Chương 69: Bạn Nhảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí Giáng Sinh đã tràn ngập Hogwarts, tuyết phủ trắng xóa, gió lạnh buốt thân người. Những cây thông, những quả cầu lấp lánh, những ngọn nến lung linh, những dây tầm gửi, hay những cái vòng hoa được trang trí khắp Đại Sảnh và lâu đài, kỹ hơn và đẹp hơn để chuẩn bị cho buổi Dạ Vũ Giáng Sinh, chỉ còn vài ngày để mong chờ.

Những đám nữ sinh vẫn tụ tập đứng túm tụm lại với nhau, mấy cô nàng chắc là nằm trong số những người mong chờ nhất. Tam Pháp Thuật, Giáng sinh ở lại trường, Dạ Vũ và bạn nhảy.

"Nè, nè. Cậu có tò mò ai là bạn nhảy của Harry không?"

Là giọng của một cô gái, háo hức và tò mò hỏi bạn mình. Cô gái kia cười khúc khích.

"Mình rất muốn biết đây, chắc là xinh đẹp lắm!"

"Chứ không phải cậu cũng tính mời sao?"

"Trước khi biết cậu ấy từ chối lần lượt ba người trong một ngày! Mình làm gì có cơ hội, mình sẽ đi cùng với John! Mau lên, mình không muốn vào muộn tiết cuối của ngày hôm nay đâu!"

Cô bạn cười giòn giã sau khi chọc cô bạn hay thẹn thùng của mình. Cô dừng lại giây lát trước cửa của phòng học bị bỏ trống từ lâu. Người bạn kia hỏi:

"Này, cậu nhìn gì đó? Nó bị bỏ trống mà!"

Cô nàng cười cười, đuổi theo và nói:

"Không có gì, mình thấy có bóng người bên trong, chắc mình nhìn nhầm!"

Tiếng bước chân vội vàng của hai cô nàng trên nền gạch lạnh lẽo, nhỏ dần rồi mất hút. Một trong hai bóng người trong phòng học trống hai cô nàng vừa đi qua thở phào, định trách móc người còn lại thì hắn đã nói trước:

"Hừm, em đã từ chối bao nhiêu người vậy, Harry?"

Draco để ý lời nói của mấy cô gái đó sao? Hay hắn chỉ giả vờ như thế, và muốn chọc? Harry lùi một bước, bĩu môi nhìn hắn:

"Nếu em không là quán quân, họ đời nào đến mời em chứ? Có bao nhiêu người thì chắc là ít hơn anh đấy! Cơ mà..."

Draco cười, tự hào về điều cậu nói lắm sao? Hắn hỏi:

"Em định nói gì?"

Chắc là thế thật, Mèo Nhỏ có phải vì hắn nên ghen không? Còn có, mặt cậu đỏ lên một chút, ngại ngùng vì điều đang diễn ra mà lấp lửng câu nói.

"Nói gì hả? Tay anh, đừng giữ chặt eo của em như thế!"

Mèo Nhỏ Harry chưa từng nghĩ sẽ làm việc này. Và cũng không biết là nó sẽ xấu hổ và ngượng ngùng khi làm điều đó với Draco.

Hai bóng hình trong phòng học trống, nếu như hai cô nàng vừa nãy nhìn thấy, không biết sẽ phản ứng thế nào. Vừa đẹp, cũng vừa mang chút lạ lẫm.

Harry Potter - quán quân nhỏ tuổi nhất đang khổ sở vì thứ cậu sắp đối diện, khiêu vũ. Cậu chớp mắt, nhắc nhở bàn tay có phần 'hư hỏng' của Draco trên eo mình, thi thoảng lại làm cậu giật mình vì bị chọc vào.

"Xin lỗi! Tại vì nó quá nhỏ! Tôi thấy em ăn rất nhiều, sao lại không tăng thêm được cân nào vậy?"

Harry chuyển động chân loạn xạ, không theo một quy tắc nào, tiếng nhạc càng làm cậu rối hơn, cố gắng bắt kịp theo nhịp của vị Vương Tử khiêu vũ rất giỏi ngay khi còn nhỏ.

Cậu lúc ấy còn đang phải vật vã với mấy trò ức hiếp của anh họ Dudley, bây giờ dĩ nhiên không có hơi sức đâu mà phản bác lời chọc ghẹo kia. Dù cậu lâu lâu cũng tự hỏi điều này, lý do thật sự thì, cũng nằm trong tuổi thơ không vui vẻ và hạnh phúc. Và vô tình nói ra không hay biết:

"Em có biết đâu, bộ anh muốn em béo lên sao?"

Draco nói tỉnh như không:

"Em thấp hơn tôi một chút, béo lên thì khi đi cùng tôi cũng rất tốt! Rất đáng yêu!"

Có nên nhận lấy câu này như một lời khen không đây? Harry vụng về bước theo bước chân của Draco, quên mất tay mình đang đặt ở đâu.

"Không hề nhé! Sẽ rất kỳ cục, em sẽ bị cười vào mặt đấy! Ít nhất là trong buổi Dạ Vũ."

Nhắc đến Dạ Vũ, Draco nhớ tới cô gái mà Harry đã mời. Hắn nắm lấy bàn tay đã buông lỏng, thả eo cậu ra, tìm đến bàn tay đặt hề trên vai mình, chạm nhẹ lên như muốn nhắc nhở.

"Dạ Vũ... Tôi không nghĩ là em quen mời Edwards làm bạn nhảy. Có lý do đặc biệt nào không, em quen cô nàng tiểu thư đó à?"

Harry đẩy đầu óc đi, trở về khoảng mấy tiếng đồng hồ trước.

"Thì... tình cờ ấy mà!"

Sáng nay, vì thiếu ngủ mà Harry thơ thẩn, mắt nhắm mắt mở đến nỗi đi đến đâu cũng không biết, lúc nhận ra thì mới biết là một hành lang lạ quơ lạ hoắc.

Harry không nhớ là mình đã đến đây lần nào chưa, chẳng lẽ học ở đây bốn năm, giờ lại đi lạc? Có phải là lúc bị biến thành đứa trẻ bốn tuổi đâu.

Ánh sáng leo lét của ngọn đuốc xa xa, Harry không nhìn rõ, chỉ làm theo bản năng là đi theo nó. Cậu quẹo nhanh sang phải, ánh sáng phát ra từ đấy càng sáng rõ.

Trông thấy ngọn đuốc cùng ngọn lửa bập bùng, cách đó mười bước chân nhưng lại không thấy cô gái vì sự xuất hiện thình lình của cậu mà giật mình, gấp gáp lùi ra sau, trượt chân ngã xuống.

Harry ngồi xuống, giúp cô nàng nhặt lên mấy quyển sách rơi ra, cậu lí nhí, ngập ngừng lên tiếng:

"Ơ... xin lỗi. Cậu... có sao không?"

Cô nàng đứng dậy, vuốt nhẹ mái tóc. Đưa tay nhận sách từ Harry, mỉm cười:

"Không sao. Cảm ơn cậu."

Harry nhìn lên. Không thể phủ nhận là cậu thoáng đỏ mặt vì cô gái này... thật xinh đẹp. Tóc xoăn, mắt nâu, mũi thon, khuôn mặt nhỏ nhắn, tất cả đều rất hài hòa.

Ngoài mấy cô nàng trong Gryffindor ra Harry ít khi chú ý đến những nhà khác. Cô nàng mặc đồng phục của Hufflepuff và hình như nhìn có chút quen mắt.

"Cậu... xin lỗi nhưng mình đã gặp cậu trước đây rồi, phải không?"

Cô gái trông hơi ngạc nhiên một chút, có lẽ là hơi thất vọng vì cậu đã không nhớ ra.

"Mình là Fiona Edwards. Cậu thực sự không nhớ mình sao?"

Một giây quên mất bản thân mình là ai. Không phải chỉ tình cờ lướt qua hay nghe nói tới, Fiona Edwards? Cậu có nghe cái tên này rồi, nhưng còn ở đâu thì...

"Hay là mình nhầm... đó không phải cậu sao?"

"Bộ mình lúc đó... kỳ cục lắm hả?" - Harry hỏi giật.

Fiona xua tay, cười nhẹ phân bua:

"Không không, không phải thế. Lúc gặp cậu, mình còn không tin đó là cậu."

Harry lưỡng lờ những suy nghĩ trong đầu. Không hiểu rõ lắm nhưng cậu biết mình sắp nhớ ra điều gì. Về đứa bé bốn tuổi đi lạc.

Fiona vẫn chất giọng trong veo, nói tiếp:

"Không biết có phải cậu không, nhưng mình đã gặp một cậu bé ở cửa ra vào ký túc xá của bọn mình. Có hơi vô lý nhưng cậu bé đó trông rất giống cậu."

Harry ngẩn người ra. Suy nghĩ đã đi đúng hướng. Nhớ rồi, là một trong ba cô nàng gặp lúc đi lạc đây mà.

Lần lượt các ký ức trở về nguyên vẹn không còn mơ hồ nữa. Giống như nằm mơ vậy, khi tỉnh dậy chẳng nhớ gì cho tới lúc bắt gặp lại hình ảnh đó một lần nữa.

Bị phát hiện, có chối cũng không ích gì, cậu gãi đầu, cười giả lả:

"Đó đúng là mình. Lúc trở lại bình thường mình không nhớ rõ lắm cho nên... Ừm, hôm đó làm phiền các cậu rồi. À, cậu đừng nói với ai nhé!"

"Được!"

Harry ậm ờ, ngượng nghịu không biết nói gì thêm. Fiona cũng chẳng khá hơn, có thứ gì đó đang lớn dần và muốn nổ tung. Là xấu hổ, cũng có khi là tình cảm trong lòng.

Vì nó mà cô quên mất cái kế hoạch đã bàn bạc kỹ lưỡng với hai đứa bạn thân. Giờ là cô hội tốt để cô thực hiện nhưng lại không đủ can đảm.

Với lại, Fiona cũng nghe nhiều người nói Harry đã từ chối lời mời của nhiều cô gái khác, chẳng biết giờ cậu ấy đã có chưa. Phải, cô muốn mời Harry đi Dạ Vũ, vừa muốn nhưng lại vừa không. Chẳng là cô sợ bị từ chối, sau đó nếu mà có gặp lại sẽ không dám nhìn mặt.

Đành giữ nó trong lòng. Fiona ấp ứng:

"Ừm... Harry... nếu mà không có gì thì... mình đi trước!"

"Khoan đi đã..."

Nghe giọng Harry có vẻ nhanh hơn, khiến cô nàng bối rối, tay nắm chặt lấy áo choàng.

"Sao... sao vậy?"

Harry lưỡng lự một chốc, sau đó dõng dạc một cách khó tin.

"Mình muốn hỏi là cậu đi Dạ Vũ với mình có được không?"

"Sao cơ?"

"..."

Harry đã mời một cô gái chỉ mới gặp có một lần. Đâu ai ngờ, cậu còn không tin là mình làm vậy.

Không phải chê bai những cô gái khác mà chọn một cô gái xinh đẹp như Fiona. Chỉ là cô nàng có vẻ hiền lành, tử tế. Dù cô nàng không thực sự giúp cậu thoát ra khỏi chỗ tối tăm vào cái hôm cậu đi lạc nhưng ít nhất cũng vì vậy mà cậu mới gặp được đàn anh Cedric.

Cái suy nghĩ mời Fiona đi vũ hội chỉ là một luồng suy nghĩ thoáng qua. Hơn nữa, cậu còn cho là một cô gái xinh đẹp như thế chắc chắn sẽ được nhiều chàng trai để mắt tới.

Harry mời, cũng không hy vọng sẽ được đồng ý. Và cậu nghĩ mình thiệt may mắn, cô nàng đã nhận lời nhanh chóng. Chỉ sau một vài ánh mắt lúng túng và gương mặt đỏ lên vì thẹn.

Dù sao thì cũng chỉ nhảy một chút, chắc không có vấn đề gì xảy ra. Suy nghĩ này tồn tại đến không quá giờ ăn trưa. Khi Draco nói:

"À, Fiona Edwards. Tôi có gặp, cô nàng khiêu vũ rất giỏi!"

"Sao anh biết?"

"Mấy bữa tiệc trong những dịp đặc biệt thế này, ngoài nhà tôi ra cũng đâu phải duy nhất. Những gia tộc phù thủy thuần chủng khác đều như vậy cả, ở nhà Edwards thì không thể thiếu màn khiêu vũ của con gái độc nhất là cô nàng tiểu thư đó!"

Lý do Harry có mặt ở phòng học trống sau giờ học là đây. Cậu không biết gì về khiêu vũ cả, chưa lần nào hiểu cảm giác cầm tay ai, cùng họ nhảy một điệu.

Càng nghĩ lại càng hồi hộp, tay cậu siết chặt lấy tay Draco, tay kia cũng không khá gì hơn bấu chặt vai hắn.

Cái này không phải là muốn trả đũa, Draco đoán vậy. Nét mặt cứng đờ, chân mày của Harry hơi nhíu lại đã tố giác tất cả.

"Em đừng căng thẳng, thả lỏng người. Chú ý bước chân, chậm thôi. Thế này, lắng nghe tiếng nhạc, không cần nghĩ nhiều."

Harry tập trung nhìn theo chuyển động của Draco, động tác khác hẳn so với cậu. Không quá cứng, cũng không quá mềm dẻo, uyển chuyển và nhẹ nhàng xoay người, cảm nhận tiếng nhạc du dương êm ái.

"Tốt hơn rồi. Nào Harry, xoay một vòng đi!"

Mèo Nhỏ nhận thấy có điều gì không đúng lắm, bước một bước dài sang trái, kéo Draco tiếp tục điệu nhảy dang dở.

"Sao em phải xoay? Lúc khiêu vũ em là người chủ động!"

Draco cười nhạt, thừa dịp tiếng nhạc mỗi lúc một nhanh, hắn di chuyển chân nhanh hơn, điệu nhảy vì thế mà cuốn theo, không chậm rãi như lúc đầu.

"Với Fiona thôi. Với tôi thì không đâu!"

Harry biết thế nào cũng vậy. Mặt hơi đỏ hồng, nét mặt của Draco vừa thay đổi, nó làm cậu xuyến xao. Vươn tay lên cao, xoay một vòng.

Trong mắt Draco, Harry thật đẹp. Mái tóc bị tác động lay nhẹ, mắt nhắm chặt, nếu như cậu mặc lễ phục thì sẽ tuyệt hơn nữa.

Chỉ thế này thôi cũng đủ làm ai kia không nhịn được, kéo mạnh lại. Nhìn từ phía sau mà vẫn thoáng thấy vài nét đỏ hồng. Tay hắn di chuyển theo chiều dọc, thẳng từ eo lên trên.

Cái này, Harry biết nó cũng là một động tác người ta vẫn hay làm khi khiêu vũ nhưng có hơi quyến rũ quá với cậu, nó không hợp với cậu cho lắm. Mèo Nhỏ xấu hổ quay mặt lại nhìn.

"Anh làm gì thế... này!"

Vừa nhìn thấy gương mặt đỏ bừng kia ở khoảng cách gần, Draco thừa cơ hội lấn tới, áp sát và ngã người ra trước. Một tay đỡ lấy phía sau, tay kia vẫn nắm chặt bàn tay của người bên dưới.

"Mèo Nhỏ, em không thích sao? Hay em chỉ muốn nhảy cùng Fiona và chủ động?"

Hai ánh mắt lại chạm nhau, sâu thăm thẳm. Tưởng chừng như âm nhạc là thứ gì không đáng để tâm nhưng trong tình huống này âm nhạc tác động khá nhiều lên Harry, lên trái tim đang đập loạn từ chút.

"Lý do em ở đây... không phải vì Fiona. Ban đầu thôi, giờ thì khác rồi, Chồn Sương ngốc!"

Không biết lúc nhảy cùng Fiona có giống thế này không, buổi Dạ Vũ sẽ rất đông người, ánh sáng và khung cảnh khác.

Chỉ biết rằng cậu không ghét việc khiêu vũ trong phòng học bị bỏ trống, vì người khiêu vũ cùng cậu là Draco.

Harry vài giây trước theo phản xạ mà ôm lấy cổ Draco. Cậu ấn nhẹ xuống, lại nhắm mắt. Cảm nhận rõ rệt hơi ấm từ đôi tay đặt trên eo mình, trên tay mình vừa siết chặt hơn. Không thể không có hơi thở cùng nụ hôn ngọt ngào ấm áp.

Nụ hôn kết thúc cũng là lúc bài hát đi đến những giai điệu cuối cùng, ánh nến cũng dần phụt tắt. Lắng đọng nhưng không hề lạnh lẽo và tăm tối.

Hai con người trong căn phòng đều cảm thấy ấm áp, còn có chút nóng nảy trong tim mình.

...

Giáng Sinh là một dịp đặc biệt, không phải tự nhiên có ngày lễ vào cuối năm. Để nhìn lại những tháng ngày bình thường đã qua, những vấn đề tiêu cực của những đó cũng nên được gác bỏ.

Không ai muốn mang cảm xúc cáu kỉnh, bực dọc và khó ở trong đêm Giáng Sinh đều ắp tiếng cười. Harry đã lo lắng chuyện này cho Ron.

May mắn làm sao, người gây ra vấn đề đã tự mình giải quyết vấn đề.

"Ron, xin lỗi em! Là tôi sai, em đừng giận nữa!"

Ở một tầng khác, thanh âm vang vọng khắp hành lang, nếu ai đó ở đây chắc chắn sẽ nghe thấy.

Ron định mở miệng nói nhưng lại thôi, nó chờ đợi thêm một lát, thêm một lời giải thích rõ ràng hơn.

Blaise không thấy Ron quay lại nhìn, không nói gì, cậu ta đành nói tiếp:

"Là tôi đã giấu em! Không nói rõ với Elwyn nên cậu ta mới hiểu lầm. Tôi lúc nãy đã nói chuyện với cậu ta. Em đừng giận nữa được không, tôi không muốn phải đến Dạ Vũ mà không có em..."

"Ai bảo là anh sẽ đến Dạ Vũ một mình?"

Blaise ngước lên, Ron đã chịu quay lại nhìn, vẻ mặt nghiêm nghị của nó làm cậu ta hơi hoảng, câu hỏi vừa rồi có hơi nghiêm trọng. Vài giây sau, nét mặt này dần biến mất, thay vào là khoảng cách được rút ngắn cùng với nụ cười đã mất tăm cả tuần nay.

"Thứ nhất, người anh cần xin lỗi không chỉ có em. Anh làm Elwyn hiểu lầm còn gì, xin lỗi cả cậu ấy nữa! Thứ hai, em không để anh tới Dạ Vũ một mình đâu, Blaise Zabini! Anh là bạn nhảy của em!"

Sau câu nói là một âm thanh lớn không thể xác định. Tiếng một vật rơi xuống, cụ thể là cặp sách từ trên vai, tiếng sột soạt của áo choàng chạm vào nhau.

Kết thúc vẫn là nụ hôn ngọt ngào khác, nhanh hơn và mạnh hơn.

Chỉ bấy nhiêu thôi, đã quá đủ để gắn kết cho hai trái tim được kết nối với nhau đã đứt đoạn.

Sợi dây kết nối vừa kịp lúc ngày diễn ra Dạ Vũ Giáng Sinh.

Xong xuôi cả rồi, trang phục đã xong, giày cũng vậy. Chỉ còn mái tóc, Harry cố gắng chải, cho nó nằm xuống được chút nào hay chút đó.

Mèo Nhỏ loay hoay với mái tóc rối, nhiều lúc muốn để mặc cho nó xù lông như thế thì đứa bạn thân vừa mới làm lành với người yêu cũng bực mình và kinh sợ chính bộ lễ phục của mình. Nói thiệt, nó giống cái đầm lắm!

"Kệ nó đi, Ron! Bồ đâu cần sợ Blaise sẽ cười!"

"Ôi Merlin ơi! Đó là điều mình sợ đấy!"

"Nếu vậy thì bồ giận tiếp cho mình!"

Tụi con trai đã chuẩn bị xong cả, tụi nó đi xuống Đại Sảnh trước. Leo xuống mấy bậc cầu thang. Dean cảm thán:

"Bồ mời được cô nàng đó bằng cách nào vậy Harry?"

"Đúng, cổ xinh quá trời luôn!" - Seamus gật đầu đồng ý.

Tụi nó cứ hỏi Harry câu này suốt, cậu không có và không biết trả lời thế nào. Ron đang sửa cái cổ áo vướng víu, nó cáu gắt:

"Bằng một trái tim thuần khiết và một cặp kính cận." (*)

Thật biết cách chọc cười người ta!

Đại Sảnh Đường

Đại Sảnh hôm nay đã được trang hoàng thật đẹp. Mấy cái bàn dài biến đâu hết, thay thế bằng những chiếc bàn nhỏ ở hai bên, chừa một lối đi chính giữa.

Harry đứng cùng Ron ở tiền sảnh một lúc thì Draco, Blaise và Pansy đi tới. Cô nàng mặc bộ váy xếp nếp màu hồng nhạt và đang choàng tay Draco. Vậy ra hai người định nhảy cùng nhau.

Mèo Nhỏ Harry lóng ngóng, chợt nhận ra vẻ khác lạ từ mọi người xung quanh. Họ đang nhìn về phía sau lưng cậu. Cậu cũng nhìn theo.

Là Fiona Edwards. Đúng là... xinh đẹp!

Fiona trong bộ váy trễ vai màu trắng tinh khôi, trên thân áo những họa tiết được thêu chỉ vàng có đính những hạt ngọc trai nhỏ xíu mang đậm phong cách của một hoàng tộc. Tóc cô nàng bồng bềnh uốn lượn, điểm nhấn là chiếc cài tóc cũng có đính những hạt ngọc trai tương tự. Bông tai, dây chuyền và vòng tay cũng vậy.

Đi phía sau là hai cô bạn thân, Zoey và June. Hai người cũng không kém Fiona là bao. Zoey nổi bật trong bộ váy tay phồng màu xanh. June thì trông năng động hơn trong chiếc váy đen tuy đơn giản nhưng cực kỳ cuốn hút.

Fiona tạm biệt hai người bạn rồi quay sang mỉm cười:

"Chào cậu, Harry."

Harry không phải vô cảm mà không có phản ứng gì, cậu nói lắp:

"À, xin chào... cậu... thật xinh đẹp!"

Fiona cười thẹn thùng:

"Mình cảm ơn. Tụi mình vào trong đi, mình thấy các quán quân khác đang đứng đằng kia!"

Chủ nhật, 08/08/2021.

T/g:  MERRY CHRISTMAS CẢ NHÀ YÊU DẤU CỦA TUI!! ❤❄

Sau khi vật vã 3 ngày với tiểu luận, 1 ngày đi 'xì phố' thi Tin và một buổi sáng Giáng sinh giành giật đăng ký học phần đầy sóng gió thì tui quyết định tặng quà Giáng sinh cho mọi người nè! Mọi người cũng tặng quà cho tui đi, một cái Vote và một Cmt là được rùi! :3

Màn khiêu vũ của hai 'em bé' nhà mình trong phòng học với một ít lời 'ngọt' hơn đường đã thoải lòng mấy nàng chưa nhở?? Tiệc tùng còn chưa bắt đầu mà, từ từ thôi nào!! ><

(*)Trong bản gốc "Harry Potter và chiếc Cốc lửa", thanh niên Ron nói là: "Bằng sự quyến rũ đầy thú tính!". Tui thề là tui cười cả buổi! :>>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net