Chương 81: Ngủ Say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bồng bềnh và lơ lửng giữa một không gian không xác định, cả thân thể lẫn tâm trí. Thật mỏng manh và dễ dàng vỡ tan thành từng mảnh.

Harry cảm thấy người mình nhẹ tênh, như đang bay bổng. Dù mắt vẫn nhắm nhưng cậu biết đây không phải là cưỡi chổi, chẳng phải do ai đó bồng bế trên tay hay cõng trên vai.

Đầu óc trống rỗng kỳ cục, cậu đoán, chắc là mình đang mơ, một giấc mơ cũng kỳ cục không kém. Và không hiểu vì sao, cậu thấy thật bình yên, tưởng chừng đã vứt bỏ được những thứ đã đeo bám cậu từ bấy lâu.

Điều đó là gì? Nó từ đâu đến vậy? Cậu đã giải quyết xong cả rồi, hay đơn thuần là cậu chỉ vứt nó sang một bên? Sự nóng nảy dâng lên trong người, không thể mở mắt chỉ có thể cảm nhận bằng cách lắng nghe.

Cậu vừa nghĩ đến cưỡi chổi sao? Sao cậu biết được điều này? Và âm thanh đó là gì, là lời hát, giọng nói, có khi là bất kỳ thứ gì có thể tạo ra tiếng động.

Âm thanh yếu ớt, mỏng nhẹ từ từ len lỏi vào tai và tâm trí, dần phình to ra và xâm chiếm toàn bộ. Bầy chim sợ hãi từ cành cây bay ra dưới màn đêm không còn tĩnh lặng, tiếng bước chân chạy loạn trên nền đất sẫm màu, tiếng nói không rõ ràng, lúc to lúc nhỏ đứt quãng từng hơi.

"AVADA KEDAVRA!"

Tiếng hét kinh hoàng đột ngột vang vọng lên giành chiến thắng, nó làm Harry giật mình. Cậu mở mắt và quan sát khung cảnh xung quanh.

Nó làm cậu hụt hẫng và hoang mang vì xung quanh đây chẳng có gì, chỉ là một màu trắng toát, cậu đang lơ lửng trong cái không gian vô tận ấy. Cậu thử cử động và bước đi thật khẽ, bộ quần áo màu trắng này rộng quá cỡ rồi! Bàn chân cậu chạm lên bề mặt không thể nhìn thấy, còn sợ sẽ bước hụt chân hay té ngã.

Cậu xoay người tại chỗ một lúc cuối cùng quyết định bước đi. Cứ đi như thế, đi về phía trước mong tìm ra điểm giới hạn cuối cùng của nơi đây.

Những thân ảnh mờ mờ ảo ảo hiện ra là lúc Harry thấy khiếp sợ cái thân hình nhỏ bé, nhầy nhụa thứ chất gì đó màu đỏ đỏ nằm co quắp trên sàn. Cậu e ngại nhìn nó hồi lâu và đi theo những thân ảnh không có thật kia.

Một tòa lâu đài cổ kính trông thật quen mắt, một ông lão râu tóc bạc phơ, một người khổng lồ râu tóc bồm xồm, một người đàn ông tóc đen rũ rượi, một cậu bạn tóc đỏ, một cô nàng tóc xoăn, một cậu bạn ngơ ngơ ngẩn ngẩn tay cầm con cóc và một cậu con trai tóc bạch kim đứng cạnh hai người bạn khác. Tất cả lần lượt đi lướt qua như làn sương ẩn hiện, chỉ có người tóc bạch kim kia là nhìn cậu và mỉm cười.

Nụ cười ấy thật thân thuộc và dịu dàng nhưng sao vẫn ánh lên một nét phảng phất của nỗi buồn. Harry bất chợt đưa tay ra muốn giữ lại, nhưng hắn thì chạy đi mất, đôi chân cậu cứ thế chạy nhanh hơn.

Và cậu mong mình nhớ ra được gì đó. Cậu tự hỏi mình là ai? Những người này và cậu có quan hệ gì? Cậu làm gì ở đây? Cậu chết hay còn sống?

"Mình... chết rồi sao?"

Harry dừng chân, cậu phát hiện ra câu hỏi tự chạy ra khỏi miệng. Trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh khác. Một người đàn ông có khuôn mặt kỳ dị như mặt rắn, hắn thì thầm man rợ:

"Harry Potter."

Cậu giật bắn mình, nheo mắt vì thứ ánh sáng xanh của Lời nguyền Chết chóc, cậu ngã quỵ xuống sàn, thì thầm:

"Voldemort."

Những áng sương mờ ảo cuốn những hình ảnh vừa rồi trở về tâm trí cậu, lần lượt từng cái một.Cậu đang ở khu nghĩa trang gần Dinh Thự Riddle, cậu chiến đấu với Voldemort, liên kết bị đứt, Tử Thần Thực Tử, cậu bị ngã, Cedric và rồi...

Ánh sáng màu xanh của Lời Nguyền Chết Chóc kéo cậu đến nơi đây. Cậu đã trúng đòn khi không còn sức chống cự phải dựa vào người Cedric. Vậy... cậu đã chết à? Còn Cedric, anh ấy có sao không? Liệu anh có bị giết? Cuộc thi Tam Pháp Thuật? Hogwarts?

Trước đó đầu Harry trống rỗng đến khó chịu, giờ đầu cậu bị lấp đầy bởi những suy nghĩ, nặng nề hơn và đau như búa bổ. Cậu muốn thoát ra khỏi đây, nếu như cậu còn sống. Cậu muốn tỉnh lại, nếu cậu có thể.

Cậu đứng dậy và bắt đầu chạy, mong tìm ra một thân ảnh nào đó. Cậu cứ chạy, không có ai ở đây. Tiếp tục chạy, khoảng không trống trải im lìm. Chạy đi mãi. Chẳng có lối thoát nào hiện ra. Và cậu vấp ngã, bực tức gào lên:

"Có ai ở đây không? Làm ơn đi mà!"

Không có câu trả lời. Không có gì hết.

Bệnh Thất

"Harry, Harry! Con làm sao vậy? Con tỉnh rồi hả Harry?"

Cha Sirius mất bình tĩnh lây mạnh đứa con trai nằm trên giường bệnh thở gấp, quẫy đạp lung tung và luôn miệng nói mấy lời không thể nghe rõ.

Hermione vội vàng đến khuyên ngăn ông dừng lại, sự kích động không giúp gì được cho cậu cả.

"Chú Sirius, dừng lại! Đừng như vậy."

"Chú nghe bà Pomfrey nói rồi đó, Harry... sẽ sớm tỉnh dậy thôi." - Ron siết chặt tay, nó nhắc lại những lời bà y tá đã tận tâm dặn dò tụi nó ngày hôm qua. Nó cũng rối như tơ vò, cái chạm nhẹ lên vai của Blaise không giúp nó bình tĩnh hơn chút nào.

Người duy nhất có thể khuyên nhủ một Sirius đang nổi nóng chỉ có sự điềm tĩnh và cứng cỏi của thầy Lupin. Thầy kéo áo cha giật ra sau, giọng giữ ở mức trầm ổn để không đánh động đến đứa trẻ đang bế trên tay.

"Này Sirius, anh bình tĩnh lại cho tôi. Có nghe không đấy, bỏ Harry mau!"

Bé Hilasmus lạ lẫm với những thứ xung quanh được một lúc, đôi mắt lại chăm chăm nhìn mái tóc dài và xoăn của cha Sirius, bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo, mắt vẫn không rời đi. Bé con còn quá nhỏ, chỉ mới 2 tháng hơn, nên không biết chút nào tâm trạng của những người có mặt ở đây.

Bà Pomfrey hớt hải chạy vào khi nghe tiếng hét vọng ra. Bà kiểm tra cơ thể Harry, hơi thở đang đều đều trở lại, mồ hôi ướt đẫm, bà lấy khăn lau mặt cho cậu, trấn an:

"Không sao đâu. Trò ấy đã hạ sốt, sẽ sớm tỉnh lại. Đừng quá lo!"

"Chính xác là khi nào? Câu này tôi nghe gần cả tuần nay rồi!" - Cha Sirius gắt gỏng hỏi.

"Hai ngày nữa." - Bà Pomfrey nghiêm túc đáp lời, sự chắc chắn của bà không khỏi làm người ta nghi ngờ. Bà lắc đầu, đi khỏi căn phòng nhuốm màu ảm đạm nặng nề.

Thầy Lupin nhìn đồng hồ, đã quá giờ cho Hilasmus ngủ, mắt bé con lim dim rồi. Chính thầy cũng rất muốn tin tưởng tuyệt đối vào lời bà Pomfrey, mấy giây nhìn gương mặt ngủ yên của đứa trẻ trên giường, thầy đến đây để gặp cậu, việc bị thương là không thể tránh khỏi nhưng hôn mê gần một tuần thì không đoán được. Dù là vậy, Sirius không chỉ là cha đỡ đầu của Harry, ông còn gánh một trọng trách quan trọng khác - một người cha thực sự.

"Trễ quá rồi Sirius, Hilasmus cần ngủ. Và anh cũng vậy."

Cha Sirius thở dài, đứng dậy bé Hilasmus lên, một tay đỡ lấy cổ và lưng để bé con tựa đầu lên vai, an yên chìm vào giấc ngủ. Ông hình như chưa đủ chuyện để lo hay sao mà còn nhìn nét mặt mệt mỏi của thầy Lupin thức đêm dỗ bé con ngủ ở chỗ lạ, vừa muốn đưa hai người về nhà, vừa không yên tâm để Harry ở lại.

Những lúc thế này, chỉ biết lẳng lặng thở dài, âm thầm nhường không gian cho bọn trẻ và mong mỏi những tốt hơn hiện tại sẽ tới nhanh.

Bệnh thất duy nhất chỉ có một người nằm, nhưng những chiếc giường gần đấy, lần lượt đều có những gương mặt khác, im lặng và bất lực. Hermione và Pansy tựa đầu vào nhau, Ron nắm tay Blaise lỏng lẻo, đờ đẫn nhìn ra cửa sổ.

Và Draco, người ngồi trên chiếc giường đối diện thì một mình chống tay cúi gằm mặt, đôi mắt xám thi thoảng liếc nhìn người nằm trên giường. Đôi mắt tối đen, như không có linh hồn, như vô cảm. Khi sự thật linh hồn đã bị tước đoạt hay lo lắng đến thất thần không còn xúc cảm thể hiện ra.

Đã năm ngày trôi qua kể từ ngày diễn ra cái viễn cảnh tồi tệ kia. Harry vẫn đó, yên lặng. Cậu cứ thim thiếp, thỉnh thoảng lại xảy ra mấy loại chuyện như vừa rồi. Đã kiểm tra kỹ càng, không có tổn thương nào quá nghiêm trọng nhưng cậu vẫn bất tỉnh.

Ngày hôm đó, khi ngồi trên khán đài, Draco thấp thỏm không yên. Đã khá lâu mà vẫn chưa thấy Harry quay lại. Hắn càng lo lắng hơn khi thấy thầy Dumbledore và Clitus Shafiq nói chuyện riêng ở một góc tối sau mê cung. Vẻ mặt nghiêm trọng của thầy ấy, hắn chưa từng một lần nhìn thấy, mách bảo sắp có chuyện chẳng lành xảy đến.

Theo những gì hắn biết được là giáo sư Dumbledore và Clitus đã đến nơi chiếc Cúp đưa Harry đi - nơi Chúa tể Voldemort hồi sinh.

"Harry... Harry... tỉnh lại..."

Khi Harry vừa trúng đòn, cậu chẳng biết gì nữa, đau đớn cũng không. Đầu óc quay cuồng, tay run rẩy chạm vào người cậu. Voldemort nhìn anh với sự phấn khích trong lòng ngày một dâng lên. Hắn nói:

"Phải rồi. Ta nghĩ là ta nên tiễn chàng trai này đi luôn cho có đôi chứ nhỉ?"

"Ta nghĩ là không được đâu, Tom!"

Voldemort dừng hành động, nhìn về phía phát ra tiếng nói. Một giây sau, tiếng la hét thất thanh của Tử Thần Thực Tử đi đôi với những tia sáng từ câu thần chú cường đại của thầy Dumbledore và một người khác có ngoại hình giống thuộc hạ mà hắn tin tưởng.

Hai người họ dễ dàng phá vòng vây, thầy Dumbledore đi vào khu vực trung tâm, trực diện đối đầu với Voldemort. Còn Clitus lùi về phía sau, xem xét tình hình ở phía Harry và Cedric, đảm bảo cho cả hai được an toàn. Tình hình này thì người gặp phiền toái không phải người thầy quan tâm nhất, việc anh có mặt ở đây là quá đủ muộn phiền với thầy.

"Quả nhiên... ta không thể tin tưởng ngươi được, Clitus."

Clitus sau khi hiểu rõ ngọn ngành, thầy không có lý do gì để bận tâm đến hắn, thầy bận xem xét vết thương trên người Cedric.

"Tôi có nói là sẽ làm việc cho ông sao? Xem ra, ông hiểu sai ý tôi rồi! Người muốn về phe ông, không phải tôi."

Thầy cố tình để mấy chữ cuối đặt lên người đứa em trai của mình đứng phía sau. Joyce có vẻ không thích gặp anh trai mình ở đây. Thầy nhếch môi cười:

"Sao vậy, Joyce? Đang lo lắng chuyện gì à?"

Joyce vô thức lùi bước chân, bằng cách nào đó, dù đã bị ba mình đuổi ra khỏi gia tộc, cái họ Shafiq cũng không còn, nhưng vẫn không ưa nổi nụ cười này, không giống Chúa tể, không bằng thì hợp lý hơn.

"Chuyện của tôi không liên quan gì đến anh. Có giỏi thì đến đây, ngài thư ký toàn năng của Bộ trưởng. Hay tôi phải gọi là giáo sư đây nhỉ?"

Voldemort đứng phía trước, đưa tay ngăn lại vì Joyce sắp sửa xông lên chỗ anh trai mình. Hắn cười hềnh hệch:

"Từ từ, ngươi không cần vội. Ta thấy có đến cũng chẳng sao, dù thế nào thì cũng đã muộn rồi, lão già. Lão đến muộn, một phút."

Voldemort nhấn mạnh hai chữ cuối, nhầm sỉ nhục thầy Dumbledore vì sự xuất hiện muộn màng. Hắn đinh ninh Harry sẽ không thể thoát khỏi tay của tử thần, hắn đã thắng và không ai có thể ngăn chặn hắn.

"Vậy, đây là kế hoạch của ngươi?" - Thầy Dumbledore hỏi.

"Ta không có nghĩa vụ để trả lời câu hỏi đó của lão."

"Thế hả? Thực ra ta đâu có muốn nghe."

"Ta cũng đâu có ý định nói."

"Thế thì im lặng giùm."

Cuộc đối thoại giữa hai người họ xét ra không căng thẳng gì mấy, có điều khi thầy Dumbledore vừa nói hết câu, Voldemort tung ra một đòn tấn công không báo trước, thầy Dumbledore đã quá dày dặn kinh nghiệm để có thể đoán mà ra đòn đáp trả.

Một cuộc nội chiến diễn ra giữa hai pháp sư có thể coi là hùng mạnh nhất. Clitus phá vòng vây, đưa Harry và Cedric tránh xa nơi này. Các Tử Thần Thực Tử tấn công, hú hét và đuổi theo. Hiển nhiên, không tên nào dám động đến thầy Dumbledore, bọn chúng ngầm hiểu, Chúa tể sẽ tức giận như thế nào khi xen vào trận chiến giữa hai người.

Trong một trận đấu luôn có kẻ thất bại và người thắng cuộc. Trong trận chiến này, người thất bại là... Voldemort.

Hắn đã thua, hắn thất thế trước thầy Dumbledore. Đơn giản vì hắn vừa hồi sinh, sức mạnh không được dồi dào và ổn định như mười bốn năm trước.

Kế hoạch hồi sinh của hắn lắm rắc rối và phức tạp. Hắn biết được thông tin từ Bertha Jorkins rằng Moody Mắt Điên sẽ phụ trách môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ở Hogwarts và cuộc thi Tam Pháp Thuật được tổ chức.

Mọi chuyện diễn ra gần đúng kế hoạch, chỉ có điều Mắt Điên giả được thay thế bằng Clitus Shafiq.

Joyce cẩn thận ếm bùa ngủ và nhốt Mắt Điên vào trong rương, lấy đi chân giả và mắt của ông. Chuẩn bị thuốc đa dịch để Barty cải trang và giả vờ bị thương đối mặt với Arthur Weasley.

Nhưng điều Voldemort không ngờ là ông Bộ trưởng khi hay tin Mắt Điên bị tấn công, ông liền bổ nhiệm Clitus Shafiq Vào vị trí đó để thay thế.

Barty đành phải thả Mắt Điên thật ra, dùng bùa Lú lên người ông trong khi Voldemort không khuất phục, hắn lợi dụng việc người được bổ nhiệm là Clitus, anh trai của Joyce - thuộc hạ của hắn. Hắn biết ba của Joyce bị ám ảnh bởi việc gia tộc Shafiq bị dính lời nguyền máu nên đã ép buộc Clitus thực hiện những gì hắn muốn.

Giáo sư Clitus lúc đó đã cả tin, thầy tin rằng một phù thủy quyền năng như Voldemort hẳn là có cách giải lời nguyền. Chỉ có ba thầy, người bị cái lời nguyền đó gây ra nỗi ám ảnh tột cùng về sự thuần chủng và thuần khiết.

Thầy xem đó như một gieo kèo, giúp Voldemort đổi lại sẽ là cách giải lời nguyền cho gia tộc.

Mọi chuyện cứ tưởng sẽ suôn sẻ, một lần nữa lại có chuyện. Bởi vì, Voldemort quên mất là vị trí của Clitus hiện tại là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Thầy được phép nghiên cứu về Nghệ thuật Hắc ám. Gần hết sách liên quan đến nó thầy đều đọc qua, vào những phút cuối cùng của cuộc thi, câu trả lời hiện rõ trước mắt là chẳng có cách nào để giải nguyền cả trừ khi... chống lại chính nó.

Đó là lời nguyền đánh vào tâm lý và ý thức, cho đến lúc chết, họ vẫn sẽ mang nó theo, như một gánh nặng tùy thuộc mức độ. Phải uống Muggle mới có thể sống, vì nỗi sợ hãi về cái chết, hằng trăm năm qua gia tộc Shafiq đã làm cách đó mà không hề biết chỉ cần không làm những điều ác mà lời nguyền đã đặt ra, lời nguyền sẽ được hóa giải.

Sự thật là không thể nhìn sự việc chỉ bằng một hướng. Để tồn tại thì cần phải hiểu sự việc diễn ra xung quanh phức tạp, đầy ẩn khuất nhưng nó không có nghĩa là sẽ như thế mãi mãi.

Có những việc đơn giản đến mức không thể ngờ, như cái cách lời nguyền không có cách giải hoặc cách mà Đứa Bé Sống Sót chạy thoát khỏi tay thần chết thêm lần nữa.

Thứ bảy, 21/08/2021.

T/g: Theo nguyên tác của phần 7 là Harry trúng Lời Nguyền Chết Chóc khi quay lại rừng Cấm, một giấc mơ về thầy Dumbledore ở sân ga Ngã Tư Vua... Tui 'nhảy cóc' cho chi tiết đó luôn! Mong là mọi người không bị rối.

Tích cực đăng chương mới cơ mà View tăng Vote giảm, hông hề dui miếng nào luôn á. Thêm nữa là chuỗi ngày vật vã với việc học của tui lại bắt đầu gòi, giảm tiến độ thôi!! :>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net