Chương 65: Chồn Sương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà Gryffindor - Phòng Sinh Hoạt Chung

Harry uể oải bước vào trong, cậu cởi bỏ Áo khoác Tàng Hình, vò vò mái tóc rối.

Phòng sinh hoạt hiện giờ khá là hỗn loạn và náo nhiệt. Mới đi chơi ở làng Hogsmeade về, không ai thấy mệt cả sao? Cậu còn tưởng là không được đi rồi ấy chứ.

Hai anh chàng Fred và George đem mấy món đồ mới mua ở tiệm Giỡn ra, cùng với những món trong Mánh phù thủy của nhà Weasley. Những thứ đó chưa bao giờ hết vui.

Harry lách người đi vào, cậu đi ngang qua chỗ của hai em nhà Creevey. Tụi nó đang cầm đũa phép cùng cái huy hiệu 'Potter thúi quắc!'

Hai đứa nhóc mãi tập trung phù phép, chẳng biết Harry đứng phía sau. Cậu vỗ lên vai em trai của Colin - nhóc Dennis, và nhẹ nhàng hỏi:

"Hai đứa định ếm bùa tới chừng nào nữa đây?"

Dennis cười cười, nụ cười ngây ngô của một đứa nhóc năm Nhất. Colin thì đứng bật dậy, giọng nó đầy quyết tâm:

"Sắp được rồi, anh Harry! Còn chút xíu nữa là xong!"

Harry giả vờ gật gù:

"Rồi, rồi. Cái này sắp xong, vậy thì còn những cái mà Slytherin và Hufflepuff đeo trên áo, em tính làm thế nào?"

Colin ngay tức thì ngẩn ra, mặt nó xìu xuống. Harry cốc nhẹ lên đầu nó, phẩy tay rồi đi thẳng đến sofa.

"Cái huy hiệu đó nói về anh, anh không để ý thì hai đứa không cần để ý đâu. Đi ngủ sớm đi nhé!"

Harry đích thị là mèo nhỏ lười biếng, cậu nằm dài trên sofa, ôm chặt cái gối và lắc lư qua lại. Điều cậu nói vừa nãy là thật, cậu không để ý đến mấy cái trò ngu ngốc đó!

Cậu và Cedric nói trắng ra không phải ghét bỏ gì nhau, chỉ có hai nhà là không hòa thuận lắm. Cậu đã từng đối đầu với anh trong trận Quidditch hồi năm ngoái, tính tình của anh ấy cũng không tệ. Không biết trong cuộc thi này, hai người có thể đối đầu nhau một cách... lành mạnh được không nhỉ? Hay chỉ có mình cậu nghĩ thế, còn thực tế thì Cedric cũng ghét cậu?

Chuyện này thật sự có nằm mơ cũng không thể xảy ra. Vì thực tế, nếu Slytherin hứng chịu cơn giận dữ từ Vương tử Malfoy thì Hufflepuff cũng chịu áp lực không nhỏ từ ánh mắt không có tí xúc cảm nào của Huynh trưởng Diggory khi có ai đó khoe cái huy hiệu trước mặt anh.

Vì thế nên, Harry đã nhìn ra sự thay đổi này và loại nó ra khỏi đầu. Thậm chí, lúc ở cạnh cậu, Draco thi thoảng cáu kỉnh vì thái độ không quan tâm đó của cậu.

"Bồ làm sao nữa vậy, Harry? Bác Hagrid gặp bồ chi vậy?"

Giọng của Hermione thình lình vọng đến. Cô nàng đi xuống cầu thang, nhìn thằng bạn nằm trên ghế sofa với những hành động không hề bình thường, biết ngay là có chuyện.

Lý do lúc chiều cả bọn cùng nhau đến làng Hogsmeade nhưng Harry là người về muộn nhất là đây. Cậu đã cố tình cầm theo Áo khoác Tàng hình để tránh bà cô nhà báo Rita, không ngờ là nó lại có ích cho chuyện khác.

Harry đổi tư thế, cậu nằm dài trên chiếc ghế, cố tình để gối úp lên mặt, còn tự tay đập đập nó lên mặt mình. Đôi mắt xanh lục bảo thơ thẩn nhìn trần nhà, đợi Hermione ngồi xuống cái ghế nhỏ bên cạnh, cậu mới cất tiếng:

"Mình ổn mà. Rất ổn!"

Câu trả lời không ăn nhập gì với câu hỏi của Hermione. Câu trả lời đó cũng không phải là thành thật. Harry không ổn, không ổn một tẹo nào.

Hermione dư sức nhìn ra, vẻ mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn này cô còn lạ gì nữa. Cô nàng mạnh tay giật cái gối ra, cáu gắt nói:

"Có gì thì nói mình nghe! Bồ làm vậy để chi?"

Harry lại vò mái tóc làm nó càng lúc càng rối. Đồng thời cậu cũng ngồi dậy, tay chống cằm, nói gọn lỏn một chữ:

"Rồng."

Hermione chưng hửng, tiếng ồn xung quanh làm cô nàng tưởng mình nghe lầm, cúi người hỏi lại:

"Cái gì rồng?"

Khác với sự bồn chồn đến mức phải thì thầm to nhỏ, Harry chán ngắt nói:

"Thì là bài thi đầu tiên của mình vào thứ ba tới!"

Lavender và Parati đứng đấy, quay lại nhìn Harry, nán lại vài giây nghe ngóng. Hermione khoanh tay, nhìn hai cô nàng chăm chăm, cả hai mới chịu rời đi.

Hermione cẩn trọng quan sát hai cô bạn, khi họ bắt đầu tò mò món đồ trên tay Fred, cô nàng mới nghiêm trọng hỏi:

"Thật à? Bác Hagrid đã nói với bồ hả? Bác ấy có nói là phải làm gì với nó không?"

Harry cười gượng, nói cái gì chứ. Cậu đâu có nghe bác ấy nói, bác ấy bận nói chuyện với bà Maxime và anh trai của Ron, chính mắt cậu nhìn thấy anh Charlie và bạn anh khó khăn, cực khổ thế nào mấy con rồng hung hãn đó.

À, thứ ba này nó sẽ đến làm khổ cậu và ba quán quân khác!

"Mình cũng không rõ! Bác Hagrid và anh Charlie nói là chỉ cần vượt qua nó là được! Nhưng bằng cách nào thì mình không biết!"

Harry lại thẫn thờ, ngày thi cũng không còn xa nữa. Nó càng đến gần cậu lại càng sợ, lỡ như cậu không vượt qua được thì làm sao. Biết đâu cậu sẽ là thí sinh duy nhất trong bốn người không vượt qua được.

Thời gian là thứ gì? Có thật là nó luôn chầm chậm trôi qua không? Sao những lúc cậu cần thêm thời gian, cần nó chậm lại hay thậm chí ngừng trôi lại có cảm giác nó trôi nhanh hơn?

Cứ thế này cậu sẽ điên mất thôi!

"Mình nghĩ bồ cần lời khuyên. Của các giáo sư chẳng hạn! Và mình cũng nghĩ là bồ nên đi ngủ sớm, đừng lo lắng quá!"

Hermione đứng dậy, đi thẳng về phòng. Còn Harry vẫn ngồi đó với mái tóc rối bù xù, lơ đãng nhìn ánh lửa bập bùng trong lò sưởi. Tiếng tí tách tí tách của ngọn lửa hòa lẫn với tiếng cười, tiếng la thất thanh của vài đứa con gái.

Harry nằm xuống, ôm cứng cái gối trong tay, chẳng buồn úp nó lên mặt. Lời khuyên sao, cậu biết hỏi ai bây giờ. Thầy Dumbledore à? Liệu thầy ấy có cho rằng cậu gian lận trong kỳ thi không?

Khoan đã, quan trọng hơn là đâu phải mình cậu, Fleur chắc cũng biết rồi. Krum nữa, bác Hagrid cố tình cho bà Maxime biết, ông Karkaroff, ông ấy lén đi theo. Vậy, chỉ còn mình Cedric.

"..."

Hôm sau

"Harry? Em tìm anh à?"

Không mất quá nhiều thời gian để nghĩ, giờ có muốn nghĩ lại cũng không được. Harry đã đứng đây rồi, trước mặt Cedric và bạn bè của anh ấy.

Cuộc trò chuyện không quá dài dòng. Cả hai đều có chút không thoải mái, chỉ nói những điều cần nói, Harry quay lưng bỏ đi. Còn chưa kịp đi thì lại gặp những kẻ gây rối khác.

"Tụi bây muốn gì nữa?"

Logan cùng nhóm Slytherin theo sau, nó cười một tràng đầy khinh bỉ, nói:

"Tao chỉ đang thắc mắc, không biết một đứa kém cỏi như mày có qua khỏi bài thi được không thôi!"

"Chừng 5 phút!"

"Đúng, đúng. Có đứa nào muốn cá với tao không? Chắc phải kêu bà Pomfrey đến trước, biết đâu mày sẽ ch- "

Logan bỏ lửng nói khi cảm thấy phía sau gáy lạnh lạnh. Ánh nắng chiếu qua, nó nhìn trên nền đất, ngoài bóng của nó, đứng phía sau là một bóng người cao lớn khác.

Còn cái thứ lạnh lạnh khi là đầu đũa phép, chính xác là nó bị kẻ nào đó ấn mạnh cây đũa phép vào trong da thịt.

Logan liếc ra phía sau. Biết ngay mà, lại là Draco, nó chưa từng nhìn thấy hắn giận dữ đến mức này bao giờ.

Draco gằn từng chữ:

"Mày vừa nói gì? Nói lại lần nữa xem!"

Logan không mở miệng được, trán toát hết mồ hôi lạnh, sát khí từ người Draco quá lớn, áp chế tất cả. Harry nhận thấy đã có nhiều người chú ý đến, không ổn chút nào cả, cậu lên tiếng:

"Draco, anh đừng làm vậy. Bỏ nó ra đi!"

Draco bỏ ngoài tai tất cả. Hắn vốn rất thích những gì thuộc về Harry, thích tất cả. Nhưng cái tính hiền lành quá độ này của cậu làm hắn phát bực.

"Tao bảo mày nói lại! Nếu không đừng có trách!"

Có cảm giác như Draco sắp đọc ra một câu thần chú nào đó. Harry rất mong sẽ có thứ gì ngăn cản. Cái ước muốn đó thành sự thật,sau đó vài giây.

Đột nhiên một tia sáng từ phía đằng sau nhắm thẳng vào người Draco. Hắn biến mất, chỗ hắn đứng bây giờ chỉ còn một con chồn, một con chồn màu trắng.

Logan cũng hết hồn, nó ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.

Những đứa xung quanh không hiểu chuyện gì. Chủ nhân gây ra việc này đang đi đến. Một người đàn ông đi khập khiễng, khuôn mặt đáng sợ, một trong hai con mắt là mắt giả, nó đảo liên tục.

Harry trợn mắt nhìn. Người này là Moody Mắt Điên! Chẳng phải ông ta bị thương nặng lắm à? Nhìn kỹ thì đúng là có bị thương thật, những vết xước nhỏ trên mặt ông, rất nhiều.

Ông vừa bước lại chỗ tụi nó, lầm bầm:

"Mày nghĩ cái gì mà đánh nhau trong trường thế hả, nhóc kia? Còn đánh lén nữa!"

Harry hốt hoảng, cậu bế Draco trong tình trạng khó nói này lên, hắn chắc là đang hoảng loạn, cứ liên tục chạy quấn lấy chân cậu. Mèo Nhỏ muốn phân trần giúp người nhưng sao nói được, cứ lắp bắp:

"Là do... do..."

Moody không nghe thấy, càm ràm và cho hành động của mình là hay ho lắm. Ông cười hềnh hệch. Điều đó làm Harry điên tiếc, cậu mất bình tĩnh quát lớn:

"Ông thôi đi! Cậu ấy chỉ muốn giúp tôi!" - Chỉ tay về phía Logan, nó đang bò dậy, định chạy trốn - "Còn cậu ta mới là người xúc phạm tôi trước, ông có hiểu không?"

"Rõ ràng là nó..."

Cũng khá lâu rồi, Harry không giận đến mức này. Cậu có giận Ron vì nó cứ cố tình tránh né cậu, mà cũng không tới mức hét vào mặt người khác.

"Mau biến Draco lại bình thường, tôi không biết là có luật nào biến người ta thành ra như thế hết!"

"Có chuyện gì ở đó vậy?"

Con mắt của Moody Mắt Điên đảo ra phía sau. Giáo sư Shafiq điềm đạm bước tới. Liếc nhìn đám học trò đứng cười khúc khích, một đứa vẫn chưa hoàn hồn, một con Chồn Sương nằm trên tay Cứu Thế Chủ. Thầy rút đũa phép ra, phẩy nhẹ vài cái.

Quần áo cùng con Chồn Sương trên tay Harry biến mất. Trở lại là Draco Malfoy.

Harry thở phào nhẹ nhõm. Chồn Sương cũng đáng yêu đấy, cơ mà sẽ kỳ cục và khó nói vì đó là người yêu của cậu. Cậu rất muốn nói chuyện với hắn nhưng nhìn sắc mặt của hắn không tốt, còn đáng sợ hơn cả lúc nãy.

"Chỉ là hiểu lầm thôi. Moody, ông hấp tấp quá đấy!"

Con mắt của ông Moody đảo liên hồi. Ông nghiến răng ken két:

"Không cần cậu phải dạy đời thôi, Clitus!"

"Hừm, sao cũng được. Mà, các cô cậu giải tán được rồi đấy. Tránh đường ra một chút! Cô Mcgonagall! Phiền cô đưa ông Moody đến gặp thầy Dumbledore một chuyến. Tôi nghĩ, ông ấy chưa khỏe hẳn để dạy đâu.."

Tụi học sinh tản đi, Harry gỡ chiếc lá khô vướng trên tóc Draco. Cậu muốn nắm lấy tay hắn, rồi đi khỏi đây. Khác với khi nãy, chuyện này không thành hiện thực được.

"Potter, cậu và Diggory lên văn phòng tôi một chút!"

Harry rất là không vui, cậu chỉ muốn ở cạnh Draco. Còn không biết thầy ấy có âm mưu gì không? Ít ra, cũng có Cedric đi cùng. Nào đâu lại...

"Xin lỗi thầy, em không khỏe lắm. Em xin phép!"

Mèo Nhỏ chính thức tuyệt vọng. Cedric bị bệnh hay cố tính tránh né?

Cedric quay đi, anh tự hỏi là từ khi nào, anh lại để tâm đến vị giáo sư trẻ tuổi kia. Và từ khi nào cái nốt ruồi ở khóe mắt của người đó lại trở nên quyến rũ đến vậy?

Chắc anh bị bệnh thật rồi!

Một năm nay, anh vẫn không thể quên được, dù anh biết rõ là không có cơ hội. Anh nghĩ thật là trớ trêu, sao lại chơi đùa anh như thế?

Harry luôn xuất hiện trước mặt anh, anh không thể nào tránh. Đi lạc đến tận cửa ra vào nhà Hufflepuff, đòi anh đi tìm người, thậm chí khi anh quyết định ghi danh để bản thân mình bận rộn hơn để quên đi cũng không thành. Sẽ thật tốt nếu cậu không đến tận đây cho anh biết nội dung của bài thi thứ nhất.

Nhưng sao, chỉ vì ánh mắt của một vị giáo sư xa lạ, anh không mấy quan tâm dù ở trên lớp học, tất cả suy nghĩ trong anh về cậu đều trở nên mờ ảo như chưa từng tồn tại.

Điều đó thực sự đã làm anh bị phân tâm, lần đầu tiên anh nghĩ đến một ánh mắt khác thay vì đôi mắt màu đôi mắt màu ngọc lục bảo kia, suốt thời gian qua...

Chủ nhật, 01/08/2021.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net