Chương 15. Mũi dùi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hôm thông báo tin dữ ấy, DA tạm thời đóng băng hoạt động, cá nhân Draco cảm thấy nó không phải ý kiến hay. Chẳng lẽ bây giờ mụ Umbridge ráo riết lục tìm, nghĩa là bọn họ sẽ mãi trốn chui trốn nhủi như vậy sao? Harry thì lại giữ ý kiến rằng đó chỉ là biện pháp tạm thời, phải xem tình hình ra sao. Cậu đương nhiên biết đây không phải một cách lâu dài. Hai người vì chuyện này mà lời qua tiếng lại một chút, cuối cùng vì tự ái cả hai đều cao, không ai chịu thừa nhận suy nghĩ của đối phương là đúng. 

Cho nên à? Draco Malfoy và Harry Potter bắt đầu chiến tranh lạnh lần đầu tiên suốt ngần ấy năm quen nhau. 

-Harry. - Hermione nhíu mày, nhìn cậu bạn vốn dính với Draco như hình với bóng sang một bên ngồi riêng. Cô không thể bỏ mặc cậu, đành đến mở lời. - Đây không phải là lúc giận dỗi. 

-Mình không có giận dỗi. Anh ấy quá vô lý. - Cậu hậm hực đóng quyển sách dày lại. - Anh ấy muốn mình làm gì đây? Chẳng lẽ bất chấp việc mụ ta tìm cách túm lấy toàn bộ DA mà tập hợp mọi người? 

-Mình nghĩ ý Draco không phải thế. - Hermione ngồi xuống bên cạnh cậu. - Draco luôn nhường nhịn cậu, từ trước đến nay rồi. Mình nghĩ bồ đang nóng giận quá đó, bình tĩnh lại chút đã.

-Giờ bồ theo phe anh ta sao Hermione? Bồ có phải là bạn của mình không vậy? 

-Mình không theo phe ai hết Harry. Tụi mình cần bồ bình tĩnh và đừng nóng nữa. Tức giận không phải cách. Bồ còn là người dẫn đầu DA, mọi người đang chờ câu trả lời từ bồ. - Cô hiếm khi nào kiên nhẫn đến vậy. Nhẹ vỗ vai Harry vài cái, Hermione đứng lên đi về phía lớp học tiếp theo, để lại Harry ngồi trong căn phòng trống. 

Cậu vùi mặt mình vào lòng bàn tay, suy nghĩ hỗn loạn trong đầu khiến tinh thần Harry xuống dốc không phanh.  

Nhưng Draco nói đúng, đây là chuyện sớm muộn, không thể tránh khỏi. Cậu không thể hoảng, mọi người tin tưởng cậu cơ mà. 

-Hermione. - Trên hành lang, Harry chạy vội về phía cô bạn tóc xù đã đi từ lâu. Không mất quá nhiều thời gian để cậu bắt kịp cô, Hermione đứng cùng với Pansy, dừng bước chờ Harry ở đầu hành lang bên kia. 

-Sao thế Harry? 

-Hôm nay mình cần tập hợp mọi người tới Phòng Cần Thiết. Tối nay, giờ bình thường, và hãy đặt biệt cẩn thận. 

-Tốt lắm Harry. - Hermione cười tươi rói. - Mình sẽ thông báo, bồ yên tâm. 

-Pansy… - Cậu gãi đầu nhìn người đứng cạnh Hermione, ấp úng mãi không biết phải mở lời làm sao. 

-Tôi hiểu ý cậu. - Pansy cười nhẹ, mái tóc đen ngắn ôm lấy gương mặt bị gió thổi đung đưa. - Draco không thật sự giận cậu đâu. Tiết tiếp theo học cùng đấy, cậu mở lời trước đi. 

-Cảm ơn cậu nhiều. 

[ Trường Hogwarts, môn Độc dược ] 

Mặc dù hai người vẫn đứng cạnh nhau,  điều khiến thầy Snape phải cau mày và ném cho Draco cái nhìn không rõ ý tứ mỗi khi thấy, nhưng lần này Draco không nói gì. Hắn lặng thinh, chăm chú nghe giảng. 

Harry cứ loay hoay không biết nên mở lời thế nào, mà cậu cũng chẳng dám mở lời. Đôi mắt đen lạnh lẽo từ thầy Snape, người không ưa gì Harry ngay từ những năm đầu tiên và cậu cũng chẳng thích nổi ông, cứ ghim trên người cậu như đang đợi cậu phạm một lỗi nào đó để rồi trừng phạt. Cả lớp im ắng một cách đáng sợ, do căn phòng học nằm dưới tầng hầm âm u, sự tĩnh lặng như trùm thêm lớp không khí se se lạnh khiến chẳng ai dám thở mạnh. 

Bây giờ mà nói chuyện riêng chẳng khác nào lựa chọn cái chết cả. 

-Potter. - Giọng nói trầm trầm của thầy Snape vang lên, tuy không to nhưng nó luôn khiến người khác giật mình và rợn tóc gáy. - Ta nghĩ trò đang mất tập trung trong tiết của ta. 

-Thưa giáo sư… 

-Và ta chưa cho trò trả lời, Potter. Nếu trò định bảo là mình không hề mất tập trung, thì hãy nói cho ta nghe công dụng của cây Nữ Lang. 

“Cây nữ lang là cái cây gì cơ??” - Harry gào thét trong lòng, mắt cậu đảo liên hồi nhưng làm gì có ai dám cứu cậu chứ. Hermione cách đó không xa giơ tay phát biểu, khổ nỗi thầy Snape đang chăm chú quan sát dáng vẻ lúng túng của Harry, hoàn toàn bỏ mặc cô nàng đáng thương. 

-Và trò bảo là không mất tập trung? - Lời nói đậm vị mỉa mai đầy khinh thường, một lúc sau ông mới quay sang Draco bên cạnh. 

-Trò Malfoy, trò trả lời được chứ?

-Cây Nữ Lang có công dụng làm thuốc giảm stress, thuốc trị mất ngủ, thuốc chữa các bệnh liên quan đến động kinh, trầm cảm nặng, thuốc đau bao tử và các bệnh liên quan đến mãn kinh. - Hắn thậm chí còn chẳng buồn chớp mắt. Hành động chán nản hạ tay của Hermione chứng tỏ câu trả lời của Draco là hoàn toàn chính xác. 

-Rất tốt. - Thầy nhìn Draco một lúc. - Mong là trò có thể giữ vững năng lực học tập dù đang giao du với ai đi chăng nữa. 

Tất nhiên là câu nói sau đó ông nhìn xoáy về phía Harry rồi. 

Harry đành thở dài, có gì cũng phải để sau tiết này mới giải quyết được. 

Draco, người từ đầu ngày đến giờ chưa nói câu nào khẽ liếc mắt về phía Harry. Hắn suy nghĩ điều gì đó, và trước khi cậu kịp nhận ra, hắn đã tiếp tục chú tâm vào bài giảng rồi. 

[ Đại sảnh đường ] 

“Cuối cùng vẫn không có cơ hội nói.” - Harry ủ rũ chống cằm ngồi bên dãy nhà Gryffindor. Dạo này vì hai người chiến tranh lạnh mà Draco về vị trí cũ của hắn. Bốn người Pansy, Hermione, Ron và Blaise nhìn nhau. Cuối cùng Blaise bị 3 người kia dùng ánh mắt hình viên đạn chĩa thẳng đến mức không nhịn nổi, đành đứng dậy đi về phía dãy Slytherin. 

-Draco. - Hắn ngồi xuống vị trí bên cạnh Draco, chống tay lên bàn. - Sao mày không qua ngồi chung với Harry đi? 

-...- Không trả lời. 

-Này, chẳng phải bình thường mày vẫn hay bảo tao phải nhường nhịn Ronny cơ mà? Sao tới phiên mày lại thành như này rồi?

-...- Tiếp tục không trả lời. 

-Mày mà ngó lơ nữa thì em ấy bị người ta dụ đi mất đấy. 

-...- Vẫn im lặng nhưng Blaise được kèm theo một cái liếc sắc lẻm. 

-Tao nói thật mà. - Blaise không hổ danh người Slytherin gan dạ nhất, sở thích là đùa với lửa. - Nhưng Draco, mày cứ thế này không mệt sao? Tao thấy Harry buồn lắm đấy. Rõ ràng trong tiết thầy Snape em ấy muốn nói chuyện với mày mà không dám. Tụi bây làm lành sớm đi cho bọn tao bớt khổ với. Ngày nào cũng nhìn hai đứa ủ ê làm bọn tao cũng muốn chia tay sớm luôn. 

-Ai muốn chia tay? - Ron ngồi bên kia luôn chăm chú nghe lén liền lên tông giọng, Blaise vội vã quay lại xua tay xin lỗi, cậu mới miễn cưỡng hạ chiếc đùi gà định ném trong tay xuống, hậm hực cắn một ngụm rõ to. 

Nghe xong lại im lặng một hồi, Draco mới quay đầu lại. Vì vị trí của hai người lưng đối lưng với nhau, từ chỗ hắn ngồi chỉ có thể nhìn bóng lưng của cậu. Chiến tranh lạnh mấy ngày, Harry tức giận bỏ ăn bỏ ngủ, chưa kể cậu quen giường ở căn phòng bí mật kia rồi, cũng quen luôn mùi hương của người nằm cạnh bên, bây giờ về lại kí túc xá cũ liền không tài nào thích ứng được. 

Blaise nói không sai. Harry dạo này ủ rũ hơn thấy rõ, cả người mất đi sức sống. Cho dù là vì lý do gì đi chăng nữa, hắn vẫn cảm thấy hai người cãi nhau thế này thật không đáng. Xem bóng lưng cô độc kia đi, Draco không nhịn được nổi nữa. 

Hắn đứng dậy, cầm ly nước bí ngô cậu luôn yêu thích đi đến, đặt xuống bên tay cậu. 

-Em uống chút đi. Bữa tối ăn ít như thế, làm sao đủ được? 

Ngoài dự đoán của hắn, Harry không mất vài giây để quay lại, mặc cho tư thế xoay của cậu khiến eo khó chịu, cậu ôm ghì lấy hắn, đáng thương dụi mặt vào bụng hắn cọ cọ mấy cái. 

-Được rồi, anh xin lỗi. - Draco xoa xoa đầu cậu, tạm gỡ bạch-tuộc-Harry ra, ngồi xuống bên cạnh xong mới ôm lấy cậu, để cậu tựa đầu vào vai mình. - Đáng ra anh nên nhường em. Em lúc nào cũng đúng cả Harry, suy nghĩ của em mới chu toàn. 

Cậu không nói gì, chỉ lắc đầu, dụi mặt vào vai Draco, bàn tay ôm lấy lưng áo cấu mạnh, làm nhăn nhúm một mảng. Draco chỉ có thể thở dài, ngồi im chịu trận. Blaise trở về vị trí đối diện trong ánh mắt ngưỡng mộ của ba người kia. 

-Ghê gớm. - Ba like. Và mũi Blaise vểnh đến tận trời.

Đến khi ôm đủ rồi, Harry mới lưu luyến thả người ra. Bắt gặp ánh mắt vui vẻ của bốn người xem kịch, mặt cậu không tự chủ được đỏ lên. 

-Được rồi, giải quyết xong là tốt rồi. - Hermione thở phào nhẹ nhõm, phải như vậy mới đúng chứ, bọn họ là một tập thể mà. - Bây giờ chúng ta bàn chuyện chính đi.

-À, về DA. Em định để tối nay mọi người tập hợp lại. Anh nói đúng, chúng ta không thể vì chuyện bé tí mà ngừng việc luyện tập và đóng băng DA mãi được. Thời cơ không đến, chúng ta chỉ có thể tự tìm nó mà thôi. Lần này gọi mọi người tới, chủ yếu là để chọn một thời gian khác để học và thực hành, không thể giữ nguyên như trước đây, phải linh hoạt thêm chút nữa. - Harry nói toàn bộ kế hoạch và suy nghĩ của mình cho Draco, người cuối cùng chưa biết chuyện trong sáu người bọn họ. 

-Ừm, anh thấy ổn. - Hắn gật đầu. Bây giờ cho dù Harry nói gì hắn cũng không dám trái ý đâu, thấy cậu lúc nãy là tim hắn đủ bị bóp nghẹn rồi, có cho núi vàng galleon hắn còn không thèm. 

-Nhưng việc gặp mặt vào giờ nào, mình vẫn nên bàn bạc lại. - Hermione thấp giọng, đôi mắt to tròn đảo bốn phía. - Không nên nói ở đây. Ba Cây Chổi, được chứ? 

-Được. 

[ Phòng Cần Thiết ] 

Khi bọn Harry trở lại Phòng Cần Thiết thì tất cả mọi người đã tụ tập đủ. Điểm khác biệt duy nhất và lớn nhất chính là, một đám người đang chia thành hai phe, và có thể thấy rõ ràng mâu thuẫn đang rất dữ dội. 

-Tôi có quyền nghi ngờ trong chúng ta có nội gián. 

-Cậu nói thế ý là gì? Chúng ta là tập thể, chẳng lẽ sự tin tưởng cơ bản nhất cũng không có? 

-Tin tưởng thì tất nhiên là vẫn có, nhưng các cậu không cảm thấy kì lạ sao? Tại sao đột nhiên mụ Umbridge lại biết? 

-Có thể một người ở phe mụ ấy nhìn thấy? 

-Vậy tại sao vị trí lại không bị lộ? 

-Mọi người, có chuyện gì? - Harry đành bước vào ngăn. Chưa gì đã gây nhau thế này, làm sao lâu dài được?

-Bọn họ tin là trong chúng ta có người phản bội. 

-Chắc chắn không có. - Draco khoanh tay. -Vì nếu có người phản bội thì mụ Umbridge đáng lẽ phải vào bắt cả đám đem đi, chứ không phải lùng sục như hiện tại. Thêm một điều nữa, việc mụ ta biết sự hiện diện của DA có thể là vì mụ ấy nghe ai đó trong chúng ta vô tình nhắc qua. Điều này chỉ nói lên là chúng ta cần phải cẩn thận thêm thôi, không liên quan gì đến chuyện có nội gián hay không cả. 

-Cậu nói thì hay lắm Malfoy, ai chẳng biết nhà Slytherin nổi tiếng xảo quyệt? - Một người trong đám đông lên giọng. - Ở đây tận ba người nổi tiếng nhất Slytherin, làm sao biết được các người có thật sự trung thành hay không?

-Ai nói câu đó vậy? - Blaise bước lên trước. Gương mặt anh tuấn hay nở nụ cười chọc ghẹo biến mất, thế chỗ bằng sự tức giận khi bị hạ nhục, giọng hắn như gầm lên. - Ai vừa nói? 

Đám đông im lặng. Nhìn vẻ mặt của đám người đang đứng đây, Draco cười mỉa mai một tiếng. Thì ra bọn họ vẫn luôn tâm niệm rằng nhà Slytherin là xấu? Là tệ? Là đại diện cho sự phản bội? 

-Không có chứng cứ thì đừng có mà nói năng xằng bậy. - Blaise không được như Draco hay Pansy, im lặng một cách quý phái. Hắn thẳng thắn, tức thì sẽ nói, vui thì sẽ cười, nhưng không có nghĩa hắn dễ bắt nạt. Chưa kể, câu nói kia không chỉ đưa ba người bọn hắn ra đầu sóng, còn bao hàm cả nhà Slytherin, đó là điều hắn không thể chấp nhận. 

-Được rồi, DA vẫn là một tập thể đoàn kết, trong chúng ta chắc chắn không ai có nội gián hết. - Hermione lên tiếng. Tính ra cô cùng với Draco, Blaise và tất nhiên, người cô yêu, Pansy, đã quen biết nhau mấy năm rồi, tính tình bọn họ thế nào cô đều hiểu cả. Không thể quy chụp nhà Slytherin đều xấu chỉ vì một vài cá nhân được. Người phát ngôn ra câu ban nãy quá nông cạn rồi. 

-Tạm thời bỏ chuyện này sang một bên đi. Hôm nay mình muốn tập trung mọi người đến đây là có chuyện cần thông báo. Đầu tiên, chắc mọi người cũng biết chuyện mụ Umbridge biết đến sự hiện diện của DA dù chưa có chứng cứ. Nên mình sẽ tập hợp mọi người đến Phòng Cần Thiết một lần/tuần, chúng ta vẫn hoạt động bình thường nhưng mình cần mọi người cùng nâng cao cảnh giác. Cẩn thận với mọi cử động lời nói nhé. Chúng ta là một tập thể, phải đoàn kết mới có thể vững mạnh được. Mọi người thấy ổn chứ? 

Bên dưới lao xao vài tiếng, đa số đều là gật đầu đồng tình. Hai bên cãi nhau vì mâu thuẫn ban nãy dần hòa hoãn lại. Harry nói không sai, bọn họ đến đây vì cùng một mục đích, vậy tại sao phải đấu đá nội bộ làm gì, để phe khác đục nước béo cò sao?

Vì thời gian không còn nhiều nên sau khi thông báo, Harry cho mọi người giải tán sớm. Rất nhanh, trong Phòng Cần Thiết chỉ còn mỗi Draco và cậu.

-Về phòng thôi. - Hắn vẫn khoanh tay, không đậm không nhạt nói một câu, rồi quay người đi trước. 

Harry theo thói quen đưa tay xoa mũi. Cậu biết hắn không giận mình, hắn chỉ đang để bụng câu của người nào kia. Nói thật, nếu có người bảo nhà Gryffindor như vậy, có khi Harry đã ăn thua đủ với người đó rồi. Kìm nén không rút đũa phép ném bùa tại chỗ đã là nể mặt cậu lắm, Harry thầm cảm thấy mình trong lòng Draco vị trí đứng đầu là tất nhiên. 

[ Căn phòng bí mật nhà Slytherin ] 

-Draco? - Harry sau một chặng đường im lặng, cuối cùng vẫn lên tiếng. 

-Ừm? - Hắn thả người ngồi lên trên giường, ngẩng đầu nhìn Harry vẫn đứng tần ngần ở phía cửa. 

-Em biết là anh thấy khó chịu… 

"Không khó chịu mới là lạ. Vừa làm lành với người yêu xong liền bị người ta quy chụp là phản bội. Không chỉ quy chụp bản thân, còn lôi nguyên một nhà Slytherin vào." 

-Một chút. - Hắn từ ngồi chuyển sang nằm, hai tay gối đầu, mắt chăm chú nhìn trần nhà. 

-Anh không cần để tâm đến mấy lời xằng bậy đó. Nó vô căn cứ mà. - Cậu đi đến cạnh hắn, nằm xuống gần bên. 

-Anh không để ý. Dù sao người hiểu lầm rất nhiều, không thể giải thích hết được. 

…. "Hẳn là không để ý???" 

-Vậy… Anh đang suy nghĩ gì thế? 

-Anh đang nghĩ… Tối nay có nên "làm" không? - Vẻ mặt đăm chiêu, thêm cái ngữ điệu nghiêm túc kia nữa, Harry bật dậy nhìn Draco bằng ánh mắt khinh bỉ. 

"Vậy nãy giờ anh có cần tỏ vẻ tức giận như vậy không?" 

-Anh đùa mà. - Draco phì cười, đưa tay nhéo má Harry. - Em cho là anh sẽ nghĩ thế sao? 

-Không phải à? 

-Không. Anh chỉ làm thôi, không nghĩ. 

-...- Harry cầm gối, đè lên trên gương mặt điển trai, vì dân trừ họa. 

-Em tính giết người yêu em đó hả? - Draco vừa cười vừa kéo tay Harry ra, thuận tiện lôi cậu vào lòng, vòng tay ôm lấy. 

-Không, em chỉ giết một tên vô liêm sỉ thôi. 

-...- Draco một tay ôm ngực, cúi đầu nhìn Harry nằm trong lòng mình, mặt nhăn nhó ra vẻ tổn thương sâu sắc lắm. 

“Sao Merlin cho anh gương mặt đẹp mà lại không kèm hướng dẫn sử dụng thế?” - Câu này Harry rất sáng suốt không nói ra. Cảm thấy đùa đủ rồi, tâm trạng Draco không tệ như ban nãy nữa, cậu mới nói sang chuyện chính. 

-Được rồi, không đùa nữa, lúc nãy anh nghĩ nghiêm túc phải không? Có chuyện gì sao?

-Không qua mắt được em. - Draco cong ngón tay, gảy nhẹ lên mũi Harry một cái, trong đôi mắt xám khói đầy vẻ nuông chiều. 

-Anh là đang nghĩ đến hai chuyện. Thứ nhất, tại sao lại có người dám thốt ra những lời đó? Anh biết là nhiều người hiểu lầm nhà Slytherin, nhưng có thể nói ra thành lời, không phải dũng cảm mà là ngu ngốc. 

-Ừm, anh nói đúng. - Harry gật đầu. Hắn để một tay bên dưới cho cậu gối lên, cả hai cùng nằm ngắm trần nhà đơn điệu. - Phải có âm mưu gì chứ sao một người có thể ngu ngốc như vậy được. 

-... Ồ Pottah, em vừa nói câu đáng ra nên để anh nói đấy. Nói thật đi, có phải em là người nhà Slytherin làm nội gián bên Gryffindor không? 

-Anh đừng có giỡn nữa. - Harry không nhịn được bật cười. 

-Đúng thế còn gì. Em nói là có âm mưu, có khả năng lắm. Gây hấn, tư thù hay gì đó. 

-Em nghĩ là tư thù. - Harry nhướng một bên mày, nhìn Draco. - Anh nghĩ anh ít kẻ thù lắm sao? Nên có người cố tình gây hấn là chuyện dễ hiểu. 

-Ừ thì có thể. Chỉ là người nọ không chỉ có tư thù với anh, mà còn với em. Bằng không tại sao lại làm loạn DA? 

-Hừm, có lý. Còn chuyện thứ hai thì sao? 

-Chuyện thứ hai… Anh không biết là do mình nghĩ nhiều hay không, mụ Umbridge tại sao chỉ lùng sục? Cũng được mấy ngày từ khi mụ biết sự hiện diện của DA rồi, không tìm thấy vị trí chính xác thì mụ chắc chắn sẽ dùng cách khác thôi. 

-Và ý anh là? 

-Anh không chắc, anh còn đang suy nghĩ nên nói cho em nghe thế nào, anh chỉ mới nghĩ đến phương diện này lúc nãy thôi. Cứ cẩn thận là được. 

-Ừm. - Harry gật đầu. - Bây giờ nghỉ đi, bỏ hết mấy chuyện này sang một bên. Chúng ta còn phải nghỉ ngơi nữa. 

-Thế em có muốn “vận động” một chút trước khi đi ngủ không? 

-Em cho anh nằm sàn đấy nhé. 

[ Đại sảnh đường, hai ngày sau ] 

Sự kiện này cho thấy nỗi lo nghĩ của Draco không hề dư thừa. Mụ Umbridge sau nhiều ngày không tìm ra tung tích của DA đã chuyển sang hướng tấn công khác, một hướng không ai ngờ tới. 

Mụ ta gửi thư cho Bộ, kể về sự xuất hiện của DA dưới cái tên Dumbledore’s Army, và mụ cho rằng đây là binh đoàn do cụ Dumbledore thành lập nhằm chống đối với Bộ. Bộ tất nhiên sẽ tin tưởng người mình, ngay sau đó, cụ Dumbledore nhận được lệnh “mời” đến Bộ một chuyến. 

-Sao lại như thế? - Harry cau mày. Hermione đưa tay xoa xoa hai bên thái dương. 

-Mình không biết Harry, mình thật sự không biết. Bây giờ tin tức này đang lan truyền khắp nơi, và chẳng ai tin là cụ Dumbledore vô tội cả. 

-Để mình đi nói rõ với bọn họ. DA là do mình thành lập, không thể để người khác chịu trách nhiệm, nhất là cụ Dumbledore. - Cậu kích động đứng dậy, may mà Draco ngồi bên cạnh đã nhanh tay kéo người về. 

-Harry, em bình tĩnh lại đi. - Hắn đã thay đổi cách nhìn về vị hiệu trưởng đáng kính này từ lâu, Draco hiển nhiên sẽ không trơ mắt ngồi yên. 

-Cụ Dumbledore cố tình thừa nhận bản thân thành lập DA là để bảo vệ bồ đó Harry. - Hermione thầm thấy may mắn vì có Draco ở đây. Bằng không, chắc chẳng ai cản nổi cậu. 

-Nhưng … 

-An tâm, cụ Dumbledore sẽ không nghe lời đến vậy đâu. Cụ đã đến nơi an toàn khác, vì cụ không thể có mặt tại Hogwarts được nữa. - Blaise gõ tay lên mặt bàn. 

-Nếu như vậy, chẳng phải cụ bị tính là trốn sao? - Ron cau mày. - Bloody hell, mọi chuyện đang đi cái hướng quỷ quái gì vậy? 

-Có thể gọi là “trốn” đấy. - Pansy khoanh tay trước ngực, bắt chéo chân. - Nghe bảo nếu cụ Dumbledore bị bắt lại thì có thể sẽ vào Azkaban một thời gian. 

-Phiền phức rồi. - Harry đưa tay vò đầu. 

-Nó chưa phải tin xấu nhất đâu. - Cedric cùng Oliver đi đến, đưa tờ Nhật báo Tiên tri cho cả đám người xem. Tại trang nhất có thông báo mới của Bộ. 

-Cái gì thế này??? 

Vì cụ Dumbledore bị khép vào tội chống đối Bộ pháp thuật cho nên bị sa thải khỏi vị trí hiệu trưởng trường Hogwarts, hiện tại cụ là tội phạm bị truy nã. Trường Hogwarts lại là một trường nổi tiếng, không thể không có hiệu trưởng, Bộ đã bổ nhiệm Dolores Umbrigde làm hiệu trưởng tạm thời tại Hogwarts. 

Bây giờ thì cả một người luôn cẩn thận ngôn ngữ như Hermione còn muốn chửi thề. 

-Mụ Umbridge làm hiệu trưởng? - Mặt Ron nhăn nhó. Năm học này có thể tệ hơn được không? Ấy là chưa kể bọn họ còn tận 2 năm nữa đấy. 

-Harry, bồ tính làm sao đây? - Hermione nhìn cậu. Harry đăm chiêu đọc lại từng chữ một trên tờ Nhật báo tiên tri, trên đó còn đính kèm bức hình cụ Dumbledore. 

-Cùng nghĩ cách đi. - Draco thay cậu trả lời. - Em ấy không thể xử lý hết một lúc được. 

-Anh nghĩ, DA vẫn nên hoạt động bình thường. - Oliver, người vẫn luôn giữ ý kiến trung lập đột nhiên lên tiếng. - Cụ Dumbledore đã ngầm thừa nhận sự hiện diện của DA và ủng hộ nó. Cho nên chúng ta không thể để cụ thất vọng. DA được thành lập là để nâng cao khả năng chiến đấu, chống đối lại mụ Umbridge, anh mong là các em không quên mất mục đích ban đầu của nó. 

Sáu người im lặng, hướng ánh nhìn về phía Oliver đến mức anh có ảo giác rằng trên mặt mình dính gì đó. 

-Sao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net