Chương 48: Thầy Và Trò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Harry." - Draco gọi, giọng hắn không được vui cho lắm.

Harry ăn hết miếng cá, nhìn lên:

"Sao thế? Anh không khỏe ở đâu à?"

Draco nhìn mặt cậu, không có vẻ gì là gặp chuyện không vui. Là do hắn không nhìn ra, hay hắn lại đa nghi quá. Hắn ngập ngừng một chút:

"Em... hôm nay có gặp chuyện gì kỳ lạ không?"

Harry chớp mắt nhìn hắn, sao đột nhiên lại hỏi cái này. Cậu ngẫm nghĩ, chuyện có một bà chị năm Năm tên Eirene tới bắt chuyện có được gọi là kỳ lạ không? Mà một ngày cũng có khối người đến hỏi chuyện, thôi thì bỏ qua chị ta vậy.

"Không. Anh làm sao đấy, anh gặp chuyện lạ?"

"Không có gì. Em ăn tiếp đi."

Draco không có ý kiến, ập ờ cho qua. Nhưng mắt thì vẫn liếc nhìn về phía hai chị em Carney.

Elwyn gai hết cả người, nhăn nhó nhìn chị mình:

"Này, chị làm gì Potter mà tên Malfoy cứ nhìn sang đây hoài vậy?"

Eirene tỉnh như không, đẩy nhẹ khay bánh ngọt sang một bên:

"Chẳng làm gì hết. Chỉ tò mò một chút... về người yêu của Harry Potter nổi tiếng."

Elwyn tay cầm nĩa, chống cằm mỉa mai:

"Hừm, xem ra nổi tiếng cũng mệt thật. Chuyện này mà lan ra, chắc chắn sẽ vui lắm."

Eirene hất mái tóc, cắn nhẹ một miếng táo:

"Nhóc có định làm gì cậu nhóc Weasley thì cũng nên cẩn thận, còn chưa hết ngày mà Draco đã chú ý rồi. Phải cẩn thận, Wyn."

Elwyn nâng cái nĩa lên cao, ngang tầm mắt, nhìn thẳng về phía Blaise và Ron, cả hai đang nói cười vui vẻ, làm Elwyn có chút ganh tị.

"Biết rồi, bà chị già Ei. Tôi không vồ vập như bà chị đâu mà lo."

Trong đầu Elwyn hẳn đã nghĩ ra một ý nghĩ, cậu ta cười gian trá, nhìn bóng lưng của Ron Weasley.

...

Cũng được vài hôm kể từ ngày học đầu tiên. Giáo sư Shafiq chẳng thấy động tĩnh gì. Cớ sao người Harry cần quan tâm là giáo sư Shafiq lại chuyển sang Eirene thế này. Hôm nào cũng gặp chị ta, mà lại toàn là những lúc cậu đi một mình, với Ron hoặc Hermione. Trùng hợp à? Hay chị ta ghét Draco?

Hôm nay cũng tương tự, Harry cùng Ron và Hermione từ lớp Thảo Dược Học đi thẳng xuống tầng Hầm, tiết tiếp theo là Độc Dược của thầy Snape.

Ron lục lọi cặp của nó, nó kêu lên:

"Chết, mình bỏ quên sách Độc Dược rồi. Làm sao giờ?"

Hermione cằn nhằn:

"Vậy cũng hỏi, bồ chạy về lấy đi. Vẫn chưa muộn đâu."

Ron gật đầu lia lịa, nó chạy nhanh hết mức có thể về phía cầu thang, đi thẳng về tháp Gryffindor. Vì nó chạy quá sức nên khi về đến nơi thì thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, khó khăn với lấy cuốn sách trên bàn.

Vì vội vội vàng vàng không cẩn thận nên nó làm rơi quyển sách giữa đường mà chẳng hay. Một người mặc đồng phục từ phía sau nhìn thấy, nhặt lên, gọi lớn:

"Này, cậu làm rơi đồ!"

Ron dừng chân, quay mặt lại, nhìn quyển sách trên tay cậu học sinh mặc đồng phục Slytherin, trừ Draco và Blaise, nó chẳng ấn tượng tốt với ai trong Slytherin hết nên có chút cảnh giác.

Elwyn thì thản nhiên tiến lại gần, đưa sách cho Ron, mỉm cười:

"Sách của cậu. Tôi là Elwyn Carney, năm thứ Tư, học cùng với cậu cũng gần bốn năm nhưng đây là lần đầu tiên ta nói chuyện nhỉ? Cậu là Weasley phải không?"

Ron chau mày, không lý nào một phù thủy thuần chủng thuộc giới quý tộc như cậu ta lại muốn làm bạn với nó, nó nghi hoặc:

"Cậu tính nói nhà tôi là phù thủy thuần chủng nhưng lại sinh quá nhiều con chứ gì?"

Elwyn thoáng một nét kinh ngạc rồi nở một nụ cười:

"Không phải. Không phải ai cũng thế, cậu chẳng phải cũng thân với Malfoy và Zabini đó sao? Mà thôi, nhanh lên không chủ nhiệm nhà tôi lại trừ điểm cậu đấy!"

Elwyn chạy đi trước, bỏ lại Ron chạy theo phía sau, lòng đầy nỗi nghi ngờ.

May mắn, Ron không bị trừ bất kỳ điểm nào. Nó vừa ngồi xuống ghế, Harry hỏi:

"Sao bồ lại đi với cậu ta? Là ai vậy?"

Ron nhún vai:

"Mình gặp cậu ta trên đường, Elwyn Carney, coi bộ cũng kỳ quặc lắm!"

Harry nhận ra gương mặt đẹp trai đó, là em trai của Eirene. Sao người nhà Carney lại xuất hiện cùng lúc trước mặt tụi nó? Lại trùng hợp nữa chắc, cậu định nói cho Draco nghe nhưng xem ra có chuyện khác cần phải quan tâm.

Bên kia, Elwyn nhìn sang đây cười đắc ý, nụ cười giống hệt của Eirene. Logan ngồi cạnh, cau mày nhìn cậu ta:

"Cậu cười ngốc ra đó làm gì? Đừng nói là thích tên Potter hay Weasley đấy nhé!"

Elwyn cười mỉa:

"Cậu nghĩ sao? Tôi mà lại đi thích hai tên tầm thường đó á? Ngốc chết đi được, chờ 1000 năm nữa đi!"

Đại Sảnh Đường

Như thường lệ, tụi nó xuống Đại Sảnh ăn trưa, nghỉ ngơi rồi chuẩn bị cho những tiết học tiếp theo.

Quên mất, Draco hôm nay về dãy bàn Slytherin ăn uống đàng hoàng theo ý của Harry, cậu không muốn ngày nào cũng gây sự chú ý.

Draco dù không muốn nhưng vẫn nghe theo. Blaise cũng vậy, đành phải nhìn Ron từ xa thôi chứ biết sao.

Hermione thở dài:

"Thiệt tình, mình hết nói nổi tụi con gái. Tụi nó mê thầy Shafiq. Đến giờ ngủ mà tụi nó còn nhắc tới nhắc lui."

Harry chán nản:

"Với cái vẻ ngoài đó, không thích mới là lạ."

Cái viễn cảnh hồi năm Hai lại tái diễn, ít nhất, Hermione và Pansy không nằm trong số những đứa cuồng nhiệt theo đuổi.

Ron chẳng nói năng gì, chỉ có giờ ăn là nó tập trung tuyệt đối. Phải chi cậu cũng thoải mái được như nó thì hay.

Hai ông anh của nó, Fred và George chạy vào.

Hai người trông vui vẻ lắm, chỉ vừa bước tới cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện, đùa giỡn. Hai người hào hứng ngồi xuống ăn trưa, Fred nói:

"Một buổi học tuyệt vời nhỉ?"

George cười:

"Chứ còn gì nữa, em bắt đầu khoái ổng rồi."

Ron thấy lạ, nó tò mò, hỏi ngay:

"Gì mà vui dữ?"

Hermione châm chọc:

"Đó giờ ngoài môn 'quậy phá' ra, em không biết là hai người còn thích học một môn nào khác đấy!"

Fred bĩu môi, khoác tay lên vai Hermione, đùa cợt:

"Đừng nói những lời đau lòng đó chớ, Granger. Tụi này học đâu có tệ."

George gật đầu thật mạnh:

"Phải, phải. Tụi này cũng học hành đàng hoàng chứ bộ."

Hermione hừ mũi, chanh chua nói:

"Vậy thì nói em nghe thử, môn học nào làm hai anh thích thú đến thế?"

Fred và George đồng thanh:

"Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của giáo sư Shafiq!"

Trên bàn giáo viên, giáo sư Shafiq vẫn bình thản ngồi ăn trưa. Những người khác cũng không khác gì, tụi học sinh nữa, đứa nào cũng tranh nhau nói chuyện của mình. Chỉ có bộ ba Gryffindor nổi tiếng là trợn mắt nhìn nhau, xém chút là hét lên.

Hermione giả vờ ho vài tiếng rồi vào vấn đề chính:

"Hai người nói vậy là sao? Em không hiểu."

Fred uống hết ly nước bí, anh chàng cười lả chả:

"Cho anh hỏi một câu. Tụi em làm gì mà ngạc nhiên quá vậy?"

Câu hỏi này hơi khó trả lời. Một giáo viên dạy giỏi thì đâu có vấn đề gì nhưng đó là người của gia tộc Shafiq - một gia tộc có dính dáng đến một lời nguyền, liên quan không ít đến Nghệ Thuật Hắc Ám.

Hermione chỉ biết cười trừ. Harry gãi đầu, ngập ngừng:

"À thì... tụi em chưa có tiết của giáo sư Shafiq. Nên không biết thầy ấy lại dạy giỏi hơn cả thầy Lupin."

Hermione và Ron gật đầu tán thành. Fred và George cười cười, họ không mảy may nghi ngờ. George nói:

"Đúng. Tuyệt vời lắm luôn. Anh đảm bảo tụi em sẽ thích học với ổng. Đặc biệt là em đó Granger."

Hermione khó hiểu, cô nàng ngờ nghệch hỏi:

"Sao hai anh biết? Em còn chưa học mà?"

Fred chọc, chả là anh chàng đang muốn trả đũa chuyện lúc nãy.

"Còn sao nữa, vì em là con gái. Tụi con gái đứa nào chả mê tít ổng."

Hermione rít lên:

"Không bao giờ có chuyện đó. Em không bao giờ quan tâm tới vẻ bề ngoài của các giáo sư. Họ dạy giỏi thì em mới thích."

Fred và George bắt bí được Hermione không hiểu Ron lại thấy vui, chắc là vì đó giờ nó là người bị cô nàng 'sửa lưng' nhiều nhất. Nó nói bằng giọng hóm hỉnh, chẳng khác gì hai ông anh của mình:

"Ủa, vậy hả? Vậy chứ ai hồi năm Hai, ai mê mẩn giáo sư Lockhart đến nỗi nhớ cả cái tham vọng bí mật của ổng là loại bỏ thế giới xấu xa ác độc rồi bào chế thuốc gì gì đó? Ai vậy ta?"

Hermione đen mặt, Fred và George thì cười sặc sục, thức ăn rơi vãi tùm lum. Ron và Harry cũng thấy tay che miệng, cố nín cười. Cô nàng cáu kỉnh:

"Bộ vui lắm hả? Các cậu có thôi đi không?"

Harry cười toe:

"Nhưng mà Hermione, Ron nói đúng."

Mặt Ron dương dương tự đắc. Hermione không thèm so đo với tụi con trai, cô nàng sách cặp bỏ đi.

Giờ ăn trưa chỉ mới bắt đầu được khoảng ba mươi phút. còn hơn bốn mươi lăm phút nữa mới bắt đầu tiết học đầu tiên của chiều nay, nên đảm bào cô nàng sẽ quay về Phòng sinh hoạt hoặc vào Thư viện.

Ron vui vẻ ra mặt, nó nói:

"Thiệt là vui nha. Cuối cùng mình cũng thắng."

Harry cũng hùa theo chiến thắng không mấy oanh liệt đó của Ron. Không hiểu sao nãy giờ cậu cứ cảm giác có ai đó đang nhìn mình. Cậu nhìn xung quanh. Dừng lại ở bàn bàn giáo viên, giáo sư Shafiq đang nhìn cậu.

Harry giật mình quay đi. Thấy Harry căng thẳng, Ron hỏi:

"Harry, có gì không ổn à?"

Harry thì thầm:

"Bồ nhìn coi, thầy Shafiq có nhìn xuống đây không?"

Ron nhìn lên một cách công khai, minh bạch không sợ hãi gì cả. Nó làm Harry hơi hoảng, nhưng không có gì xảy ra cả. Ron nói:

"Có đâu, ổng đang ăn trưa mà. Bộ ổng nhìn bồ?"

Harry gật đầu. Lúc này, Ron đã hết vui vẻ nổi, nó nghiêm trọng nói:

"Vậy có khi nào ổng tới đây để bắt bồ đi nữa không?"

"Mình không biết. Mình nên làm gì giờ?"

"Mình nghĩ bồ nên nói chuyện này cho Malfoy biết đi. Mình cũng muốn đi gặp Blaise."

Harry không chần chừ, cậu đồng ý ngay lập tức:

"Mình đi thôi."

Tiết đầu tiên của buổi chiều là Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, trước sau gì cũng phải ra khỏi trường nên đi trước cũng không gây hại gì.

Trên hành lang, Harry đưa tay nghịch chiếc nhẫn trên cổ, cậu hỏi:

"Anh nghĩ sao, Draco?"

Draco ở hiện tại không biết đang gặp chuyện gì mà hắn lại không vui, hỏi lại:

"Nghĩ chuyện gì?"

Harry vẫn vô tư cầm lấy tay hắn, vân vê chiếc nhẫn bạc trên ngón tay.

"Thì chuyện Fred và George nói. Em không tin được là hắn ta còn biết dạy học đấy."

Draco lạnh lùng:

"Thì ngày mai sẽ biết. Ngày mai mình có tiết kia mà."

Harry cảm thấy khác lạ. Sao tự nhiên lại lạnh nhạt, có phải giận chuyện gì rồi không? Cậu kéo mạnh tay, bảo hắn dừng lại.

Draco thắc mắc:

"Sao vậy?"

Harry nhăn nhó:

"Câu đó em phải hỏi anh mới đúng. Anh đang gặp chuyện gì sao?"

"Không có. Hôm qua ngủ không đủ nên tôi hơi mệt."

"Anh bị mất ngủ?"

"Không, tôi làm bài tập."

Nhìn Draco thiếu sức sống thế này, thật tình là không quen chút nào. Hắn đột nhiên gục đầu vào vai cậu, giở giọng nũng nịu:

"Sáng giờ không được học chung với em tiết nào. Trưa em còn không cho tôi ngồi chung. Bây giờ em lại hỏi tôi về người khác. Tôi buồn đấy."

Lại nói quá lên, còn chưa được nửa ngày. Harry phì cười, bộ dáng làm nũng này chắc chỉ có mình cậu mới được thấy. Harry vỗ vỗ lưng hắn:

"Vậy em phải gì cho anh đây?"

Draco không trả lời, cọ cọ qua lại trên vai cậu, được nước thì ôm chầm lấy. Harry hiểu ý, cậu thì thầm:

"Một cái hôn bù đắp cho anh, chịu không?"

Thứ sáu, 21/08/2020.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net