Chương 16. Nổi loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PLEASE DO NOT REUP WITHOUT MY PREMISSION. THIS WORK BELONGS TO TÔN TRÚC ONLY. 

Việc mụ Umbridge lên chức Hiệu trưởng trường Hogwarts đã đánh dấu một kỷ nguyên đen tối cực kì cho toàn bộ học sinh nơi đây. Đủ các luật lệ hà khắc và vô lý được đưa ra, ví dụ như phải ngồi đúng nhà của mình trong tất cả các môn học lẫn ở Đại sảnh đường, giờ giới nghiêm bị siết chặt, các học sinh bắt buộc điểm danh trước khi ngủ. Điều này có nghĩa là, không chỉ Draco và Harry, mà Pansy, Hermione, Blaise, Ron, Cedric, Oliver,... tất tần tật mọi người đều phải tách nhau ra, không có nổi một đêm ngủ cùng, điều mà theo đám Draco, Cedric, Blaise và Pansy đồng loạt cho rằng là rất kinh khủng.

-Thế quái nào lại nghĩ ra điều luật vậy chứ? - Blaise cau có. Hắn có cảm giác như đang trở lại thời còn đơn phương Ronny nhà hắn vậy. Từ dãy bên Slytherin ngóng trông Gryffindor.

-Tôi ghét cái mặt hợm hĩnh của mụ ta. - Pansy trút cơn tức của mình lên đĩa đồ ân trước mặt.

Chỉ có Draco là yên lặng. Hắn ngồi quay lưng về dãy Gryffindor, không được thấy bóng dáng người yêu khiến tâm trạng hắn trở nên rất xấu. Dạo này chỉ có lúc cả đám gặp nhau khi luyện tập cho DA mới được thân thiết một chút. Bấy nhiêu làm sao có thể dập tắt ngọn lửa thiếu niên hừng hực cháy trong ba người trẻ chứ.

-Ai đó làm ơn hất bà ta xuống với. - Blaise kêu gào thảm thiết.

-Be bé cái mồm lại. - Pansy không khách khí đập hắn ta một cái. - Muốn bị đem vào phòng phạt sao?

Phòng Phạt, hay còn gọi là Văn phòng Hiệu trưởng. Mụ ta đã lấy một phòng trống, vung đũa và biến nó thành màu hồng gớm ghiếc với mấy họa tiết ren trắng và các bức hình mèo con không phù hợp độ tuổi của mụ chút nào. Với các học sinh dám làm trái luật lệ, sẽ bị bắt cấm túc với mụ ta trong căn phòng ấy. Tùy người tùy hình phạt, có nặng có nhẹ, nhưng Draco đoán chắc hình phạt mụ dùng với Harry là nặng nhất. Mỗi lần nhắc đến đều sôi cả ruột gan.

-Đem thì đem đi, đồ phiền phức. - Blaise trề môi. Không có Ronny, hắn cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa.

Không khí bên nhà Gryffindor không tệ như thế, bộ ba ngồi vị trí cũ như những năm đầu, vừa ăn vừa trò chuyện bình thường. Mặc dù đôi lúc Harry lại vô thức nhớ nhung gương mặt điển trai với mái tóc bạch kim, hay Ron chợt thấy thiếu thốn một tên cao to đen không hôi dính người, cả lúc Hermione suýt thì quên mất hương thơm nhàn nhạt từ cô nàng ít nói đã không còn quanh mình. Chỉ thi thoảng nhớ vậy thôi, chứ còn lại không ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày cho lắm.

Chưa kể, bọn họ không thể ngồi chung, không tiện nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn có thể gặp nhau mà.

[ Đại sảnh đường, kỳ thi O.W.L ]

Cuộc thi O.W.L đến mỗi lúc một gần, sáu người bọn họ không còn thời gian để nghĩ tới tâm tình tồi tệ nữa, việc học ngốn phần lớn thời gian mất rồi.

Mỗi người đều theo đuổi một ước mơ và đam mê riêng, điểm chung duy nhất chính là cuộc thi này điểm càng cao, bước đệm sẽ càng vững chãi.

Trong đại sảnh đường trống trải rộng lớn, bốn dãy bàn ghế xếp dài nối đuôi nhau. Hai bên vách tường thay vì những bức tranh trang trí quen thuộc, thì là hằng hà sa số các luật lệ vô lý lẫn hà khắc do mụ Umbridge này đặt ra. Hôm nay là ngày thi của nhà Gryffindor, các nhà khác đều không có mặt. Cuộc thi này chỉ có năm thứ năm mới phải làm, nên các tiền bối như Fred, George và Oliver cũng không ở đây, nói cách khác, chỉ có đám Harry là vẫn đang cặm cụi làm bài.

Mụ Umbridge trong bộ váy hồng thương hiệu đi đi lại lại, tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà đều đều vang lên, hòa cùng với âm thanh đung đưa của chiếc đồng hồ quả lắc thật lớn.

Bỗng nhiên, ngoài cửa có tiếng gì đó.

Harry ngưng bút, cậu không nghe lầm chứ? Nghe một lần là ảo giác, hai lần miễn cưỡng cũng có thể tính là ảo giác, vậy... ba bốn lần liên tục thì chắc chắn là thật rồi?

Cậu đưa mắt nhìn quanh, có vẻ không chỉ Harry, mà rất nhiều các học sinh khác đều nghe thấy. Mụ Umbridge dù sao vẫn là một giáo viên, đã vậy còn là giám khảo coi thi, tất nhiên phải đảm nhận nhiệm vụ đảm bảo việc làm bài của thí sinh. Không ngoài dự đoán, mụ đi ngang qua từng dãy bàn, thẳng đến cánh cửa lớn đang đóng chặt.

-Gì vậy? - Đôi mắt bé tí của mụ ngó nghiêng xung quanh. Đột nhiên, một đốm sáng xuất hiện trước mặt mụ, nó nổ lách tách như pháo hoa mà bé tí như đom đóm.

Như đang trêu ngươi mụ, nó bay vụt về phía sau, lao vào trong phòng thi. Lúc này, tất cả các thí sinh đều không thể tập trung nữa rồi, hiếu kì xem xem chuyện gì đang diễn ra bên ngoài cánh cửa kia.

-Các trò ngồi lại chỗ cũ, không ai được phép rời khỏi vị trí hết. - Giọng mụ rống lớn, nhưng không để câu nói có đủ uy, hàng chục đốm nhỏ ấy lao vút vào, lướt qua mụ khiến mụ kinh hãi.

-Chuyện gì thế kia? - Harry đứng dậy cùng với mọi người, đi về phía Hermione và Ron cũng đang ngơ ngác.

-Bloody hell Harry, nó chẳng phải pháo nhỏ ở tiệm Giỡn sao?

Như minh chứng cho câu nói của Ron, những quả pháo lớn hơn bay vào trong. Chúng kéo theo một vệt sáng dài đủ màu sắc, rồi va vào nhau, nổ như pháo hoa trên trần nhà.

Fred và George cưỡi chổi bay lướt vào, mặc cho mụ Umbridge đã tức giận đến tái mặt. Hai anh em sinh đôi cười lớn, đi đến đâu vung đũa phép đến đó, làm giấy tờ bài thi bay loạn trong không trung. Đại sảnh đường tĩnh lặng trong nháy mắt liền bị nháo đến long trời lở đất.

-Hay lắm!! - Tiếng người reo hò vang lên ầm ầm như ủng hộ, nhiều học sinh gan dạ còn ném giấy lên trời hưởng ứng, số còn lại hướng ánh mắt sáng lấp lánh theo bóng hai người nổi tiếng phá phách nhất trường này.

Không dừng lại ở đó, hàng vạn pháo hoa không biết chuẩn bị từ lúc nào len lỏi khắp các ngóc ngách của Hogwarts, kéo tất cả học sinh nghe tiếng động chạy ra xem. Đám Draco vốn học tiết khác cũng chạy đến, vừa lúc gặp bọn Harry vội vã ra ngoài.

-Harry. - Draco giữ tay người yêu, giữ đoàn người chạy loạn, hắn kéo cậu sang một góc, bảo hộ cậu trong vòng tay mình. - Có chuyện gì thế? Ồn ào vậy.

-Là anh Fred và George đấy. - Harry cười lớn đầy hào hứng, gương mặt sức sống bừng bừng. - Bọn họ không chịu nổi nữa rồi.

-Ra vậy. - Draco xoa cằm. Thật là thú vị.

-Đi, ra ngoài xem pháo hoa thôi. - Cậu kéo tay Draco, cả hai hòa vào dòng người hối hả, tụ tập bên ngoài sân trường Hogwarts.

Mụ Umbridge bị dọa đến hoảng rồi. Không biết Fred và George đã dùng ma pháp gì mà dùng pháo hoa biến ra một con rồng cực lớn, rượt theo "nuốt chửng" mụ. Tuy rằng mụ không có vết thương gì đáng kể, nhưng vẫn bị kinh hãi đến hai mắt trợn to.

Các điều lệ bị lồng kính treo hai bên bức tường Đại sảnh đường vì chấn động của "Con rồng pháo" mà toàn thể rơi xuống, vỡ tan.

Ngoài trời lúc này, đêm đen bị soi sáng bởi ánh sáng nhiều màu, thậm chí còn sôi động hơn ngày lễ lớn. Đoàn người lũ lượt nhìn ngắm khung cảnh mê người. Dường như đã rất lâu rồi, sức sống chưa bao trùm Hogwarts như thế.

Các giáo viên lẫn học sinh đều hò reo hứng khởi, đủ thấy sự quản lý của mụ Umbridge thất bại thế nào.

Nhưng giữa dòng người ồn ào náo nhiệt kia, khung cảnh Harry nhìn thấy lại thay đổi.

Cậu thấy chú Sirius bị bắt. Voldemort đang dùng Lời nguyền tra tấn lên người chú ấy. Tiếng gào thét đầy thống khổ khiến đầu Harry đau inh ỏi. Rồi giọng Voldemort len lỏi vào tâm trí cậu, rằng hắn sẽ tìm cậu, sẽ tìm lời tiên tri về cậu tại Sở Phép Thuật, lấy lại thứ hắn đã vụt mất lần trước.

Rồi hắn sẽ giết Sirius Black một cách tàn nhẫn.

-Harry! - Draco đứng bên cạnh cậu, trong không khí ồn ào xung quanh, Harry đột nhiên yên tĩnh lạ. Bàn tay đang đan với hắn run rẩy siết chặt, đưa mắt nhìn sang thì gương mặt cậu tái nhợt từ lúc nào, tầm mắt mất đi tiêu cự, trên trán lấm tấm mồ hôi. Còn chưa kịp đoán xem cậu bị làm sao, thì Harry đã mất thăng bằng ngã nhào, hắn vội vàng kéo cậu lại để cậu tựa hết lên người mình.

-Harry?! - Hermione và Ron là hai người ngay sau đó nhận ra, cả bọn liền đưa Harry rời khỏi đám đông. Do toàn bộ giáo viên lẫn học sinh đều đang tụ tập ngoài trường, bên trong trở nên yên ắng.

-Harry. - Draco bị dọa đến xám mặt rồi, hắn lại không dám đánh động gì mạnh, chỉ sợ khiến tình hình tồi tệ thêm. May thay, Merlin nghe lời khẩn cầu từ hắn, không bao lâu sau Harry đã tỉnh táo lại.

-Voldemort... - Giọng cậu lạc đi, đứng thẳng dậy mà còn loạng choạng. - Hắn bắt chú Sirius rồi.

-Harry, bồ bình tĩnh lại đã. - Hermione đưa tay đỡ lấy cậu. - Sao bồ biết được?

-Mình nhìn thấy. Họ đang ở Sở Pháp Thuật, hắn muốn lấy thứ trước đây hắn đã không lấy được, quả cầu tiên tri. - Harry đưa tay đỡ trán. Cậu cảm thấy đầu mình nặng trĩu, nhưng trí óc lại minh mẫn khác thường.

-Harry, em nói em nhìn thấy? - Draco nhanh chóng bắt được điểm bất thường. - Làm sao em có thể nhìn thấy?

-Em không biết...

-Harry, Voldemort có thể xâm nhập vào tâm trí của người khác.

-Nhưng em cũng có thể nhìn thấy một số hình ảnh mà em tin là mình nhìn thấy từ Voldemort. Giống như... giống như em là ông ta vậy.

Hai người thông minh nhất trong cả bọn, Draco và Hermione, khó hiểu nhìn nhau. Họ đều nghĩ đến một khả năng, nhưng lúc này chưa thể nói được.

-Em phải đi. - Harry chạy về phía cầu thang, năm người còn lại vội đi theo.

-Harry, sao bồ biết đó là hình ảnh bồ nhìn thấy, chứ không phải là thứ hắn ta muốn bồ thấy? - Hermione vừa dứt lời đã khiến Harry phải ngừng bước lại. Cậu quay đầu nhìn cô, ánh mắt đầy lo lắng.

-Nhưng mình không thể bỏ mặc chú Sirius.

"Chú ấy là người thân duy nhất của mình."

Hermione đành thở dài. Nếu cô chỉ còn một người thân, thì cô cũng sẽ liều mạng như Harry mà thôi.

-Được rồi, bồ muốn đi bằng cách nào?

-Chúng ta phải dùng mạng Floo thôi. - Harry hối hả dẫn đầu.

-Nhưng Harry, mụ Umbridge đã đóng tất cả cổng sưởi rồi. - Ron nói với theo.

-Mình biết một nơi mà mụ chắc chắn không đóng.

[ Phòng Phạt, văn phòng Hiệu trưởng ]

-Alohomora.- Harry dùng câu thần chú đơn giản, dễ dàng mở cánh cửa phòng hiệu trưởng đang khóa. Cả sáu người bọn họ vào trong, Draco đi sau cùng, hắn nhìn xung quanh, có cảm giác đây không phải ý kiến hay.

-Mình nghĩ nên đi một mình. Các bồ ở lại đây đi.

-Harry, bồ nghĩ cái gì trong đầu vậy? Chúng ta là một hội mà? - Hermione chau mày. Trước cái nhìn sắc bén của cô bạn, Harry không thể làm gì khác ngoài thỏa hiệp.

-Thì ra tụi mày ở đây. - Mụ Umbridge xông vào phòng, theo sau là một vài học sinh theo phe mụ, và chúng chĩa đũa phép về phía bọn họ.

Không bao lâu sau, cả sáu người bị chế ngự lại. Harry thì bị dùng bùa Trói ngồi yên trên ghế, đối mặt với mụ. Mái tóc thường được búi gọn của mụ vì chuyện nháo loạn ban nãy mà trở nên rối bời, gương mặt mụ in hằn vẻ tức giận độc ác.

-Ta không muốn phí thời gian với ngươi. Cho nên khôn hồn thì nói, Dumbledore có phải đang giấu giếm thứ gì để chống lại Bộ hay không?

Quả nhiên là bọn họ muốn tìm cớ lật đổ cụ Dumbledore.

-Tôi không biết.

-Ta biết ngươi sẽ cứng đầu cứng cổ mà. - Mụ ngẩng đầu nhìn một tên bên phe mình, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn. Tên nọ gật đầu, đi ra ngoài lôi hai người vào đây. Hai vị này không phải ai xa lạ, họ đều thuộc thành viên DA.

Cho Chang và Marietta Edgecombe.

Trên trán Marietta Edgecombe hiện lên dòng chữ rõ ràng. "Kẻ phản bội."

"-Harry an tâm, mình đã ểm một loại bùa trên đồng Galleon, nếu có người phản bội lời hứa không tiết lộ vị trí và thành viên của DA, trên trán người đó sẽ ghi chữ. Nó sẽ không tồn tại vĩnh viễn, nhưng ít nhất vẫn sẽ cho chúng ta biết ai là nội gián. - Hermione nói chắc cú. Lúc này mọi người còn đang tập trung tại Phòng Cần Thiết, cả hai đưa mắt nhìn những người khác luyện tập. Harry gật đầu, không phải tự dưng mà cô bảo chắc chắn trong số bọn họ không có nội gián."

-Ngươi đủ thông minh để hiểu mà, Potter. - Mụ nở nụ cười của kẻ chiến thắng đầy đắc ý. - Giờ, hoặc là ngươi ngoan ngoãn khai thật ra, hoặc là chuyện thành lập DA chống lại Bộ sẽ đổ lên đầu ngươi. Ngươi đã từng hầu tòa rồi, nhớ đấy.

-Tôi bảo rồi, tôi không biết. - Cơn tức giận cuộn trào, động tác vùng vẫy của cậu khiến cho bùa Trói càng siết chặt hơn. Draco bị tận hai tên giữ lấy vai, hắn không khác những người còn lại, cũng bị ểm bùa Trói, lại còn là loại cấp cao. Hắn nghiến răng, đũa phép bị tước đoạt, bọn họ không thể làm gì khác ngoài trơ mắt nhìn.

-Có vẻ ngươi đã có sự lựa chọn của mình. - Mụ chỉnh lại vạt áo trước, lúc này bên ngoài cửa văn phòng vang lên tiếng bước chân. Bóng dáng cao gầy, một thân áo chùng đen u ám của thầy Snape xuất hiện.

-Đúng lúc lắm. Đưa cho ta Chân Dược.

-E là bà đã dùng hết số dược liệu của tôi trong việc tra hỏi học sinh rồi, thưa hiệu trưởng. - Giọng ông trầm và từ tốn, ánh mắt lướt trên từng gương mặt đang hiện diện trong phòng. Ông dừng lại ở Draco một chút, sau đó lại lướt đi.

-Tôi không thể giúp gì được. - Ông đặt ánh nhìn lại trên người mụ Umbridge, sau đó xoay người rời khỏi.

-Vậy có lẽ, chúng ta phải dùng cách khác. - Hít thở một chút lấy lại bình tĩnh, dù cơn run rẩy do tức giận ở tay đã bán đứng mụ. - Theo điều luật mới nhất vừa ban hành của Bộ... Lời nguyền tra tấn sẽ bắt mày phải phun ra tất cả.

-Nó là phạm pháp! - Hermione bất bình, hơn hết là cô lo lắng.

-Nếu Bộ không biết, thì sao có thể gọi là phạm pháp. - Mụ cười, một nụ cười bệnh hoạn giả tạo.

-Bà thử chạm một ngón tay của bà vào em ấy xem. - Draco gằn giọng. Mặc dù hắn bị khóa chặt, nhưng đôi mắt xám khói như mô phỏng đôi con ngươi hiểm ác của loài sói khiến mụ Umbridge phải dè chừng.

-Harry! Nói cho bà ta đi. - Hermione đột nhiên hét lên, lời của cô nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.

-Nói cho ta biết cái gì? - Mụ chĩa đũa phép về phía Hermione, nhưng cô không lấy nó làm nao núng.

-Vũ khí bí mật của Dumbledore.

[ Văn phòng Hiệu trưởng ]

Hermione và Harry bị mụ Umbridge mang đi dẫn đường, bây giờ trong văn phòng chỉ còn đám Draco và hai cô nàng kia thôi.

-Aizzz, muốn ăn kẹo quá đi. - Ron đột nhiên lên tiếng, cậu dựa đầu vào tường, ra vẻ đáng thương nhìn người mặt lạnh đang canh giữ họ kia. - Có thể cho bọn tôi ăn kẹo được chứ?

-Ăn uống cái gì, ngoan ngoãn ngồi im đi. - Một tên trong đám bọn chúng trừng mắt nhìn Ron, lại bị Blaise lườm cho thu liễm lại.

-Chỉ là ăn kẹo thôi mà, chẳng lẽ cũng không được sao? Kẹo từ tiệm Giỡn đó, nghĩ tới thôi đã thấy thèm rồi. - Ron nghiêng người qua lại, vừa lăn vừa than thở thu hút sự chú ý. Blaise, Pansy và Draco liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh đã hiểu được ý đồ của cậu.

-À, là cái kẹo lần trước cậu mua đấy hả Ron? - Pansy sực nhớ. - Đó là kẹo phiên bản giới hạn đấy, có tiền chưa chắc mua được đâu.

-Có hai ông anh là ông chủ tiệm Giỡn sướng thật nhỉ Weasley. - Draco cười cợt. Gần như cả trường đều biết mối quan hệ của sáu người này rồi, nghe cách bọn họ đùa giỡn nhau không ai lấy làm lạ. Khiến người ta chú ý nhất chắc chỉ có nội dung cuộc trò chuyện của họ thôi.

-Tiệm Giỡn có kẹo mới sao? - Một tên không nhịn được tò mò đến hỏi.

-Đúng rồi, hàng mới nhập về bán thử, chạy lắm đấy. Mà do hiện tại đang hết, chưa nhập thêm được. Cho nên mới nói, có tiền chưa chắc mua được đâu, nhỉ Draco? - Blaise nhướng nhướng mày, Draco ngồi bên cạnh hậm hực ra vẻ không để ý, nhưng sự ghen tị thấy rõ bên khóe mắt hắn.

Cả đám canh gác liếc nhìn nhau. Tiệm Giỡn là nơi sở hữu nhiều mánh lới và đủ loại kẹo bánh không thể tưởng tượng nó đang tồn tại, không cần bàn cãi về chất lượng của nó, đây chính là thiên đường của những cô cậu dù là độ tuổi nào đi chăng nữa. Hiển nhiên, cuộc trò chuyện của bọn Ron đã thu hút được sự chú ý.

-Mày để nó ở đâu? - Một tên hỏi dồn.

-Bình tĩnh nào, nó trong túi áo tao đấy. - Ron hất mặt, áo chùng của cậu đã bị mụ Umbridge đặt trên bàn.

Đám lính canh liền xúm lại, tìm xem áo chùng nào là của Ron. Không mất của bọn chúng quá nhiều thời gian, chiếc áo chùng duy nhất đang đựng một túi kẹo trông đặc biệt phồng lên.

Và một lẽ dĩ nhiên, như trong kế hoạch, bọn chúng không nói tiếng nào, tự mình chia nhau ăn hết số kẹo đó.

"Mắc câu!" - Bọn Draco thầm vui vẻ. Không lâu sau đó, hương vị ngọt ngào của kẹo biến mất, thay vào đấy là cơn đau thắt từ bụng. Dịch chua trào ngược lên cuống họng, cả đám che miệng ôm bụng chạy về phía nhà vệ sinh.

-Thấy mấy đứa rồi. - Cedric bên ngoài chạy vào, anh rút đũa phép phá bỏ bùa Trói của mụ Umbridge, mọi người lục đục đứng dậy.

-Harry với Hermione đâu? - Anh nhìn quanh.

-Hai người họ kéo Umbridge đi tới Khu rừng cấm rồi, chắc sẽ sớm quay lại thôi. - Draco đại diện trả lời.

-Ừ, vậy thì được rồi. Các em không sao cả chứ?

-Không sao không sao. Mà hiện tại bọn em phải đi tìm Harry đã. - Ron vội vã đi lướt qua Cedric, chạy ra ngoài trường.

-Này. - Cedric hết cách, chỉ có thể nhìn theo đám Draco bỏ đi. Anh suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân nên đi theo giúp Oliver ổn định hỗn loạn thì hơn.

[ Hành lang trường Hogwarts ]

-Harry! - Draco nhanh chóng nhận ra hình dáng người hắn yêu đang chạy về phía họ. Hẳn là định về cứu người đây mà.

-Draco, mọi người làm sao thoát vậy? - Harry mừng rỡ.

-Kẹo nôn mửa đấy. - Ron đáp lời đầy tự hào.

-Không muốn thừa nhận nhưng chiêu đó tuyệt thật. - Pansy gật đầu. Trong khi đó, Draco chạy lại xem thử Harry có bị thương ở đâu không, may là cậu chẳng có trầy xước nào.

-Tay anh...? - Cậu cầm tay Draco lên xem, có lẽ ban nãy hắn dùng sức một chút, bùa Trói cấp 2 siết lên tay để lại dấu hằn chói mắt.

-Vết thương nhỏ thôi, không có gì đâu. Bây giờ, chúng ta vẫn đến Sở Pháp Thuật chứ?

-Tất nhiên, nhưng phải đi thế nào đây? Cổng Floo chắc chắn không dùng được nữa.

-Chúng ta sẽ bay, đương nhiên. - Luna len lỏi cùng với bọn họ từ lúc nào, bên cạnh cô là Angelina hưng phấn bừng bừng. Sáu người Harry đưa mắt nhìn nhau, có chút hoang mang.

"Bay à?"

PLEASE DO NOT REUP WITHOUT MY PREMISSION. THIS WORK BELONGS TO TÔN TRÚC ONLY. 

==================

Chương lần này hơi ngắn hơn các chương trước chút xíu á :( Tại nếu mình viết thêm thì nó sẽ thành rất là dài nên tui chia làm hai chương :33 

À, hôm qua sau khi đăng thông báo trên facebook thì mình phát hiện một tin hơi sốc :)) Nói thiệt là hôm qua đọc xong sang chấn tâm lý, không nhịn được nên mới phải tâm sự với mấy bạn nè. 

Sau bài thông báo trên facebook, mình biết được có một trang đăng lại các truyện trên watt, và trong đó có truyện của mình. Mặc dù là mình cảm thấy rất vui khi các bồ sẵn sàng tìm cách khác khi không vào được watt để tiếp tục dõi bước theo đứa con tinh thần của mình, chỉ là việc con mình bị đem đi nơi khác mà bản thân không biết vẫn vô cùng khó chịu. 

Đúng là trang ấy đã ghi tên tác giả là mình, nhưng không có nghĩa là được phép mang đi khi chưa có sự đồng ý hoặc ít nhất là thông báo cho mình biết trước, và mình nghĩ không chỉ có duy nhất một trang như thế. 

Watt dạo này đang rất "điên", trước giờ đều thế, nên chuyện không bảo đảm quyền tác giả cho người viết là vấn đề do Watt, làm cho các bạn không truy cập được vào để được đọc trực tiếp cũng là do Watt, nên mình không trách các bạn khi tìm một cách khác. Mình vẫn thông cảm và rất lấy làm biết ơn khi các bạn yêu thích đứa con nhà mình như thế. 

Mình chỉ mong là các trang ấy có thể thông báo với mình một tiếng, vì như mình đã đề cập ở trên, việc đứa con tinh thần của mình bị mang đi mà bản thân không biết là một điều cực kì gây khó chịu. Mong là các bạn sẽ lưu ý giúp mình. 

Từ chương 17 trở đi, đầu và cuối truyện mình sẽ thêm dòng in đậm là "PLEASE NO REUP WITHOUT MY PERMISSION. THIS WORK BELONGS TO TÔN TRÚC ONLY" . Rất cảm ơn các bạn đã đọc hết tâm sự của mình, cũng như việc các bạn vẫn luôn yêu quý DTD. 

Mãi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net