Chương 85: "Em ghét Harry Potter!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dinh Thự Black

Nghỉ hè - khoảng thời gian tuyệt vời với bọn trẻ sau cả năm học, điều này một năm trước từng đúng đối với Harry. Nhưng năm nay điều đó đã không lặp lại với cậu.

Sinh nhật mười lăm tuổi không có ai bên cạnh, không thư từ, không lời nhắn gửi. Chỉ có cái xích đu cũ kỹ trong công viên lúc chiều tà. Nếu không tính cả Dudley và đám bạn nó - băng Dudley.

Và nghĩ lại thì không biết cậu có sai lầm, khi dạo bước ra đây vào giờ này. Chắc Merlin cũng không biết trước được là Giám ngục sẽ xuất hiện ở con đường Privet Drive, nơi chỉ toàn là Muggle sinh sống.

Hết thảy những việc diễn ra phía sau, Harry có cảm giác nó không thật. Không phải vì cậu còn đang ngáy ngủ, dù thực tế cậu mới ngủ dậy. Phòng ngủ quen thuộc từ năm ngoái ở căn nhà của dòng họ Black, cậu ngồi một mình trên giường và lặng im, sau giấc ngủ chập chờn từ lúc trở về từ Bộ Pháp Thuật khi phiên tòa kết thúc.

"Mày sao vậy, Hedwig?" - Harry thơ thẩn ngồi ở mép giường, không có ý định làm bất kỳ việc gì thì cô nàng cú làm cậu giật mình vì tiếng đập cánh phành phạch cùng với mấy tiếng rít chói tai.

Cậu mở cửa lồng, cô nàng bay ra ngoài, trực tiếp đậu lên vai cậu, cái mỏ màu vàng của cô nàng cứ cọ vào mặt và tai cậu. Không biết là muốn nịnh nọt việc gì đây nữa, cậu giơ ngón tay chọc vào bộ lông trắng muốt mềm mại.

Bất chợt, cô nàng trở nên cáu kỉnh, lắc lắc đầu và cắn lên ngón tay Mèo Nhỏ đang lơ đãng. Cậu kêu lên oai oái:

"Này, mày làm gì thế hả?"

Đôi mắt Harry từ bần thần chán nản chuyển qua giận dữ. Hedwig thì không để ý tới nó lắm, cô nàng trong không bình thường chút nào, cứ hướng mắt ra cái cửa sổ đóng kín. Là muốn cậu mở cửa sổ sao?

Từ nhà Dudley về đây cũng được vài ngày, mà hình như cửa sổ phòng cậu chưa mở ra lần nào. Thay vì đón ánh nắng dịu nhẹ vào buổi sáng, nắng gắt vào buổi trưa và chút gió trời mát rượi vào buổi chiều và tối thì cánh cửa vẫn đóng im ỉm, dù cho chủ nhân của căn phòng đã về.

Nắng gió không thấy đâu, chỉ có cơn giận đến cực hạn của Mèo Nhỏ kìm nén trong lòng cả tháng trời trút lên đầu tụi bạn. Ờ, tụi nó có lỗi mà. Tụi nó biết tất cả, tụi nó làm theo lời của thầy Dumbledore nên không trả lời thư của cậu.

Harry đẩy cánh cửa, ánh nắng cuối ngày không chờ đợi gì thêm chạy thẳng vào trong phòng. Hedwig nhảy xuống bệ cửa, ngó nghiêng nhìn ngón tay đang chảy máu của cậu như hối lỗi.

Cậu thở dài nhìn ra cửa sổ, nhớ lại vài hôm trước lúc cậu vừa về đây, hai đứa bạn thấy bất công vì không được vào họp cùng những người trong Hội, còn cậu lúc đó còn không biết Hội Phượng Hoàng là gì và nơi này từ khi nào lại trở thành Tổng hành dinh của Hội.

"Hedwig à, tao nên vui hay nên buồn đây?"

Harry vuốt ve bộ lông óng mượt, đầu óc thả trên mây. Sáng nay lòng Harry nhẹ hẳn đi khi được tha bổng ở phiên tòa. Chưa sung sướng được bao lâu thì cậu gặp một vấn đề khác mang tên Lucius Malfoy.

Ông ta và bác Weasley không thân thiết gì mấy nên việc cuộc nói chuyện giữa họ không hề tự nhiên, mang chút căng thẳng và chán ghét là điều bình thường. Sẽ không có gì nếu như cậu quên mất đi việc cậu là gì của con trai ông ấy, thêm chiếc nhẫn lấp lánh trên cổ đã rơi vào tầm mắt của ông.

Không quên cả sự việc ở trên báo lần trước, ông Malfoy không nghi ngờ mới là chuyện lạ, trừ khi ông không để ý tới.

"Bồ nghĩ ông Malfoy biết chuyện của bồ và Draco? Chắc là không đâu!" - Ron đoán mò, nó đang ngắm nghía chiếc hộp đã bị hoen ố, trên đó là thứ ngôn ngữ mà nó không hiểu đặt ở cái bàn tủ kính phía trên lò sưởi.

Hermione chậm rãi nhấn từng phím đàn và dừng lại hẳn, cây đàn piano vốn không ai động đến dạo này chắc ra thường xuyên được lấy ra sử dụng để dỗ dành sói con Hilasmus đã gần 5 tháng tuổi. Cô nàng xoay người ra, cau mày:

"Ai biết được ông ta nghĩ gì chứ? Draco không viết thư cho bồ sao?"

Harry quăng tờ Nhật báo Tiên Tri lên bàn, ngã người ra trên ghế, hướng mắt ra chỗ mấy cái cây cao lớn sừng sững ngoài khung cửa sổ lớn. Cậu quyết định nói mối lo ngại của mình ra khi ngày nhập học đã cận kề, cậu làu bàu:

"Chà, mình nghĩ bồ biết câu trả lời mà. Hội giám sát mình rất kỹ, nên ngoài mấy tờ Nhật báo ra thì có nhận lá thư nào đâu!"

Ron tiếp tục săm soi mấy con dấu trông có vẻ đã cổ, nó kịp ngó qua cái mề đay kỳ lạ được khảm bằng những viên đá lấp lánh xung quanh, chính giữa là hình chữ S nổi bật, nhìn kỹ mới thấy chữ S đó giống như một con rắn. Nhưng nó chưa kịp nhìn kỹ thì phát giác ra ánh mắt của Hermione.

Nó dời tầm mắt khỏi cái mề đay, ngồi xuống đối diện với Harry. Tầm mắt của cậu cũng thay đổi, từ tổ chim nhỏ trên cành cây, trở thành cậu bạn tóc đỏ mặt lấm tấm tàn nhang. Nó chống tay, quan sát gương mặt cậu, lỡ đâu cậu lại nổi giận lên như hôm trước, nó xuýt xoa:

"Thôi mà, Harry. Tụi này đã xin lỗi rồi. Mình rất hiểu cảm giác của bồ. Nhớ chứ, chuyện của chú Sirius năm ngoái cả nhà đều cố tình giấu mình, nếu mà mình nói ra như một bất ngờ dành cho họ, mình sẽ biến thành thằng ngốc."

Hermione vẫn ngồi chễm chệ trên ghế của cây đàn piano, cô nàng không thích tụi nó căng thẳng với nhau, gật gù nói:

"Phải. Không còn cách nào khác nên mình mới nghe lời thầy Dumbledore. Mình không muốn vậy chút nào."

Harry ngồi bật dậy, ném lần lượt cho Ron và Hermione quả táo đỏ. Còn cậu thì cầm lên quả táo xanh còn sót lại, cậu nhún vai:

"Mình không muốn nhắc tới nữa. Mình chỉ lo là... Draco..."

Không nhận được bức thư nào, không phải có mỗi bạn bè, cả cha đỡ đầu và người yêu của cậu cũng không có lời hồi đáp cho những lá thư cậu gửi đi. Draco có biết cậu đã tới đây không, nếu có, hắn sẽ đến chứ?

Ron nhai nhai miếng táo, nhìn vẻ trầm tư của thằng bạn, lần này nó không chắc là nó hiểu cảm giác của cậu nhưng sốt sắng muốn khuyên nhủ vài câu:

"Biết gì không Harry, mùa hè này mình nhận rất ít thư của Blaise. Nhất là khi mình ở đây và theo mình thì Draco chắc cũng làm theo lời thầy Dumbledore. Còn ba của cậu ta thì... phải chờ xem đã."

Nó cắn thêm một miếng táo và đánh mắt qua nhìn Hermione. Cô nàng tinh ý nhận tín hiệu, từ tốn đặt câu hỏi:

"Harry, mình biết bồ lo lắng nên giờ mình có khuyên bồ đừng lo nữa cũng không được. Mình muốn hỏi bồ, nếu như bây giờ ba của Draco biết chuyện, bồ có nói cho chú Sirius không?"

Harry nhìn trân trân quả táo trên tay, thật giống một người nông dân cẩn trọng xem xét táo trước khi để chúng rời khỏi nông trại hoặc có thể là một người cực kỳ cẩn thận trong việc ăn uống, biết đâu được, bên trong quả táo xanh ngon lành là con sâu đang ngọ nguậy tìm cách chui ra.

Cho dù rất giống nhưng cậu không bao giờ nằm trong những trường hợp đó. Chỉ vì cậu bận suy nghĩ và chỉ vì đây là táo xanh, thứ có liên hệ đến người cậu đang nhớ tới.

"Nếu sự thật đúng như bồ nói, mình nghĩ mình không còn lý do gì để gì để giấu cha Sirius nữa. Nhưng..." - Harry gác chân lên, cắn một miếng táo lớn, nghiêng người nhìn Hermione - "Nếu ông ấy không biết, và nó không gây rắc rối cho mình và Draco thì mình sẽ không nói ra vào lúc này đâu."

"Tại sao chứ? Bồ có thể nói ra mà, càng sớm càng tốt! Bồ biết quan hệ của nhà Black và Malfoy, dù bây giờ có tốt hơn lúc trước nhưng vẫn..."

"Mình biết! Mình biết rất rõ! Nhưng bồ nhìn vào tình hình hiện tại đi, có thích hợp để nói ra không?"

Không muốn căng thẳng nhưng bầu không khí nhanh chóng trở nên như vậy vì hai người không đồng nhất ý kiến với nhau. Sẽ tiếp tục như thế, hơn thế nữa, cho tới lúc một trong hai nhận ra điều gì sai trái và chi tiết nhỏ nào đã bỏ sót làm nên cuộc tranh cãi.

Harry vuốt mái tóc rối, ánh nắng đột nhiên làm cậu thấy khó chịu, nheo mắt tránh đi, cậu thở dài:

"Mình không muốn gây thêm rắc rối cho cha đỡ đầu của mình. Nhất là trong lúc Hội đang quá bận rộn với việc Voldemort đang ở ngoài kia, thu nhận thêm Tử Thần Thực Tử và ráo riết đi tìm mình."

"Rõ ràng là Hội Phượng Hoàng đang dốc công bảo vệ thứ gì đó, như Fred đã nói." - Ron bổ sung thêm, nó ném cái cùi táo vào cái dĩa trống không. Tiến đến ngồi bên cạnh Harry.

Hermione lâu lâu cũng có những thiếu sót, nhờ loại bỏ được nó mà vị táo trở nên ngon hơn hẳn. cô nàng nhìn thấy mấy dấu vết kỳ lạ giống như vết sơn, in hình bàn tay nhỏ xíu trên cây đàn. Cô nàng cười nhạt, ngước lên nhìn hai đứa bạn:

"Còn một vấn đề nữa. Bé Hilasmus."

"Đúng, đúng. Thằng bé là một vấn đề không hề 'bé' chút nào. Còn nhớ mình kể lúc Hội đang họp, Hilasmus khóc rống lên và nắm tóc của thầy Snape không? Qua cái Bành trướng nhĩ, bọn mình muốn điếc tai vì nó. Nó làm mình nhớ tới cái lúc Harry biến nhỏ lại thành đứa trẻ." - Ron gật đầu tán thành không cần suy nghĩ.

"Này, không có giống nhé!" - Harry cáu gắt phản đối, trong khi cậu còn không nhớ rõ mình lúc ấy trông thế nào.

"Không giống ở chỗ là bồ không cần thêm người giữ trẻ như anh Amaflyn. Một mình Draco Malfoy là đủ rồi nhỉ?" - Ron châm chọc.

Tiếng cười bật ra không thể nào dễ dàng hơn, nhất là khi ở cạnh những người đã quá đỗi thân thuộc, có đỏ mặt ngượng ngùng một tí cũng không phải điều gì to tát.

Fred và George ló đầu vào trong, một trong hai người giả bộ ngạc nhiên. Còn tưởng họ cầm theo cái Bành trướng nhĩ để rủ tụi nó nghe lén thêm mấy cuộc họp nữa của Hội. Fred thò tay lấy một quả táo, nói:

"Gì mà vui quá vậy? Anh tưởng mấy đứa đang cãi nhau."

George chồm người về trước, giật quả táo trên tay Fred, anh chỉ ngón tay lên không trung, thông báo:

"Tụi em có thư này. Từ Hogwarts!"

"Vụ gì nữa? Những thứ cần mua trong năm học thứ Năm à?"

"Không phải đâu Ron. Nếu vậy thì tại sao chỉ có hai cái, của Harry đâu?"

"..."

Khoảng vài giây sau câu hỏi là sự im lặng bao lấy căn phòng. Hai anh em song sinh leo lên ghế, dòm vào lá thư của Ron, đọc kỹ càng từng chữ. Cả hai đồng loạt hét:

"Huynh trưởng? Merlin ơi, Ron được chọn làm Huynh trưởng!"

Tàu Tốc Hành Hogwarts

Không khí âm u đầy hơi nước từ các đám mây tụ họp trên bầu trời. Gió lạnh lùa vào qua từng khe cửa của đoàn tàu đã khởi hành được hơn một tiếng.

Tụi học sinh xôn xao trong những toa tàu, đứa này cầm hộp kẹo Socola Ếch nhái, đứa kia cầm tờ Nhật Báo Tiên Tri hay tờ báo Kẻ Lý Sự. Nhưng điều chúng bận tâm là cái tên Harry Potter và Albus Dumbledore được nhắc đi nhắc lại suốt mùa hè.

"Em ghét Harry Potter!"

Câu nói đúng thật là lời khẳng định cho sự căm ghét của người mang cái tên Harry Potter, xét về mặt ý nghĩa. Sẽ thế nào nếu như người nói ra điều đó là chính là bản thân của người được nhắc đến.

Harry cúi đầu, cuộn vào lồng ngực của người con trai cậu không khỏi lo lắng cùng trách móc vì vô tình gặp ba của hắn ở Bộ Pháp thuật.

Draco tựa lưng vào thành cửa sổ, tiếng mưa lộp độp bên ngoài vài lần cảm nhận được hạt mưa xuyên qua lớp kính, xuyên qua cả người hắn mà thấm nhuần vào người hắn không liên lạc trong kỳ nghỉ.

Lạ thật, người nói sẽ không viết bất kỳ lá thư nào cho hắn là cậu, vậy mà hắn là người làm điều đó. Phớt lờ tất cả những lá thư cậu gửi đến? Không phải, là vò nát và bỏ mặc những lá thư hắn viết và định gửi đi.

Lời cảnh báo từ cụ Dumbledore, Voldemort, Giám ngục, phiên tòa, liệu đây có phải là tất cả chuyện mà Harry phải đối mặt trong kỳ nghỉ. Để giờ lại không có chút do dự nào cùng hắn đến ngồi ở một toa tàu trống, đặt tay lên ngực, vùi đầu vào đấy như sắp gục ngã.

"Đừng nói vậy. Tôi sẽ thấy cực kỳ không vui vì người tôi thích là người em ghét đấy, biết không?"

Câu nói mang đầy hàm ý, lạ lùng và khó hiểu thay thế cho những lời động viên qua loa, lời an ủi trống rỗng có như không có, đại loại như:

"Đang buồn à? Vậy thì vui lên!"

Nó có tác dụng gì khi trong lòng không hề hiểu nỗi lấy một điều mà đối phương đang chịu đựng.

"Em ghét Harry Potter. Vì cậu ta luôn gây ra phiền phức, cậu ta từng tức giận vì Ron ganh tị với cậu ta việc trở thành Quán quân, giờ thì cậu ta cũng có cảm giác tương tự khi Ron trở thành Huynh trưởng. Và cậu ta... cũng rất thích Draco Malfoy, nhưng mà chỉ toàn đem lại rắc rối."

Harry tự than phiền về bản thân, về cảm xúc sau những tiếng reo hò mừng rỡ, trêu chọc dành cho đứa bạn thân của cậu, chỉ cách vấn đề vướng mắc trước đó vài phút sắp sửa tan đi.

Draco hiểu được phần nào cái mớ rắc rối trói quanh người Harry như Tấm lưới Sa tăng quấn quanh người cậu và Ron đằng sau cái bẫy sập canh giữ Hòn đá Phù thủy hồi năm Nhất.

Tấm lưới Sa tăng sợ ánh sáng, mong là mớ rắc rối của Harry sẽ lùi đi nhờ ánh sáng phát ra từ thẳm sâu trong lòng Draco dành cho cậu. Hắn vỗ lưng cậu, hôn nhẹ lên mái tóc và thì thầm:

"Không ai cấm em cảm thấy ganh tị với thứ người khác làm được. Em nghĩ thử đi, có người nào mà em biết, em nghĩ họ thật tài giỏi nhưng không được làm Huynh trưởng không?"

Trong bữa tiệc nhỏ dành cho Hermione và Ron mà bác Molly chuẩn bị, chủ đề được nhắc đi nhắc lại là Huynh trưởng. Họ đều thắc mắc, lý do gì thầy Dumbledore không chọn Harry làm Huynh trưởng. Còn câu hỏi của Draco, cậu cũng biết đáp án:

"Ba James, cha Sirius và... cô Tonks."

Harry ngước mắt lên nhìn, mong mỏi lời giải thích cho câu hỏi vừa rồi. Draco vén một ít tóc đã quá dài, mê đắm trong đôi mắt vơi đi vài phần tuyệt vọng.

"Ron từng ganh tị với vai trò Quán quân của em, nhưng cậu ta có ghét em đâu, việc gì em phải ghét bản thân mình vì lý do tương tự chứ? Ai cũng nghĩ đó là em, nên mọi thứ mới trở nên rối rắm. Và còn nữa... em không đem rắc rối nào đến cho tôi hết, chỉ có chỗ này là đập loạn nhịp lên thôi!" - Draco vừa nói, vừa áp bàn tay buông lỏng của Harry lên ngực mình.

Để cậu có thể cảm nhận phần nào cảm xúc của hắn hiện tại và còn để nhận thêm cái ôm thật ấm áp và nhẹ nhàng.

Tiếng mưa ngoài cửa ngày một to, va đập liên tục vào cửa sổ ngày một mạnh. Chà, nó không ảnh hưởng gì đến người trên tàu nữa vì họ đã đóng cửa sổ lại rồi!

Thứ tư, 25/08/2021.

T/g: Giờ tui mới biết là có nhiều bồ thích cặp của giáo sư Clitus với Cedric dị luôn ó! Mấy bồ vào xác nhận là có thích hông nha, để tui biết đường tui cho giáo sư bớt bớt xuất hiện lại, làm con dân 'hỏn lọn' dị đâu có được!! :33 (đùa đấy, à hông, hông đùa).

Nói chứ tui vẫn đi theo mạch truyện tui đã viết về hai bé nhà. Tui không có thiên vị cặp nào hết chơn á nhưng chính thì ra chính, phụ thì ra phụ. (Thực ra tui cũng mê giáo sư lắm chớ bộ, đùa quài!) :>>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net