Chương 70: Hậu Tiệc Tùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fiona dù có chút ngại ngùng nhưng vẫn vòng lấy tay Harry, bước vào trong Đại Sảnh. Cô gái thì cười tươi, liên tục đánh mắt về chàng trai đi bên cạnh. Chàng trai bên cạnh trước khi vào trong, đã kịp liếc nhìn một chàng trai tóc bạch kim.

Theo phía sau là những ánh mắt của các anh chàng, hoàn toàn bị vẻ đẹp của Fiona đánh gục. Đồng thời còn có ánh mắt căm phẫn của Vương Tử nào đó khi người yêu còn đứng đây mà dám khen người khác xinh đẹp.

Và... hắn có điểm giống mấy anh chàng kia.

Pansy nhận ra nét mặt này. Cô nàng cười, gõ ngón tay lên vai Draco, mấp mé lời trêu chọc:

"Xem ai đang khó chịu này! Cô nàng tiểu thư đó thật xinh phải không?"

Chuyện này thì không thể không thừa nhận, nhưng hắn không bị vẻ đẹp đó đánh gục như mấy anh chàng kia.

Người hắn quan tâm là người con trai bên cạnh. Được nhìn thấy Mèo Nhỏ mặc lễ phục, tóc được chải gọn gàng, nắm lấy đôi tay và nhìn nhìn sâu vào đôi mắt xanh lục bảo làm việc mà hắn và cậu đã làm trong phòng học bị bỏ trống hôm trước.

Có hơi tiếc nuối, phải đành bỏ qua thôi, chỉ cần không gây ra phiền phức sau đó là được.

Suy nghĩ là thế nhưng Draco vẫn mãi dõi theo Harry đến tận chỗ của các quán quân. Hắn nhếch môi cười, hất mặt về phía thu hút nhiều sự chú ý nhất.

"Vậy à? Xem ra Fiona không phải là người duy nhất xinh đẹp!"

Pansy không hiểu, ngước nhìn theo hướng của Draco. Các quán quân đứng tụ tập lại với nhau và bạn nhảy của họ. Harry và Fiona, Cedric và Cho Chang, Fleur và Roger Davies, còn lại là Viktor và...

"Là Hermione! Cổ đi cùng với... Viktor Krum hả?"

Giọng của Parvati vọng lại cách đó không xa, cô nàng đi cùng cô em gái Padma, tỏ vẻ kinh ngạc và đầy háo hức khi gặp được ánh nhìn của hai chàng trai của trường Durmstrang.

Ron và Blaise từ đầu cứ như đang đứng ở một không gian riêng tư nào đó, không quá bận tâm đến mọi thứ xung quanh. Cho đến khi nghe Parvati nói, cả bọn đều ngạc nhiên, nhất là cái đứa hôm trước vì giận hờn mà nói mấy lời không hay với cô nàng.

Đúng thế, Hermione mặc chiếc váy màu xanh lơ của hoa nhạn lai hồng, mái tóc mượt mà và được búi cao lên. Cô nàng xinh đẹp đang trò chuyện, cười đùa với anh chàng Viktor!

Có quá nhiều thứ bất ngờ xảy đến trong buổi tối đặc biệt này. Bạn nhảy của cầu thủ Quidditch Viktor Krum, cũng làm xuyến xao biết bao con tim khác, nhiều nhất không thể không kể đến cô bạn nhảy của Draco.

...

Buổi dạ vũ diễn ra khá suôn sẻ. Trước mắt là vậy, Harry đặt ly nước xuống bàn, ngồi nghe Percy kể chuyện ở Bộ được một lúc lâu và thưởng thức những món ăn ngon lành của bữa tiệc.

Từ bò hầm đậu đỏ, khoai tây nghiền, cháo sữa, thịt lợn muối, gà tây, súp... đến những món ngọt tuyệt hảo như bánh khúc cây, bánh quy gừng, bánh kem, bánh phô mai, kẹo dẻo, kẹo mút, chocolate viên...

Mèo Nhỏ Harry say mê với món bánh pudding Yorkshire và vẫn còn suy tư về Hermione cùng Viktor.

Trông kìa! Hai người đang trò chuyện với nhau. Không phải, Hermione đang dạy Viktor cách đánh vần tên của cô nàng sao cho đúng. Anh không thể đọc đúng từ 'Hermione', anh toàn gọi cô nàng là 'Hermyown'.

Hermione nói chậm rãi từng chữ:

"Her-my-oh-nee."

"Herm-own-ninny."

Hermione nói, chợt bắt gặp ánh mắt của Harry và cười lại:

"Gần đúng rồi." (*)

Harry cũng cười, quay sang chỗ khác, thở hắt ra. Có nhiều thứ khiến cậu bận tâm trước khi đến bữa tiệc này. Chỉ biết Hermione không thích Viktor cho lắm, cô nàng luôn càu nhàu khi thấy Câu lạc bộ hâm mộ anh ta kéo vào Thư viện gây ồn ào.

Harry nghĩ lang man chuyện người khác mà quên mất Fiona ngồi cạnh. Cô nàng lấy khăn lau lau tay, nhỏ nhẹ nói:

"Cảm ơn cậu Harry. Vì đã mời mình."

Harry cười đáp lại:

"Không có gì đâu."

Harry có hơi không thoải mái khi nói chuyện với Fiona, là vì Draco chăng? Hay chỉ đơn giản là do hai người không thân thiết.

Cậu không vô tình mà để cô nàng ngồi một mình không ai trò chuyện. Hai người cũng giống như Viktor và Hermione, Cedric và Cho hay Fleur và Roger.

Đại Sảnh lúc này rất náo nhiệt, tụi nó ai nấy đều vui vẻ chờ đợi tiết mục khiêu vũ tiếp theo. Nhưng ẩn chứa đâu đó vẫn là ánh mắt chết người của hai con người nọ.

Pansy chán nản bắt chéo chân ngồi trên ghế. Draco với cái ánh mắt căm phẫn cùng giận dữ nhìn về phía các quán quân.Hai người họ gây không ít sự chú ý của những bàn bên cạnh.

Blaise đẩy miếng bánh trifle nhỏ về phía Ron, quay qua nhắc nhở hai đứa bạn:

"Này, hai người đừng có nhìn nữa! Rớt mắt ra bây giờ."

Ron ăn vài quả việt quốc và vài lát dâu tây bên trên bánh, nó cười hềnh hệch:

"Kệ đi, Blasie. Nhảy xong rồi tính."

"Cũng đúng. Ủa mà khoan... "

Ron không quan tâm lắm tới hai người nọ, nó chỉ biết là món bánh trifle hôm nay quá ngon. Blaise đột nhiên nhìn nó với ánh mắt kỳ lạ, nó thắc mắc:

"Sao anh nhìn em kỳ cục vậy?"

Blaise chớp mắt, nhìn từ trên xuống dưới, nói thẳng thừng:

"Em mặc đồ của má em hả?"

Ron nổi đóa, mặt nó đỏ ửng lên, từ lúc nhận được bộ lễ phục này, nó toàn bị trêu chỉ vì nó trông giống cái đầm và có vẻ không mấy nam tính nhưng chưa có ai nói như Blaise cả. Nó thả cái nĩa xuống, đánh cậu ta tới tấp:

"Anh điên vừa thôi, cái này là má em chuẩn bị, chứ không phải của đồ của má em! Giờ anh mới thấy à?"

Blaise gật đầu, gặp nhau ở Tiền sảnh, cậu ta vẫn còn sung sướng vì dỗ ngọt được Ron ngày hôm trước, cứ tò tò đi theo nó, chuyện trò như chưa từng có cuộc cãi nhau nào.

Chỉ có mình cậu ta là không thấy, dù cậu ta ở cạnh nhau suốt. Giờ nhìn lại thì phát hiện ra điểm nhấn chính là đây. Cậu ta cười khổ:

"Thì ra, người ta là đang nhìn em đó, Ron!"

Ron ăn hết miếng bánh, uống một ngụm nước, thẳng thừng hỏi:

"Vậy anh nói coi, em mặc có đẹp không?"

"Gì?"

Ron giương mắt nhìn, hỏi lại, từng chữ một:

"Em-mặc-có-đẹp-không-hả-Blaise?"

Blaise toát mồ hôi, mặc trang phục không giống người ta rồi còn hỏi câu này, biết trả lời làm sao đây. Lỡ như Ron nghiêm túc, không khéo nó lại giận. Cậu ta vì lẽ đó mà úp mở nói không nên lời

"Thì... thì là... cũng...đ-"

BỐP!

Chuyện gì xảy ra? Đột nhiên có chuyện gì? Có cái gì rơi trúng người Blaise à, mà lại cảm thấy đau thế này. Nhìn qua trái, thì ra là Draco.

Blaise hét toáng lên giận dữ:

"Mày điên hả Draco, mắc gì đánh tao?"

"Mày im lặng chút coi. Nhức hết cả đầu!"

Đồ điên, Blaise rủa thầm. Ngày thường ở cạnh nhau suốt, chỉ mới tách ra còn chưa đầy hai tiếng cơ mà.

Blaise nhìn lên phía các giáo viên, hình như là giáo sư Shafiq cũng đang nhìn ai đó bằng ánh mắt tương tự. Không thấy rõ, chỉ biết là cũng đặt ở vị trí các quán quân.

Còn có thể là ai khác ngoài cái người hôm trước đã tránh mặt giáo sư không nhận lời để được giúp đỡ. Bài thi thứ nhất hoàn thành, kéo theo bạn nhảy và Dạ Vũ, anh chắc là quên mất vị giáo sư anh từng để tâm kia!

Harry ngồi trên kia nghe ồn ào, tò mò nhìn xuống. Không hiểu là xảy ra chuyện gì.

Bỗng dưng thấy nóng, cậu nới lỏng cổ áo ra một chút. Cái nhẫn không hiểu sao nãy giờ cứ làm cậu ngứa ngáy, khó chịu. Cậu lấy nó ra, đỡ hơn một chút. Nhanh chóng chỉnh lại cổ áo.

Fiona nhìn thấy chiếc nhẫn trên cổ Harry, thoáng một nét mặt khó hiểu. Là thất vọng xem lẫn bàng hoàng. Cô nàng cắn môi, rụt rè tính hỏi thì thấy ban nhạc đi đến.

"Đến lúc rồi. Tụi mình đi thôi!"

Ban nhạc Quái Tỷ Muội, Giáng Sinh và khiêu vũ. Cũng không quá tệ.

Harry đã luyện tập trước nhưng vẫn cứng nhắc nắm lấy tay cô nàng, tay còn còn đặt ở eo. Từng bước nhảy cậu đều nhớ lại hầu hết những gì đã làm cùng Draco. Hoán đổi vị trí chủ động thôi ấy mà!

Cô nàng Hermione thì vẫn cười tươi với Victor, anh chàng Roger Davies kia thì tới giờ vẫn không tin được là lại được làm bạn nhảy với cô nàng tiên nữ.Còn Cedric thì hơi lạ, anh không được vui trong khi Cho Chang thì cười tít mắt, anh chỉ đáp lại bằng nụ cười méo xẹo, thỉnh thoảng lại liếc nhìn qua chỗ các giáo sư dè chừng.

Những bước nhảy điêu luyện của hai chị em Parati và Padma, những bước chân vụng về của anh chàng Neville cứ vô tình giẫm phải váy của Ginny miết. Tin được không là Elwyn nhảy cùng với chị gái của mình Eirene, hai chị em nhà này đang tranh nhau ai là người nhảy đẹp hơn chứ không phải tận hưởng bản nhạc. Cái tên Logan khó ưa thì lọt vào tầm ngắm của cô bạn June đầy cá tính.

Thêm những điệu nhảy của những vị giáo sư đáng kính. Những hình ảnh dễ thương đó choáng ngợp trong tâm trí Harry, cứ tưởng buổi Dạ Vũ sẽ kết thúc êm đẹp...

Bản nhạc kết thúc, Harry buông tay Fiona ra, hỏi:

"Cậu có muốn nhảy nữa không?"

"Nếu như cậu muốn. Còn không thì thôi vậy, bạn mình có lẽ đang chờ. Cậu có phiền không nếu mình đi gặp họ?"

"Không sao. Vì mình cũng định đi gặp bạn."

Harry nhìn lại chỗ của tụi bạn đang đứng, đang không vui à, sao chỉ có Blaise và Ron hào hứng với điệu nhạc.

"Harry, có người gửi cho cậu cái này!"

Neville chạy đến, đưa cho Harry một lá thư. Thật lạ, quà Giáng sinh cậu đã nhận và mở lúc sáng nay, có ai lại gửi thư vào giờ này. Món quà kỳ lạ nhất cậu nhận được là đôi tất khác màu của Dobby.

"Của ai vậy, Neville?"

Neville có vẻ vội vàng, nó trả lời qua loa rồi chạy biến đi.

"Một cô gái. Mình cũng không biết là ai nữa, nhưng chắc là thư tình đấy! Bồ xem đi!"

Harry rất tò mò, cậu xem xét kỹ lưỡng lá thư trên tay. Dòng chữ 'Giáng sinh vui vẻ' uốn lượn trên bìa thư màu hồng nhạt, không giống mấy lá thư thông thường cậu vẫn hay nhận.

Cậu đã không mong đây là thư tình như Neville nói, nhưng khi nhìn thấy thứ bên trong bức thư, những tấm ảnh, thì cậu mong đó là thư tình thì sẽ tốt hơn. Tốt hơn rất nhiều.

"Harry mình... muốn điều này... với cậu."

Choáng ngợp bởi thứ vừa nhìn thấy, Harry thẫn thờ thấy rõ, cảm giác bất an và lắm nỗi nghi ngờ. Fiona thì mãi nhìn 'tín hiệu' từ hai người bạn, cô nàng ập ờ gọi. Harry cất lá thư vào túi, gắng gượng mỉm cười, cay đắng nói:

"Cậu nói đi."

"Thực ra thì mình.... mình... đối với cậu là..."

Đại Sảnh đang trang trọng với những màn khiêu vũ tuyệt đẹp. Bài hát vừa dứt ban nhạc Quái Tỷ Muội thể hiện những bài hát sở trường, không gian bị lấp đầy bởi âm nhạc sôi động và đoàn người phấn khích nhảy theo.

Câu nói mới ở lưng chừng, bị đoàn người đi ngang đẩy ngã làm cho đứt đoạn. Thoáng trong đoàn người ấy là Eirene Carney, nụ cười khinh khỉnh lướt lên môi.

Harry hốt hoảng đỡ Fiona đứng dậy, nắm tay dẫn cô bước ra khỏi sàn nhảy.

"Cậu có sao không?"

Fiona lúng túng, giả vờ chỉnh lại váy, má cô ửng hồng.

"Không... mình ổn."

Harry tạm thời hiểu ra lá thư từ đâu tới. À không, cậu phải nhận ra ngay từ lúc thấy mấy hình ảnh đó mới phải. Cậu rất muốn rời đi, mà phép lịch sự không nên để một cô gái vừa mới vấp ngã đứng một mình.

"Lúc nãy cậu định nói gì với mình?"

Fiona lắc lắc đầu, cô nàng cũng đến lúc không còn muốn đứng đây thêm nữa.

"À không. Mình đi trước nha."

"Ờ, được."

Rồi, bạn nhảy và Dạ Vũ kết thúc ở đây thôi! Giải quyết xong một vấn đề thì tiếp tục có thêm vấn đề khác xuất hiện.

Mái tóc của Mèo Nhỏ Harry đã đâu vào đấy, nó rối bù trở lại, giống hệt như trong lòng cậu, rối bời không có cách gỡ.

Cổ áo lại khó chịu, cậu nới lỏng và quay người đi. Một bàn tay bắt lấy và kéo mạnh.

Harry không nói gì, người kia cũng không, đã biết quá rõ đối phương là ai thì cần gì lên tiếng. Cũng tốt, dù sao đây là điều cậu muốn làm, ra khỏi bữa tiệc và cần lời giải đáp để không còn xác xơ vì lay lắt buồn bã.

Một nơi vắng người ở gần Tiền sảnh, ít người qua lại, bị che khuất bởi mấy mấy chậu cây, không có tai mắt của cô nhà báo Rita, không có gì khác ngoài sự tức giận.

"Em không có gì muốn nói sao?"

Dẫu rằng cậu suýt chút mất bình tĩnh, từ lúc còn ở trong Đại Sảnh đã thế. Khi ra đến đây, ngỡ rằng cậu sẽ làm những hành động như hét lên và đặt câu hỏi dồn dập.

Suy nghĩ và hành động không hề ăn khớp, thay vì làm những chuyện như vậy, Harry đứng tựa vào tường, làu bàu:

"Người nên nói... phải là anh!"

Draco lãnh đạm bước vài bước đến gần, hắn không hiểu Harry đang gặp phải chuyện gì. Sao hắn phải mở lời trước, sau những gì hắn nhìn thấy ở Đại Sảnh.

"Được. Vậy em nói xem, nhận được thư tỏ tình thì liền ôm vào lòng thế sao?"

Đến lượt Harry không hiểu gì, trơ mắt ra nhìn chằm chằm lấy hắn. Giận dữ thế này, cậu trước giờ chưa có thấy qua. Người tức giận đáng lẽ nên là cậu.

Góc độ và ánh nhìn từ nhiều hướng là điều rất quan trọng. Không thể đánh giá một người chỉ qua một tình huống, một hành động - theo nghĩa sâu xa hơn. Theo nghĩa đen, việc quan sát một vật thể hay con người phải được nhìn từ nhiều hướng.

Draco đã mắc lỗi, góc nhìn hắn nhìn thấy Harry, không có Neville xuất hiện để đưa lá thư. Hắn nghĩ, Fiona đưa nó cho cậu và... nó giải thích cho cái ôm sau đó vài phút. Hắn cáu gắt:

"Tôi chán ghét cái việc nhìn thấy em đi bên cạnh người khác. Em thì sao, em trông rất vui vẻ kia mà?"

Harry cắn môi, nặng nhọc đứng thẳng người. Trực tiếp đối mặt với hắn. Ánh sáng soi rõ gương mặt cậu. Đôi mắt đỏ xanh lấp lánh, hơi đỏ lên vì phải kìm nén. Cổ họng khô khốc và không thể giữ bình tĩnh.

"Anh nói xong rồi chứ? Anh có biết nói thế chẳng khác nào nói em có người khác?"

Draco đã giật thốt trong lòng khi thấy ánh mắt đượm buồn của cậu. Có nên xót thương và hỏi rõ hoặc là tiếp tục hiểu cảm xúc của cậu theo cách khác. Càng lúc, hắn càng không biết mình nghĩ gì và đã đến một quyết định sai lầm.

Suy nghĩ và hành động không đi đôi với nhau, nghe vô lý nhưng nó đã xảy ra, rất nhiều là đằng khác.

"Không phải à? Em tự mình thừa nhận rồi còn gì?"

Harry nuốt nỗi uất ức vào trong, bàn tay run rẩy cho vào túi. Lấy ra lá thư đã mở, ném thẳng vào người hắn không nghĩ ngợi.

Cảm xúc đã không còn được chôn giấu, màng ngăn cách mỏng manh đã tan vỡ, nước mắt trực trào rơi xuống.

Mấy bức ảnh chụp lượn lờ trước mặt Draco. Mắt mở trừng trừng, biểu cảm từ giận dữ chuyển sang bần thần, ngơ ngác.

"Anh nói vậy, nghĩa là anh không hề tin tưởng em, đúng chứ?"

Từ lúc nào, cuộc gặp gỡ không mong muốn của hắn và Eirene bị chụp lại. Sao còn có những bức ảnh trông cứ như hắn đang hôn Eirene vậy? Ngoài nó ra thì còn những bức ảnh khác kia mà, nét mặt của hắn trong bức ảnh, Harry không nhìn ra hắn không hề muốn như thế sao?

Harry có nhận ra, cậu chỉ cần lời giải thích đơn giản là vì sao lại có những bức ảnh này, cậu không muốn tin những gì hiện hữu trong đó. Nhưng, tình hình đã tồi tệ hơn bởi sự hiểu lầm không chính đáng.

Harry không biết đầu óc mình đang lơ lửng hay tỉnh táo. Cậu không muốn và không đủ sức chờ đợi câu trả lời, cậu dứt khoát nói:

"Em hiểu rồi. Nếu không tin tưởng em được thì dừng lại ở đây. Còn cái này, trả lại cho anh."

Mèo Nhỏ Harry vẫn không ngừng run rẩy, tháo sợi dây chuyền cùng chiếc nhẫn ra, cầm lấy bàn tay lạnh buốt của người cứng đờ đứng đối diện, thả xuống.

Không nói thêm điều gì, cứ vậy bỏ đi. Những giọt nước mắt như những hạt tuyết rơi không ngừng ngoài khoảng sân rộng, lạnh buốt và âm thầm.

Thứ ba, 10/08/2021.

T/g: 🎶Last Christmas ngọt rồi thì tới ngược, cùng nhau tận hưởng đi nào, sẽ ngược tới 'nóc nhà'!🎶

Mấy ai biết trước được chuyện gì, dui dẻ dui dẻ đi nào mọi người ơi!! :>

(*)Phần in nghiêng là bản gốc theo bản dịch của cô Lý Lan ở Chương 32: Dạ vũ Giáng sinh trong quyển "Harry Potter và chiếc Cốc lửa".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net