Chương 51: "Em là ngoại lệ của tôi!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thêm một cơn gió nữa thổi đến, có lẽ cơn gió cũng khó hiểu không biết vì sao hai người lại nhìn nhau lâu như thế. Thay vì bay qua thì cơn gió lại tò mò ở đậu lại. Liên tục sờ qua tóc, qua áo sơ mi, áo choàng, cà vạt và cả gương mặt.

Cũng nhờ cơn gió, Draco mới phát giác việc mình đang bị ánh mắt ngọc lục bảo khi hút hồn, những lời Harry vừa nói, hắn nghe rất rõ. Mặc kệ cơn gió có phần phiền phức kia, hắn vẫn nhìn vào mắt cậu, lên tiếng:

"Tử Thần Thực Tử. Em biết được điều gì, Harry?"

Ba của Draco là Tử Thần Thực Tử, đúng vậy, đó là điều Harry đã và đang lo lắng.

Lúc nhận lời làm người yêu của Draco, mọi chuyện lúc đó làm Harry bị choáng ngột trong những suy nghĩ khác như Joyce Shafiq hay Sirius Black vượt ngục. Hay lúc cha Sirius nhắc đến, ngay khi về tới nhà, cậu đã nhận được quá nhiều bất ngờ, đến tận kia năm học bắt đầu, cậu vẫn chưa thoát ra được. Con người ta đâu thể nào cùng một lúc lo nghĩ quá nhiều chuyện cùng một lúc.

Chỉ có lúc này, khi Draco nhắc tới chuyện thầy Snape có thể sẽ biết hai người là người yêu, ai biết được ông ấy có nói ra mối nghi ngờ đó cho ba của Draco biết hay không, dù gì thì ông ấy cũng là cha đỡ đầu của hắn.

Draco nói đúng. Cậu, Harry Potter, được giới phù thủy biết đến với cái tên Đứa Bé Sống Sót, Kẻ Được Chọn, hay Cứu Thế Chủ. Cậu rất ghét mấy cái tên đó, cậu đã không thể lựa chọn, cậu đã được Voldemort 'chọn' trước khi cậu biết mình là phù thủy. Quan trọng hơn, nếu suy đoán của cậu là đúng thì hắn đang tìm cách quay trở lại.

Còn ba của Draco, ông Lucius Malfoy, theo những gì cậu được biết thì ông là một Tử Thần Thực Tử, thuộc hạ của Voldemort.

Nếu như một lúc nào đó, trong tương lai, Voldemort trở lại, ông Malfoy liệu có lôi kéo con trai mình trở thành một Tử Thần Thực Tử hay không? Nếu chuyện đó xảy ra, chẳng phải là Harry và Draco sẽ đối đầu với nhau như cách hai năm về trước?

Từ thù thành bạn đã khó, liệu từ bạn có trở lại thành kẻ thù hay không?

Theo nhiều phương diện, điều đó là có thể, và nó rất dễ dàng thôi, chỉ cần có lý do. Nó đủ đau đớn và đủ khiến người khác tổn thương, một khi trái tim đã không còn lành lặn, không phải một vết nứt, mà là thiếu mất một mảnh.

Thời điểm hiện tại, ở cả hai người đều chẳng ai có lý do để chống lại người kia. Có lẽ sẽ khắc nghiệt và khó khăn gấp bội khi cả hai đã gần như dành trái tim mình đặt trên người còn lại.

Trong mắt người này, người kia là tồn tại duy nhất. Và trong mắt người kia, người này chính là không thể thay thế cho bất kỳ ai. Không một ai.

"Điều em biết, anh biết rõ hơn em, Draco. Vì người đó là ba của anh."

Harry biết chuyện gì, Draco chắc hẳn biết rõ. Cậu nhìn sâu vào đôi mắt xám, trước đây chẳng phải nó rất lạnh lẽo và u buồn hay sao?

Không cẩn thận sẽ vấp ngã, không cẩn thận sẽ bị người khác lừa gạt, và không cẩn thận sẽ bị những suy nghĩ tiêu cực chiếm lấy. Mèo Nhỏ Harry, lại không cẩn thận rồi!

Cậu sẽ ra sao nếu như mỗi lúc một chìm xuống, trong nhiều trùng hợp, phải được ai đó giúp đỡ.

Trong trường hợp của cậu thì người đó chính là Draco, luôn luôn là vậy. Hắn cắt đứt ánh nhìn, vươn tay xoa mái tóc rối, ngồi dậy.

"Đúng, tôi biết. Và điều tôi biết là, điều em đang nghĩ đến đã thay đổi. Em đừng bận tâm quá nhiều."

Harry không hiểu, không bận tâm là có ý gì? Cậu cương quyết:

"Không thể không bận tâm. Nói em nghe, điều gì đã thay đổi, còn chuyện gì mà em chưa biết nữa không?"

Draco chuyển ánh mắt về phía lâu đài, thận trọng nói từng chữ:

"Đúng là ba tôi là Tử Thần Thực Tử nhưng chỉ là chuyện trước đây. Hiện tại, tôi không chắc lòng trung thành của ba tôi có dành cho Chúa Tể Hắc Ám hay không."

Harry không thay đổi biểu cảm, ngược lại, trong lòng lại nhẹ đi hẳn, như vừa trút bỏ được gánh nặng. Cậu ngồi dậy, tựa mình vào gốc cây táo, ngồi cạnh Draco. Đồng thời nhớ lại những lần cậu đã chạm mặt ba của Draco. Cậu nghiêng đầu:

"Nhưng mà... hồi năm thứ Hai, ba anh đã bỏ cuốn nhật ký của Tom Riddle vào giỏ của Ginny, điều đó chẳng phải là muốn Voldemort hồi sinh sao?"

Draco nhướng mày, đánh vào cái tên Harry vừa nhắc đến:

"Tom Riddle?"

Harry gật đầu:

"Ừm, là tên Voldemort lúc còn trẻ. Em cũng không biết nói sao nữa, nhưng trong cuốn nhật ký đó có linh hồn của hắn lúc hắn mười sáu tuổi. Nó đã sai khiến Ginny. Như anh biết rồi đấy, Phòng chứa Bí Mật rồi con Tử Xà trong đó. Em cứ tưởng linh hồn trong quyển nhật ký cũng đã ra lệnh cho ba anh làm vậy. "

Draco hiểu rõ, nguyên do sâu xa của nỗi lo lắng trong lòng Harry, hắn lắc đầu:

"Không phải. Trước đây, tôi có tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của ba mẹ tôi. Ba tôi đã không còn muốn đi theo con đường này, mẹ tôi cũng đã nhiều lần khuyên ông ấy nên làm điều đó. Cuối cùng, ba tôi cũng tiết lộ một điều, ba tôi đang giữ một vật của Voldemort, là một cuốn nhật ký. Ba tôi đã bỏ nó đi mà không hề biết trong đó có gì. Sở dĩ ba tôi đưa cho cô bé nhà Weasley đó là bởi vì ba tôi chỉ muốn tống khứ nó đi thôi. Và thay vì vứt nó theo cách thông thường, ông lại bỏ vào giỏi của cô bé nhà Weasley, con gái của người mà ba tôi rất ghét. Chỉ vậy thôi."

Harry ngẫm nghĩ, đầu cậu như một cuộn phim, bắt đầu lập lại những điều Draco vừa nói. Cậu thở hắt ra, nghiêng đầu tựa vào vai hắn, mỉm cười:

"Vậy là, em lại suy diễn tung lung rồi à?"

Draco nhìn cậu, nhận ra vấn đề mình mắc phải không phải chuyện dễ, cậu tiến bộ như vậy thì khi nào?

"Hừm, tôi đã nói em đừng bận tâm. Em chỉ cần làm theo là được."

Tóc hai người lại được nâng niu. Những cơn gió liên tục thổi qua mà bầu trời xanh trong đã bị mây che kín, tia nắng mặt trời ít nhiều không chui lọt qua được để tụ họp cùng những tán lá của cây táo. Lại gió, kéo theo âm thanh xào xạc rõ to, là đang phản đối vì sao mây lại kéo đến?

Harry thẫn thờ nhìn lên, đưa tay đón lấy vài giọt nắng ít ỏi của buổi chiều tháng chín.

"Anh bảo em đừng bận tâm nhưng anh thì rất bận tâm, đúng chứ? Anh đã từng giấu em, một mình điều tra về gia tộc Shafiq."

Draco cũng làm theo, đưa bàn tay mình lên, đặt bên cạnh Harry. Hắn hơn Harry rất nhiều thứ, ngay cả bàn tay cũng thật đẹp.

"Vì nó quá lớn, em lại có đủ chuyện để lo, tôi không muốn em có những thông tin chưa được hoàn thiện, chỉ đau đầu hơn thôi."

Harry nhích lại gần, chạm nhẹ vào ngón tay của Draco.

"Em biết. Nhưng ít nhất, anh cũng nên nói ra. Em không thể giải quyết nhưng cũng có thể giúp về mặt khác kia mà."

Draco phản ứng lại, hắn thấy hơi chọt dạ vì đúng là hiện tại hắn đang bận tâm về Eirene, về không có ý định nói cho Harry biết. Hai chuyện này căn bản không giống nhau. Hắn mân mê ngón tay gầy guộc còn bám chút mùi của độc được vừa nãy.

"Em có gì muốn nói sao, một mối bận tâm khác?"

Harry không ngần ngại đan ngón tay mình vào, nắm chặt lấy, kéo xuống. Mắt chạm mắt lần nữa.

"Đúng, nó rất nhỏ, nhưng cần anh giải thích."

"Được, nói đi."

"Em đang nghĩ, dù ba anh không phải là Tử Thần Thực Tử đi nữa thì chắc ông ấy cũng không thích em đâu!"

Draco nói:

"Sao em lại nghĩ thế?"

"Ừm... là do..."

Harry kể lại cho hắn nghe những gì đã diễn ra ngày vào cái ngày cậu giết con Tử Xà. Cậu còn làm cho ông ấy mất một con Gia tinh Dobby. Lúc đó ông ấy tức giận ghê lắm. Draco chỉ cười:

"Ra là vậy. Em yên tâm, ba tôi vẫn chưa biết chuyện của tôi và em đâu."

"Thật?"

"Ừm. Mà nếu như ông ấy có biết, ông ấy sẽ đồng ý cho dù ông ấy có ghét em."

Điều này thật sự khiến Harry ngạc nhiên. Cậu để mặt cho Draco xoa xoa tay mình.

"Tại sao chứ?"

Draco đưa bàn tay Harry lên, áp vào mặt mình, nghiêng đầu nói:

"Bởi vì mẹ tôi không ghét em. Thỉnh thoảng bà có hỏi là tôi và em dạo này còn cãi nhau hay không. Dù sao em cũng là con trai đỡ đầu của em họ bà ấy kia mà. Nên em cứ yên tâm, chỉ cần mẹ tôi đồng ý, ba tôi liền chuyển từ 'không' thành 'có'. Bà ấy... là ngoại lệ của ba rồi!"

Harry cười cười. Cử động tay, sờ đôi gò má cậu chưa từng để ý đến trước đây, nó mềm hơn cậu nghĩ.

"Sao em lại cười?"

Harry vui vẻ nói:

"Thì vui chứ sao? Em nói rồi đấy. Em sợ nếu như sau này Voldemort trở lại, hai người sẽ trở thành kẻ thù của em thì thật là khủng khiếp, không phải sao?"

Draco bật cười, tận hưởng lòng bàn tay mềm mại trên mặt, dụi dụi vào.

"Đừng ngốc như vậy, bộ nhìn tôi giống người xấu lắm à?"

Harry bĩu môi:

"Chứ gì nữa? Em đã nghĩ anh rất giống ba anh. Nhưng giờ thì không hề giống một chút nào. Này, đừng có cọ nữa, bỏ tay em ra."

Vì cái sự lạnh lùng của hắn trôi đi đâu mất thì khi hắn gặp cậu. Draco nhìn cậu mỉm cười, bắt lấy tay cậu, hạ xuống.

"Lúc nãy tôi có nói, mẹ là ngoại lệ của ba, đúng không?"

Harry gật đầu.

Draco vẫn cười, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên tay cậu:

"Vậy thì, tôi giống ba ở điểm này. Harry, em là ngoại lệ của tôi!"

Vào những giây phút lắng đọng này, cơn gió lại chạy đến. Chúng thi nhau reo hò thay Harry sao. Mặt cậu hơi ửng đỏ, càng đỏ hơn khi Draco nhìn lên.

Cậu rút tay lại, quơ quào lấy cặp sách.

"Về thôi, trời sắp tối rồi!"

...

Đại Sảnh Đường

"Draco, nãy giờ cậu ở đâu vậy?" - Vừa nhác thấy Draco, Blaise đã hỏi.

Pansy cười:

"Còn ở đâu nữa. Cứu Thế Chủ ở đâu thì Vương Tử nhà mình ở đó."

Blaise và Pansy nhìn nhau cười. Bị hai đứa bạn chọc, nhưng Draco mặt vẫn lạnh như băng, ngồi xuống. Nhìn là thế, ai mà biết trong lòng hắn đang vui thế nào.

"Thì là vậy, có vấn đề gì không?"

Sáng nay hai người lỡ hứa là sẽ ngồi ăn đàng hoàng ở nhà của mình, để tránh gây sự chú ý của Shafiq như mấy ngày trước. Draco không vui lắm, nhưng hắn đâu thể thất hứa.

Pansy ngán ngẩm nhìn hắn, tự hỏi sao Harry chịu được:

"Này, nghe nói giáo sư Shafiq dạy hay lắm. Cậu có nghe Potter nói gì không?"

Draco cầm lấy cốc nước.

"Có, tôi cũng nghe điều tương tự thế."

Blaise xẵng giọng:

"Không tin được, cái tên từng tấn công Ron của mình bây giờ lại dạy học đấy."

Pansy tiếp chuyện:

"Mình thật mong tới ngày mai để xem hắn ta dạy như thế nào."

Mối quan tâm của Draco thay đổi khi hắn nhìn thấy Elwyn đi ngang qua.

"Blaise, cậu còn nhớ Elwyn không?"

Blaise nãy giờ nhìn qua dãy bàn Gryffindor, chăm chú nhìn ai kia. Cậu ta quay lại:

"Elwyn? Cậu ta bộ có gì à?"

Pansy cau mày:

"Là người cậu đã từ chối đúng không, Blaise?"

Blaise nó thẳng:

"Ừ, cũng lâu rồi mà, sao cậu còn nhắc lại?"

Draco không nói gì, tiếp tục ăn.

Dù chơi thân nhưng Blaise vẫn không hiểu hết được, có chút bất mãn. Cậu ta hỏi:

"Draco, môi cậu bị gì con gì cắn hả?"

Câu hỏi này thật giống với câu hỏi mà Ron đã hỏi Harry. Có thể giống nhau đến vậy cơ à?

Draco đưa tay chạm lên chỗ lúc nãy bị Mèo Nhỏ cắn đến chảy máu. Hắn nhếch môi cười:

"Không có gì. Chỉ là... bị một con mèo xù lông cắn phải."

Pansy và Blaise lại nhìn nhau. Hiểu rồi, đây là lại chọc người ta nên mới bị người ta cắn đây mà.

Con mèo hay xù lông tên Harry Potter đó lúc này ngồi ở bên kia không biết gì vẫn vô tư ăn uống. Đã vui vẻ trở lại, không hằn hộc khó chịu như lúc nãy. Khiến Hermione và Ron tự hỏi, Draco đã làm gì, hắn thật là quá lợi hại rồi!

Thứ hai, 24/08/2020.

T/g: Có ngọt quá hông? Có ai hổng thích ngọt hông ta? Để tui đổi nà! Hông phải là đổi qua mặn hay cay mà chắc là sẽ đổi lịch đăng truyện ý mn! :>

Tui sắp học online rồi, tính ra mới dô Đại học luôn á! Chủ nghĩa Mác Lê-nin, đường lối Hồ Chí Minh, Hán Nôm, lý luận văn học...  sắp 'dí' tui rùi mn ơi! Nên là có gì tui sẽ thay đổi lịch đăng. Mn thương cảm nha, huhu! :<<


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net