Chương 93: Đêm Trước Giáng Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày trước Giáng sinh, tuyết rơi dày không kể siết. Những hạt tuyết chầm chậm rơi, nhỏ nhắn nhưng dày đặc. Lẳng lặng và âm thầm một màu trắng khắp mọi nẻo đường, mọi góc gách của London.

Có cậu bé nhà bên đang nghịch tuyết, chợt nhớ ra điều gì và chạy vội vào nhà. Cậu sợ mẹ mắng là ở ngoài trời quá lâu, nhất là lúc cơn gió rét buốt chưa đến thời điểm trở nên ấm áp và dễ gần. Nếu không thì, có lẽ với bản tính hiếu động và tò mò của cậu, con số 12 được đánh nhầm trên Quảng trường Grimmauld không phải là lời giải thích thỏa đáng.

Con trai đỡ đầu của người chủ căn nhà vừa mới thức dậy sau giấc ngủ dài mệt mỏi, cậu cứ ngó trân trân ra cửa - hướng mà người đàn ông cậu gọi là 'giáo sư Clitus Shafiq' đang đứng.

Giáo sư thừa biết cậu học trò này đang hết sức ngạc nhiên, thầy không quá để ý về nó, thầy chỉ nghĩ đến người đang đứng phía sau mình, nên đành phải tằng hắng nhắc nhở.

Nhờ thế mà Harry mới giật mình thoát ra khỏi dòng chảy của nghĩ suy, cậu luôn mắc phải nó mỗi lúc có điều bất ngờ xảy ra, không lộ ra ngoài là may rồi. Cậu cúi đầu như có lỗi, ấp úp mở miệng:

"Giáo sư Shafiq. Sao... sao thầy đến đây vậy ạ?"

Bỏ ngoài tai câu nói không rõ ràng của cậu, xem ra cho dù có suy nghĩ trưởng thành hơn những đứa trẻ khác về nhiều vấn đề nhưng độ tuổi thì vẫn là trẻ con. Giáo sư hừ lạnh một tiếng, nói:

"Tôi đến vì công việc, không phải đến để nghỉ lễ. Cho tôi vào được chứ, cậu muốn tôi chết rét ở ngoài này sao?"

Harry vội đứng nép mình bên cái bàn nhỏ, bình hoa đặt trên bàn rung lắc như thể sắp sửa rời khỏi chỗ đứng. Không hiểu sao cậu lại vội vàng đáp lại lời khiển trách và câu trả lời đó. Là muốn phân trần chăng?

"Ơ... được ạ. Em xin lỗi. Nhưng mà... công việc gì thế ạ? Nơi này chỉ có thành viên của Hội Phượng..."

Có nhiều lý do khiến Mèo Nhỏ Harry cụp đuôi và tự cắt ngang câu nói của mình. Như thường lệ, một dòng suy nghĩ kỳ quặc nào đó hiện ra. Nào là, giáo sư Clitus có biết đến sự tồn tại của Hội Phượng Hoàng không, cậu được phép nói về Hội cho người khác nghe chứ? Hoặc, nếu như thầy ấy biết, liệu thầy ấy đến đây với lý do giống những thành viên của Hội?

Harry tự cho rằng dòng suy nghĩ trong ngày hôm nay, ngay lúc này không có gì là kỳ quặc cả. Bởi lẽ, nguyên nhân thật sự khiến cậu bất chợt dừng lại là do người con trai đi phía sau giáo sư Clitus, tay nắm chặt lấy tay, mỉm cười với cậu như cách anh từng làm trước đây.

"Giáng sinh vui vẻ, Harry. Làm phiền em chút nhé!"

Harry ngơ ngác nhìn anh, rốt cuộc thì cậu phải chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình nhiều như vậy tới khi nào? Hết ngày hôm nay? Hay hết Giáng sinh? Cậu ập ờ đáp:

"Giáng... giáng sinh vui vẻ, anh Cedric."

Nụ cười và gương mặt của Cedric vẫn giống lúc trước, đẹp trai và đầy sức hút. Tuy vậy, Harry cảm nhận có điều gì đó đã thay đổi, cũng phải, không thay đổi thì làm cách nào cậu gặp hai người họ tại căn nhà này và cả lời trách móc nhỏ nhẹ kia nữa.

"Nè Clitus, bỏ tay em ra trước đi. Đừng đi nhanh như vậy."

"Im lặng, tay em lạnh cóng rồi. Vào trong uống chút gì sưởi ấm người lại đã. Hay là em muốn bị cảm?"

"Đừng có quan tâm mà như ra lệnh cho người khác thế!"

"Người khác? Tôi có quan tâm ai khác ngoài em à?"

"Vâng, vâng. Nhưng thầy đặt sai trọng tâm vấn đề, thưa giáo sư Shafiq."

Trong một thoáng khoảng chừng vài giây, Harry không nhớ ra 'Clitus' là tên của ai và thực sự những lời lẽ họ dành cho nhau chứa đầy ý vị của thứ gọi tình yêu?

Nhưng chẳng phải cậu vừa nhận ra sự thay đổi đó sao? Cả trong lời nói của cậu cũng thay đổi, nó lửng lơ như quả bóng bay giữa trời và chắc hẳn nó thuộc về nơi chốn vô định xa xôi. Nếu nói đợt gió lạnh tràn vào nhà qua cánh cửa mở toang, mang thứ chất độc làm cậu đóng băng tại chỗ thì thật không có gì đáng kinh ngạc so với điều cậu vừa thấy.

Thở dài một tiếng, Harry đóng cửa lại, ngăn cho cơn gió kia có cơ hội lượn lờ vào trong, dường như ngăn cản cả sự lạ lùng, kỳ cục nào khác.

Đáng tiếc, sự kỳ cục nào đấy đã có sẵn trong nhà. Harry càng tò mò muốn biết thì cậu lại càng phải suy nghĩ nhiều, có nên mặc kệ nó và tỏ ra hào hứng, đùn đẩy thông tin này cho Ron? Cậu định về phòng thì thấy Amaflyn.

"Anh định về bây giờ ạ? Không ở lại ăn tối với bọn em à?"

Amaflyn chỉ đeo trên vai một chiếc cặp nhỏ, hệt như lần đầu anh đến đây. Chắc anh vừa kiểm tra cho bé Hilasmus xong, có vài vết cắn nhỏ bàn tay anh, là sói con trong giai đoạn mọc răng đây mà. Anh gật đầu, đáp:

"Ừm. Anh chợt nhớ ra anh có vài việc cần làm. Nhất là lúc Clitus ở đây, anh nên về thì hơn."

Harry mở to mắt, lần đầu cậu gọi thẳng tên vị giáo sư trẻ kia:

"Clitus? Giáo sư Clitus Shafiq sao? Anh biết thầy ấy?"

"Ừ, lúc nhỏ bọn anh khá là thân thiết."

"Nhưng... bây giờ anh... không thích nữa ạ?"

"Không, không. Đừng hiểu lầm ý anh. Anh không có ý đó, anh chỉ ghét anh ấy gọi anh bằng cái biệt danh kỳ lạ anh ấy đặt cho anh lúc nhỏ thôi. Nhưng, hai người họ trông thật đẹp đôi phải không? Clitus và cậu Quán quân ấy!"

Amaflyn cố tình đẩy câu chuyện đi xa, anh không muốn nói ra lý do thật sự anh muốn về nhà sớm. Anh đoán, có thể đến tận hôm nay Harry mới biết về mối quan hệ của họ.

Thật may là anh đoán đúng, Harry dễ dàng bị câu hỏi bâng quơ của anh cuốn đi như dòng nước chảy cuồn cuộn ngoài biển khơi không có điểm dừng. Cậu gãi đầu, chỉ biết cười trừ và dò hỏi:

"Hai người họ thật sự là người yêu ạ?"

Amaflyn vui vẻ tiếp nhận câu hỏi, anh cười:

"Phải. Cái hôm đầu tiên anh đến đây, anh có gặp họ. Hôm đó họ đang đi hẹn hò thì phải. Em có biết họ bắt đầu từ khi nào không?"

"Không ạ. Em mới biết vừa nãy."

"Em sẽ ngạc nhiên cho xem. Là lúc Clitus trở thành giáo sư ở trường Hogwarts đấy! Anh ấy còn chủ động theo đuổi cậu Cedric Diggory đó nữa. Trước giờ anh ấy toàn được người ta theo đuổi thôi!"

Harry nghĩ mình nên tập làm quen với những bất ngờ, cậu chắc là nó sẽ đến thường xuyên hơn. Không còn là lời nói nữa, cả cơ thể cậu cứ bay bổng trên không, dù bàn chân vẫn thấy lạnh và biết rõ có bàn tay vừa chạm lên tóc mình.

Amaflyn vỗ nhẹ lên tóc cậu và bước ra cửa. Tuy cử chỉ nhẹ nhàng nhưng trong lòng anh đang rất hối hả muốn rời đi.

"Được rồi, anh về nhà đây. Chúc em Giáng si..."

Anh vừa nói vừa đưa tay mở cửa. Khi cánh cửa vừa bật mở, màu trắng của tuyết phủ trên mặt đường và những ngôi nhà - thứ anh mong đợi được nhìn thấy thay thế bằng bộ áo choàng màu đen của một người đàn ông, người mà anh đang trốn tránh.

Mấy phút trước, khi anh làm xong việc kiểm tra sức khỏe cho sói con Hilasmus, anh có đi ngang qua phòng bếp và vô tình nghe được cuộc nói chuyện nho nhỏ. Giọng của giáo sư Clitus, của thầy Lupin và cha Sirius lần lượt vang lên. Họ nói gì đó về công việc, nhưng thứ anh quan tâm là một lát nữa, người đó sẽ đến.

Anh chần chừ đứng trước cửa vừa muốn vào vừa không. Hilasmus đã thay anh làm điều đó, nhóc con nghe tiếng của papa liền í ới gọi. Và không biết vì sao, anh lại nói muốn về nhà sớm khi vừa bước vào phòng. Chính vì không hiểu nên anh không thừa nhận là anh muốn né tránh người đó.

Cánh cửa mở ra lần này không đem đến sự bất ngờ nào, Harry nghĩ như vậy thật tốt. Đây không phải người cậu muốn gặp nhưng ít ra cũng nằm trong dự kiến của cậu.

Người bất ngờ là Amaflyn, nếu anh không thấp hơn người kia thì chắc là nơi sẽ chạm vào môi người đó không phải là tóc của anh. Anh giật mình lùi nhanh về sau mấy bước. Bước chân loạng choạng không thăng bằng làm anh ngã xuống sàn.

Harry cuống cuồng đỡ Amaflyn đứng dậy, cậu gấp gáp hỏi:

"Anh không sao chứ?"

Amaflyn xấu hổ đứng dậy, anh cười cười:

"Không... không sao." - Không muốn và không biết phải xử xự ra sao, anh quay ra và cúi đầu - "Xin lỗi, giáo sư Snape."

Điều anh không thừa nhận, cái cớ để không thừa nhận giờ đã có lý do. Kể từ lần gặp gỡ đầu tiên đã có sự thay đổi trong anh. Bối rối, ngại ngùng, cả trái tim trong lòng ngực không lúc nào đập cho đúng nhịp. Mỗi khi anh nghĩ đến người đó, tất cả những cảm giác kia đều ngự trị trong lòng, huống hồ gì đến việc người đó trực tiếp xuất hiện trước mặt anh.

Có một khoảng thời gian, anh tự biện minh cho cảm giác kỳ lạ của mình là do sự hiểu lầm hôm ấy. Anh đã nhầm giáo sư Snape với Sirius Black, có phải vì thế nên anh không muốn gặp? Chắc chắn không, cảm giác khác hoàn toàn so với những gì anh nghĩ, nó mãnh liệt, có chút mê đắm cứ âm ỉ nằm bên trong. Thật khó tả!

Sau lời xin lỗi, Amaflyn im lặng quay mặt đi. Anh muốn tránh cả ánh mắt của giáo sư, ánh mắt luôn chứa đựng một sự thật che giấu từ tận nơi sâu nhất. Khác với anh, giáo muốn được ngắm nhìn đôi mắt ấy, đôi mắt đã làm điều tương tự với thầy khi nghĩ về anh.

Harry thấy sự kỳ quái lại bao trùm chỗ này, cậu cần thoát khỏi nó bây giờ và trở về phòng. Không phải ở một mình đến giờ ăn tối vì cô bạn thân Hermione đã đến và người con trai ở trong giấc mơ của cậu lúc chiều cũng đã ở đây. Không chờ đợi bất kỳ ai 'ra tay' giúp đỡ, cậu tự mình thực hiện.

"Thưa giáo sư, thầy đến tìm cha Sirius đúng không ạ? Ông ấy đang ở trong bếp."

Câu nói của Harry với giáo sư Snape thật giống một lời nhắc nhở. Mục đích ông đến đây đúng là vì thế, nhưng người ông muốn nói chuyện hơn cả đã ở đây rồi. Vì người ấy sắp sửa ra về nên thầy đành mang sự khó ở và gương mặt cau có như mọi khi, thầy hừ giọng và đi thẳng vào nhà:

"Không cần trò phải nhắc."

Amaflyn lén lút nhìn theo bóng lưng của người vừa đi khỏi, chợt nghĩ mình cũng vừa đánh mất một cơ hội? Anh thở hắt ra một hơi, quay sang nói:

"Thế... anh về nhé, Harry. Cả hai em nữa, Giáng sinh vui vẻ."

"Cảm ơn anh, Giáng sinh vui vẻ." - Hermione cười.

Draco chỉ gật đầu chờ đợi cho cánh cửa được đóng kín. Hắn quay lại nhìn Harry, nhiều suy nghĩ ập đến cùng lúc. Nên ôm hay hôn trước? Hắn vẫn tiếc nuối vì sao không làm điều đó nhiều và sớm hơn vào 2 năm trước?

Những gì diễn ra trong đầu Draco, Harry không nhìn thấy. Cậu chỉ thấy nãy giờ hắn cứ nhìn cậu và mỉm cười. Gì vậy? Không gặp nhau mấy ngày lễ thôi mà, liệu có phải cả hai người đều có mặt trong giấc mơ của người còn lại không? Cậu bất giác cười, hỏi:

"Anh nhìn gì thế? Sao không nói em biết trước là anh sẽ đến?" - Harry quay qua trách móc cô bạn thân - "Cả bồ cũng vậy, Hermione. Bồ nói là đi trượt tuyết với gia đình kia mà!"

"Nói trước thì đâu còn là bất ngờ. Tôi cố tình đấy!"

"Mình nghĩ lại rồi, tới đây nghỉ Lễ sẽ vui hơn. Mà, Ron tới chưa?"

"Chưa. Có chuyện gì sao?"

"Có, nhưng không phải về Ron. Chú Sirius có nói gì với bồ về ba của Ron không?"

"Sao?"

"Ba của Ron bị tấn công."

"..."

Phòng Khách

Harry uống một ngụm sữa nóng rồi đặt cái cốc lên bàn, ngước nhìn thằng bạn thân đang ngồi ở ghế đối diện. Cậu hỏi:

"Ba của bồ ổn chứ, Ron? Vết thương có nặng lắm không?"

Gia đình Weasley đến kịp lúc giờ ăn tối bắt đầu. Dĩ nhiên là vắng mặt bác Arthur Weasley. Harry đã rất mong tới bữa tối, nhưng rồi cậu lại nghĩ khác. Phải chi cha Sirius chịu tiết lộ thêm thông tin về nhiệm vụ bác Arthur làm thì chắc cậu không mong giờ ăn tối nhanh chóng qua đi.

Ăn tối xong, cả bọn kéo nhau vào phòng khách. Dưới ánh sáng của chùm đèn lớn trên trần nhà, ngọn lửa cháy bập bùng trong cái lò sưởi tỏa ra hơi ấm đồng thời ánh lên một màu cam rực đỏ, cây thông Giáng sinh lấp lánh ánh đèn xanh, đỏ, vàng. Công sức mất cả buổi sáng để dọn dẹp và trang trí của Harry xem ra không hề vô ích.

Ron cắn miếng bánh quy, mắt nhìn đăm đăm nơi cây thông nhấp nháy ánh đèn, nó mơ màng nói:

"Ừ, giờ thì ổn. Nếu không có người tới kịp, thì chắc ba mình sẽ bị cắn cho đến chết."

Hermione mân mê đôi tất xanh và đỏ treo ở lò sưởi, cô nàng tỏ vẻ kinh ngạc, làm rơi chiếc tất xuống sàn, gấp gáp hỏi:

"Bị cắn? Mình tưởng có kẻ nào đột nhập vào và tấn công bác ấy?"

"Thế sao bồ biết ba mình bị tấn công? Chú Sirius nói cho Harry nghe hả?" - Đến lượt Ron ngạc nhiên, nó cao giọng hỏi.

"Không. Là Draco nói mình nghe, mình gặp Draco và giáo sư Snape khi đang trên đường tới đây." - Hermione lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh Ron.

Harry nhìn về phía cửa sổ, bên cạnh tấm rèm cửa với họa tiết cầu kỳ, cậu thắc mắc:

"Sao anh biết được vậy, Draco?"

Draco đứng tựa mình bên thành cửa, mắt nhìn ra bên ngoài. Sáng nay, thứ Harry nhìn thấy là màu trắng của tuyết rơi đầy trên những tán cây cao lớn chỉ lộ ra ít màu xanh của lá. Hiện tại, màu trắng ấy lần nữa thay bằng màu đen của màn đêm huyền ảo. Hắn chậm rãi từng bước chân, rõ ràng là rất chậm, vậy mà tay hắn khi vừa ngồi xuống đã đặt trên vai Harry. Hắn bình thản nói:

"Là ba tôi. Chuyện xảy ra ở Bộ Pháp Thuật, ba tôi làm sao không biết được. Nhưng tôi không nghe ba tôi nói gì về người đã tấn công ba của cậu."

Ron lắc đầu nguầy nguậy, nó cầm lên ly sữa nóng, giọng nó thấp thỏm lo âu giải đáp từng vấn đề một:

"Không, đó không người. Là một con rắn. Mình cũng không rõ nhưng hôm trước ở Bệnh viện, mình, Fred và George có nghe lén ba với chú Mắt Điên nói chuyện. Hình như là ba đang làm công tác cho Hội thì bị một con rắn tấn công, nó to lắm. Fred đoán là ba đang canh giữ cái thứ vũ khí mà... Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy muốn."

"Chuyện con rắn thì mình không rõ nhưng rất có thể Fred nói đúng. Mình tin chắc nơi cất giấu vũ khí nằm ở căn phòng mà chú Podmore đã đột nhập."

"Thế còn con rắn?"

"Bồ có nghĩ là con rắn của Voldemort không, Harry?"

"Có, tất cả đều liên quan đến Voldemort."

Hermione nhìn vào khoảng không cẩn trọng lục lọi những thông tin cô nàng biết được từ trước. Ron thì trông hơi căng thẳng và khó chịu về cái tên hai đứa bạn mình cứ lập đi lập đi.

Còn Draco, chả biết hắn nghĩ gì, tâm trạng ở đâu mà tay của hắn đã chuyển dời từ vai xuống ngang eo, ngồi ép sát vào người cậu. Tiện thể lúc cậu lơ là nghĩ ngợi, một nụ hôn thoáng qua trên gò má của Mèo Nhỏ ngủ quá giờ, tỉnh dậy vẫn còn vương vấn về người con trai cậu quả quyết là mình hề không bận tâm.

Là do ánh lửa, chứ không phải cậu đỏ mặt đâu nhỉ?

Chủ nhật, 05/09/2021.

T/g: Chúc mọi người nghỉ lễ dui dẻ nha. Chỗ mọi người nắng ấm hay mưa nhiều, mọi người có đi chơi hông thì tui hổng biết, nhưng mà đọc tới đây gòi thì để lại 1 'dấu tích' cho tui biết với. Vote hay Cmt gì cũng được! :>>

Hừm, giờ đọc lại mới thấy truyện của tui quá trời cặp luôn. Hổng biết có bị rối không nữa, nhưng mà lỡ gòi. Chỉ sợ viết hông hay là tới công chiện, này là do cái tội tham lam và lắm chuyện của tui đây nè!! :33


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net