Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Sang chương này thì địa điểm bị thay đổi hẳn, khác với chương trước đang trong lớp học nên là chịu =))), mình không sửa nữa, để nguyên luôn vậy.

-----------------------------------

"Bang!" Âm thanh vang dội vào ngay lúc cả sảnh đường đang ồn ào náo nhiệt thì không rõ ràng lắm nhưng cả nhóm người còn đang rất hưng phấn, không chút ngại ngùng mà nhìn vị quý tộc bạch kim phiên bản thành niên đang đưa tay về phía Cứu Thế Chủ.

Không hay rồi...

Harry ngay lập tức xấu hổ, bản thân đối mặt với bàn tay của Malfoy, cậu không nhịn được mà xuống tay...

Draco kinh ngạc khi thấy bàn tay mình bị Harry đẩy ra xa, sau lại không hề cảm thấy xấu hổ ngược lại còn mỉm cười trìu mến nhìn cậu, ngũ quan của gã vốn đã rất anh tuấn nay trong bộ dáng người lớn thì đã đẹp trai lại càng đẹp hơn.

"Em sao vậy, vợ?"

Harry đang chột dạ thì ngơ người ra nhìn lại gã, hiển nhiên không chú ý đến xưng hô kì lạ của tên quý tộc trước mặt dành cho mình.

Cậu nhìn nụ cười ngàn năm có một của hắn cảm thấy cõi lòng đang đánh xúc xắc điên cuồng, từ lúc nhận thức được sự tồn tại của đối phương ở Hogwarts này, cậu chưa từng nhìn thấy một nụ cười "bình thường" nào của Malfoy. Hắn cứ giống như một loài bám dai như con đĩa ở giới Muggle, đánh mãi không đi, tháo mãi không xuống, bình thường không làm gì mà cứ thích chạy đến trước mặt Harry rồi làm ra đủ trò chọc điên cậu.

Thật là, càng nghĩ... càng thấy ghét chết đi được.

"Nhìn thử thì....." Draco hiếm khi nâng lên cánh tay trái xoa xoa cằm, mắt màu xanh xám liếc nhìn đám người hỗn loạn xung quanh, lại nhìn về phía bàn ăn nhà Gryffindor vẫn còn nhiều người đang dùng bữa nhưng vì sự xuất hiện của gã mà đứng hình: ".... Hình như sự xuất hiện của tôi làm ảnh hưởng đến bữa ăn của mọi người, thật là... xin lỗi về hành động thất lễ này."

Harry gượng cười, im lặng nhìn nhìn đám người vẫn còn đang hăng hái đang bu quanh hai người bọn họ, cậu thầm cầu mong có ai đó hãy xông lên tìm lí do gì đó nói để giúp cậu bớt xấu hổ với.

Đáng tiếc là các giáo sư vẫn chưa xuất hiện, bộ ba tam giác thì một người kẹt lại, cô nàng biết tuốt thì đã chạy vội đi báo cho các giáo sư mà Ron vẫn còn chưa xuống bàn ăn, thêm nữa cậu ta có ở đây đi nữa thì bản thân Ron cũng chưa từng chiến thắng cuộc đấu khẩu nào, mỗi lần xảy ra tranh chấp với Malfoy thì đều tự biến bản thân thành trò cười.

Harry có thể dũng cảm một chọi một với Tử Xà, cũng có thể can đảm mà liều mạng chống lại Voldemort, cũng không hề nhún nhường khi đối mặt với đương gia chủ gia tộc Malfoy. Nhưng mà, ngay lúc này đây, khi đối mặt với bạn đời tương lai thì cậu lại có chút nhút nhát.

"Hahaha."

Ngoài dự kiến của Harry, đột nhiên có người không tiếp tục ngồi yên xem tiếp nữa mà đã đứng lên, lại giúp cậu--- Chắc là giúp... Hy vọng là vậy....

"Xem nào, tối nay thật náo nhiệt nha, cặp tình nhân xứng đôi nhất Hogwarts đang cạnh bên nhau, còn không mau mời họ chung vui với chúng ta một ly?"

"Đúng đúng, chúng ta sẽ cho hai người bọn họ uống một ly nước bí đỏ hoặc coca, nhìn thể nào cũng thấy rất ngon nha."

"Quả là ý kiến không tồi phải không, Georger?"

"Đương nhiên rồi, Fred."

Mặt Harry tái lại, làm sao cậu lại có thể quên mất, ở Hogwarts này còn có một cặp đôi chuyên đi chọc chó khắp nơi chứ....

Georger và Fred đối diện như đã tính kế trước, nhìn nhau gật đầu sau lại nhanh tay đẩy đôi tình nhân về phía bàn dài Slytherin đã được dọn dẹp sạch sẽ, xung quanh còn có vài chú rắn đang ngồi hóng hớt (Harry: Rồi mắc gì......?).

Hai anh em song sinh nhìn Draco cười tươi, ra động tác mời ngồi trông cực kì chuyên nghiệp nhưng mọi chuyện sẽ bình thường nếu như động tác mời ấy không phải là động tác mời dành cho nữ nhân. Draco chỉ nhướng mày, mỉm cười rồi ngồi xuống vị trí thủ tịch của nhà Slytherin nhưng mà nó lại không phải là chỗ mà cặp song sinh chỉ, chỗ được mời ngồi là vị trí kế bên. George như hiểu gì đó, liền nhanh chóng cùng Fred nắm lấy bả vai Harry đang cố gắng lùi ra xa chỗ đó, đem cậu ấn ngồi xuống. Xong xuôi, cả hai anh em dùng tốc độ điên cuồng mỗi lần trốn đi chơi đêm nhưng đụng phải giáo sư Snape mà chạy mất.

"Khoan đã...." Harry hoảng hốt nhìn hai người kia chạy mất, dự cảm không lành thì quả thật lúc cậu muốn đứng lên thì phát hiện sự việc kinh hoàng, quần cậu dính chặt trên ghế rồi~~

Bỗng như nhớ tới hành động ban nãy của Malfoy, cậu quay sang trừng mắt nhìn gã.

Thì ra, vừa nãy Malfoy chỉ cần nhìn qua cũng đã biết được trò đùa của hai người kia nên không ngồi lên nó mà chọn chiếc ghế bên cạnh.

Người đàn ông quyến rũ với mị lực vô biên chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, gã đứng lên, tay nhẹ nhàng để trên bả vai Harry.

Gã đương nhiên biết được Harry đang nghĩ gì.

"Harry, anh không biết gì cả."

Cùng với câu nói ẩn ý của gã thì Harry được Draco kéo đứng dậy, trò keo nước dính trên ghế vậy mà mất đi công hiệu đáng sợ của nó.

Pháp thuật cường đại....

Harry kinh ngạc, trừng lớn mắt như không tin được nhìn lại gã, số phù thủy không cần dùng đũa phép mà lại có thể sử dụng phép thuật hoàn hảo gần như rất ít, điển hình ở thời điểm này chính là thầy hiệu trưởng Dumbledore. Thật không ngờ được, Malfoy ở tương lai lại xuất sắc như vậy.

Xung quanh hai người bọn họ cũng không phải toàn kẻ ngốc, trừ bỏ một vài phù thủy còn nhỏ xuất thân giới Muggle còn lại khi nhìn thấy được hành động của gã đều hiểu và nhận thức được sức mạnh của tên quý tộc trước mặt lớn đến chừng nào. Sự hâm mộ của đám người dành cho Malfoy sau màn thể hiện xuất sắc ngày càng một tăng.

Kẻ mạnh luôn là thứ danh hiệu mà người người ham muốn có được, kẻ mạnh luôn nhận được sự sùng bái nếu không năm đó vì sao lại có nhiều người lại đồng ý đi theo phe kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy? Lúc kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy giả dạng thân phận, trà trộn vào Hogwarts lôi kéo không ít được các mối quan hệ tốt thì cũng là do sự sùng bái, ngưỡng mộ kẻ mạnh mà ra.

Đám người xung quanh bắt đầu ồn ào hơn lúc trước, hiện trường trở nên hỗn loạn, Harry co người lại, muốn nhanh chạy ra khỏi sảnh đường.

"Ha... Harry...." May mắn thay, thư viện di động của Gryffindor cũng đã trở lại, nhìn cách cô đứng trước mặt hai người bọn họ không ngừng thở hổn hển cũng đủ biết cô đã chạy một đoạn đường rất dài.

"Thầy hiệu trưởng kêu bồ và Malfoy..... Đến phòng thầy một chuyến...." Nói xong cô hít mạnh một hơi, chờ đến lúc Hermione bình ổn lại ngẩng đầu lên thì phát hiện hai người kia đã mất dạng.

Harry còn chưa chờ cô bạn nói xong đã gấp rút nắm lấy bàn tay to lớn của người nào đó ban nãy còn đang để trên vai mình, nhanh chóng kéo tên Malfoy cao hơn bản thân ít nhất một cái đầu chạy đi mất. Cậu cảm thấy còn ở lại trong sảnh đường thì sẽ xảy ra chuyện mất, dưới ánh nhìn cháy bỏng của nhóm phù thủy trong sảnh đường, Harry nhanh chóng chạy trốn, cậu cảm thấy bản thân dạo gần đây thật sự rất thảm.....

Với kinh nghiệm nhiều năm đi đêm của bản thân, Harry có thể biết được đường nào lẩn trốn nhanh nhất khi bị bắt gặp trong trường, những thứ cản trở cũng được cậu nhanh chóng lách qua thành công. Nhưng cũng vì quá tập trung vào việc chạy trốn khỏi những ánh nhìn mà cậu không hề nhớ đến việc bản thân vẫn luôn nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Malfoy, kì lạ thay gã cũng chẳng có ý định rút lại dù cho việc để yên hoàn toàn trái ngược với tính cách của gã.

Từ lúc tên chồng mơ hồ này xuất hiện trước mặt, Harry đều cố gắng không nhìn vào mắt gã khi nói chuyện, cảm giác vừa xấu hổ vừa bối rối khiến tâm trạng cậu bực mình hơn bao giờ hết. Vì sao bản thân mình lại cảm thấy xấu hổ trước tên Malfoy chứ?

Nhóc à, cưng vẫn chưa nhận ra là do bản thân cưng ngại à?~~

"Harry?"

Thật sự không hiểu tại sao, cậu của tương lai lại chọn Malfoy chứ?....

"Harry...."

Dù biết bản thân mình ở tương lai sẽ có được một gia đình thật hạnh phúc....

"Harry à..."

... Giống như "cậu" biết cách đối mặt, làm sao để giải quyết được sự tình trước mắt vậy.

"Harry!"

Tiếng gọi của gã lớn hơn so với ban nãy giúp Harry nhanh chóng định thần lại, cảm nhận được Malfoy đang bị cậu kéo tay đã dừng bước chân lại. Cậu quay đầu lại nhìn gã, đây là lần đầu tiên, cậu nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt đối phương.

"..." Hai người vẫn tiếp tục nhìn nhau, không ai lên tiếng trước, ánh mắt Harry khẽ nhìn sang bộ giáp đứng kế bên đang cố tạo ra bộ dáng õng à õng ẹo, "?".

Lúc trước, khi chưa biết đối phương là bạn đời tương lai của mình, những lần trò chuyện của họ đều như "bình thường" mà bắt đầu. Không cãi nhau không lấy tiền.

Draco đột nhiên tới gần Harry vẫn còn đang ngơ ngác, gã bắt đầu thể hiện sự thân mật mà người bình thường không làm với nhau. Bây giờ cậu vẫn còn nhỏ tuổi, lại có thêm một khoảng thời gian ăn uống thất thường do hay bị nhà dì dượng bỏ đói dẫn đến suy dinh dưỡng trong một thời gian dài. May mắn đến năm mười một tuổi thì được đến Hogwarts, chế độ dinh dưỡng tại trường rất tốt, cho dù vậy, qua nhiều năm học thì thân thể cậu vẫn không thay đổi bao nhiêu. Nói ra thì so với đám người cùng tuổi, khi đứng chung một chỗ nhìn cậu vẫn nhỏ con hơn hẳn. Huống chi, trước mặt Harry bây giờ là phiên bản người lớn của Draco.

Gã hơi hơi cúi đầu nhìn cậu, khoảng cách giữa hai người gần nhau đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, lúc Harry lấy hết can đảm chuẩn bị phá tan bầu không khí ám muội thì gã đã lên tiếng trước.

"Đây là đường đi đến hầm."

Harry lập tức cứng đờ, bởi vì cả hai đang đứng đối diện nhau, cậu lúng túng đưa tay nắm lấy áo choàng trông có vẻ đắt tiền của Malfoy, kéo hắn quay về hướng ngược lại.

Lần này lại tới lượt Draco ngẩn người khi gã thấy được hai món đồ đáng lẽ không nên ở trên người Harry ngay lúc này, bởi vì ban nãy gã nghe loáng thoáng được đám người kia nói chuyện thì biết bây giờ mới chỉ là năm tư, năm tổ chức cuộc thi Tam Pháp Thuật. Nhưng hai món đồ kia phải đến năm học thứ năm, gã với cha đỡ đầu mới tặng cho cậu vào dịp sinh nhật.

Gương mặt của tay quý tộc bắt đầu trầm xuống, đã có điều gì đó thay đổi, trong trí nhớ của hắn, năm tư của bọn họ không hề có sự xuất hiện của Scorpius. Gã bắt đầu cảm thấy nơi này có nhiều điểm kì lạ.

Người vẫn luôn bám dính lấy Harry từ lần đầu tiên hai bên gặp nhau, làm gã không biết bao nhiêu lần tưởng nhỏ là tình địch - Anne đang ở đâu?

"Harry...? Anne... đang ở đâu?

Harry còn đang bối rối không biết nên tiếp tục đi hướng nào, nghe câu hỏi của Malfoy thì cậu lần nữa đần mặt ra, hoang mang nhìn gã: "Anne... là ai?"

"...." Quả nhiên, nơi này có gì đó không đúng.

Anne đối với Harry, à không phải nói là hai người đối với nhau, Anne và Harry đã cùng nhau đi qua thời niên thiếu, với cậu là một người bạn vĩnh viễn không thể thay thế, lại là một con nhỏ rất biết cách xuất hiện làm Draco thường xuyên ăn dấm. Gã mặt không thay đổi, chỉ mỉm cười nói: "Không có gì, chắc là do anh nhớ nhầm rồi."

Xem ra, ma trận này không phải là dùng để hồi tưởng thời gian, trở lại quá khứ mà là đưa người ta đến một thế giới khác, mà ở thế giới song song thì sẽ có lúc không tồn tại một vài người.

Tuy không biết, hai thế giới này có đồng nhất với nhau về thời - không gian hay không, gã tính toán thời gian nãy giờ, nếu như đồng nhất thì có lẽ Harry lớn đã bắt đầu tìm đủ mọi cách để đưa hắn quay trở về.

"Không còn cách nào...." Draco lẩm bẩm, gã đang giữ món đồ "đầu mối then chốt" đến đây nên chắc vợ gã hẳn đang rất lo lắng.

"Cái gì?" Dù đang xấu hổ và giận dữ nên cậu không nghe rõ gã nói gì nên theo bản năng hỏi ngược lại.

"Bỏ đi...." Draco đột nhiên thở dài, tùy hai thế giới này có nhiều điểm khác nhau nhưng việc ở tương lai gã và Harry vẫn bên nhau chắc sẽ không thay đồi. Mà hình như cũng vì không có Anne giúp đỡ nên gã cũng bắt đầu lo lắng vì thái độ hiện tại của cậu đối với gã---- mơ hồ không rõ ràng. Thậm chí còn có phần khó xử.

Vì tương lai tốt đẹp cho bản thân mình ở một thế giới khác, gã lại nhanh chóng tính toán giúp đỡ hắn nhưng thời gian có giới hạn, Draco bắt đầu cảm thấy gã sẽ sớm trở lại bên gia đình mình.

Xem ra, chỉ còn cách này thôi...

Harry chờ mãi không thấy gã đáp lại thì chậm rãi quay đầu lại nhìn đối phương.

Mà gã thì ngày càng tiến gần đến cậu hơn...

..........

3 phút sau, Harry đờ đẫn đi vào phòng hiệu trưởng, cả người xuất thần.

Chủ nhiệm nhà rắn nhạy bén phát hiện ra chỉ có mình cậu tới thì cũng đoán được tên kia đã trở về lại nơi cần về.

"Harry? Con không sao chứ?" Tuy trước giờ chủ nhiêm Gryffindor luôn tạo cảm nghiêm túc cho người xung quanh mình nhưng sau bên trong bà vẫn là một người rất hiền lành, cô McGonagall lo lắng nhìn cậu.

"A...." Harry ngẩng đầu nhìn bà rồi lại cúi xuống, "Con ổn, thưa giáo sư."

Các giáo sư cảm thấy lo lắng nên liên tục đặt câu hỏi nhưng nhìn lại Harry cứ như người trên mây, trả lời không rõ ràng thì biết cậu cũng không biết rõ được chuyện gì đang xảy ra. Dù có hỏi thêm cũng không lấy được thông tin gì nên chỉ đành thả cho Cứu Thế Chủ về sớm.

Tâm trạng của Harry vẫn như lúc tới, ngẩn ngơ mà đi ra ngoài. Còn về ban nãy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trước khi đến phòng hiệu trưởng thì sẽ chỉ có mình cậu biết.

Harry tiếp tục giữ vững thái độ lạ lùng ấy trong mấy ngày tiếp theo, cho dù thầy Snape đứng trước mặt dùng đủ loại từ ngữ mắng cậu nhưng Cứu Thế Chủ vẫn không phản ứng lại. Chỉ khi Malfoy xuất hiện trước mặt thì Harry mới đổi thái độ được một tí.... Draco cũng bắt đầu phát hiện ra, hình như bạn đời tương lai của hắn đang muốn tránh mặt hắn thì phải?

Vẫn như mấy lần trước, người tham gia bàn luận chuyện này cũng nhiều nhưng Cúp Tam Pháp Thuật đã bắt đầu nên chuyện về Harry và chuyến ghé thăm bất ngờ của Draco lớn cũng dần lắng xuống, mọi sự chú ý đều được hướng về cuộc thi.

Bản thân Harry là người trong cuộc trò chuyện của mấy người kia khi thấy sự chú ý của mọi người được dời đi thì cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào, an tâm nghĩ rằng việc này sẽ nhanh chóng bị lãng quên, cậu cũng tạm gác chuyện đó qua sau đầu để tập trung tham gia thi đấu.

Khoảng thời gian tiếp theo vẫn như cũ không có gì thay đổi, Harry đã thử mời Cho Chang tham gia vũ hội cùng mình nhưng thất bại, nên chỉ đành mời một trong hai chị em song sinh. Còn Hermione vẫn là bạn nhảy của Krum, thành công khiến cả trường ngỡ ngàng.

Nhưng cũng có vài điểm thay đổi, Ron và Hermione không cãi nhau, may mắn thay anh chàng đẹp trai của Hufflepufff cũng không bỏ mạng ở vòng thứ ba trong Tam Pháp Thuật....

Cứ như vậy, năm học thứ 4 của Harry kết thúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net