Chương 54: Những Vị Khách Và Sự Cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Sảnh Đường

Harry chọc chọc quả cà chua nhỏ xíu, còn sót lại trong đĩa, mắt thẫn thờ nhìn về phía những vị khách vừa mới tới.

Học sinh hai trường Durmstrang và Beauxbatons đã đến và ngồi ngay ngắn ở những vị trí được bố trí sẵn. Sau một loạt những bất ngờ mà học sinh Hogwarts đón nhận từ những vị khách xa lạ.

Tiếng ồn xung quanh chẳng làm Harry bận tâm là mấy. Cậu hạ nĩa xuống, cầm lên chiếc bánh kem nhỏ, mắt vẫn nhìn về một hướng. Một phần vì tính tò mò, phần khác đầu óc lại bận bịu đi xa. Vô thức biến cậu thành người thích ngắm nhìn những thứ mới.

Cậu đưa mắt nhìn những cô nàng ở học viện Beauxbatons mặc áo dài bằng tơ mỏng và nhẹ màu huyết dụ đang thưởng thức bữa tối nơi xứ lạ. Phàn nàn vì không hợp khẩu vị hay khó chịu vì ánh nhìn của những học sinh khác?

Không hẳn thế, miếng bánh kem như tan chảy trong miệng, ngon hơn ngày thường thì phải. Vài âm thanh len lỏi vào tai cậu.

"Có thật là ảnh không?"

Một giọng nam trả lời:

"Đúng mà. Mình có đi xem Cúp Quidditch Thế Giới. Mình đã thấy ảnh!"

Người tụi nó bận tâm nhiều nhất là anh chàng cầu thủ Quidditch Viktor Krum ở Durmstrang kia. Anh ta không chỉ gây chú ý với tụi con gái, mà cả con trai. Những đứa đam mê Quidditch, như Ron chẳng hạn.

Có lẽ vậy. Chẳng ra làm sao cả! Còn ai nhớ tới vị giáo sư kia không?

Harry sao lại quan tâm vấn đề này nhỉ? Chắc vì cậu cũng đang nghĩ đến người nọ. Theo một khía cạnh và góc nhìn khác.

Là vậy đấy, không có Draco bên cạnh, hắn không thể nhắc nhở Mèo Nhỏ bỏ cái tật xấu này.

Giáo sư Clitus Shafiq, ngay cả thầy Dumbledore cũng không hiểu hết được. Thầy rốt cuộc là ai vậy? Sao còn khó đoán hơn cả em trai Joyce của thầy thế?

Harry chớp mắt, cô nàng rất thích món đó à? Không cau có nữa?

Câu trả lời của thầy Dumbledore về thầy Shafiq, cậu vẫn nhớ như in:

"Chuyện này thì thầy không dám chắc, Harry. Nhưng thầy nghĩ ít nhiều gì cũng có liên quan, thầy không tin chuyện gia tộc Shafiq trở lại và vụ tấn công của các Tử Thần Thực Tử lại xuất hiện gần như trong cùng một thời điểm. Đã có lúc thầy nghĩ rằng, việc ông Dai chọn thời gian trở lại ngay sau cuộc tấn công chưa lâu là có mục đích, có thể là giảm bớt sự nghi ngờ về sự biến mất của ông ta trong thời gian trước đó. Thầy xin lỗi nhưng hiện tại, thầy vẫn chưa tìm ra được bất kỳ điểm chung nào giữa hai việc này, vẫn còn rất điều mơ hồ và đáng ngờ."

Harry chăm chú nhìn cô nàng với bím tóc màu bạch kim, đang ngồi quay lưng về phía mình.

Giọng nói nhẹ nhàng và từ tốn lại vang lên trong đầu:

"Chắc các con cũng thắc mắc chuyện của Clitus Shafiq. Thầy không còn cách nào khác, đó là quyết định của ông Bộ Trưởng. Thầy đang nghi ngờ, liệu người tấn công Moody có phải là người của ông Dai hay không? Chỉ là suy đoán, vì thực ra ngay từ ban đầu, vị trí giáo sư dạy môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám vẫn là Remus Lupin, cho tới khi cha đỡ đầu của con Harry - Sirius Black, không chấp nhận việc để Remus tiếp tục công việc khi đang mang thai. Quyết định bổ nhiệm Moody vào vị trí này khá gấp gáp, thầy không tin là bọn người kia lại có thể nắm bắt thông tin nhanh đến thế. Theo lẽ đó, việc ông Dai để con trai mình vào Hogwarts dạy học có mục đích nào khác hay không thì ta cũng chưa thể chắc chắn hoàn toàn. Nên Harry, thầy không thể ra mặt bảo vệ con được, cách tốt nhất, con, Draco và cả bốn đứa tụi con, đừng để Clitus bắt gặp hai đứa trong hoàn cảnh bất lợi nhất. Những ngày tiếp theo trường ta sẽ có khách, còn có một sự kiện quan trọng khác, ta không tin là Clitus sẽ hành động trong thời gian này. Nhớ lời thầy!"

Đó là tất cả những điều thầy Dumbledore đã nói ngày hôm qua. Nên đừng hỏi lý do tại sao Harry lại thơ thẩn.

Trước mặt cậu vẫn là cô nàng với bím tóc màu bạch kim đó, cô nàng bắt đầu ăn tráng miệng rồi!

Hermione nhìn ra vẻ mặt thất thần của Harry, cô nàng gọi giật:

"Harry! Harry!"

Harry giật mình, ngơ ngác quay lại nhìn cô nàng:

"Sao?"

Hermione tặc lưỡi:

"Còn sao nữa, bồ làm gì mà nhìn nhỏ đó suốt vậy?"

Harry đảo mắt, cậu gãi đầu:

"Không có gì, mình chỉ đang suy nghĩ thôi."

Hermione đoán:

"Là chuyện của giáo sư Shafiq?"

Harry gật đầu, hỏi:

"Bồ nghĩ sao Hermione?"

Hermione lắc lắc ly nước, nhún vai:

"Mình thật sự không nghĩ được gì hết. Thầy Dumbledore, ngay cả thầy ấy cũng chưa thể chắc chắn. Gia tộc Shafiq, Tử Thần Thực Tử, một Thần Sáng bị tấn công. Mối liên hệ giữa những chuyện này rất có khả năng, nhưng lại quá mơ hồ. Thôi thì tạm thời nghe lời thầy ấy, cứ im lặng mà quan sát thôi."

Cô nàng uống một ngụm nước rồi nói tiếp:

"Mà mình nghĩ bồ không cần lo nhiều vậy đâu Harry. Hơn nữa, trường mình được chọn là nơi diễn ra cuộc thi Tam Pháp Thuật, người của Bộ Phép Thuật cũng có mặt ở đây, bồ hiểu ý mình là gì mà, phải không?"

Harry chưa trả lời thì Ron đột nhiên xen vào:

"Phải đó, Harry. Bồ đi xin chữ ký với mình không?"

Hermione liếc xéo Ron một cái.

"Bồ có thể nào nói chuyện liên quan chút được không? Mà bồ xin chữ ký của anh chàng cầu thủ Quidditch Viktor Krum kia chứ gì?"

Ron gắt gỏng:

"Thì sao nào? Bộ mình không được thần tượng một cầu thủ Quidditch 'xịn' hả? Với cả, việc của thầy Shafiq, chính bồ cũng nói là nghe theo thầy Dumbledore còn gì?"

Hermione không cãi lại, đứng dậy bỏ đi.

Ron không quan tâm lắm, nó tiếp tục ăn một cách ngon lành. Mặt nó tươi roi rói:

"Vậy bồ có đi với mình không đây?"

Harry ái ngại lắc đầu:

"Ừm, chắc là không được! Mình có hẹn với Draco ở Thư viện, bài tập ấy mà."

Trong Ron 'bớt' tươi đi một chút, không phải vì Harry không đi cùng, mà là nó ngán ngẩm cái từ 'bài tập'. Chả là nó vẫn chưa động đến.

Hôm sau

Ron đã định rủ Blaise đi cùng, cơ mà xem ra không có tên nào muốn người yêu của mình nhắc đến người khác khi rõ ràng là đang ở trước mặt.

Suy cho cùng thì nó cũng là một điểm hết sức đáng yêu, của hai tên Slytherin nào đấy!

"Cho cậu này, Weasley!"

Một giọng nói từ phía sau, khi Ron một mình đi trên hành lang, đến chỗ một đám học sinh Hogwarts đứng bàn tán.

Ron dừng chân, quay đầu lại. Là Elwyn Carney. Nó ngờ ngợ nhìn Elwyn, đưa mắt xuống cái thứ mà cậu ta đang cầm.

Một chữ ký, bên dưới để tên 'Viktor Krum'. Nó mắt tròn mắt dẹt nhìn, ngước lên hỏi:

"Cái này là sao? Cậu có ý gì?"

Elwyn không biểu cảm gì nhiều, chỉ dúi tờ giấy có chữ ký vào tay Ron. Mặt dương dương tự đắc.

"Cho cậu, không hiểu à? Cậu thích anh ta mà phải không?"

Mắt không rời khỏi tờ giấy, nhưng Ron vẫn không có ý định nhận lấy. Không phải sẽ rất kỳ cục sao?

Elwyn chặn đứng dòng suy nghĩ đó của Ron. Cậu ta nói:

"Cậu cầm lấy đi. Chỉ là chuyện nhỏ. Giờ cậu có muốn gặp anh ta cũng khó lắm."

Ron quan sát thái độ của Elwyn, nó nhớ lại những lần cậu ta xuất hiện trước mặt nó, không gây hấn hay kiếm chuyện.

Thôi vậy, tạm thời gác lại nỗi nghi ngờ xấu xa dành cho cậu ta. Ron nhận lấy tờ giấy, cười:

"Cảm ơn cậu."

Elwyn chỉ gật đầu, nhác thấy bóng dáng của Blaise, cậu ta tránh đi. Dù sao kế hoạch làm thân cũng thành công bước đầu, không có lý do gì phải đứng đây cả.

Theo hướng ngược lại, Harry và Draco cũng đi tới. Cậu vươn vai:

"Cuối cùng cũng xong. Đau hết cả đầu."

Draco vỗ nhẹ mái tóc, điềm nhiên nói:

"Nếu không có tôi thì em phải làm sao đây hả? Bài luận đó em định làm thế nào?"

Harry cười hì hì, lấn tới, có ý muốn tiếp tục hắn xoa đầu cậu:

"Không có anh thì em nhờ Hermione. Bất quá sẽ bị nhỏ mắng cho vài câu."

Draco búng nhẹ một cái lên trán cậu, có chút bất mãn:

"Vậy từ giờ em đừng có nhờ tôi giúp nữa. Có Hermione mà nhỉ?"

Đang giận dỗi sao? Hắn giận trong cũng dễ thương đấy chứ! Harry liếc mắt, ở đây chẳng có ai. Bất ngờ nắm lấy cà vạt của hắn, kéo lại.

Nụ hôn thoảng qua nơi gò má. Ửng hồng trên gương mặt người thiếu niên, người chủ động.

Harry cười tươi, thì thầm:

"Không biết à? Em là muốn ở cạnh anh, chuyện làm tập chỉ là cái cớ, ngốc ạ!"

Draco tính đáp trả bằng một nụ hôn, cơ mà đã gần đến Đại Sảnh, đông đúc người. Chuyển hướng về Chiếc Cốc Lửa - vị giám khảo công minh sẽ chọn ra quán quân của ba trường.

Đi lướt qua, Harry nhìn thấy học sinh của Durmstrang bỏ tên mình vào chiếc cốc. Trước khi rời đi, họ nhìn thấy cậu, khựng lại vài giây nhìn cho kỹ. Cứ như thể để xác nhận:

"À, ra đó là Harry Potter!"

Hầu như đứa nào cũng muốn mình trở thành quán quân, tiếc là chỉ có những học sinh đủ mười bảy tuổi mới được tham gia.

Chính vì vậy mà đã có không ít đứa tự biến mình thành những ông lão, bà lão bằng Độc Dược Lão Hóa. Tưởng đâu ngoài Fred và George ra, sẽ không ai dám làm. Quả thật không dễ dàng để qua mặt được Lằn tuổi của thầy Dumbledore.

Kết quả là Bệnh thất ngày hôm nay quy tụ không ít những cô dì chú bác từ đầy đủ bốn nhà.

Những khán giả như Harry có một trận cười ra trò. Draco thở phào một hơi, dù sao cũng khiến cậu quên đi sự tình phức tạp của giáo sư Shafiq.

Tuy nhiên, tâm trạng này của cậu không giữ được lâu. Bởi vì... ngày hôm đó có tiết Độc Dược.

Lớp Độc Dược

Harry vẫn chưa thể quên, cái hôm cậu bị thầy Snape 'làm khó'. Bình thường, cậu vốn đã ghét cay ghét đắng thầy Snape, tình hình bây giờ còn tệ hơn trước.

Dù có ghét đến thế nào đi chăng nữa thì giáo sư vẫn là giáo sư. Vị giáo sư kính mến hình như cũng nhận ra điểm khác thường.

Thầy Snape liên tục đi xung quanh quan sát tụi nó thực hành. Nói là 'xung quanh', nhưng thực chất ông quan sát Harry là nhiều nhất. Suốt cả buổi học, từ 'Potter' vang lên không biết bao nhiêu lần.

"Potter, là hai giọt, không phải ba."

"Trò không hiểu thế nào là khuấy cho đều tay à, Potter?"

"Đun sôi trong 30 giây, lố 5 giây. Trò không biết tính thời gian sao, Potter?"

Vậy đấy, không phải Neville mà là Harry. Cậu tưởng mình đã cải thiện được cái môn đáng ghét này. Cũng bởi vì ác cảm, gợi nhớ tới chuyện không vui, cậu không thể để tâm hoàn toàn vào nồi độc dược trước mặt

Tiếng cười của tụi học sinh Slytherin cứ lần lượt vang lên, ngoại trừ ba người họ. Draco cau có nhìn theo.

Harry nhăn nhó, Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám với giáo sư Shafiq còn chưa đủ mệt? Giờ lại đến môn này. Họ phải 'hành hạ' cậu đến khi nào mới chịu buông tha?

Mèo Nhỏ Harry cố gắng nuốt uất ức vào trong mà tiếp tục, ít nhất là có thể hoàn toàn được bài tập được giao.

Nhưng chuyện gì tới cũng sẽ tới, giống như Ron lần trước, sự xui xẻo chuyển sang người ngồi cạnh.

Cái vạc run lắc dữ dội rồi một tiếng nổ lớn phát ra.

BÙM! Khói bay mù mịt cả căn phòng.

Hermione đứng gần đó hốt hoảng chạy lại chỗ Harry. Ron quay qua nhìn. Hai người như chết đứng ngay tại chỗ.

Draco chậm chân hơn một chút, nhưng khi lại gần, hắn cũng chẳng khác gì hai người kia.

Tụi học sinh trong lớp bắt đầu xôn xao. Thầy Snape hùng hồn tiến lại chỗ Harry, miệng trong ngừng phát những lời nói cay độc:

"Potter ngu ngốc, trò đã làm cái quái gì vậy hả? Trừ 30 điểm nhà Gryffindor! Trò có gì để nói hay..."

Thầy Snape im bặt ngay khi nhìn thấy bộ dạng của Harry.

Thay vì một gương mặt bị nám đen, một cặp kính bị gãy, bộ đồng phục bị cháy xém và dính bụi bẩn trên người vị Cứu Thế Chủ lừng danh mười bốn tuổi vừa thất bại môn Độc Dược.

Thay vào đó là một cậu nhóc khoảng ba, bốn tuổi đang ngồi trên bàn, ngơ ngác nhìn quanh. Cậu đeo cặp kính hơi quá khổ so với gương mặt. Vẫn là đôi mắt xanh ngọc lục bảo, đầu tóc rối bù, đồng phục Gryffindor... đây thực sự là Harry Potter sao?

Cậu nhóc nhìn lần lượt Hermione, Ron, và Draco. Chớp chớp đôi mắt xinh đẹp rồi nghẻo miệng cười!

Sự đáng yêu này là gì vậy? Nó sẽ làm lay động người khác mất!

Hermione giả vờ tằng hắng, ngập ngừng hỏi:

"Harry... phải bồ đó không? Bồ nhận ra mình chứ?"

Ron gấp gáp:

"Harry, mình nè. Ron nè, nhớ không?"

Harry đưa tay lên miệng, mấp máy môi. Hermione và Ron đều hồi hộp chờ đợi. Cậu nhóc thế nào mà lại không quan tâm tới, hướng mắt về phía Draco, đưa tay ra và cười khúc khích:

"Anh ơi, anh tên gì vậy? Bế em có được không?"

Thứ sáu, 05/02/2021.

T/g: Chi tiết cuối trong chương này ban đầu tui còn định biến Harry thành mèo cơ, nhưng mà sợ sợ trùng với những bộ khác. Sợ bị dính cái 'phốt' đạo văn, đạo ý tưởng ấy mà! :>>

Nhân tiện, ai đó cứu tui khỏi môn Hán Nôm có được không? Khổ quá mà! :<


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net