Chương 3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cuộc hỗn chiến ngày hôm đó, Draco và Harry đều bị nhận hình phạt cấm túc trong suốt một khoảng thời gian dài. Mặc dù cả hai đều bị giáo sư Snape cấm túc và chịu hình phạt nhưng tình huống của hai bên lại hoàn toàn khác nhau, thậm chí còn tạo nên sự đối lập.

Tầng hầm Hogwarts -- phòng chuyên dụng của Giáo sư độc dược.

Mọi người ở Hogwarts đều biết một điều, chủ nhiệm của nhà rắn, Severus Snape là một người cực kì thiên vị, đặc biệt là với nhà Slytherin. Người hiểu rõ điều này nhất sau khi qua nhiều năm chịu hình phạt từ ông ta - Harry, hiện tại ngày càng rõ ràng hơn về sự bất công này.

Tâm trạng của Harry có chút không vui, rõ ràng là cả hai người đều bị cấm túc thế mà mức độ hình phạt lại khác nhau một trời một vực.

Harry dùng phép thu nhỏ để điều chỉnh đôi bao tay làm từ da rồng, bởi vì tay của cậu tương đối nhỏ nên có ý định dùng phép làm cho bao tay nhỏ lại thế mà nó vẫn còn hơi rộng một tí.

Cậu hơi lóng ngóng lúc bắt con nhện con Châu Phi để lấy được tơ của nó, mà con nhện lại không vui vì hành vi hơi thô bạo của cậu nên càng cố gắng thoát khỏi chú mê hoặc, không ngừng nghỉ giãy giụa, kèm theo đó là một bình dược lớn bị rơi xuống, mặt sàn cũng đã trở thành một đống hỗn độn.

Mà vị học sinh cũng đang bị phạt khác - Draco Malfoy, đang cố gắng không phát ra tiếng cười lớn, mang theo tâm trạng vô cùng vui vẻ mà lật xem quyển sách trên tay mình.

Hình phạt của hắn hầu như chỉ là ngồi trên ghế sofa mềm mại rồi xem mấy quyển sách mà chủ nhiệm nhà Slytherin bắt xem thôi.

Hành vi cười trộm của con rắn nhỏ nhà Slytherin khó lòng mà qua mắt được giáo sư Snape, người đang có tâm trạng không tồi, tuy tình cờ bắt gặp được nhưng mà với biệt tài độc miệng và thiên vị quá đáng của bản thân nên ông ta chỉ làm ngơ đi.

Khoảng khắc khi bình dược đầu tiên bị đổ xuống, khuôn mặt của Giáo sư độc dược cũng đanh lại kể từ lúc đó.

"Nhìn xem nào, Cứu - Thế - Chủ của chúng ta đã làm gì này?" cuối cùng thì Giáo sư Snape cũng dời mắt khỏi tấm da dê bị xé rách bởi hào quang của xà vương mà nhìn đến con nhện đang hấp hối trong tay của Harry.

Một lần nữa tay Harry run nhẹ, cậu cứng nhắc vì phải lấy tơ từ con nhện.

"Tôi cho rằng thứ đang đeo trên cổ em không phải là một vật chỉ để trang trí, nó có thể cho em vài hiểu biết có ích như hiểu biết về hành động 'lấy' chứ không phải là 'bóp'. "

Sự mỉa mai trong câu nói từ vị chủ nhiệm kia không hề được che đậy, điều đó càng làm Harry thêm hổ thẹn.

Với kinh nghiệm nhiều năm của bản thân cho Harry biết một điều, cậu nên giữ im lặng trong tình huống này nhưng lại không nhịn được mà trả lời:" Tất nhiên rồi ạ, thưa giáo sư, em không nghĩ rằng những điều các giáo sư đã tận tậm chỉ dạy cho em có thể dễ dàng mất đi như vậy được."

Quả nhiên, ngay sau đó Harry liền nghe được câu trả lời lạnh lùng từ giáo sư.

Snape hừ một tiếng nhẹ, ông cười lạnh, bình thản nói từng chữ: "Gryffindor, trừ một điểm, không tôn trọng giáo sư."

Sau đó, ông viết một chữ T lớn trên một bài tập của Gryffindor, hành động vừa quyết liệt, vừa thanh lịch đó làm Cứu Thế Chủ không rét mà run.

Draco - người đang nhìn trộm Harry cảm thấy có chút đắc ý, hắn đặt xuống cuốn sách đã đọc xong từ năm nhất, lười biếng tựa vào ghế rồi lại cầm lên một quyển sách khác từ bàn bên cạnh.

Cứu thế chủ khẽ liếc nhìn về phía phát ra tiếng cười đến vui sướng của tên quý tộc có quả tóc bạch kim đang nhàn nhã nằm trên chiếc sofa mềm mại.

Thật khác biệt làm sao......

Đôi mắt xanh của Harry hiện lên một chút tủi thân, ánh mắt lại nhìn xuống cái ghế nhỏ mà bản thân đang ngồi, không biết cậu đã tốn bao nhiêu sức lực mới làm cho chiếc ghế này chịu đứng yên lại mà không chạy khắp nơi làm loạn như ban nãy, cuối cùng thì, chiếc ghế này cũng nhận ra bản thân nó không phải là một con ngựa.

Chiếc ghế này thật sự rất hiếu động, hiếu động đến mức Harry nghi ngờ rằng giáo sư Snape đã ếm bùa nó.

Nhưng mà giáo sư Snape cũng không để Harry kịp thở mà tiếp tục chọc ngoáy cậu vì hình phạt cấm túc vẫn còn nằm đó. Harry yếu ớt chỉ có thể ngoan ngoãn, cố gắng hoàn thiện tốt nhiệm vụ cấm túc này.

Suốt quá trình tiếp theo, cứu thế chủ của chúng ta vẫn luôn im lặng mà cố gắng lấy những sợi tơ của con nhện chết tiệt kia, thật may là lần này nó đã trở nên ngoan ngoãn hơn để cậu có thể dễ dàng dùng hành động "lấy" thay vì "bóp" như trong lời giáo sư Snape ban nãy.

Bản thân Draco ngồi đọc sách bên này cũng có chút kinh ngạc, vì đây là lần đầu tiên hắn thấy Harry chịu im lặng như vậy, thật sự làm cho hắn không khỏi vài lần lén nhìn cậu.

Ngay từ lúc bắt đầu của năm nhất, cả hai người đã xác định thành thù, chỉ cần hai bên nhìn thấy nhau là sẽ lao vào đấu khẩu không ngừng nghỉ mặc kệ dù đang đứng đâu. Bởi vì vậy mà nhiều lần dẫn tới hai nhà Slytherin và Gryffindor cũng bị kéo vào cuộc tranh cãi ầm ĩ ấy, có vài giáo sư vì quá nhức đầu mà nhiều lúc đề xuất muốn tách lịch học của hai nhà nhằm hạn chế tối đa các cuộc tranh chấp ngoài ý muốn.

Draco cẩn thận nghĩ lại, thật sự là từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ thấy cậu ta chịu yên ổn ở một chỗ, mà đi gây họa khắp nơi.

Hắn khẽ hừ một tiếng rồi không nhìn về phía Harry mà tiếp tục đọc quyển sách trên tay mình, nói gì thì nói cũng không thay đổi được sự thật cậu ta là một con sư tử ngốc nghếch.

"Ọc ọc ọc..."

Harry ôm cái bụng đang réo ầm ĩ của mình quay về phòng sinh hoạt chung Gryffindor, cả người cậu đều cảm thấy mệt rã rời còn đầy dơ bẩn.

Cậu nghĩ đến nhiệm vụ cấm túc ngày mai mà cảm thấy tràn đầy tuyệt vọng, thậm chí còn có suy nghĩa sẽ dùng cấm chú đưa vị giáo sư Snape đáng kính kia ra khỏi Hogwarts.

"Ngày mai là bóp mủ cho cóc!"

Cậu có thể đoán trước ngày mai bản thân sẽ dơ bẩn cỡ nào vì dính đầy mủ của bọn cóc, hơn nữa có thể sẽ làm trò cười cho tên Malfoy chết tiệt kia, rồi sau đó là cả đám nhà Slytherin cho mà xem.

"Ọc ọc ọc....."

Tạm gác phiền muộn về ngày mai qua một bên, trong một chốc khi đứng trước bức tranh The Fat Lady, Harry thầm nghĩ, nếu bây giờ cậu lẻn vào nhà bếp một tí có bị phu nhân Lawless mắng là vi phạm luật, sau giờ giới nghiêm không được đi ra ngoài không nhỉ? Tuy vậy, cuối cùng thì vì mệt mỏi mà cậu cũng mặc kệ tất cả, bây giờ Harry cảm thấy mình thật sự cần một giấc ngủ hơn.

Cạnh cạnh, cánh cửa từ từ mở ra trong tiếng lầm bầm của The Fat Lady, Harry mệt nhọc bước vào trong và cảm thấy ngạc nhiên khi mà trong phòng sinh hoạt chung rộng lớn thế mà vẫn còn có người ngồi, người đó hình như chờ ai đến mức ngủ gật.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net