Chương 52: Không Thể Tha Thứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày nữa lại trôi qua, bao nhiêu ngọt ngào của buổi chiều đầy gió, những nụ hôn thoáng qua, những cái chạm tay thật kẽ cùng ánh mắt nhìn thấu tâm tư đã làm choáng ngợp tâm trí Harry. Khiến cậu quên mất tiết học mà cậu mong ngóng suốt ngày hôm qua - tiết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.

Lúc tụi nó đến thì ôi thôi, chưa bao giờ nhìn thấy tụi con gái lại hăng hái đến vậy, dãy bàn đầu đã hết chỗ. Con trai tới sau đành ngồi lại ở phía sau. Hermione và Pansy là hai cô gái duy nhất phải ngồi ở phía sau cùng.

Giá sư Shafiq vừa bước vào phòng. Tiếng bàn tán xôn xao được thay bằng những tiếng cười khúc khích.

Tóc tai thẳng thớm, quần áo sạch đẹp, gương mặt điển trai, lạnh lùng, đặc biệt nốt ruồi ở khóe mắt, nhiều đứa còn để ý hắn ta vì điểm này. Bước lên bục giảng, Shafiq liếc nhìn từng gương mặt trong căn phòng. Dĩ nhiên, hơi dừng lại một chút ở chỗ Harry.

Nhanh chóng lướt đi, thầy niềm nở nói:

"Chào mừng các em đến với tiết phòng chống nghệ thuật hắc ám năm thứ Tư. Tôi là Clitus Shafiq, là giáo sư của các em trong năm học này. Rất hân hạnh được gặp."

Đối với Harry, tiết học cũng khá là bình thường. Hôm nay tụi nó học về các lời nguyền. Cụ thể là ba Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ. Tụi con gái chắc là đã chuẩn bị rất kỹ cho tiết học này.

Mỗi khi các giáo sư đặt câu hỏi chỉ có mình Hermione là giơ tay, hầu như tiết nào cũng như tiết nào. Thế mà hôm nay, gần như tất cả con gái trong lớp đều giơ tay phát biểu. Và tụi nó mừng quýnh lên khi nghe thầy Shafiq gọi tới mình. Thiệt là hết nói nổi. Sức mạnh của bên ngoài, đáng sợ như vậy sao?

Mà cũng phải thôi, những lúc tụi nó trả lời đúng, Shafiq đều 'tặng' cho mỗi đứa một nụ cười. Harry cảm thấy, nó giả tạo hết sức. Ron còn thì thào với cậu:

"Mình thấy gai hết cả người!"

Vì là Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ nên tụi nó đâu thể thực hành trực tiếp. Tụi nó chỉ học cách cách chống lại ba lời nguyền đó. Khi nghe đến đây, Hermione đứng dậy phản đối. Trước sự hùng hổ của Hermione, giáo sư Shafiq vẫn bình tĩnh nêu rõ lý do:

"Đã có sự cho phép của thầy Hiệu trưởng, thầy ấy muốn các em thực hành chống lại chúng. Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm hại các em."

Ban đầu, giáo sư Shafiq thực hành trên những con vật. Harry cảm thấy cái cách mỗi lần một lời nguyền phát ra từ miệng của hắn ta có một cái gì đó rất đáng sợ.

Chưa dừng lại, thầy còn thực hiện chúng trên một vài đứa trong lớp. Lời nguyền giết chóc thì không thể nào chống lại được, ai hứng trọn đòn đó sẽ chết ngay lập tức. Harry biết rõ lời nguyền này hơn bất kỳ ai.

Lời Nguyền Toàn Trị được thực hiện trên một vài đứa. Đa phần thì không thể chống lại, toàn làm theo những gì thầy Shafiq yêu cầu như nhảy múa, hát hò hay đi xung quanh lớp học. Những lúc đó thay vì sợ hãi thì mấy đứa còn lại một trận cười đã đời.

Harry cũng nằm trong số đó. Và thầy Shafiq lần đầu tiên có vẻ kinh ngạc. Cậu gặp khó khăn đôi chút nhưng gần như đã kiểm soát được. Không nhảy múa, không đi trên tường, chỉ nghiến răng ngồi tại chỗ chống lại. Người ngạc nhiên duy nhất không phải giáo sư, rất nhiều đứa hét lên:

"Không thể nào! Sao cậu ta làm được?"

"Cậu ta từng sống sót từ lúc một tuổi không nhớ hả? Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy!"

"..."

Đại Sảnh Đường

"Sao bồ làm được vậy Harry?" - Seamus thắc mắc.

Harry ngước lên nhìn, miệng vẫn đang nhai muốn cá.

"Mình làm gì cơ?"

Dean hào hứng nói:

"Còn gì nữa? Bồ đã chống lại được mấy cái lời nguyền. Mình không có ghét thầy ấy nhưng nhìn mặt thầy ấy lúc đó tức cười lắm!"

Tụi nó nhìn nhau, rồi chả hiểu sao cũng bật cười hết cả. Thầy Shafiq mà tức cười á? Sao cậu lại không nhìn thấy nhỉ?

Draco chăm chú nhìn. Lại gì nữa? Tính trêu cậu nữa chắc? Harry thử 'trộm' một miếng trong dĩa đồ ăn của hắn. Không phát hiện luôn kìa! Cậu giả vờ quơ tay:

"Nè, Vương Tử Malfoy, anh thả hồn đi đâu thế? Đừng có nhìn em nữa!"

Hắn vẫn nhìn, thả một câu làm cậu muốn té ngửa:

"Vì em đáng yêu!"

Mặt Harry tức thì đỏ lên, đẩy hắn nhìn sang chỗ khác, mắng:

"Đủ rồi! Đừng có nói mấy đó ở đây!"

Hermione và Pansy đã ăn xong từ đời nào, vì hai cô nàng không giống mấy tên này. Phía bên kia, Blaise và Ron cũng có mấy hành động tương tự, có cần đút nhau ăn công khai thế này không?

Hermione bực mình, chỉ có cô nàng là quan tâm đến tiết học lúc nãy thật đấy à?

"Này, nghe mình nói chút đi."

Draco và Harry quay lại nhìn, hắn vẫn đang cầm cái khăn nhỏ, lau vết sốt cà chua dính trên miệng cho cậu.

"Sao vậy?"

Pansy giọng đanh đá:

"Bộ tụi mình vừa học Thảo dược xong hả? Vị giáo sư đó hiền lành giống giáo sư Sprout chắc!"

Harry nhún vai, tự lấy cho mình một miếng salad trộn:

"Mình không biết. Mình thấy cũng bình thường mà. Đâu có vẻ gì là muốn làm khó mình."

Hermione nghiêm nghị:

"Sao khi ổng thực hiện lời nguyền lên người bồ á?"

Trước thái độ này của Hermione, Harry vẫn xem nhẹ:

"Thì... mình đã khống chế được nó mà. Với lại, cũng có phải một mình mình đâu."

Pansy phản bác:

"Sao mà biết được, tụi này đâu có thấy vẻ mặt của giáo sư vào lúc ấy?"

Ron chen vào, nó vừa ăn hết mấy miếng thịt thật to, đủ để lấy lại sự nghiêm túc. Nó nói, mặt mày thì căng thẳng

"Đắc ý. Những đứa khác thì trông khá bình thường nhưng khi đến lượt Harry thì khác. Lúc bồ kháng cự lại, mình thấy hắn không được vui!"

Blaise tặc lưỡi:

"Rõ ràng là hắn rất ghét cậu còn gì?"

Pansy tán đồng, cô nàng phân tích:

"Mình cũng nghĩ vậy. Giáo sư Shafiq muốn làm bẽ mặt hai cậu trước lớp hay nói cách khác có thể là hắn thực sự muốn sử dụng lời Nguyền Toàn Trị lên cậu"

Nếu đúng là Ron nhìn thấy, thì cậu lại gặp rắc rối với người nhà Shafiq nữa sao? Không giống như em trai, thầy ấy điềm tĩnh và nguy hiểm hơn.

Hermione thấy bất an trong lòng:

"Vậy nghĩa là mục tiêu lại là bồ, Harry."

Cô nàng vừa nói vừa nhìn Harry đăm đăm. Không biết nữa, cảm giác này thật kỳ lạ, cứ như những rắc rối sẽ không xuất phát từ một mình thầy Shafiq, mà còn nhiều người khác, nên cậu không cảm thấy sợ, chỉ tò mò.

Draco cuối cùng cũng chịu hợp tác, hắn lấy cho Harry miếng bánh ngọt dâu tây, còn nhắc nhở:

"Đừng làm quá lên thế! Chẳng có gì lạ hết! Tôi nghĩ là mọi chuyện không nghiêm trọng."

Harry ăn quả dâu tây đỏ mộng. A, chua quá đấy, không giống với tưởng tượng gì cả.

"Ý anh là sao?"

Hermione ngắt lời khi Draco còn chưa kịp trả lời:

"Tôi không nghĩ là cậu cũng có lúc lơ là đấy! Cậu nghĩ là cậu có thể chống lại như lần của Joyce à?"

Draco có chút khó chịu, hắn nhíu mày. Từ trước, hắn không còn gây sự với Hermione, mà sao lần này, nhìn vẻ mặt giận sôi máu của hắn như thế, chắc là không kiềm chế được mà gây sự ở tại chỗ này.

Harry không muốn chuyện này xảy ra. Cậu hạ tay xuống, nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay lên bàn tay của hắn, đưa mắt nhìn.

Draco bắt được 'tín hiệu' của Harry. Quả nhiên là có tác dụng, không cần nói, chỉ một ánh nhìn, sự bực mình trong lòng hắn đột nhiên biến mất.

Dù vậy, hắn đứng vẫn đứng dậy bỏ đi. Trước khi bỏ đi hắn không quên trả lời câu hỏi của Hermione.

"Cứ cho là cậu đúng đi, Granger. Vậy chắc là là thầy Dumbledore sẽ làm ngơ để hắn làm hại Harry?"

Điều gì Draco cũng đã nghĩ qua. Không phải những chuyện chỉ nhìn thấy trước mắt. Muốn bảo vệ người mình yêu, không thể nhìn về từ một phía. Hắn không phải đang ỷ lại, chỉ muốn tận dụng hết những lợi thế để hoàn thành điều hắn muốn.

Draco không phải rảnh rang gì, Eirene xem ra vẫn chưa bỏ cuộc.

Hermione nghe xong, nhận ra sai lầm của mình, định lên tiếng thì Draco đã đi xa. Harry nói vọng theo:

"Draco à..."

Hắn không nghe thấy, thiệt tình, lại đến tay cậu nữa phải không. Không có ngày nào là bình yên cả.

"Mình đi trước, gặp lại mấy bồ sau."

Hành Lang

"Draco, chờ em với! Dừng lại nói chuyện chút đi!"

Cái tên này bị sao vậy, người hắn khó chịu là Hermione, chứ có phải cậu đâu, vậy mà từ nãy giờ hắn không thèm trả lời cậu tiếng nào.

Harry đi tò tò theo sau, nãy giờ vẫn không thèm nói gì còn làm lơ cậu nữa.

"Không dừng lại là cấm hôn một tuần đấy!"

Một sự im lặng bao trùm. Mọi vật vẫn làm việc theo những gì nó phải làm. Có tiếng xào xạc của những hàng cây, tiếng ong vo ve tìm mật, bướm vẫn lượn lờ tìm đến những bông hoa đẹp nhất, chim vẫn hót líu lo, chỉ có tiếng bước chân vội vàng của Draco là dừng lại.

Harry hài lòng, tung tăng đi về phía trước.

"Anh không đi nữa à? Anh không phải rất vội sao?"

Mèo Nhỏ này cũng biết chọc người. Draco ấn ngón tay lên má cậu, nheo mắt:

"Em cũng biết chọc cười người khác nữa hả?!"

Harry bĩu môi:

"Là học từ anh đó!"

Cậu vươn tay, chạm nhẹ lên tóc hắn, cười cười nói:

"Ý, nó bể rồi nè!"

Draco khó hiểu hỏi. Nhưng nhìn từ góc độ này, cũng thật dễ thương.

"Cái gì?"

"Cơn giận của anh. Đừng có mà cãi nhau với Hermione vì chuyện nhỏ nhặt này! Biết không?"

Draco cười, chào thua trước sự hồn nhiên này.

"Được, được. Nghe em tất!"

Năm phút trước, hùng hổ bỏ đi, năm phút sau liền ngoan ngoãn nghe theo lời của Mèo Nhỏ nào đấy. Là hắn cố tình, chẳng phải đã nói hắn không còn giận khi nhìn ra 'tín hiệu' của cậu. Chỉ muốn ở cạnh nhau thế này. Không dễ cũng không khó, quan trọng là cả hai có muốn hay không.

Mà cũng không hẳn, vì hai người không thể ở cạnh nhau quá lâu khi có sự phá bĩnh của những kẻ khác.

"Harry, còn nhớ chị không?"

Một tiếng gọi vang lên từ cuối hành lang. Nghe âm giọng cao ngất ngưỡng này chỉ có thể là Eriene. Đi cùng chị ta là... Cho Chang. Cô nàng có vẻ là bị kéo đi, không vui vẻ gì mấy. Cô nàng cười nhẹ:

"Chào cậu, Harry."

Harry thả tay Draco ra, hừ mũi không vui:

"À, ừ, chào. Mà hai người tìm em có việc gì?"

Eriene cười khúc khích, đảo mắt nhìn Draco tức tối. Kéo tay Cho đi lướt qua, lại phải tách hai người ra.

"Không có gì hết! Chỉ vô tình đi ngang qua thôi, chúc em một ngày vui vẻ, Harry!"

Harry chán ngắt nhìn theo, vậy ra cảm giác lúc nãy là vì chị ta.

"Em quen chị ta sao?" - Draco hỏi.

Harry gãi đầu, làm gì mà nhìn Draco căng thẳng thế kia. Tình hình hiện tại chị ta là một cô nàng lớp trên.

"Không hẳn. Em có gặp một vài lần. Không phải em tự cao, nhưng không biết em là Harry Potter thì mới là kỳ lạ, đúng chứ?"

Draco trầm ngâm. Đã tiếp cận từ trước, khi hắn cảnh báo lại còn muốn trả đũa. Mối bận tâm này, chắc hắn phải tự mình giải quyết.

Thứ ba, ngày 25/08/2020.

T/g: Nêu cảm nhận của mấy nàng sau khi tiêm vắc- xin? Tui thì không sốt nhưng ngủ nguyên ngày! :>> 

mn đã đủ tuổi để tiêm chưa nhỉ??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net