Chương 60: Một Nắm Lấy Một Buông Tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư Viện

Sách, sách và sách, nơi này không có gì ngoài sách. Không vội vã hay ồn ào như ngoài kia, chỉ tiếng loạt soạt của những trang sách, tiếng trò chuyện nho nhỏ và tiếng bút lông ngỗng chạy trên trang giấy của những học sinh chuyên tâm chuyện học hành, túc trực ở đây vài tiếng đồng hồ là ít.

À, còn có những lý do ngoài lề khác, như một nhóm các cô nàng đến để làm bài tập nhưng giờ lại lén lút nấp sau kệ sách nhìn về phía Huynh trưởng của nhà Hufflepuff.

Cedric vô thức lật vài trang sách, tay kia cầm cây bút lông ngỗng, giọt mực đọng lại nặng trĩu, chắc nó chán ghét anh lắm, giận hờn chẳng thèm ở lại mà rơi xuống trang giấy trắng. Anh liếc nhìn, chỉ thở dài một hơi.

Những người bạn của anh nãy giờ tranh luận sôi nổi về mớ bài tập được giao. Một trong ba người tinh ý đánh động cho hai người còn lại, hất mặt về phía anh.

Tự hỏi sao bạn của họ lúc buồn bã cũng đẹp trai thế này? Như vậy có phải quá đáng lắm không? Tờ giấy da chắc sẽ ngập trong một màu đen u ám nếu như anh cứ liên tục chấm mực rồi lại lưỡng lự không viết bất kỳ điều gì.

Cái này, chắc chắn không phải bởi vì anh không biết làm. Cả bọn lại nhìn nhau, phải 'cứu' tờ giấy kia thôi chứ biết làm sao.

Một người đẩy nhẹ tay anh, lắc đầu cảm thán:

"Huynh trưởng à Huynh trưởng, cậu còn định ủ rũ như thế đến bao giờ?"

Cedric tâm tình bất ổn và phức tạp, không muốn nhắc đến, anh giả vờ cúi đầu ghi chép, hờ hững đáp:

"Mình không có ủ rũ, các cậu làm bài tập đi!"

Anh chàng ngồi gần nhất khác tay qua vai anh, chép miệng:

"Thôi nào, Wayn nói đúng mà! Cậu mới là người nãy giờ không làm bài đấy. Nói coi, có chuyện gì?"

Cedric chau mày, gỡ tay người bạn mình ra, chăm chú vào quyển sách, tuy vậy giọng nói của anh hơi lấp lửng:

"Đừng có đùa, Robin. Không có chuyện gì hết... không có."

Cô gái duy nhất có mặt ở đây là Anthea, là con gái nên chị gần như nhìn thấu mọi chuyện, đặt cây bút lông xuống ngay ngắn, hơi vươn người về phía trước một chút, giả vờ dò hỏi:

"Vậy á? Chứ không phải cậu đang thất tình à?"

Anh chàng Garbine nãy giờ im lặng, cũng nhiệt tình hưởng ứng, nhìn Cedric tò mò:

"Gì chứ? Người ta không thất tình vì cậu thì thôi, mắc gì cậu phải thất tình!"

Cedric chịu thua rồi, anh đống sách lại, ngả người ra sau, biểu tình không vui nhìn cả thảy bốn người:

"Ừ đấy, có vấn đề gì không? Tính hỏi mình người đó là ai hả? Mơ đi!"

Robin nghe lời xác nhận, dù bị 'từ chối' nhưng vẫn tiếp tục choàng tay qua vai anh, hớn hở:

"Không, không! Tụi này chỉ muốn biết, lý do là gì vậy? Mình thiệt tình không nghĩ ra bất kỳ lý do nào để mình có thể từ chối cậu hết."

"Này, này. Nói thế người khác hiểu làm là cậu đang thích Cedric đấy nhé!" - Wayn hắt hàm.

Robin cười hềnh hệch, thậm chí còn đồng tình với lời trêu chọc:

"Thì đúng là vậy mà! Mình đang thất tình vì cậu thích người khác đó Ce à!"

Cedric nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt không có tí nào vui vẻ, sự lãnh đạm này làm Robin chột dạ, cười trừ.

Anh nhìn vào dòng tiêu đề của quyển sách, chữ đã đọc được nhưng ý nghĩa của nó là gì, anh tạm thời không biết vậy. Dòng chữ nổi bật đó hóa ra trong mắt anh là hình ảnh của cậu nhóc tóc đen, mắt xanh nào đó.

"Em ấy... có người yêu rồi! Vậy đã được chưa, đừng hỏi nữa, mình vào đây là muốn yên tĩnh, không phải đến để các cậu chất vấn."

Cedric có thành công hay không khi gạt bỏ hình ảnh kia ra khỏi đầu, di chuyển cây bút, dòng chữ đều tăm tấp xuất hiện trên trang giấy sau gần nửa giờ đồng hồ bị 'bỏ rơi'.

Những người còn lại hiểu rõ, một khi Cedric đã không muốn nói, có làm cách nào cũng vậy thôi. Robin vỗ vai anh vài cái, như đang an ủi:

"Hừm, vậy thì đành chịu. Mình nghĩ cậu nên đặt sự quan tâm lên một chuyện khác, chắc sẽ quên được đấy!"

"Ví dụ như chuyện gì?" - Cedric hỏi.

Robin thả tay, anh chàng nhún vai:

"Cậu bỏ tên vào Chiếc Cốc Lửa đúng chứ? Vậy thì vui lên và hy vọng là cậu được chọn đi! Hay là quan tâm tới chuyện gì đó... ờm... áp lực hơn chút." - Robin nhìn nhanh, chộp lấy tờ giấy anh chàng viết nãy giờ mà chỉ được có một nửa, nói tiếp - "Bài tập Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của giáo sư Shafiq thì thế nào?"

Wayn chen vào, giọng chán nản:

"Khủng khiếp! Mình đã mất ngủ mấy đêm liền, nên cậu cũng mau làm cho xong đi, điểm thấp thì đừng có khóc!"

Robin cười xòa, phẩy phẩy tay:

"Lo gì! Mình mượn bài của Garbine và Anthea là xong ngay!"

Garbine mạnh tay đánh Robin một cái rõ đau, dứt khoát:

"Có nằm mơ cậu cũng đừng nghĩ đến!"

Anthea nhẹ tay hơn, chỉ ném tờ giấy da viết bị lỗi đã vo tròn về phía Robin, chị làu bàu:

"Bộ cậu nghĩ là bài tập dễ làm lắm chắc? Mình công nhận, thầy ấy rất đẹp trai, dạy cũng rất hay nhưng mà bài tập thì quá khó! Mình vẫn chưa hiểu hết ý của câu hỏi đây này! Im lặng và làm bài giùm mình đi!"

Không khí lại trở về với vẻ vốn có của nó sau khi Robin thôi cười.

Cedric im lặng lắng nghe, anh nghe được và hiểu hết mọi chuyện. Khẳng định lại, anh thành công rồi! Anh đã gần như xóa nhòa hình ảnh cũ và thay vào đấy là một hình ảnh khác.

Không giống như Robin nói, không phải là Chiếc Cốc Lửa, không phải cuộc thi, không phải bài tập Phòng chống Nghệ Thuật Hắc ám mà là... vị giáo sư được nhắc đến.

Thay vì mái tóc đen rối, mắt xanh màu lục bảo, gương mặt nhỏ hay cười, hiện hữu trong đầu anh ngay bây giờ là cái chạm tay trên trán, giọng nói lạnh lùng, sự trưởng thành của người đã gặp anh trước khi anh đến đây. Thật lạ, anh sao lại nghĩ đến việc này? Có điều gì đang thay đổi? Còn quá sớm để nhận ra và thừa nhận.

Bệnh Thất

Nếu như Cedric có thể nói là đã từ bỏ sự rung động đối với người mà ai biết, thì ở Bệnh thất lúc này có người dù có chết cũng không chịu buông người ấy ra.

Harry sau khi trở lại hình dáng ban đầu, vì không có quần áo, phải dùng đến chăn nên không thể làm gì được trong tình huống này. Cậu tặc lưỡi, giữ bình tĩnh nói rõ từng chữ:

"Em nói này, anh bỏ em thì anh sẽ chết hả, Draco? Đừng có ôm nữa!"

Trong khi Mèo Nhỏ Harry khổ sở giữ chặt cái chăn, khó chịu vì sự bất tiện này thì Draco vẫn bình thản như không. Từ lúc nãy, khi che chắn xong cho cậu, không ngại ngần hay chờ đợi gì mà lao đến, ôm chặt.

Sợ cậu sẽ chạy đi mất à, hay còn lý do nào nữa. Draco nghe Harry nói, ngước mặt lên nhìn. Hai ánh mắt chạm vào nhau, không giống như lần trước, vào buổi chiều ở sân sau hôm nọ. Lần này, mỗi người một suy nghĩ.

Harry muốn Draco bỏ tay ra, hắn thì làm ngược lại, ôm chặt hơn và đặt lên môi cậu cái hôn nhẹ. Tiếp tục công việc ôm ấp, thoải mái cọ cọ vào cổ cậu.

Thật muốn đánh cho hắn vài cái để hả giận, nếu làm vậy, người xấu hổ sẽ là cậu mất. Mèo Nhỏ nhẫn nhịn, nuốt giận vào trong, quay mặt đi không thèm nhìn.

Hình như chính cậu cũng quên điều gì đó. À phải, sự hiện diện của những người còn lại trong phòng.

Hermione, Ron, Pansy và Blaise, tụi nó như bị đóng băng hết cả. Có nên ra khỏi đây không? Mà, bà Pomfrey chắc chắn sẽ đi vào khi thấy tụi nó. Lúc đó sẽ không còn cách nào giải thích.

Rõ ràng là khung cảnh này có chút kỳ lạ. Draco thì vui vẻ cùng mãn nguyện, Harry lại đằng đằng sát khí.

Thế quái nào họ phải ở đây, nhìn cặp đôi yêu nhau ôm ấp vậy? Thật là muốn xông vào tách họ ra.

Nhận thấy sự ngượng ngùng và ngột ngạt của căn phòng, Harry không quan tâm đến cái tên kia, quay lại nhìn tụi bạn. Chỉ biết cười gượng gạo, không nói được lời nào.

Tụi nó thở hắt ra , ngồi xuống mấy cái giường bên cạnh. Hermione xuýt xoa:

"Rồi, hai người hạnh phúc xong chưa?"

"Đúng đấy, ít nhất cũng chờ tới lúc tụi này 'bốc hơi' đi chỗ khác đã." - Ron hừ mũi.

Harry lúc nãy cố ý tránh đi, nhích người sang chỗ khác. Giờ nhận ra là nó không có tác dụng, đành lắc đầu:

"Mặc kệ đi. Mà mình hỏi nè, có chuyện gì xảy ra với mình vậy?"

Tụi nó đồng loạt nhìn nhau, tranh giành để được nói trước.

"Harry, bồ quên hết rồi sao?"

"Bồ thực sự không nhớ chuyện gì xảy ra suốt một tuần qua?"

Harry nhăn nhó, mắt nhìn về một hướng, cố gắng đẩy những hình ảnh còn đọng lại chút ít.

"Mình cũng không rõ. Mình chỉ nhớ là mình đang ở lớp học Độc Dược của thầy Snape. Sau đó thì... hình như mình có gặp Shafiq và... Cedric thì phải..."

Ron chép miệng:

"Bồ không nhớ được gì khác ngoài... ừm... ý mình là bồ chỉ nhớ có hai người họ thôi?"

Câu hỏi bồ rất nhiều nghĩa đấy, Ron à! Người khác có thể hiểu lầm vì không hiểu tình hình. Harry liếc mắt sang Draco. Chắc phải nói lại, có người dù hiểu rõ tình hình mà vẫn cố tình nhìn cậu vẻ mặt khó ở.

Thật bó tay! Đành nói hết những gì cậu đã nhớ, giọng điệu bực mình:

"Cái gì chứ? Chỉ là mình nghĩ nếu nói ra chuyện mình nhớ mình là một đứa nhóc, mê chơi đến nỗi đi lạc rồi gặp hai người họ thì các cậu sẽ cười, nên mình nói thế!"

Harry không có quên chuyện gì hết, chỉ là nó khó tin đến mức chính cậu còn không tin được rằng mình đã trải qua. Cậu cũng không quên hai chị em nhà Carney, chỉ là cậu nghĩ có nói ra tụi nó cũng không biết đó là ai.

"Vậy... thực sự là mình bị biến thành một đứa trẻ?"

Draco nói, vẫn chưa chịu buông ra còn đặt cằm lên vai cậu.

"Ừm. Là do em làm sai bài thực hành."

Harry nghiêng đầu, thuận theo đó mà tựa lên.

"Đã một tuần rồi?"

"Đúng. Thật tốt vì cậu trở lại." - Blaise đáp, nằm dài trên giường thư giãn.

Khác với người yêu, Ron xem ra rất hào hứng, nhanh nhảu hỏi:

"Harry, hồi nãy bồ đã đi đâu? Bồ gặp anh Cedric ở chỗ nào?"

Harry nghiêng đầu theo hướng khác, để đầu óc sắp xếp các sự kiện vừa diễn ra.

Sau khi nghe xong, Hermione là người tò mò nhất, cô nàng hỏi:

"Vậy là bồ lạc đến tận chỗ ra vào nhà Hufflepuff luôn à? Thảo nào tụi này tìm chẳng ra, mình nhớ thầy Dumbledore có nói chỗ đó có cùng lối vào với Nhà bếp!"

Pansy chống cằm suy nghĩ, chẳng hiểu được có phải vì Harry nhớ rất rõ hay chỉ là suy đoán. Cho đến khi Ron lên tiếng:

"Nhà bếp á? Chẳng phải chỗ đó ở dưới tầng hầm hay sao?"

Blaise ngồi dậy, ngờ vực nhìn Ron. Dữ liệu này thật chưa từng nghĩ tới.

"Tầng hầm? Làm sao em biết, em xuống đó rồi?"

"Không. Em nghe Fred và George kể. Hai ảnh hay xuống đó lắm. Để ăn vụng ấy mà."

Hermione đột nhiên rùng mình, cô nàng rụt cổ:

"Cũng may là Harry đi xuống dưới hầm, nếu mà đi vào một nơi nguy hiểm như cái tầng bị cấm như hồi năm Nhất thì... mình thật không dám nghĩ tiếp!"

"Ôi dào, có gì đâu! Nếu mà như vậy thì Harry có khi sẽ gặp lại Fluffy, thú cưng siêu dễ thương của bác Hagrid!"

Cả bọn cười lớn. Harry cũng cười theo. Cậu biết rõ Ron chỉ nói đùa. Hồi Fluffy được đặt ở đó là để canh giữ hòn đá phù thủy ở phía dưới căn hầm. Từ khi hòn đá phù thủy bị phá hủy, chẳng biết bác Hagrid đưa nó đi đâu.

Vài câu nói bông đùa của tụi nó lại khiến cho Harry vui vẻ trở lại, cảm giác này quả nhiên thật tốt. Nó khiến cậu mất chuyện thân thể của mình hiện tại đang không có gì.

Mèo Nhỏ chỉ vừa thả lỏng tay thì cái chăn rơi xuống quá nửa, lộ ra phần ngực trắng nõn nà. Hermione tằng hắng, quay mặt đi, nhắc nhở:

"E hèm, mình nghĩ cười nhiêu đây là đủ! Giờ bồ định làm gì tiếp?"

Harry vẫn chưa nhận ra hai cô gái quay mặt đi, tránh ánh nhìn của cậu từ nãy. Mặt cậu nghệch ra, vô tư hỏi:

"Làm chuyện gì? Có bài tập về nhà ngày mai phải nộp sao?"

Tiếng thở dài hôm nay có vẻ phát ra hơi nhiều. Thật hết cách, Draco kéo chăn lên che lại, nhắc nhở:

"Em thật là... chú ý thân thể một chút!"

Harry hơi xấu hổ, nhưng vẫn làm theo. Vấn đề phiền phức của cậu, đã nhớ ra rồi! Quần áo trước khi trở lại bình thường quá nhỏ nên bị rách mất. Còn quần áo của cậu thì ở tháp Gryffindor, cậu ra khỏi đây mà không bị phát hiện?

Quan trọng hơn, cậu đi bằng cách nào. Chẳng lẽ quấn chăn đi vòng vòng lâu đài. Trời ạ, lỡ như có ai đứa học sinh nào đó, đặc biệt là tụi Durmstrang hoặc mấy cô tiên nữ bên Beauxbatons bắt gặp thì chắc Harry thu dọn đồ đạc về nhà với cha Sirius chờ ngày thầy Lupin sinh em bé cho yên thân.

Giọng Harry yểu xìu:

"Mình không muốn bị ai đó bắt gặp mình trong tình trạng này đâu!"

"Tôi có cách! Tôi đưa em về tháp Gryffindor thay đồ. Sắp đến giờ ăn tối, không ai thấy hết!"

Quả nhiên, chỉ có những việc liên quan đến Harry là tên này luôn về nhất, hắn quả quyết như thế, Mèo Nhỏ không tin làm sao được. Cậu nhanh chóng gật đầu, không biết chuyện phía sau hắn định làm là gì.

Thứ bảy, 24/07/2021.

T/g: Tình hình thi giữa kỳ của mọi người thế nào? Tui thì sau 2 tuần vật vã thì bây giờ tui vẫn chưa thi xong và deadline còn y nguyên. Nhưng vẫn phải giữ lời chứ nhở, ngoi lên cập nhập chương mới cho mọi người đây! Nên là đọc nếu thấy hay thì Vote và Cmt cho cái tui nhé, yêu thương!!! ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net