Chương 92: Kỳ Nghỉ Đầu Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng mười hai, tuyết phủ đầy khắp nơi, những cơn gió lạnh căm tung hoành khắp chốn, không hời hợt để con người ta ra sân trượt tuyết, đi dạo mà không cần mặc thêm áo, choàng thêm khăn, tìm thêm đôi găng tay giữ ấm.

Chúng ranh mãnh và cứng đầu, chui tọt vào trong phòng mặc cho cái cửa sổ được đóng kín. Một làn gió lạnh lướt nhẹ qua thân người của cậu thiếu niên còn say giấc, thật dễ dàng khiến cậu rùng mình, mơ màng tỉnh dậy.

Dinh Thự Black

Harry xoay người, mắt nhắm mắt mở nhìn lên tường. Như biết cậu chưa tỉnh ngủ, cơn gió thổi vào thêm lần nữa khiến Mèo Nhỏ bất mãn thở dài, kéo chăn lên muốn ngủ tiếp.

Căn phòng rơi vào im lặng, sự im lặng vốn dĩ đã có mặt từ khoảng hơn ba tháng trước, khi Harry đến trường nhập học. Ba tháng có khi sẽ kéo dài hơn nữa nếu cậu ở lại trường trong kỳ nghỉ. Ở dưới nhà có ồn ào, náo nhiệt đến đâu, căn phòng này chỉ lặng lặng nằm đấy, thỉnh thoảng mới có người bước lên dọn dẹp.

Ba tháng của sự im lặng kéo dài không có cơ hội xảy ra, vì Giáng sinh năm nay Harry được về nhà. Không có tù nhân vượt ngục, không có Vũ hội Giáng sinh và không phải không có nơi nào để về.

Harry mãn nguyện với suy nghĩ của mình, định ngủ thêm tí nữa nhưng cậu đâu ngờ chính vì sự có mặt của cậu nên căn phòng muốn rơi vào im lặng, làm ngơ mọi việc ở dưới nhà là điều thật khó khăn.

Một âm thanh lớn đột ngột vọng đến từ dưới nhà. Harry nhăn mặt, cậu lật người sang phải.

Âm thanh ấy lại vang lên sau tiếng kêu của Hedwig, lần này cậu biết đó là tiếng khóc, nhưng cũng chỉ trở mình sang trái.

Cậu tặc lưỡi, cứ lăn lộn trên giường thêm mấy lần nữa. Cậu lờ mờ nhìn cái bàn nhỏ đặt cạnh giường, nó dần mờ đi và biến mất hẳn. Vừa lúc tiếng tiếng khóc kia lọt vào tai cậu.

Mất hết kiên nhẫn, Harry đành rời bỏ cái giường ấm ấp, bơ phờ đi vào nhà vệ sinh với mái tóc không thể nào rối hơn và trở ra với... bộ dạng y hệt lúc bước vào.

Không có quá nhiều sự khác lạ, trừ cái thời tiết oi bức của ngày hè thay bằng cái lạnh của Giáng sinh bao lấy căn nhà. Và tiếng khóc quấy rầy của nhóc con Hilasmus vào bất kỳ thời điểm nào trong ngày.

Bức tranh treo ở chân cầu thang im lặng hơn cậu nghĩ, cậu lén lút nhìn bà, muốn tức giận nhưng không nỡ sao? À phải, cậu nhóc dù sao cũng là cháu trai của bà ấy.

Trong phòng khách, Amaflyn một tay bế đứa bé gần 9 tháng tuổi đang khóc òa, tay kia cầm bình sữa còn nguyên. Anh khổ sở cười với cậu, nói:

"A, chào buổi sáng. Hôm nay em dậy sớm vậy, Harry?"

"Chào buổi sáng, anh Amaflyn. Có chuyện gì với Hilasmus thế ạ?"

"Thằng bé lại bắt đầu mọc răng. Theo anh thấy thì là răng cửa ở hàm trên. Chẳng trách được thằng bé cứ quấy khóc cả đêm. Em lấy giúp anh cái khăn nhỏ trên bàn được không, đũa phép anh để quên trong bếp rồi."

Harry nhìn xuống cái bàn nhỏ giữa phòng, bình thường cái bàn nhỏ này dư sức đặt bộ ấm và tách trà, bánh quy, báo và tạp chí. Còn giờ thì đầy ấp những món đồ chơi, mỗi thứ một nơi. Cậu nhận lấy bình sữa, đưa cái khăn nhỏ cho Amaflyn, nhìn quanh và hỏi:

"Cha Sirius và thầy Lupin đi đâu rồi ạ?"

Amaflyn lau đi vết nước bọt dính trên miệng đứa trẻ, hắt mặt về phía nhà vệ sinh, nghiêng đầu đáp:

"Chú Sirius ra ngoài có chút việc. Còn chú Remus thì... trong nhà vệ sinh. Thằng bé một mực muốn vào đấy nhưng anh không cho, lại thêm cảm giác mọc răng khó chịu nên mới khóc thế này." - Anh vỗ nhẹ lên lưng bé con, đi đi lại lại quanh phòng, liên tục an ủi - "Thôi nào, ngoan nào. Muốn gặp papa phải không? Đợi một lát papa xong việc, anh 'trả' nhóc về với papa mà. Đừng khóc, đừng khóc."

Nghe nhắc đến 'papa', Hilasmus giương đôi mắt to tròn, ngấn nước lên nhìn Amaflyn. Hai bàn tay bấu chặt lấy áo anh, cái miệng nhỏ xíu mếu máo gọi:

"Pa...pa... papa... papa..."

"Ừ, papa." - Amaflyn lắng tai nghe, anh nói với bé con bằng giọng hờn dỗi vu vơ- "Cậu đấy, làm như tôi bắt cóc cậu khỏi hai papa của cậu vậy. Bình thường cậu chẳng phải là nhất quyết đòi đi theo lúc tôi ra ngoài mua đồ sao? Cậu ghét tôi rồi phải không?"

Harry không biết sói con nghe có hiểu không, nhưng tiếng khóc của cậu nhóc nhỏ dần, thút thít và dừng hẳn. Giọng nói của thầy Lupin vang lên ngay sau đó:

"Đây, đây, papa ở đây. Sói con sao lại khóc thế này?"

Chỉ chờ có bấy nhiêu, Hilasmus tiếp tục bập bẹ gọi 'papa', vươn cả hai tay ra đòi bế. Thầy bế gọn cậu nhóc trong lòng, quay sang nói với Harry.

"Harry, con vào trong ăn sáng đi. Chà, chắc là phải nhờ con dọn dẹp giúp thầy. Con cũng biết mấy ngày nay thằng bé rất quấy, công việc của thầy và Sirius cũng nhiều nên hơi bừa bộn."

"Không sao ạ. Để con dọn cho."

Harry nói chắc như vậy, vì nếu không có việc gì làm, cậu sẽ suy nghĩ linh tinh đủ thứ trên đời, nhất là về cái người đã ở cạnh cậu suốt hai mùa Giáng sinh vừa qua, mặc dù năm ngoái không được vui vẻ gì cho lắm.

Những ngày sau đó là những ngày bận rộn. Dẹp dọn, quét tước, lau chùi và trang trí nhà cửa. Bốn người - nếu tính cả anh Amaflyn không chịu về nhà trước Giáng sinh vài ngày vì anh lo bé Hilasmus sẽ bị sốt - và một con gia tinh già hay cáu kỉnh trong Dinh thự rộng lớn này thì có hơi nhiều việc.

Cậu dần cảm thấy thân thuộc với bầu không khí Giáng sinh ở đây, không giống lần đầu tiên tẹo nào.

Những cuộc cãi nhau nho nhỏ của thầy Lupin và cha Sirius, hầu hết là do cha bày ra. Những lần vạ miệng, vô tình mắng con gia tinh Kreacher trước mặt Hilasmus và bị thầy Lupin bắt gặp. Tiếng khóc đầy 'nội lực' của sói con, kèm theo sau đó là giọng nói vỗ về của anh Lương y dày dặn kinh nghiệm chăm sóc trẻ con. Cả những tiếng quát tháo của phu nhân Black, tiếng càm ràm của ông thầy Hiệu Trưởng trước đây ở Hogwarts - Phineas Nigellus khi ông đi từ bức tranh của mình trong văn phòng của thầy Dumbledore đến bức tranh của ông trong căn nhà chỉ để gửi lời nhắn của thầy ấy tới cho cậu.

Cha Sirius nói vào đêm trước Giáng sinh gia đình Weasley và một vài thành viên của Hội sẽ đến ăn tối nên sáng hôm ấy Harry cùng những người trong nhà càng tất bật hơn.

Tuy hơi gấp gáp nhưng mọi thứ đã được chuẩn bị xong sau giờ ăn trưa. Harry thoải mái nằm dài xuống ghế trong phòng khách mà không cần kêu lên oai oái vì mấy món đồ chơi của sói con nghịch ngợm.

Ngoài những lúc quấy khóc đến nhức cả đầu thì Hilasmus là đứa bé rất đáng yêu và hay cười. Cậu nhóc chưa đến tuổi biết đi nhưng việc đó không đồng nghĩa với việc sẽ ngồi yên một chỗ. Giống hệt sói con, cậu nhóc thường xuyên khiến người lớn phải một phen hết hồn vì chỉ một giây lơ là, cậu nhóc thoáng chốc đã bò ra đến cửa trước, lắm lần khiến chú Moody Mắt Điên phát cáu lên vì tưởng có ai đánh lén mình.

Đang nghĩ ngợi lang mang, Harry có cảm giác như có ai đó kéo ống quần của mình. Cậu nhìn xuống thì thấy Hilasmus ôm lấy chân cậu, cậu nhóc cười khúc khích, nước bọt chảy hết ra ngoài. Cậu bật cười, bế sói con ngồi trong lòng mình, giả vờ trách móc:

"Nhóc làm bẩn quần của anh rồi, thật là!"

"Ah... ah... pa... pa..." - Cậu nhóc không ngừng cười, dùng hai tay vỗ vỗ lên ngực cậu. Lại với tay lên tìm tới kính của cậu.

Hilasmus rất thích nghịch kính của Harry dù lần trước không cẩn thận xém chút là chọt vào mắt. Đôi lúc cậu nghĩ có khi nhóc con này thích kính của cậu thì đúng hơn, vì cậu rất dễ mềm lòng. Chắc trước khi Ron đến, cậu phải sử dụng thần chú để sửa lại kính của mình. Thật may vì anh Amaflyn đến kịp lúc, anh bế cậu nhóc lên, càu nhàu:

"Này, Hilasmus không được. Lại đây với anh nào, đừng có làm gãy kính của Harry nữa, lần thứ bao nhiêu rồi?"

"Không sao đâu. Mà, hôm nay anh về nhà ạ? Anh có ở lại ăn tối không?"

"À có, trước đó thì anh cần kiểm tra sức khỏe cho Hilasmus. Nếu về nhà, ít nhất một tuần sau anh mới quay lại đây được. Chuyện gia đình ấy mà. Nhưng anh nói này, nhìn em có vẻ mệt mỏi, nếu được thì chợp mắt một chút sẽ tốt hơn, nhưng đừng ngủ đến chiều tối nhé, em sẽ thấy mệt mỏi vào lúc thức dậy đó." - Anh dừng lại, xoa xoa gò má của nhân vật chính anh cần quan tâm, anh nói - "Được rồi, giờ thì đến lượt cậu. Vào đây, tôi kiểm tra cho cậu. Tôi không muốn nghỉ lễ xong phải nghe cậu khóc suốt ngày vì đổ bệnh đâu."

Harry ngã người xuống ghế, cậu thường phân tâm đến mệt mỏi vì suy nghĩ nhiều, nhưng cố gắng không suy nghĩ lại càng mệt mỏi hơn. Cứ vậy, cậu để đầu óc thả lỏng, hai mắt nhẹ nhàng khép lại, giấc ngủ trưa đến thật nhẹ nhàng.

Cậu chìm vào trong mơ, giấc mơ màu trắng như làn sương và bắt đầu nhạt dần, hiện ra trước mắt một màu trắng khác, màu trắng của tuyết trên sân. Nó làm cậu nhớ tới buổi đi dạo hôm nọ.

...

"Anh có tin là Hedwig bị mụ Umbridge tấn công không? Đáng lẽ em phải chú ý, liên lạc với cha Sirius qua cái lò sưởi còn nguy hiểm hơn viết thư."

"Sao em phải lo việc đó? Cậu Sirius đâu còn là tên tù nhân vượt ngục nữa."

"Thì vậy. Nhưng việc em nói trong thư, chắc chắn là mụ ta và ông Bộ trưởng sẽ không vui tẹo nào nếu biết được. Hội Phượng Hoàng rồi còn Đoàn Quân Dumbledore."

"Có thể em đúng, nhưng có thể không. Nhớ lại xem, mụ Umbridge gần đây không còn kiếm cớ để trừng phạt em. Tất nhiên là trừ việc mụ ta cho phép đội Quidditch Slytherin hoạt động mà không cần thời gian xem xét như đội của nhà em."

"Vì bà ta ghét em, đúng chứ?"

"Đừng ẩn ý như vậy. Tôi sẽ hiểu lầm là nếu bà ta không cho em thành lập đội Quidditch Gryffindor, em sẽ ghét 'lây' sang tôi đấy!"

"Anh cũng biết vậy nữa hả?"

Harry cười đùa, cậu đi đằng trước, vờ như mình có việc gì bận rộn lắm cần phải làm liền sau buổi sáng đi dạo do chính cậu đề nghị. Cậu nhìn xuống nền tuyết trắng, thích thú cảm nhận chân mình bị lún xuống lớp tuyết dày một khoảng.

Cậu quay mặt lại nhìn Draco, rút chân ra khỏi lớp tuyết dày. Gương mặt hơi ngờ nghệch nhưng câu hỏi không ngờ nghệch chút nào:

"Draco, từ lúc đó đến nay, anh có gặp chị ta không? Eirene Carney ấy?"

Trong tất cả những điều Harry để tâm nhất về mùa đông hay Giáng sinh là nhớ lại khoảng thời gian đầy khó khăn một năm trước. Có nhiều chuyện xảy ra, và nếu cậu không vượt qua nó được, chắc gì cậu còn đứng đây, còn đi dạo với Draco vào một năm sau?

Harry chỉ đơn giản là tò mò, không có ý trách móc, đào bới sai lầm cũ kỹ kia trở lại. Có nói thế nào đi nữa, Eirene Carney, chẳng phải vẫn là học sinh năm thứ 6 của Hogwarts sao?

Sợ Draco hiểu lầm, cậu bước đến gần, nói thêm:

"Em chỉ hỏi thế thôi. Không có ý gì khác đâu!"

Draco đưa tay ra cho cậu nắm lấy, như chứng minh là hắn tin lời cậu nói. Dù vậy, hắn vẫn bày ra vẻ mặt không vui:

"Tôi biết. Em muốn đi tiếp hay vào trong đây?"

"Anh chưa trả lời câu hỏi của em."

"Em cũng thế."

"Nhưng em là người hỏi trước! Nói em biết đi, em tò mò. Hay là anh thực sự có gì với chị ta?"

Không đợi Harry trả lời, Draco tự làm theo ý mình, kéo cậu trở vào trong lâu đài. Không quên đưa tay bẹo má cậu một cái, hắn tự nhận thói quen này thật khó bỏ.

"Chịu thua em rồi! Đừng có suy diễn linh tinh, giờ chị ta tránh tôi như tránh tà ấy, 'có gì' mà em nói, chỉ có sự căm ghét thôi!"

Harry bĩu môi, nhưng cái sự tò mò chiếm phần nhiều hơn nên không thèm giận dỗi, cậu ngẩn mặt ra, hỏi:

"Tại sao? Tấm hình anh cho em xem, bộ anh gửi cho người khác xem thật à?"

"Ừm, đại khái là vậy. Theo như em nói, Voldemort không lường trước được việc em sẽ toàn mạng rời khỏi nghĩa trang và sự có mặt của thầy Dumbledore và thầy Shafiq. Eriene cũng vậy, chị ta rất bất ngờ vì em hoàn thành bài thi thứ hai trong tâm thế không thể nào vui vẻ hơn khi ở cạnh tôi sau những gì chị ta làm trong Dạ vũ Giáng sinh. Cho nên, tôi tin chắc chị ta sẽ không dừng lại nếu chưa đạt được mục đích."

"Và anh cố tình để lộ bức ảnh đó ra ngoài? Nhưng chị ta vẫn còn đi học bình thường mà?"

"Em nghĩ chị ta sẽ xấu hổ đến mức bỏ học vì việc này sao? Không đâu, hầu hết ai cũng biết chị ta là người kiêu căng, khó chiều. Với vẻ đẹp đó, chị ta đạp đổ mọi thành phần tiêu cực xung quanh mình rất dễ dàng. Em nhớ anh chàng trong ảnh không, anh ta học năm thứ Bảy đấy. Tôi không gọi đây là điểm yếu của chị ta, vì vậy tôi đã làm cách khác, biến nó trở thành điểm yếu chí mạng."

"Bằng cách nào?"

"Rất đơn giản, thay đổi người. Hừm, vào kỳ nghỉ hè, ba của Eirene mời ba tôi đến dự một bữa tiệc nhỏ. Ba tôi có việc bận nên tôi đã đi thay. Đó là cơ hội tốt cho tôi. Tôi làm mờ đi gương mặt của chị ta và anh chàng kia, cố tình làm rơi nó trước mặt ba chị ta." - Draco đột ngột dừng lại, nhẹ nhàng đưa tay phủi sạch tuyết bám trên tóc cậu, lộ ra nụ cười khó hiểu - " Không cần nói thêm chắc em cũng biết chị ta thấy thế nào nhỉ?"

Cử chỉ của Draco vẫn nhẹ nhàng như cách hắn vẫn hay làm, nhưng còn nụ cười trên môi cùng với cách hắn 'hạ gục' Eirene làm Harry có chút gai người, cậu bắt lấy tay hắn, cười méo xẹo:

"Anh đừng có cười như thế, em lạnh hết người rồi này!"

Draco bật cười thành tiếng, nheo mắt nhìn cậu. Bất thình lình hắn tiến sát lại gần, chặn đôi môi đang khép hờ của cậu bằng chính môi của mình.

Trong khi Harry còn đang ngơ ngẩn và thẫn thờ, Draco lại cười cái nụ cười khó hiểu đó, chạm tay lên mặt cậu, ngón tay chuyển dời xuống, miết theo cánh môi. Hắn thì thào:

"Đừng lo, nếu em có làm chuyện gì không tốt, tôi sẽ không làm như vậy với em đâu. Có khi, còn hơn thế nữa." - Dứt lời, vẫn trước sự ngây ngốc của Harry, hắn cười tươi - "Đùa thôi, em không cần sợ đến nỗi nói không nên lời vậy đâu!"

Ngoài trời tuyết vẫn rơi, gió thổi vẫn lạnh nhưng bùng lên trong người Harry là ngọn lửa sôi sục giận dữ. Cậu trả lại cho hắn điều y hệt, nhéo thật mạnh gò má của hắn, hừ giọng:

"Ở đây là hành lang, đừng có tùy tiện hôn em! Hết chuyện làm rồi hay sao mà chọc em mãi vậy?"

"Tôi phải nói bao nhiêu lần em mới hiểu? Em nên nhớ kỹ vào, vì em rất dễ thương!"

"Đã bảo là thôi rồi mà! Anh nói chuyện nghiêm túc một chút được không?"

"Chuyện nghiêm túc? À phải, có chuyện này chắc là em rất muốn nghe. Về cậu bạn thân của em và thằng bạn thân của tôi."

"Hả? Ý anh là... Ron và Blaise?"

Màu trắng của tuyết tan biến đi khi mùa xuân chưa kịp đến, chúng tan đi nhờ lớp sương trắng dày đặc, trong đầu Harry.

Khác với lúc nãy, lớp sương trắng không thay bằng nền tuyết trắng mà lại là cái trần nhà cao rộng sẫm màu.

Không có giọng nói của cậu hay của Draco, chỉ có tiếng chuông cửa liên hồi, và giọng của cha Sirius:

"Harry, con có đó không? Mở cửa giúp ta nhé!"

"V... vâng ạ!"

Harry nhảy xuống khỏi sofa, chạy ra mở cửa. Cậu nghĩ, giấc ngủ kéo dài từ trưa tới chiều không làm cậu phấn chấn và bớt mệt mỏi, chỉ tại cậu ngủ quên.

Cậu tự hỏi vị khách nào đứng trước cửa, gia đình Weasley, cô bạn Hermione, lão Mundungus, một thành viên nào đó của Hội hay tệ hơn là giáo sư Snape.

Tất cả những người cậu nghĩ đến trong đầu đều sụp đổ ngay tức thì vì người đàn ông đứng trước cửa.

Tóc đen, mắt xanh, nốt ruồi ở khóe mắt, gương mặt góc cạnh. Theo những gì cậu biết và đọng lại trong đầu cậu cả năm học thứ Tư thì người này là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của cậu - giáo sư Clitus Shafiq.

Thứ bảy, 04/09/2021.

T/g: Đời tui không có gì ngoài trùng hợp, mới viết Harry bị tiếng ồn làm phiền vào buổi sáng ngày hôm trước, sáng hôm sau tui bị thiệt!! :>>

Với lại mấy bồ ơi, có cách nào 'giải xui' ngoài việc ăn hột vịt lộn hông? Chứ 4 quả hột vịt lộn không ăn thua với tui, tuần này tui xui đủ đường gòi!! :<<



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net