Chương 47: Tiếp Cận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione đặt một tờ báo, Ron nhận được một lá thư của má nó, Pansy và Blaise cũng vậy, Draco thì nhận được một gói quà.

Harry nhìn lên lần nữa. Kìa, con Hedwig của cậu nổi bật với bộ lông trắng muốt, nó đáp xuống an toàn cạnh chén súp còn y nguyên chưa động đến mà Draco lấy cho cậu vừa nãy.

Harry cười, lấy lá thư ra, vuốt ve con cú.

"Mày vất vả rồi."

Hedwig rít nhẹ một tiếng rồi bay đi.

Biết mà, là thư của cha Sirius.

"Harry,

Chắc là con ngạc nhiên lắm khi nghe lý do Remus nghỉ dạy phải không? Ta muốn dành cho con thêm một bất ngờ nữa nên là con đừng trách ta vì đã giấu con chuyện Cúp Tam Pháp Thuật. Remus đã có thai hồi đầu tháng 8, lúc mà con chuẩn bị đi xem Cúp Quidditch Thế Giới. Ta có đưa Remus tới bệnh viện Thánh Mungo để kiểm tra. Ta đã định nói ngay với con sau khi con đi chơi về nhưng sau đó lại xảy ra nhiều chuyện.

Giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám mới của con ta biết chắc là con biết người đó. Con đừng giấu ta. Năm ngoái khi thấy con thân thiết một cách bất thường với tên nhóc Malfoy, ta không nghĩ là do sự kiện Hoán Đổi Nhà. Ta đã hỏi cụ Dumbledore và trong quá trình ta biến hình thành Chân Nhồi Bông đột nhập vào trường ta có nghe loáng thoáng qua cái họ 'Shafiq'. Ta biết những gì con đã chịu đựng cũng như những bí mật của dòng họ Shafiq. Trong kỳ nghỉ hè, ta không hỏi con về chuyện đó bởi vì ta muốn con có một mùa hè thật vui, không bận tâm về vấn đề này. Nên Harry, con phải cẩn thận, ta không hiểu tại sao cụ Dumbledore lại cho người đó đến trường con dạy học nhưng con phải hết sức cảnh giác, ta không muốn con gặp nguy hiểm.

À còn, vết sẹo của con, có bất kỳ dấu hiệu gì của nó phải báo cho ta ngay nhé.

Yêu con,

Cha Sirius."

Harry nhẹ nhàng gấp lá thư lại. Suốt mùa hè, cậu đã gần như quên mất chuyện của Shafiq, cha Sirius biết mất rồi.

Mà vậy cũng tốt. Chuyện của thầy Lupin, chắc cha vui lắm nhỉ? Nghĩ thế, tự nhiên Harry thấy vui vui, cậu cười một mình mà không biết. Draco thấy lạ, hỏi:

"Em cười gì vậy?"

Harry vui vẻ:

"Không có gì."

Thấy Draco vẫn còn nhìn với ánh mắt nghi hoặc, cậu vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên tay hắn:

"Không có gì hết. Nên anh bỏ tay ra khỏi bụng em ngay!"

Lại muốn cậu nổi đóa mới chịu hay sao? Bụng cậu làm gì có mỡ mà sờ!

Hermione đặt mạnh tờ báo xuống. Mặt mày căng thẳng:

"Các cậu, nghe mình nói nè."

Năm người tụi nó đồng loạt nhìn sang. Hermione nói thẳng, tay chỉ vào tờ Nhật Báo Tiên Tri:

"Clitus Shafiq làm giáo viên ở đây chỉ là sự ngẫu nhiên thôi."

Tụi nó nhìn nhau khó hiểu. Như thể mình vừa nghe nhầm hay Hermione sai sót chỗ nào đó. Cô nàng dò theo trang báo chi chít chữ, không đợi tụi nó hỏi hay thắc mắc, cô nàng đọc:

"Nghe này. Alastor Moody hay còn được gọi là Moody Mắt Điên, một cựu Thần Sáng được bổ nhiệm làm giáo sư dạy môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám ở Hogwarts. Nhưng trước ngày khai giảng, Moody đã bị tấn công tại nhà riêng vào buổi tối, ông bị thương khá nặng và hiện tại đang nằm ở bệnh viện thánh Mungo. Bộ Pháp Thuật cũng như trường Hogwarts rơi vào ngõ cụt vì không ai thích nhận chức vụ này kể từ khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã dạy và 'ám' nó. May mắn thay, ông Bộ Trưởng đã nói ra một thông tin khá bất ngờ rằng vị thư ký trẻ vừa đi du lịch với cha mình trở về - Clitus Shafiq đã từng nói với ông trước đây là anh ta có một niềm đam mê đặc biệt với môn học này. Ông Bộ trưởng đã cho phép vị thư trẻ thực hiện cái mong ước đó, đối với ông từ trước tới giờ chưa có vị thư ký nào làm hài lòng ông như Clitus Shafiq..."

Thêm một khoảng không im lặng, chỉ có tiếng cười nói xung quanh. Harry chưa biết phải nói gì thì Blaise đã lên tiếng:

"Nhưng mà biết đâu người tấn công Moody Mắt Điên là Shafiq thì sao, nếu làm vậy, anh ta có thể dễ dàng đột nhập vào trường."

Hermione nói giọng chắc chắn:

"Không thể nào như vậy được. Bởi vì chuyện Moody Mắt Điên sẽ trở thành giáo sư ở Hogwarts tính tới lúc ông ấy bị tấn công chỉ có những người thuộc thẩm quyền về Giáo dục và cụ Dumbledore biết, ngay cả ông Bộ Trưởng cũng giao chuyện đó cho người đứng đầu của lĩnh vực đó quyết định, miễn sao khi ra hoạt động, nó hợp lý. Hơn nữa lúc đó gia tộc Shafiq vẫn chưa xuất hiện trở lại."

Ron nheo mắt:

"Xuất hiện trở lại á? Không phải họ đi du lịch hả?"

"Cậu ngốc vừa thôi, Weasley. Giờ này cậu còn tin cái lý do ngớ ngẩn đó nữa sao?" - Draco nhạo bán.

Harry quắc mắt nhìn, đừng tưởng mình thông minh rồi nói sao cũng được. Draco nhận thấy, liền im bặt. Cậu nghiêm trọng hỏi lại:

"Vậy tức là Shafiq chỉ vô tình vào đây dạy thôi? Mình vẫn cảm thấy có gì đó lạ lắm."

"Tôi đồng ý, sau những gì Joyce đã làm, tôi không nghĩ ông Shafiq lại từ bỏ việc giải lời nguyền từ máu của Harry dễ dàng thế đâu." - Draco nói.

Hermione gật đầu:

"Mình cũng nghĩ thế. Nhưng từ từ rồi tính tiếp. Tới giờ học rồi, mình đi thôi, Pansy."

Hai cô nàng đứng dậy. Ron tò mò:

"Hai người học chung giờ?"

Pansy cười:

"Ừm, tiết đầu của tụi này là Số Học Huyền Bí."

Harry cũng nhìn vào thời khóa biểu, thật may mắn là hôm nay cậu chưa phải đối mặt với vị giáo sư mới kia. Chỉ vừa mới cảm thấy may mắn, liền lại thấy thật xui xẻo khi nhìn thấy hai tiết Tiên Tri chiều nay, cậu ngán ngẩm:

"Sao tiết Tiên Tri lại được xếp ngay ngày hôm nay vậy không biết!"

Ron tán đồng:

"Đúng, chán chết được!"

"Nếu không thích, em có thể đổi mà. Sao phải cố làm gì?" - Draco hỏi.

Harry chán ngán nói:

"Không học Tiên Tri em biết chọn môn nào bây giờ. Muggle Học, Cổ Ngữ Rune, Số Học Huyền Bí, nghe thôi đã thấy nhức đầu. Hermione bỏ Tiên Tri sang Số học. Còn anh thì sao, Draco?"

Draco trả lời, đứng dậy:

"Cổ Ngữ Rune, biết thêm một thứ ngôn ngữ khác cũng thú vị lắm đấy. Tôi đi trước, em ăn hết đi nhé. Tiết hai gặp lại em, Mèo Nhỏ!"

Vẫn như thói quen, trước khi đi, Draco xoa đầu Harry. Người ta hay nói có những hành động vô thức của con người có thể lây từ người này sang người khác, như ngáp chẳng hạn. Nhưng trông trường hợp này là xoa đầu. Không biết là Blaise có cố ý bắt chước hay không, nhưng trước khi đi, cậu ta cũng xoa đầu Ron y hệt.

Được người yêu quan tâm, thích thật phải không? Suốt buổi sáng, tâm trạng của Harry và Ron rất rất tốt, hai người cứ cười suốt thôi, Harry quên mất những suy nghĩ, phiền muộn.

Ngay cả khi trong giờ Chăm sóc Sinh vật Huyền bí đứa nào cũng than vãn vì làm những việc như cho mấy con Tôm Đuôi Nổ ăn hay lấy mủ của một loại cây kỳ lạ, vậy mà có hai kẻ nào đó nhưng ở trên mây.

Tụi nó đành phải đáp đất khi chuẩn bị đến tiết Tiên Tri. Ron giờ ăn trưa bị hai anh Fred và George chọc nên nó giận hờn lên lớp trước. Harry là người đi cuối cùng, dù sao vào trễ cô ấy cũng chẳng nói gì.

Khi đang đi lên cầu thang, một người bên Ravenclaw tiếp cận cậu. Eirene nói:

"Xin chào! Em là Harry Potter phải không?"

Harry quay lại nhìn. Cậu nhận ra đây là cô gái cậu đã nhìn thấy lúc sáng. Cậu ngập ngừng:

"Ơ... đúng vậy..."

Eirene đưa tay ra, cười, trong thân thiện hơn hẳn so với bộ mặt kiêu kỳ và nụ cười quái dị ban sáng.

"Chị là Eirene Carney. Làm quen được không? Chị... rất thích em!"

Không biết nữa, Harry thấy hơi không thoải mái, nhưng vẫn đưa tay ra. Là thích theo kiểu nào chứ? Hâm mộ như Colin Creevey? Cậu hỏi:

"Chị... có chuyện gì với em sao? Em có giờ học, em nghĩ mình phải đi!"

Eirene nhìn vào đồng hồ, cô nàng nói:

"Còn sớm mà. Mười phút nữa buổi học mới bắt đầu, chị chỉ có hôm nay là rảnh rỗi, em nói chuyện với chị một chút đi! Chị rất thích em, chị muốn biết thêm về em, có được không?"

Harry định từ chối nhưng nghĩ lại thì dù sao đây cũng là một cô gái, có thể nói là 'mời' cậu trò chuyện? Lại còn rất xinh đẹp. Cậu cũng không muốn đến lớp cho lắm nên là:

"Cũng được. Chỉ một chút thôi."

Eirene vui vẻ ra mặt, bắt lấy tay Harry dẫn cậu đến chỗ chiếc ghế đặt ở hành lang. Cô nàng hỏi mấy câu mà ai cũng sẽ hỏi. Vết sẹo, hòn đá Phù thủy, Tử Xà.

Harry miễn cưỡng trả lời, không nhiệt tình cho lắm. Eirene không biết trong lòng đang nghĩ gì mà lại chăm chú nhìn chiếc nhẫn trên cổ Harry. Môi cô nàng khẽ cong. Là cặp với Draco? Thế thì có trò vui rồi đây.

Trong lúc Harry không để ý, Eirene cúi xuống nhìn, chạm chạm lên chiếc nhẫn. Cậu giật mình khi nhìn thấy, lùi về phía sau:

"Chị đang làm gì vậy, Carney?"

Eirene không bối rối hay có vẻ hối lỗi gì, còn ra vẻ hiếu kỳ:

"Hmm, vì chiếc nhẫn của em rất đẹp, chỉ muốn nhìn một chút thôi."

Harry rất không thoải mái,cậu muốn tránh xa chị ta ra nhưng lại không biết làm sao.

"Nè, sao em lại đeo nhẫn theo cách này? Mà nhìn kiểu dáng chắc là nhẫn đôi. Hơ, vậy ra em có người yêu rồi? Là ai thế, nói cho chị biết một chút có được không?"

Harry tránh ánh mắt của cậu ta, cọc cằn nói:

"Sao chị lại quan tâm đến chuyện này?"

Harry nhìn ra chị ta cười rất giả tạo. Eirene giả vờ xụ mặt xuống:

"Vì chị thích em! Xem ra chị mất cơ hội rồi! Mà trước sau gì mọi người cũng biết. Hay là do... người yêu của em không được bình thường? Để chị đoán nhé ... là một cô nàng có ngoại hình không đẹp... hay là...  người đó còn chẳng phải cô nàng?"

Cơn giận lên đến đỉnh điểm, nếu chị ta không phải con gái, Harry đã xém chút không chịu được đập cho một trận. Cậu đành cắn răng nuốt giận vào trong, đứng dậy:

"Xin lỗi, em phải đến lớp! Chào chị."

Eirene nhìn Harry tức tối mà cười thầm, chị ta không giấu cái nụ cười khinh miệt và quỷ quyệt kia nữa.

"Để tôi xem, cậu và Draco có còn hòa thuận được nữa không!"

Chị ta nói đúng, câu nói đơn giản của chị ta làm Harry phân tâm.

...

Đại Sảnh Đường

"Dây chuyền của em đâu, Harry?"

Draco vừa tiến lại chỗ Harry, chưa kịp ngồi xuống đã hỏi.

Harry vờ nhìn sang chỗ khác. Nếu như không có Eirene chắc cậu cũng chẳng bận tâm. Harry đã gỡ ra cất vào túi áo choàng. Không ngờ là Draco lại nhận ra. Cậu hơi bối rối:

"Không... không có gì. Em để trong túi."

Draco trông có vẻ như bị tổn thương. Hắn nhìn cậu không chớp mắt:

"Em không thích à?"

Harry phủ nhận:

"Không có. Chỉ là..."

Draco đột nhiên không hỏi nữa. Vươn tay lấy một đĩa salad trộn, ăn ngon lành. Điều này càng làm Harry khó chịu. Hắn lạnh lùng:

"Nếu không thích, sao lúc đó em không nói?"

Hắn sẽ nghĩ gì nếu biết có một cô gái tiếp cận và nói mấy lời đó. Không nên nói ra, chắc chắn không được.

"Anh đừng hiểu lầm. Em rất thích nó. Em chỉ là... trong tiết Tiên Tri sợ cô Trelawney nhìn thấy rồi cổ lại suy đoán lung tung về tương lai của em. Em rất ghét nên mới tháo ra."

Harry lấy sợi dây trong túi ra, tự mình đeo vào. Thôi thì chắc phải chú ý hơn, tránh gặp loại người như chị ta vậy.

Draco thì nghĩ là cậu đang nói dối, hắn dò xét:

"Em nói thật không đấy?"

Harry bắt đầu bữa tối, cậu lấy cho mình vài miếng thịt. Cậu gật đầu.

Draco nhíu mày, đích thị là nói dối:

"Không phải em xấu hổ sao?"

Harry chớp mắt:

"Xấu hổ? Vì sao em phải xấu hổ?"

Draco vẫn kiên trì dò hỏi:

"Không ai hỏi em về chiếc nhẫn?"

Harry vẫn tỉnh bơ:

"Cũng có, nhưng em nói là của cha Sirius cho em. Người ta đâu có vô duyên đến mức điều tra em có nói thật hay không chứ?" - Cậu nghĩ thầm, trừ Eirene Carney.

Draco hạ nĩa xuống, hắn nhìn cậu, liếc mắt sang Eirene. Có liên quan đến chị ta sao, nãy giờ cứ nhìn sang đây.

"Nếu thấy không thoải mái, em có thể không đeo."

Harry khó hiểu nhìn hắn. Này là có ý gì, cậu chẳng hiểu gì hết.

"Cũng không hẳn. Bộ anh muốn em nói thẳng ra cái này là của anh tặng?"

Draco gật đầu.

"Ừ, càng tốt."

Thật bó tay, Harry là kiểu người dễ dàng nói mấy việc này cho người khác nghe chắc. Cậu xua tay.

"Thôi, thôi. Em không dở hơi đến mức tự tiện nói cho người khác nghe chuyện của mình."

Draco nghe không rõ, hắn dành hết sự tập trung lên Eirene. Chị ta thực sự đang muốn làm gì, cái nhìn của chị ta với Harry làm hắn khó chịu.

Thứ tư, 19/08/2020.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net