn.

Lý do là lúc đoàn tàu đến điểm dừng, Harry định nói vài lời với Draco rồi đi, lúc đó cậu rất háo hức muốn được về nhà cùng cha Sirius, dù sao thì lúc nãy ở trong phòng mấy lời ngọt ngào cậu cũng đã nói, nhưng người yêu Draco của cậu là cái tên không biết xấu hổ, biến thái, xấu xa.

...

"Hary, qua ngồi chung toa với tôi đi!"

"Hả!? Anh điên à, em không đi!" - Harry gạt tay Draco ra, định bỏ đi thì bị hắn bắt lại.

Hắn kéo cậu xuống cuối toa, ngấu nghiến môi cậu đến khi nào cậu không còn thở được nữa mới chịu buông ra.

"Anh...umm..."

Draco rất khó chịu, hắn nói nụ hôn mạnh bạo đó là hình phạt dành cho cậu. Harry tức giận chạy đi mất, chẳng thèm nói lời tạm biệt gì cả.

Cậu đồng ý thế nào được, toa của hắn toàn là Slytherin, cậu đâu có mặt dày mà sang ngồi với hắn chứ!

Thế đấy, Harry không viết thư cho hắn theo như lời cậu đã hứa, một lá cũng không! Nhất định không!

Draco thì khác, hắn vẫn đều đặn một tuần năm lá thư gửi tới, đa phần là lời hỏi thăm và xin lỗi vì chuyện hắn đã làm, cậu đã hết giận ngay khi lá thư đầu tiên. Dù dễ dàng tha thứ nhưng cậu quyết định không trả lời. Phải cho hắn nếm mùi bị chọc tức. Nghĩ đến đây, cậu bất giác mỉm cười, quên mất vết sẹo của mình vẫn còn hơi nhói.

Harry nhanh chân xuống lầu ăn sáng. Không biết cha Sirius đã nói gì hay làm gì nhưng khi quay lại đây mọi thứ thay đổi hẳn. Dượng Vernon cho phép Harry để tập sách và làm bài tập trong phòng. Họ không còn bắt Harry làm việc nhà hay nấu ăn, cũng không còn mặc lại quần áo cũ của Dudley nữa.

Dì Petunia đưa một đống quần áo mới cho cậu, dì ấy bảo là cha Sirius mua cho. Ở thế giới phù thủy có một chỗ đổi từ tiền phù thủy sang tiền của dân Muggles. Cậu thắc mắc cha Sirius mới ra tù cách đó không lâu, vậy thì lấy tiền ở đâu ra? Chuyện đó thì sau khi Harry nhìn thấy căn nhà của dòng họ Black cũng đủ biết dòng họ Black giàu có thế nào.

Dù rất tò mò muốn đến nhà cha mình nhưng cậu cảm thấy cuộc sống ở nơi này cũng khá là bình yên và thoải mái, sau bao năm bị Dudley ăn hiếp, lần này cậu có thể thoải mái làm đứa anh họ của mình bất mãn mà không cần phải làm gì.

Chuyện là Dudley phải giảm cân, cũng dễ hiểu thôi, với cân nặng và thân hình hiện tại của Dudley dù chỉ lớn hơn Harry một tuổi nhưng cân nặng thì khỏi phải bàn, ngay cả giáo viên ở trường đã phàn nàn về chuyện trang phục ở trường của nó cũng đủ hiểu.

Dì Petunia bắt đầu kế hoạch ăn kiêng ngay từ ngày đầu của kỳ nghỉ hè, dì bắt cả nhà phải ăn kiêng theo để Dudley lên tinh thần. Harry thì ngoại lệ, cậu không cần làm vậy, vì cha Sirius đã nói rõ với họ, nếu họ đối xử với Harry không tốt, ăn uống không đầy đủ, cậu mà sụt cân nào thì chẳng biết cha sẽ làm gì họ nữa. Dì Petunia cắn răng chấp nhận thực hiện theo yêu cầu của cha Sirius, mặc cho đứa con trai mình có nhăn nhó, thèm thuồng đến cỡ nào.

Bữa sáng hôm nay theo chế độ ăn kiêng là trứng luộc, bơ và táo. Dudley nhìn vào trong dĩa của mình, ba quả trứng luộc, mấy lát bơ và hai quả táo lớn. Của dượng Vernon, dì Petunia và Harry cũng tương tự. Chỉ là đánh lừa Dudley trên bàn ăn thôi, thực ra, một phần bánh mì ốp la và thịt đang chờ sẵn Harry ở trong bếp, chỉ cần chờ Dudley đi khỏi là có thể thưởng thức.

Có vài lần Dudley trông thấy Harry ăn uống no say, ăn toàn những món nó thích như nó không làm gì được, Dudley đã làm loạn lên một lần, một bên là muốn đứa con trai yêu quý của mình giảm cân, một bên thì lại không muốn gặp rắc rối với cha Sirius, dượng Vernon không chịu nổi, đó là đầu tiên dượng quát Dudley, thật là một chuyện khó tin.

Dudley ăn xong phần ăn, nó nhìn quả trứng trong dĩa của Harry, nhưng chỉ nhìn thôi nó không dám cướp, nó sợ cha Sirius của cậu sẽ biến cho nó một cái tai chuột thì nguy.

Dượng Vernon hạ tờ báo xuống, ông hỏi:

"Chừng nào thì mày mới đi?"

Câu này không biết dượng ấy hỏi biết bao nhiêu lần rồi, Harry chán nản nói:

"Một tuần nữa, thưa dượng, cha đỡ đầu của con sẽ tới."

Dượng Vernon gầm lên giận dữ, kèm theo một chút sợ hãi:

"Sao... hắn... hắn... sẽ tới... đây? Hắn sẽ...  tới nhà... tao hả?"

Tin này thật sự làm cho cả gia đình Dursley lo sợ, Harry suýt chút nữa không nhịn được mà phá lên cười. Cậu tỉnh bơ đáp:

"Dạ đúng. Dượng muốn con đi khỏi đây càng sớm càng tốt mà. Nếu vậy thì con chỉ còn một nơi để đi đó là nhà của cha Sirius."

Dượng Vernon nghe từ 'nhà' thì cười sằng sặc, giọng ông hách dịch:

"Nhà? Một tên tù nhân vượt ngục mà cũng có nhà sao?"

Harry rất bực mình khi có người gọi cha đỡ đầu của mình là 'tù nhân', dù hiện tại ai cũng biết ông ấy vô tội.

Đúng lúc đó, ngoài cửa phát ra tiếng động, ai đó vừa nhấn chuông. Dượng Vernon không thèm nghe câu trả lời của Harry mà đi thẳng ra ngoài. Dượng trong vui vẻ hơn một chút khi đoán được đó là ai, dượng liếc xéo sang Harry.

"A, thư tới rồi. Không biết là ai gửi thư cho nhà ta nhỉ, Petunia? Chắc chắn là không phải mày rồi, nhóc con."

Harry chẳng bận tâm gì đến lời nói đó, cậu đã nhận đủ thư trong hai tuần nay, cậu ăn hết quả trứng bé xíu, cắn một miếng táo, để mặc cho Dudley nhìn cậu không chớp mắt.

Một lát sau, dượng Vernon bước vào, tay cầm hai hay ba lá thư gì đó nhưng trông dượng giận dữ lắm, dượng không đi vào nhà bếp mà đi thẳng ra phòng khách. Dì Petunia và Dudley nhìn nhau, rồi hai người cũng đứng dậy đi ra, trước khi đi, Dudley nhanh tay chộp lấy trái táo của ba nó. Harry nghĩ mình nên lấy bữa sáng 'thực sự' rồi lên phòng thì hơn. Cậu nghe dượng Vernon quát:

"Thằng kia, ra đây tao bảo!"

Lại chuyện gì nữa đây? Bộ mấy người trong thư phàn nàn gì về cậu à? Harry thất thỉu đi vào phòng khách, ngồi phịch xuống ghế.

Dượng Vernon đi đi lại trong phòng, không nói gì. Thật là phí thời gian, kêu cậu ra đây chỉ để thấy cảnh này thôi sao? Harry mất kiên nhẫn:

"Có chuyện gì thế ạ?"

Dượng quay quắt lại, ném cho cậu một cái nhìn chán ghét rồi đưa cho cậu hai lá thư viết tay đã bị dượng ấy vò gần như tan nát, dượng nói cụt ngủn:

"Thư của mày."

Harry tròn xoe mắt, thư á? Những người cậu quen biết chỉ có mình Hermione là biết gửi thư bằng phương tiện của Muggles, cô nàng thì đâu có lý do gì để gửi bằng cách này, đã vậy có tới hai lá mới ghê. Cậu cầm lá thư lên đọc lớn, lá thư đầu tiên được viết nguệch ngoạc bằng mực đen.

"Gửi ông bà Dursley,

Tôi là Sirius Black, cha đỡ đầu của Harry Potter. Như tôi đã nói vào cái hôm Harry về nhà ông bà để nghỉ hè, Harry sẽ không ở đó nữa sau ba tuần.

Nhưng có vài chuyện nên tôi sẽ đến sớm hơn dự tính. Cúp Quidditch Thế Giới sắp diễn ra vào thứ tư tuần sau, tôi nghĩ Harry nhất định sẽ rất thích sự kiện này. Thế nên, ngày mai là ngày cuối của tuần thứ hai, tôi sẽ đến đón Harry vào buổi chiều. Tôi nghĩ là tôi không cần phải làm cái chuyện phiền phức này vì tôi vốn dĩ là cha đỡ đầu của Harry nhưng một người bạn của tôi nói ít nhất cũng nên báo trước với ông bà là tôi sẽ đến.

Thân chào,

Sirius Black

Tái bút: Tôi hy vọng Harry không bị thiếu hụt một cân nào trong hai tuần ở nhà ông bà."

Harry nhấn mạnh câu cuối cùng của cha Sirius. Cha lo lắng cho cậu quá rồi, cậu biết cha chỉ nói vậy thôi chứ thực ra cha cũng làm gì họ, chỉ là hù dọa một chút, vậy mà khi nghe đến, dì dượng nhìn nhau lo lắng. Dù sao đi nữa, cậu cũng rất vui, ngày mai là cậu có thể gặp cha rồi, sớm hơn dự tính tận một tuần. Cúp Quidditch Thế Giới sao, nghe thôi đã thấy thú vị. Thật là mong chờ quá đi. Trước sự háo hức của Harry, dượng Vernon cau có hỏi:

"Cúp Quidditch gì gì đó là cái gì?"

Harry nói ngắn gọn:

"Là một môn thể thao của phù thủy."

Chỉ cần nghe chữ 'phù thủy' thôi là dượng Vernon lại thêm tức giận, đối với dượng, những thứ kỳ lạ là những thứ xấu xa và phù thủy là những con người kỳ lạ.

Harry đặt lá thư của cha Sirius sang một bên, cậu định đọc luôn lá thư thứ hai nhưng dượng Vernon ngăn lại, dượng rít lên:

"Lá thư đó không phải của tay đưa thư đưa, nó nằm sẵn trên sàn khi hắn đến, nó để tên của mày thì mày đọc đi. Tao không quan tâm. Mày chẳng phải là nhận thư của lũ bạn mày bằng cú ở trên lầu rồi sao? Sao bây giờ lại có một lá ở trước cửa?"

Harry đăm ra bối rối, ngoài những lá thư nhập học của trường Hogwarts vào năm Nhất cậu chưa từng nhận được lá thư nào của phù thủy theo cách này.

"Ơ... con đâu có biết... chắc là của trường gửi..."

Dượng gầm lên:

"Đừng để chuyện này xảy ra lần nữa, rõ chưa?"

Nói xong dượng đứng dậy đi vào phòng bếp, chả là dượng vẫn chưa ăn sáng. Vợ và con trai của dượng cũng lẽo đẽo theo sau, bỏ Harry lại một mình. Vậy cũng tốt, ít ra là họ không tò mò những chuyện này, họ chúa ghét những thứ kỳ lạ mà.

Harry nhìn chăm chú lá thư, đúng là nó để tên cậu thật, trong khi lá thư của cha Sirius lúc nãy để tên người nhận là ông bà Dursley. Cậu lật sang mặt khi của lá thư, ra lại là một lá thư khác nữa của Draco.

Cậu vừa xăm soi lá thư, vừa rảo bước lên phòng. Thật kỳ lạ, con cú của nhà Draco lúc nào cũng đưa thư qua cửa sổ phòng cậu mà, sao hôm nay lại thế? Cậu đóng cánh cửa phía sau, ngồi xuống giường, mở lá thư ra đọc, kèm theo là một tấm thiệp, giống như thiệp mời.

"Mèo Nhỏ Harry,

Em đừng giận nữa có được không? Mau trả lời thư của tôi đi, tôi biết lỗi rồi mà. Tôi gửi thư cho em nhiều đến nỗi con cú nhà tôi chán ngán cái việc bị em đánh đuổi đi rồi, nên có lẽ nó sẽ không đưa thư cho em bằng đường cửa sổ như mấy lần trước nữa.

Tôi không biết là em có đọc thư của tôi hay không, nhưng nếu em có đọc lá thư này thì mau trả lời tôi đi. Sắp tới là sự kiện Cúp Quidditch Thế Giới, em có đi không? Tôi được mời, em có thể đi chung.

Harry, tôi muốn gặp em, tôi nhớ em...

Draco Malfoy"

Harry mỉm cười, lá thư nào của anh em cũng đọc hết, ngốc ạ! Những lá thư trước cũng không ngọt ngào như vậy, có lẽ chọc hắn như vậy là đủ rồi.

Harry vui vẻ lấy giấy bút, viết:

"Gửi đồ ngốc Draco,

Đáng lẽ em không tha lỗi cho anh đâu, cái đồ đáng ghét. Anh có biết là suốt mấy ngày sau đó môi em bi sưng không hả? Đứa anh họ Dudley của em cứ chọc là 'Bộ ở trường mày cũng có ong nữa à?'. Nếu anh hứa không làm vậy nữa, em sẽ tha lỗi.

Còn về chuyện cúp Quidditch Thế Giới, em sẽ đi, nhưng mà em chắc là đi với cha Sirius. Ngày mai em sẽ về nhà của ông ấy. Cảm ơn anh vì tấm vé."

Harry Potter

Tái bút: Ừm... em cũng nhớ anh, ngốc à!!"

Thứ năm, 30/07/2020.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net