Chương 64: Hơi Ấm Đầu Đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cánh cửa trong hầm độc dược đóng lại, Bậc thầy Độc Dược cũng biến mất sau cánh cửa ấy, tụi học sinh đồng loạt thở phào.

Ron theo thói quen nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh. Nó nhíu mày khó chịu khi nhớ tới vẻ mặt hớn hở khi nãy của Harry, tự nhủ rằng nó đã đúng, cậu rất thích cái vị trí quán quân này.

Nó đeo cặp vào, nhìn lên đã thấy Blaise đứng bên cạnh, cậu ta ngó ngang ngó dọc, nhóm học sinh cuối cùng đã quay lưng và đang chạy ra ngoài.

Áo choàng của cô gái tóc bím vừa khuất sau cánh cửa, môi của Blaise đã đặt lên má của Ron. Mặt nó ửng hồng, nhìn người yêu mặt tươi roi rói, còn chỉ tay lên má.

Ron hiểu ý, hơi lưỡng lự một chút nhưng cũng đặt lên đấy một nụ hôn nhẹ. Nó thắc mắc:

"Làm sao vậy? Sao tự nhiên anh lại muốn hôn?"

Blaise lấy trong cặp ra một hộp kẹo dẻo, mở ra và đưa cho Ron một ít, tươi cười:

"Cần phải có lý do sao? Mà nó ngon chứ?"

Ron gật đầu lia lịa, nó cười trong khi một bên má của nó phồng lên, mấy đốt tàn nhang trên mặt nhìn vào cứ có cảm giác nó đang chuyển động, vừa thú vị lại vừa đáng yêu. Theo cảm nhận của Blaise là thế.

Là tiết cuối cùng của buổi chiều, còn dư khá nhiều thời gian để đến giờ ăn tối, đã định đến Thư viện làm bài tập nhưng có vẻ như Ron không muốn, nếu đã vậy, Blaise cũng không muốn nốt.

Thành ra cả hai quyết định đi dạo một lúc ở sân sau, hơi lạnh vẫn còn ngoài trời vẫn còn nhưng trái tim có hơi ấm, sẽ ổn cả thôi!

Ron say sưa với hộp kẹo dẻo, nhìn nó ngây ngốc chăm chăm vào vỏ hộp làm Blaise bật cười.

"Xem ra em rất thích. Muốn không, nếu có đi chơi ở làng Hogsmeade, mua thêm cho em."

Ron mở to mắt nhìn, nhưng lại cụp xuống vì thoáng thấy một đoàn người toàn học sinh của Durmstrang ở xa xa. Nó xụ mặt, nắm lấy áo của Blaise, lắc lư qua lại.

"Nhưng mà, sắp tới là cuộc thi Tam Pháp Thuật, em không chắc là sẽ được đi như mọi năm."

Blaise gãi đầu, Ron nói cũng phải. Hầu hết ai cũng quan tâm đến cuộc thi này. Ai ở Hogwarts cũng muốn Quán quân trường mình sẽ giành chiến thắng, vì vậy mà mong chờ. Cũng không hiểu sao lời nói và suy lại khác nhau nữa.

"Chắc là không đến mức ấy đâu! Nếu có thì em có đi không?"

Nó nghe Blaise nói thế, vui được một chút, gật đầu.

Cậu ta liếc nhìn Ron, gương mặt lấm tấm tàn nhan của nó sẽ không ủ dột thế kia nếu nó nghĩ khác đi và ủng hộ cho thằng bạn thân đang khổ sở với bà cô nhà báo nào đó trong phòng để chổi, chứ không hào hứng như nó đã nghĩ.

Không biết có nên khuyên nó vài câu hay không nữa, không khéo lại làm nó giận dỗi. Ron ôm lấy tay Blaise, tay kia vẫn cầm hộp kẹo, miệng vẫn còn nhai, hơi đánh mắt nhìn hai bóng người vừa đi qua.

Kiểu này chắc câu trả lời sẽ là không, cảm giác thật khác, không náo nhiệt và ồn ào như bình thường. Nhưng mà, nếu cứ để mãi thế này cũng không ổn, Blaise lựa lời, bắt chước Ron nhìn về đâu đó, ánh nhìn xa xăm đặt ở cái cây to giữa sân.

"Ron này, em có..."

Chỉ là giả vờ, là giả vờ thôi nhưng những gì Blaise nhìn thấy là thật. Đứng dưới gốc cây cao lớn là một người. Đồng phục Slytherin với mái tóc đen đặc trưng và nụ cười kỳ quái, học năm Tư, có tên Elwyn Carney, người mà Blaise từ chối trước kia.

"Anh nói gì cơ? Này, Blaise!"

Lúc trước đúng là Draco có nhắc đến chị em nhà Carney, Blaise đã không quan tâm, không ngờ là lại bắt gặp cậu ta vào lúc này, còn với cái nhìn đầy khó chịu.

Ron lấy một thanh kẹo đưa miệng cho Blaise. Thanh kẹo bị hơi lạnh bên ngoài ảnh hưởng, chạm vào da thịt, nên tất nhiên là thành công kéo tâm trí cậu ta trở về với người bên cạnh.

Blaise quay lại nhìn, há miệng nhận lấy thanh kẹo. Ron kéo cậu ta ngồi xuống ghế, nheo mắt nhìn với vẻ tò mò:

"Anh làm sao thế? Lúc nãy anh định nói gì?"

"À, không. Cơ mà đúng là kẹo ngon thật."

Ron ngớ người ra vài giây, sau đó nó cười rộ lên. Bộ dạng ngây ngốc nhai kẹo này nó chưa từng nhìn thấy.

"Gì vậy, đây là kẹo anh đưa cho em mà! Giờ mới khen nó ngon là thế nào!"

Blaise cười nhẹ, quả nhiên được thấy Ron cười là điều tuyệt nhất, dù còn bâng khuâng về Elwyn, thế mà chỉ vừa nhìn nụ cười của ai kia, nó đã tan biến đi đâu.

Câu ta nghiêng người về phía Ron, nó không cười nữa, nó bắt đầu mong chờ, mong chờ một nụ hôn khác. Không phải ở má như vừa rồi, là ở môi.

Giữa khung cảnh hơi tăm tối vừa trời lại sắp đổ mưa, từng đợt gió lạnh thổi đến, thổi hết thảy phù thủy có mặt ở nơi này. Trừ hai người vẫn đắm say không sự ngọt ngào của kẹo, của nụ hôn mà không hề thấy lạnh lẽo.

Đại Sảnh Đường

Pansy gõ gõ ngón tay lên bàn, nhướn mày nhìn Blaise:

"Rồi, vậy là cậu vẫn chưa nói gì với Ron hả?"

Blaise chỉ lắc đầu, ngấu nghiến món thịt hầm thơm phức. Chả là cậu ta quên mất, sau khi tiếp xúc giữa môi và môi, cả hai dạo một vòng trên hành lang đến tận giờ ăn.

Ron không có ở đây, nó ở cùng những người khác trong Gryffindor, trước khi vào Đại Sảnh nó đã tìm cách đuổi khéo Blaise ngay lúc cậu ta nhắc đến bữa tối.

Hermione lấy một ít súp vẫn còn nóng hổi, điềm nhiên nói:

"Không sao đâu. Rồi Ron sẽ tự đến làm lành ấy mà, nếu như nó chịu suy nghĩ lại. Thôi đừng nói về vấn đề này nữa. Harry, chiều giờ bồ làm gì vậy?"

"Ừm... cân đũa phép."

"Cân đũa phép?" - Tụi nó đồng thanh hỏi.

Harry chuyên tâm ăn uống sau buổi chiều ở cùng với các quán quân khác, đĩa mì Ý sau một nhoáng đã sắp hết. Cậu không có ý kiến gì về việc của Ron, đó đâu phải lỗi của cậu. Và cậu cũng không cần phải thi cuối kỳ nên bài vở thì... không cần phải vội vàng.

"Đại loại là ông Olivender kiểm tra đũa phép của các quán quân xem có ổn không, có phù hợp để tham gia cuộc thi không đấy mà!"

Draco cắt miếng bít tết, hạ dao xuống, hỏi:

"Đũa phép của em ổn chứ?"

"Không có vấn đề gì cả!"

Đũa phép của cậu vẫn tốt, chỉ có điều khi gặp lại ông Ollivander, cậu nhớ tới một thông tin về cây đũa phép của mình mà cậu không muốn ai biết. Cây đũa phép của cậu và của Voldemort đều có lông đuôi của cùng một con phượng hoàng. Là con phượng hoàng Fawkes của cụ Dumbledore.

Đũa phép là vật sở hữu cá nhân, nên thông tin về nó, cậu chỉ muốn giữ riêng cho mình.

Hermione cảm thấy có gì đó không đúng, lại hỏi:

"Chỉ có vậy thôi sao đến giờ ăn tối mới xong?"

Harry uống một ngụm nước, chán nản trả lời:

"Tụi này phải chờ ông ấy tới. Đã thế còn gặp nhà báo."

"Nhà báo? Họ đến để phỏng vấn và chụp ảnh à?" - Pansy hiếu kỳ lặp lại.

Harry chống cằm, chút mì Ý cuối cùng đã không còn ngon nữa.

"Đúng. Mình không thích phỏng vấn. Bà ta thì dai như đỉa ấy. Còn viết không đúng sự thật!"

Draco đợi Harry hết mì, đẩy đĩa bít tết qua cho cậu.

"Là Rita Skeeter phải không?"

"Anh cũng biết bà ta?"

"Thì bà ta viết báo cho tờ Nhật Báo Tiên Tri, cũng khá nổi tiếng đấy."

Hermione không quan tâm bà ta là ai, cô nàng xoáy sâu vào câu cuối của Harry vừa nói.

"Harry, bà ta viết gì về bồ?"

Harry nhớ lại, ngoài việc cân đũa phép ra, cái chuyện phỏng vấn và chụp ảnh kia làm cậu phát chán, dù sao nó cũng cứu cậu hai tiết Độc Dược chiều hôm đó. Thôi thì đành chịu. Cậu nói bằng giọng cáu kỉnh:

"Bả hỏi đủ thứ chuyện trên đời, còn lôi cả ba mẹ mình vào. Nhưng mình trả lời bà ta có quan tâm đâu, cây bút lông chết tiệt đó toàn ghi theo ý của bà ta. Cái gì mà 'vết tích của tai nạn pháp thuật trong quá khứ' rồi 'nước mắt trào ra từ đôi mắt'. Thiệt tình là mình không có trào nước mắt!"

Hermione vỡ lẽ, cô nàng cười hời hợt, giải thích:

"Thì... viết báo mà Harry. Phải... ừm... nói thế nào nhỉ... nói chung là phải làm quá lên một chút!"

Harry không đồng tình, cậu bực dọc nói:

"Nhưng như vậy thì hơi quá đáng rồi! Mình có nói gì đến nước mắt và pháp thuật đâu!"

Draco khều nhẹ ngón tay của Mèo Nhỏ đang kích động, mập mờ hỏi:

"Vậy... nói thẳng ra là em ghét bà ta?"

Harry không biết vì sao hắn lại hỏi, dù sự thật thì đúng là vậy. Nuốt miếng thịt vào trong, nuốt luôn cả cơn giận mới bộc phát.

"Đúng, sao thế?"

Draco chống cằm, hắn cười nhẹ, tiếp tục dò hỏi:

"Thế thì... nếu em muốn, tôi cho bà ta về hưu sớm. Có được không?"

Trước vẻ mặt ngơ ngác của Harry, hắn thật muốn cười cùng trêu chọc một chút, nhưng hình như vẫn chưa đủ. Hắn nói rõ ràng bằng chất giọng sắc lạnh:

"Dù sao thì, trước sau gì tôi cũng là người thừa kế của gia tộc Malfoy, sự kính nể của bọn họ ít nhất cũng phải được đặt đúng chỗ. Nếu không, hậu quả họ tự gánh chịu! Em đồng ý đi, Rita sẽ trở thành nạn nhân đầu tiên!"

Harry thấy hơi rợn người, trong Đại Sảnh rất đông, được sưởi ấm rồi kia, sao còn lạnh người được nhỉ? Chẳng biết vì lý do gì, cậu nói nhỏ:

"Này, anh đừng nói mấy chuyện đáng sợ đó có được không?"

Thấy gương mặt sợ hãi của Mèo Nhỏ, hắn không thể không chọc. Đột ngột hắn đưa mặt lại gần, thì thầm vào tai cậu:

"Em sợ à? Cũng tốt, em nên sợ dần đi là vừa. Nhưng mà, vì em là người yêu của tôi nên sẽ có một số ngoại lệ. Tôi đã nói hôm trước rồi thì phải."

Nói gì thì nói, Draco cũng không phải tự nhiên được tụi Slytherin gọi là Vương Tử. Giống như ở giới Muggle, gia tộc Malfoy thuộc giới quý tộc, hay ở cấp bậc thượng lưu. Sự phân biệt giai cấp giàu nghèo ở giới phù thủy có hay không Harry cũng không biết.

Điều cậu biết đó là, người yêu Draco của cậu chính là một quý tộc, gần như là cao quý hơn tất cả. Giàu có và quyền lực.

Vấn đề ở đây là khi nghe mấy lời hắn vừa nói, Harry thấy rùng mình hết cả lên. Hermione và hai người bạn biết thể nào cũng sẽ thế này, nên ba người đã đã chuồn đi mất.

Chân mày của Mèo Nhỏ Harry đã chau lại, lóng ngóng tìm cách đẩy hắn ra.

"Anh thôi ngay đi. Đừng đến gần em, cũng đừng nói mấy chuyện linh tinh!"

"Linh tinh? Chuyện linh tinh mà dọa em sợ rồi kìa!"

Harry nuốt nước bọt, rất muốn hét lên thật to. May mắn cậu vẫn còn nhớ mình đang ở đâu mà kiềm giọng lại:

"Em không có sợ! Không bao giờ!"

Dù có cách nào đi nữa thì mấy lời đó rất giống đe dọa. Đã thế lại còn nói nhỏ vào tai người ta. Không sợ mới là lạ!

Draco rất giống rắn, chực chờ ngồi đợi con mồi sập bẫy. Chỉ nhìn vẻ luống cuống của Mèo Nhỏ là biết có thành công không. Hắn sờ dọc theo ngón tay cậu, khiêu khích:

"Rõ ràng là đang sợ mà! Nếu không sợ, xem em lại tránh xa tôi thế?"

Nhìn là thấy ngay mà, còn bày đặt hỏi! Thứ Harry sợ chính là cái tên này lại 'lên cơn' mà làm bậy bạ ngay tại Đại sảnh! Có cách nào chữa cái bệnh không biết xấu hổ của hắn không?

Draco phải cố gắng lắm mới nhịn được, nếu không hắn đã phá lên cười mất thôi. Biết là dọa Harry như vậy cũng đủ rồi thế quái nào hắn vẫn còn muốn tiếp tục.

"Chuyện này vẫn còn cách giải quyết. Em không cần sợ đâu!"

Harry đến lúc này vẫn chưa hiểu mục đích và đích đến của cuộc trò chuyện này là gì, ngây thơ hỏi:

"Giải quyết cái gì cơ? Em đã nói là không có sợ!"

Draco đưa tay lên, chiếc nhẫn trên ngón áp út sáng lấp lánh.

"Nhẫn cũng đã đưa cho em rồi. Em chắc phải biết bước tiếp theo cần phải làm gì để nhận được sự ưu tiên."

Từng lời của hắn, Harry nghe rõ, có điều vẫn chưa kịp hiểu hết thì cậu bất giác nhìn xuống ngực, sợi dây chuyền có chiếc nhẫn giống hệt của Draco vẫn còn nằm đấy.

Thông thường thì trao nhẫn xong thì người ta thường làm gì? Mèo Nhỏ giờ mới biết hắn lại gợi đến mấy lời tương tự hôm đi chơi ở Cúp Quidditch Thế Giới. Vì nó mà làm mặt cậu đỏ lên.

Mèo Nhỏ không nói năng gì, lấy cặp sách, đứng dậy và chạy vụt ra ngoài. Không đoái hoài gì tới bữa tối, miếng bít tết còn chưa kịp ăn và tên Vương Tử nào đó đuổi theo phía sau.

Những chuyện nhỏ nhặt này, cũng đủ khiến hắn mỉm cười. Sắp đến, vai trò quán quân của Harry chắc là sẽ không khiến cậu rảnh rỗi hơn chút nào đâu.

Hiện tại cũng không đến nỗi nào, dù hơi bất an, không biết có khi nào cũng giống trước đây, đồng loạt tìm tới chứ không đi riêng lẻ. Tạm thời là vui vẻ ở cạnh nhau khi vẫn còn cơ hội sẽ tốt hơn.

Hôm sau

Harry thức dậy từ sớm, ra ngoài hưởng chút không khí trong lành, trời vẫn không ấm hơn là bao sau cơn mưa tối hôm qua. Một mình ngồi ở ghế, cặm cụi viết thư.

Cha Sirius đã dặn phải báo cho ông ấy biết chuyện ở trường, hôm qua Harry quên mất. Chắc giờ này cha cũng biết rồi, báo đăng đầy ra đó, nhưng vẫn nên nói cho cha biết thì. Mấy tờ báo của bà cô Rita, vẫn còn ám ảnh cậu.

"Em đang viết thư sao? Cho cậu Sirius?"

Thình lình, giọng nói phát ra từ đằng sau. Harry giật mình đánh rơi cả cây bút, quay quắt lại, mắng:

"Aaa, là anh hả? Làm em giật mình!"

Draco ngồi xuống bên cạnh. Chẳng biết có còn nhớ gì chuyện hôm qua hắn nói hay không mà lại chăm chú viết thư thế kia.

Harry biết hắn đang nhìn, cố gắng phớt lờ đi, đợi viết xong lá thư đã.

Những dòng cuối cùng được viết ra, cũng là lúc cảm thấy ấm áp hơn. Còn nói gì được khi Draco cởi áo ngoài ra, khoác lên cho cậu. Harry đọc lại lá thư, ngờ nghệch nói:

"Còn tưởng anh lại định chọc em như hôm qua. Anh vào trong đi, em đi gửi thư đã."

Mèo Nhỏ có ý muốn kéo hắn vào trong, vì bên trong không có lạnh, ít nhất là không có gió.

Nhưng Draco kéo cậu ngồi xuống, tựa lên vai cậu. Nếu đến chuồng cú lúc này, nơi tiếp theo sẽ là Đại sảnh để ăn sáng. Nơi đó đông người, hắn thích ở một mình với Harry, từ ngày hôm qua ý nghĩ này vẫn còn nguyên đấy.

"Tôi không lạnh. Em sờ thử đi." - Draco vừa nói vừa đan tay mình vào tay Harry.

"Không lạnh thật này. Còn ấm hơn cả tay em!"

"Em thì sao? Có lạnh không?"

"Không có. Chắc là một chút nữa nắng sẽ lên, ngồi ở đây một chút cũng được."

Vẫn là hàng ghế quen thuộc, vẫn là góc nhỏ sân sau của trường. Nơi hai người đang ngồi, cũng có không ít cặp đôi đã từng ngồi, gần nhất chắc là buổi chiều hôm qua.

Mặt trời mạnh mẽ chiếu những tia nắng rực rỡ xuống, cơn gió theo lối cũ đi vào khoảng sân quen thuộc. Dừng lại vài giây rồi bay đi xa. Nó có tự hỏi rằng con người vì sao lại kỳ lạ như vậy? Nó không đủ sức làm người ta thấy lạnh lẽo sao?

Câu trả lời là họ được sưởi ấm bởi thứ gọi là tình yêu. Cơn gió liệu có hiểu điều đó chăng?

Thứ sáu, 30/07/2021.

T/g: Chầm cảm cả tuần vì bài tiểu luận Lý luận văn học, giờ mới đăng chương mới cho mn được. Chương này còn định cho Blaise và Ron cãi nhau một chút, nhưng mà trời lạnh rồi, tâm trạng tui cũng hơi khác nên để cả hai cặp hưởng chút gió đầu đông bên nhau vậy. 

Thêm nữa là đã đăng muộn mà còn ngược nữa thì nó kỳ! Mn Vote và Cmt để trái tim nhỏ bé của tui vượt qua được mùa đông lạnh lẽo này nhá! Hogwarts không lạnh nhưng tui thì lạnh lắm! :>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net