Chương 53: Lý Do

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài tuần trôi qua, những cơn mưa dần thưa thớt, mấy đám mây đen rút khỏi nền trời, thay thế bằng những vì sao lấp lánh, bằng ánh sáng tuyệt đẹp của vầng trăng khi trời tối và một bầu trời xanh ngắt nắng vàng khi thời gian còn trong độ từ bình minh đến chiều tà.

Mây thì trôi đi, mưa cũng chẳng còn duy chỉ có sự nghi ngờ trong lòng tụi nó là vẫn còn nguyên. Hầu như tiết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám nào, tụi nó cũng cảnh giác. Dù đáp lại chỉ là ánh nhìn từ đôi mắt đen lướt qua, câu nói liên quan đến bài học ngày hôm đó.

Càng ngày tụi học sinh càng yêu quý Shafiq nhiều hơn, không chỉ bọn con gái mà còn có cả con trai. Hermione và Pansy không biết đang nghĩ gì nhưng hỡi nhắc đến vấn đề này hai cô nàng đều né tránh. Chẳng biết có khi nào họ cũng quay sang yêu quý Shafiq luôn rồi không. Ai biết được, con gái nghĩ gì.

Harry thì vẫn vậy, có nói gì đi nữa thì cũng là người của dòng họ Shafiq, nguy hiểm lắm. Với thân phận là một giáo viên, Shafiq không thể nào ra tay hay làm điều gì kỳ lạ với cậu.

Nhưng Draco từ dạo đó, lặp lại sự việc một năm trước. Hắn có đủ lý do để làm thế, người yêu sao? Dĩ nhiên rồi, có một người là anh trai của kẻ đã từng làm hại người yêu của hắn, và hơn hết, còn có kẻ gây rối, Eirene Carney.

Chị ta và cả em trai chị ta - Elwyn đang toan tính chuyện gì mà lại tìm cách tiếp cận Ron và Harry. Khi thì là:

"Harry, cuối tuần em có định đi chơi ở đâu không? Có muốn đi cùng chị không?"

Lúc thì lại:

"Weasley, bài luận của cậu, nên sửa lại chỗ này sẽ tốt hơn đó. Như vậy thì mới có thể đạt điểm cao được."

Chẳng biết là họ làm vậy với mục đích gì, muốn phá đám chuyện tình của hai người đã từng đã từ chối hắn, chia cắt mối quan hệ này hay thật sự muốn làm thân? Lý do cuối cùng, nên loại bỏ thì hơn.

Hiện tại, những ngày tháng này có được gọi là cuộc sống của một học sinh năm Tư bình thường hay không? Ngoài những lúc giáp mặt với giáo sư Shafiq, chị em Carney xuất hiện thình lình thì với Harry, đều là những ngày thật bình yên.

Tuy vẫn còn nhiều chuyện để quan tâm, nhưng khi ngồi cạnh nhau trong giờ học, cùng làm bài tập, cùng đi dạo thay cho buổi hẹn hò ở một nơi đông đúc nào đấy. Không phải rất tuyệt đối với một người luôn bị rắc rối xoay quanh sao?

Chẳng biết thời gian này sẽ kéo dài trong bao lâu nhưng thay vì lo nghĩ về những việc chưa đến, tại sao không cố gắng tận hưởng những thời khắc bình yên ở hiện tại? Nó có làm thay đổi tương lai hay làm tình hình xấu đi?

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, làm sao biết trước được.

Đại Sảnh Đường

Kết thúc một ngày lắng động khác, Harry tự thưởng cho mình một bữa tối bằng những món ngon lành.

Vẫn như mọi ngày, chẳng cần biết là sáng, trưa, hay tối, bốn dãy bàn, tụi con gái cứ nháo nhào lên, nào là tiếng cười, tiếng khen ngợi hay là những lời khoe khoang kiểu như:

"Hôm qua thầy ấy nhìn mình đấy!"

Hay là:

"Thầy ấy cười với mình nữa nè!"

Chỉ mới bắt đầu năm học, mà tụi nó đã phấn khích như vậy rồi, không khéo tụi nó lập ra cái hội những người yêu thích giáo sư Shafiq mất.

Mà công nhận, để được ở cạnh người tụi nó thích, lại có thể nghĩ ra đủ chiêu trò. Sau khi buổi học kết thúc, nhiều đứa nán lại vài phút, thường là lấy lý do không hiểu bài, cần giảng lại, hay hỏi ý kiến về bài luận. Giáo sư cũng đồng ý, chuyên tâm vào những câu từ trong sách, còn tụi nó thì hời hợt, đôi mắt mơ màng nhìn vào gương mặt đẹp trai kia.

Harry chậm rãi cho vào miệng một miếng thịt nhỏ. Cậu có cảm giác, sự quan tâm lại đặt hết lên người giáo sư Shafiq. Năm nay rõ ràng còn một sự kiện quan trọng hơn thế nhiều, cuộc thi Tam Pháp Thuật.

Có đứa nào còn nhớ đến không? Hay bị choáng ngột bảo câu chuyện được bàn tán và ít quan trọng hơn?

Mãi khi thầy Dumbledore đứng dậy thông báo vào ngày 31 tháng 10 trường Durmstrang và Beauxbatons sẽ đến.

Trường Hogwarts trang hoàng trở lại. Dọn dẹp, trang trí, vào ngày đó những tiết học sẽ được ra sớm 30 phút. Từ đó, mối bận tâm đã được chuyển hướng.

Harry bần thần suy nghĩ, lại bị kéo về hiện thực khi Draco đưa cốc nước cho cậu, hậu quả của việc để đầu óc đi xa, xém chút là nghẹn.

"Em làm gì vậy? Ăn uống cho cẩn thận vào!"

Harry đón lấy cốc nước, uống một hơi dài. Quả nhiên là, cậu suýt quên mình đang ăn tối ở Đại sảnh. Vẫn ngồi cạnh Draco. Ron vẫn ngồi cạnh Blaise và Hermione vẫn ngồi cạnh Pansy.

Hai cô nàng chán nản, thở dài khi nhìn thấy vài đứa con gái đang lén chụp hình Shafiq rồi cười tủm tỉm. Hermione liếc nhìn một cách khinh bỉ:

"Mình không hiểu nổi. Có gì mà phải lén lút chụp ảnh vậy chứ?"

Ron ngồi đối diện, vẫn cái thói quen cũ, miệng nó đầy thức ăn nhưng vẫn cố nói:

"Chuyện thường mà, cả tháng nay rồi còn gì. Bồ nên quen với chuyện đó đi."

Hermione quắc mắt:

"Mình nói bồ bao nhiêu lần rồi, nuốt đi rồi nói!"

Blaise ngồi cạnh Ron, cậu ta xen vào:

"Này này, đừng có mắng em ấy như thế. Đang giờ ăn đấy."

Hermione nhìn Pansy, hai cô nàng thở dài lần nữa. Hết chuyện của Shafiq thì chớ, lại còn gặp hai đôi tình nhân, lúc nào cũng ngọt ngào trước mặt họ, ai mà chịu nổi.

Draco dùng bữa xong, chống tay nhìn ngắm Mèo Nhỏ Harry từ tốn và nhẹ nhàng. Thầm nghĩ, hình như mấy hôm nay chưa hôn thì phải.

Không nhất thiết ngày nào cũng phải trao cho nhau những nụ hôn, cơ mà cả hai chưa từng chán ghét nó, vậy cớ sao không làm cho đối phương vui vẻ thêm nhiều chút?

Cuối tuần, bài tập chất đống, hoàn thành xong cũng hết ngày. Hôm nay là thứ hai, nhưng lát nữa lại bận việc ở văn phòng thầy Dumbledore.

Đúng vậy, Draco đã nói đúng, thầy Dumbledore trước sau gì cũng nói cho tụi nó biết chuyện của thầy Shafiq. Thầy ấy không biết vì sao lại chọn đúng ngày hôm nay, ngày mai là trường Durmstrang và Beauxbatons đến rồi, chắc là thầy ấy sẽ bận lắm.

Ron ăn xong, nó với tay lấy một ít bánh ngọt, hỏi:

"Mấy bồ nghĩ thầy Dumbledore sẽ nói với tụi mình?"

Hermione nhanh nhảu, cô nàng quên mất tiêu mới một phút trước Ron và Blaise đã làm:

"Còn gì nữa ngoài thầy Shafiq, phải không?"

Harry gật đầu, không nghĩ ngợi linh tinh, cắn một miếng táo:

"Mình cũng rất mong chờ đây! Mình thật sự rất muốn biết lý do."

Draco đưa tay, lấy xuống một cánh hoa nhỏ còn vương trên tóc Harry khi buổi chiều cùng làm bài tập ở sân sau.

"Chắc là lý do gia tộc Shafiq đột nhiên xuất hiện trở lại."

Phải nói, Draco thường là người đưa ra ý kiến cuối cùng, và lúc nào cũng là những thông tin không ai nghĩ đến

Hermione cũng quên mất việc này. Cô nàng thất thanh:

"Ờ ha, mình quên mất chuyện đó nữa. Dạo này mình làm sao ấy."

Harry trấn an:

"Không phải mình bồ đâu. Mình cũng đâu có nhớ."

Hình như trong đám, chẳng ai nhớ cả, trừ Draco. Harry bắt đầu nghi ngờ, chẳng biết là tên này có thật là không biết chuyện gì hay không. Cùng một lúc, lại nhớ hết mọi chuyện.

Blaise tặc lưỡi:

"Ừm, dù biết ông Shafiq thân thiết với ông Fudge nhưng tôi không nghĩ ông ấy lại tin cái lý do nhảm nhí đó."

"Có khi nào ông Shafiq sử dụng pháp thuật hay gì đó rồi không?" - Ron góp ý.

Hermione nói ngắn gọn:

"Có lẽ. Nhưng cũng chưa biết được. Tụi mình phải nhanh lên, sắp hết giờ ăn tối rồi."

Bốn đứa lần lượt đứng lên, Harry vẫn trầm ngâm nhìn Draco:

"Anh làm sao mà nhớ hết được vậy? Bộ chuyện của thầy Shafiq ở trường còn chưa đủ rắc rối để làm anh phân tâm à?"

Draco hiện tại không quan tâm lắm, còn nhiều việc hơn thế. Hắn cần một ít 'ngọt ngào' từ Harry, để kết thúc cái ngày tẻ nhạt này. Hắn không trả lời câu hỏi, gục đầu vào vai cậu, thấp giọng:

"Tôi mệt rồi. Quan tâm tôi chút đi, Mèo Nhỏ."

Harry thở hắt một hơi, dịu mắt nhìn hắn. Khi nào hắn mới biết không nên nói mấy lời này ở chốn đông người?

"Draco, em không biết cách quan tâm. Anh có cần em quan tâm nữa không?"

Hắn cười nhẹ:

"Nếu người đó là em!"

Harry mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn, cố tình lắc lắc chiếc nhẫn trên cổ, đứng dậy và thì thầm:

"Em nhận đủ mấy lời ngọt ngào đó từ anh rồi! Đi thôi, người yêu của em!"

Draco lập tức đứng dậy, đuổi theo người con trai mang nụ cười tinh nghịch cùng đôi mắt xanh luôn nhìn về phía hắn. Harry đã nói gì nhỉ, 'người yêu của em' à? Có biết câu nói này còn hơn cả sự quan tâm mà hắn đang mong chờ không?

Văn Phòng Thầy Dumbledore

"Được rồi, các con mau lại đây ngồi đi."

Sáu đứa tụi nó vừa bước vào phòng, thầy Dumbledore nói, dù thầy đang đứng xoay lưng lại với tụi nó. Thầy cất quyển sách lên kệ rồi ngồi xuống. Thầy ấy vẫn vậy, từ tốn và bình tĩnh:

"Ta nên vào việc chính luôn nhỉ? Chắc con con đang rất thắc mắc chuyện của giáo sư Shafiq?"

Tụi nó gần như nín thở, hồi hộp chờ đợi câu trả lời. Có quá nhiều chuyện tụi nó muốn biết. Gia tộc Shafiq xuất hiện trở lại, Clitus Shafiq trở thành giáo viên của Hogwarts còn chưa kể đến việc của vị giáo sư 'hụt' Moody Mắt Điên bị tấn công có phải là dàn dựng hay không và riêng Harry cậu vẫn còn hai chuyện khác để lo lắng đó là vết sẹo của cậu cùng với giấc mơ kì lạ về một người đeo mặt nạ ở cùng với Voldemort cuối cùng là dấu hiệu hắc ám của Tử Thần Thực Tử.

Harry và cả những người còn lại chỉ chăm chú lắng nghe và nhìn chằm chằm lấy thầy Dumbledore. Thầy nhận ra ánh mắt mong chờ, uống một ngụm trà, bắt đầu nói:

"Trước hết, các con chắc cũng đã đọc tờ Nhật Báo Tiên Tri trong thời gian gần đây. Bắt đầu từ cái tin gia tộc Shafiq trở lại sau gần 2 tháng biến mất. Điều đó là điều thầy không ngờ tới, quả thật thầy không thể đoán ra được chuyện đó sẽ xảy ra. Thầy đã hi vọng ông Bộ trưởng đáng mến sẽ có một chút nghi ngờ về họ nhưng không, ông ấy tin hoàn toàn vào những lời ông Dai nói - họ chỉ đi du lịch."

Dù biết là không nên nhưng Hermione đã cắt ngang câu nói của thầy Dumbledore vì cô nàng không thể nào nhịn được nữa:

"Ông ấy sao lại tin dễ dàng như vậy, thưa thầy? Chắc phải có một... một... điều gì đó?"

Thầy Dumbledore cười:

"Lúc đầu thầy cũng nghĩ như con. Nhưng mà không có gì hết, đó chỉ đơn giản là một lời bịa đặt và Cornelius tin điều đó. Ông ta cũng đã có nghi ngờ, hỏi ông Dai tại sao lại đi gấp mà lại không để lại bất kỳ thứ gì, làm ai cũng tưởng họ mất tích. Ông Dai chỉ cười xòa rồi nói bỗng nhiên ông ta muốn đi du lịch với hai đứa con của mình. Cái lí do đi du lịch của ông ta quả thật đã được dàn xếp rất kỹ, từ một lời nói dối vô căn cứ, lại làm cho Cornelius tin sái cổ. Đơn giản là vì ông Dai đã mua quà, một món quà từ Trung Hoa và lí do tại sao lại đi gấp trong đêm là vì lúc đó ở Trung Hoa đang diễn ra một sự kiện gì đó rất đặc biệt. Thầy cứ nghĩ đó là những lời xáo rỗng, nhưng thực sự là có một sự kiện như vậy diễn ra sau vài ngày gia tộc Shafiq biến mất. Thầy đã cho người kiểm chứng."

Tụi nó chỉ biết nhìn nhau, không nói nên lời. Mọi thứ đều khớp với nhau, một kế hoạch hoàn hảo. Ron là đứa mất bình tĩnh nhất, nó nói:

"Nhưng... con không hiểu. Ông ta sao lại làm được chuyện hoang đường đó?"

Thầy Dumbledore đặt tách trà xuống, trả lời nó:

"Một ngày trước đó ông ta còn xuất hiện ở đây, còn định bắt cóc Harry để giải lời nguyền. Ông ta biến mất cùng với cậu con trai có lẽ là chạy trốn vì quá sợ hãi khi sự thật bị bại lộ, chắc là trốn ở một nơi nào đó để thăm dò tin tức. Tính đến thời điểm hiện tại chuyện về lời nguyền chỉ có chúng ta biết rõ."

Hermione gật gù, cô nàng suy luận:

"Con hiểu rồi, thưa thầy. Như vậy có nghĩa là ông ta khi đã nắm bắt được tình hình, chắc chắn rằng trên các mặt báo chỉ có thông tin về việc gia tộc Shafiq mất tích chứ không hề có bắt kỳ tin nào liên quan đến lời nguyền hay đại loại vậy. Đến lúc đó, ông ta mới ra mặt và chỉ cần tìm một lý do và vài món đồ làm minh chứng thì chẳng ai có thể nghi ngờ, ngay cả ông Bộ trưởng."

Thầy Dumbledore mỉm cười, hoàn toàn đồng ý với những gì cô nàng vừa nói. Vẫn còn nhiều vấn đề chưa rõ, nó nằm ở chính Harry. Trong khi việc này chưa được thầy ấy đề cập đến.

"Thưa thầy, liệu chuyện gia tộc Shafiq trở lại ngay khi Tử Thần Thực Tử tấn công vào nơi diễn ra Cúp Quidditch Thế Giới và cả việc Clitus Shafiq trở thành giáo viên dạy môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám có liên quan đến nhau không ạ?"

Thứ tư, 03/02/2021.

T/g: Sau đây lại là một câu chuyện 'tâm linh' khác. Cảm thấy sợ hãi về cuộc sống này mn ạ!

Chuyện là chương trước có một độc giả cmt nói là bị đau ở chân, tui vào an ủi. Thế là sáng hôm qua tui đi mua đồ với anh, tui đang chạy tung tăng và chạy rất là chậm, tự nhiên xuất hiện đâu ra ông chú. Chú rất có trách nhiệm nha, quẹt trúng xe tui xong chạy luôn, xe phía sau bất ngờ quá đâm vào xe tui lần nữa. Kết quả: hai anh em 'đo đất' mà không biết vì sao mình té! :<<

Kể cho mn nghe để cẩn thận chứ tui và ổng rất là ok, bị thương ngoài da vài chỗ thôi à. Còn đăng chương mới cho mn đọc được mà. Nhưng mà tui sẽ mau lành hơn nếu mn đọc và Vote cho tui. Hehe! :>>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net