Chương 3. Buckbeak

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Draco! - Harry len lỏi qua dòng người đang ồ ạt về lại kí túc xá nhà mình, tìm phía dãy bàn vốn chỉ cách cậu một con đường nay trở nên khó gần đến lạ. Giọng cậu lọt thỏm giữa đám đông, mà chẳng hiểu tại sao cái đầu bạch kim được vuốt chỉnh chu dừng bước, quay đầu về phía Harry. 

-Ừ? 

-À, chuyện ban nãy, tôi có nghe thầy Lupin nói qua. Vẫn chưa cảm ơn cậu được. 

-Không có gì đâu. - Draco lúc này đã cao hơn Harry non nửa cái đầu, thành ra khi nói chuyện với hắn, cậu bất giác ngước lên. 

Góc nghiêng thật đẹp. - Harry hoảng hồn trước suy nghĩ vừa lướt qua trong đầu mình. 

-Còn việc gì không? Tôi đoán nếu Hermione không bị giật mình vào lúc đó thì cô ấy cũng sẽ làm như tôi thôi. Nếu khi ấy tôi không ra tay, thì người khác sẽ đánh đồng nhà Malfoy lại chết nhát như nhà Weasley, bị hù tới biến sắc mất. - Draco vẫn không kiềm được mỉa mai hai câu. Ron vốn đứng bên cạnh Harry nghe được không khỏi bất mãn. 

-Bọn tôi chỉ vừa mới có cảm tình với cậu thôi, Draco. - Hermione híp đôi mắt tròn lại, nhìn tên trước mặt không mấy thân thiện. 

-Cứ cho là thế đi. - Draco nhún vai, hắn mặc kệ Hermione và Ron đang tức đến nổ đom đóm mắt, quay sang nhìn Harry đang khó xử kia. 

-Mày đừng để bị dọa ngất nhé, Pottah. 

Dứt lời liền rảo bước bỏ đi. 

-Cái tên này bị tâm thần à? Trước sau không thống nhất gì cả. - Ron khoanh tay. Lúc này trong Đại sảnh đường chỉ còn lại mỗi ba người bọn họ, đa số học sinh đều kéo nhau về nhà chung hết rồi. 

-Không biết nữa. - Harry từ chối đưa ý kiến. Mặc dù lời Draco nói rất khó nghe, nhưng cậu tin chắc hắn không có ác ý gì, vì nếu có, hắn đã chẳng liều mình cứu cậu đâu. 

Rõ ràng có rất nhiều câu thần chú, tại sao lại dùng bùa bất khả xâm phạm? Tại sao lại bảo vệ cậu thay vì bảo vệ chính mình? 

Harry và Ron chia tay Hermione tại nhà chung, để cô sang kí túc dành cho nữ riêng, còn bọn họ tiếp tục đi trên hành lang quen thuộc.  

-Harry, sắp tới nghe bảo bác Hagrid chuẩn bị dạy môn Sinh vật huyền bí, còn có cả thầy Lupin đảm nhiệm môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, mình cảm thấy năm học này sẽ thú vị lắm đây. 

-Ừm, đáng để mong đợi đấy. 

[ Kí túc xá nhà Slytherin ]

-Rồi tại sao ban nãy mày lại nói như thế? - Blaise có phần cạn lời nhìn Draco, kẻ đang chống tay lên bệ cửa sổ nhìn xa xăm. Trong đôi mắt ánh bạc ấy là vô vàn hối hận lẫn tự trách. 

-Tao không biết. Tao chỉ cảm thấy... tao không nói được gì khác, lúc đó tao thậm chí còn chẳng hiểu mình đang nói gì. 

-Draco, mày thật sự là Draco Malfoy à? Không ai ếm bùa lắp bắp lên người mày chứ? Hay là mày bị trúng bùa lú rồi? 

Lần này Draco đến trả lời cũng lười. Hắn khoác lên người bộ áo ngủ may bằng vải tơ tằm cao cấp, liếc qua đường may cũng biết được một chiếc áo này quý giá đến nhường nào. Lớp vải thượng hạng bao bọc lấy làn da trắng đến có phần tái nhợt, hắn chuyển tư thế thành khoanh tay, tựa lưng vào cửa kính, trầm tư. 

-Mà thôi, tao cũng chả trông đợi mày nói được câu nào ra hồn. Bằng không, mày đâu phải Draco mà tao biết. - Blaise ngồi khoanh chân trên giường, khuỷu tay chống lên đầu gối, nâng cằm nhìn kẻ điển trai đầy sầu muộn kia. - Đợi đến khi Pansy biết tin này đi, nó cười mày thối mũi. 

-Mày thử bép xép xem? - Draco nâng mi, đôi mắt xám tro đầy lạnh lẽo cùng bá đạo đặt lên người Blaise khiến hắn không rét mà run, đành nhún vai ra vẻ mình chưa nói gì cả. 

-Bỏ đi, nói cũng đã nói rồi, em ấy không có cảm tình với tao càng tốt. Kẻo mất công em nhận nhầm, rồi tao lại cứ phải làm "trai tốt" mãi. Nhàm chán muốn chết. 

-Tùy mày thôi. - Blaise nói xong cũng chẳng buồn để ý nữa, Draco nghiêng đầu, im lặng nhìn ánh nến trong phòng, cõi lòng hoảng loạn. 

Draco ơi là Draco, mày rốt cuộc là muốn gì đây? 

[ Trường Hogwarts, tiết Chăm sóc Sinh vật huyền bí ]

-Để ta giới thiệu với mấy đứa, đây là Buckbeak. Nó là giống bằng mã nổi danh vua của bầu trời, nó đẹp chứ. - Hagrid nhẹ nhàng vuốt bộ lông của con bằng mã cao lớn bên cạnh bác, trong đôi mắt nhỏ xíu như muốn lẫn dưới bộ râu rậm rạp và mái tóc lòa xòa ấy nhuốm đầy vẻ yêu quý chiều chuộng. 

Cả một đám học trò từ nhà Gryffindor đến nhà Slytherin đều trầm trồ. Đám Draco vẫn túm tụm với nhau, còn Harry thi thoảng lại rơi ánh nhìn về phía bọn họ, hay nói cách khác là về phía cậu trai với mái tóc bạch kim thật đặc biệt. 

Hắn cười cợt và đùa giỡn, vẻ xấu tính có lẽ đã trở lại. 

"Chắc hôm đó hắn chỉ tiện tay thật." - Đến cả Harry cũng bị ám thị bởi suy nghĩ ấy của mình. 

-Giỏi lắm Harry. - Tiếng bác Hagrid đột nhiên gọi mình làm cậu như bừng tỉnh khỏi cõi mộng. Ngay lúc này thì cả đám bạn "thân thiết", hiển nhiên là bao gồm cả Hermione và Ron, đều lùi hẳn về phía sau mấy bước. Nói cách khác, dãy trên cùng lúc này chỉ còn mình cậu đứng ngớ người. 

-Lại đây nào, đừng sợ. - Hagrid vẫy tay với cậu, Harry ngoái đầu nhìn về phía sau muốn tìm kiếm sự trợ giúp, đáp lại cậu chỉ có im lặng. 

"Được lắm, bạn bè chỉ để làm thế này ư?

Ron còn tốt đến mức đẩy cậu về phía trước, thúc giục cậu dũng cảm lên. 

"Vậy sao bồ không lên đi??"

Harry nuốt nước bọt, tiến về phía trước. Cậu không để ý rằng, nào chỉ mỗi cậu lo lắng, đầu mày Draco sớm đã nhíu chặt lại rồi. 

-Không cần sợ. Con đi từ từ thôi... Đúng rồi, nhìn thẳng vào mắt nó... Dừng dừng. Giờ Harry, con hãy cúi đầu chào nó đi. Đến khi nó chào lại con, thì con có thể đến vuốt ve nó rồi. 

Bác Hagrid có lẽ không phải là một giáo sư được chỉ dạy bài bản, nhưng cách bác ấy truyền đạt lại đặc biệt dễ hiểu, gần gũi và thân quen. 

Harry nghe theo lời chỉ dẫn của bác Hagrid, cậu cúi đầu xuống, ánh mắt vẫn không rời con bằng mã trước mặt, giữ khoảng cách vừa phải với nó. Buckbeak nhìn cậu một lúc, hơi nghiêng đầu như đang đánh giá điều gì, sau đó nó khuỵu nhẹ một chân trước, cúi đầu lại đối Harry. 

-Tối lắm, vậy là nó đã cho con đến sờ rồi đấy Harry. - Bác Hagrid thở phào nhẹ nhõm, gọi cậu đến đây. 

Lúc này, Harry đã lấy lại sự bình tĩnh. Cậu không rời ánh nhìn khỏi BuckBeak, từng bước một tiến về phía nó, thận trọng hết sức có thể. 

-Từ từ thôi, để nó làm quen với con. - Bác Hagrid đứng bên cạnh chỉ bảo. Không mất bao lâu sau, Harry đã có thể thuận lợi vuốt ve bộ lông đẹp đẽ của con bằng mã trong truyền thuyết, tiếng vỗ tay của cả lớp vang lên đầy khích lệ. Tất nhiên, người khơi màu chính là Ron và Hermione. 

-Giờ con có thể cưỡi nó rồi đó Harry. 

-Sao ạ? 

Không đợi cậu kịp phản ứng, bác Hagrid đã bế xốc Harry lên, gần như là dùng tay nhấc bổng cậu, đặt lên lưng Buckbeak. 

-Giữ chặt lấy. - Harry vội vã làm theo. Lúc này, Buckbeak bắt đầu sải đôi cánh rộng lớn của nó, chạy vài bước lấy đà rồi lao vút lên không trung. 

Nền trời xanh thăm thẳm cùng các gợn mây trắng bồng bềnh, bóng dáng Harry ngồi trên lưng Buckbeak bé dần trong tầm mắt mọi người rồi biến mất. 

Draco đứng bên dưới, hòa lẫn vào đám người, ngước mắt nhìn theo cậu ở phía xa xa, cõi lòng chẳng hiểu vì lý do gì mà dâng lên cảm giác khó chịu. 

Harry ngày hôm nay không để ý tới hắn. Một chút cũng không thèm.

"Thôi nào Draco, chính mày khiến em ấy phải ghét mày mà, mày còn muốn sao nữa?" - Nghĩ một đằng, cơ thể lại phản ứng theo một kiểu. Cái cảm giác khó chịu ấy xâm chiếm từng chút lý trí, nó khiến con người ta mất kiểm soát và tức giận vô cớ. 

-Gì chứ? Chỉ là một con bằng mã thôi, có cái gì mà phải sợ? - Draco đẩy cả đám người trước mặt ra, ngạo mạn tiếng về phía con bằng mã vừa mới chở Harry đáp xuống đất. 

-Draco, chậm đã nào, con phải để nó làm quen đã, không được xấc xược với nó. 

Hắn bỏ mặt lời cảnh báo của bác Hagrid, ngay cả Harry đang đứng cách đó không xa cũng bất ngờ trước vẻ tức giận của hắn. Mà đừng nói tới Harry, hai người bạn theo hắn suốt 2 năm qua là Blaise và Pansy còn đang trợn mắt há mồm đây. 

Buckbeak tính cách chưa từng được xem là tốt. Được vinh danh như vua của bầu trời, loài bằng mã càng yêu cầu đối phương phải lịch sự với nó, tất nhiên không chịu được cái kiểu kiêu ngạo của Draco. Nó giương ra đôi cánh rộng lớn, hai chân trước nhấc lên cao, bộ móng vuốt sắc nhọn vào tư thế tấn công. 

-Draco! - Blaise cùng Pansy lúc này bị dọa bay mất nửa cái hồn mất rồi, Blaise vội gọi lên một tiếng. Sai lầm thay, vì câu gọi của hắn mà Draco bị sao nhãng quay đầu lại, đến khi lực chú ý đặt trở về con Buckbeak, thì nó đã bổ thẳng móng xuống. 

Lòng thầm kêu không ổn, phản ứng đầu tiên của hắn là đưa tay lên bảo vệ mặt mình. Nơi cánh tay truyền tới cảm giác đau nhói, đau khủng khiếp. 

-Buckbeak! - Bác Hagrid cũng bị một màn này dọa sợ, nhanh chóng kéo Buckbeak còn đang muốn phát điên lại. Draco lúc này ngã nhào xuống đất, tay trái ôm lấy cánh tay phải đang bắt đầu nhuốm máu. 

-Ta đưa trò ấy đi bệnh xá, lớp học bị hủy. - Bác Hagrid dễ dàng bế bổng Draco lên. Hắn bây giờ đang đau đến tái mặt rồi, không rỗi mà để ý cái gì hình tượng nữa. Cả đám học sinh vội tách sang hai bên, để trống con đường ở giữa cho bác ấy đi. Harry lẳng lặng không nói câu nào, cả Ron lẫn Hermione lúc này còn không biết nên cười hay nên lo lắng. 

[ Bệnh xá Hogwarts ]

-Có vẻ nặng đây. Tay của trò ấy đã bị gãy. - Phu nhân Poppy xem xét vết thương của Draco, người còn đang cắn răng nhăn mặt đau đớn. 

-Tôi có thể băng bó cho trò ấy, nhưng với cách xử lý của gia tộc Malfoy, tôi đoán ngài Lucius sẽ nhanh chóng đến đây vừa đưa trò ấy đến bệnh viện thánh Mungo cho bác sĩ tốt nhất chữa trị. 

"Đúng là phong cách của ngài Lucius thật"

Vẻ mặt Draco lúc nghe câu này không tốt một chút nào. Hắn thừa biết cha hắn là một người nghiêm khắc, nhưng cũng rất yêu thương và bênh vực hắn. Biết hắn vừa bắt đầu năm học không bao lâu đã bị thương thế này, chắc chắn ngài Lucius sẽ không để bác Hagrid yên, cho dù hắn có nói thế nào đi chăng nữa. 

-Hay là cô cứ chữa đi ạ? Con cảm thấy không cần phải thông báo cho cha con đâu. 

-Ngài Lucius đã biết chuyện rồi. - Cụ Dumbledore không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay cổng bệnh xá. Cụ vẫn khoác lên mình bộ quần áo như tùy tiện nhất có thể, thứ duy nhất mà Draco cảm thấy được chăm sóc trên người cụ chính là bộ râu bạc đồ sộ. 

-Và ngài ấy sẽ đến đây ngay thôi, để đưa trò vào bệnh viện thánh Mungo. Ở đây không có chuyện của cô nữa, Poppy thân mến. Cô có thể đi nghỉ được rồi. - Cụ nở nụ cười hòa ái. Đợi đến khi cô Poppy đã rời khỏi bệnh xá, cụ mới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường Draco. 

-Trò không có chuyện gì muốn nói sao, Draco? 

-Dạ không. - Draco dùng ngón trỏ, nhẹ xoay chiếc nhẫn có gia huy nhà Malfoy bên tay trái. Mi mắt cụp xuống, che đi biểu cảm đang cuộn trào trong đôi con ngươi nhạt màu khói. 

-Vậy thì tốt. Ta cho rằng, chuyện này sẽ để lại hệ lụy không nhỏ. Nhưng sức khỏe của học sinh quan trọng nhất, ta sẽ cho trò vài ngày nghỉ. Mong là trò sẽ sớm khỏe. 

-Vâng, thưa giáo sư. 

[ Trường Hogwarts, tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ]

Đã một vài ngày sau sự việc Buckbeak lần trước. Quả nhiên là ngài Lucius lên trường và làm lớn một trận, điều mà đa số mọi người đều đã đoán được trước. Cậu ấm nhà Malfoy bị thương nặng, không cần biết là do hắn ta hay do yếu tố nào khác, ngài Lucius trước tiên cứ quy toàn bộ trách nhiệm lên đầu giáo sư đứng lớp ngày hôm đó. Mà thật xui xẻo làm sao, vị giáo sư bất hạnh ấy lại là bác Hagrid, người hoàn toàn không có chút kinh nghiệm gì trong việc dạy học. 

-Mình nghĩ chúng ta nên sang thăm bác ấy. - Hermione đề nghị. Cô nàng ngồi phía bên trái Harry, còn Ron lại ở bên phải. Ba cái đầu chụm vào nhau cùng bàn tán. 

-Chắc phải vậy rồi, bác ấy dạo này có vẻ buồn lắm. - Ron gật gù. 

Khác với hai người bạn đang bàn luận sôi nổi của mình, Harry thả hồn bay về phía dãy bàn Slytherin. Cậu nghe bảo hôm nay Draco sẽ trở lại học, không biết hắn có làm sao không. 

-Harry!

-Hả? - Cậu nhìn sang phía Hermione, cô ném cho cậu ánh mắt "bó tay", lại quay sang Ron, chỉ thấy cậu ta đỡ trán. 

-Sao thế? 

-Bồ có thể ngưng nhìn bên kia đi được chứ? - Ron vẫy vẫy tay trước mặt cậu. 

-Mình vẫn nghe mà. Lát nữa chúng ta đi thăm bác Hagrid. 

-Ừ. - Ron nhìn Hermione, cô nàng nhún vai, trưng ra cái vẻ " mình không để tâm". 

-Pottah, Pottah! - Bên Slytherin quả nhiên có tiếng gọi thân thuộc. Phía dãy cách bọn họ một con đường, Draco từ khi nào đã ngồi ở dãy hai, cùng dãy với cậu, do căn phòng học được thiết kế theo hướng vòng cung, cho nên cậu chỉ cần ngẩng mặt liền có thể bắt gặp ánh mắt sáng lấp lánh của hắn. 

Không đợi cậu trả lời, Draco nâng con hạc bằng giấy vừa gấp lên, thổi về phía Harry. Con hạc nhỏ bé ấy được truyền pháp thuật bay nhẹ nhàng, như nương theo cơn gió mà đáp về phía cậu. Harry dùng hai tay đón lấy con hạc đó, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, hắn ta mấy tuổi rồi mà còn chơi trò này chứ?

"Tôi biết cậu đang lén nhìn tôi đấy."

Vẻ mong đợi lập tức biến mất. Harry thay vì "nhìn", đã chuyển thẳng sang lườm cái tên đang cười đắc ý trước biểu cảm của cậu kia. 

Còn sức để trêu chọc cậu, có vẻ vết thương không nặng lắm. Mặc dù tay hắn vẫn phải quấn băng đeo gạc, nhưng hắn lại chẳng để ý lắm cái vết thương kia nhỉ? Hẳn là được chữa trị tốt rồi. 

-Được rồi các em, chúng ta chuẩn bị vào tiết thôi. - Thầy Lupin cầm theo một quyển sách đi vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của Harry. Người thầy với vóc dáng dong dỏng cao, đầu tóc cùng râu được cắt tỉa gọn gàng, cái vẻ phong trần ngày mới gặp như bị gió cuốn bay đi mất. Tất cả học sinh thấy giáo sư đã vào lớp bèn không nói chuyện đùa giỡn nữa, tập trung vào bài học tiếp theo. 

[ Phía sau trường Hogwarts, khu vực túp lều của bác Hagrid ]

-Bác Hagrid? - Hermione đi giữa, Harry dẫn đầu và Ron đi cuối, cả ba người kéo nhau sau giờ học đến tìm người bạn khổng lồ của họ, cũng là người đang vướng vào vụ rắc rối này. Lo lắng cho Draco một hồi, Harry cảm thấy bản thân thật có lỗi vì không để ý đến bác Hagrid. 

"Chẳng hiểu nổi mình lo cho hắn ta làm gì, dù sao hắn cũng chẳng chết được."

-Mấy đứa tại sao lại ở đây? - Bác Hagrid trong bộ quần áo lớn quá khổ, mà còn có vẻ bẩn thỉu một cách kì lạ. Nhưng đó không phải điểm khiến bọn họ lo lắng, trong đôi mắt bé tí ấy vẫn còn đọng lại mấy giọt nước mắt. 

-Tụi con đến thăm bác. Bác Hagrid, có chuyện gì sao? - Bộ ba đứng tụm lại trước cửa, nhìn dáng vẻ thì nếu bác ấy không trả lời thì chúng nhất định không đi đâu. 

-Cũng không có việc gì. Mấy đứa... thôi vô uống ly trà đi. - Bác Hagrid đành lùi lại nhường đường. Harry, Hermione cùng Ron kéo nhau vào trong. Căn nhà vẫn xập xệ như lần đầu bọn họ đến đây. 

-Bác, vậy... chuyện con Buckbeak... - Ron mở lời trước. Không ngờ chỉ vừa mới nhắc đến tên Buckbeak, bác Hagrid vốn đang cố gắng kìm nén nước mắt, nay lại không nhịn được mà khóc ầm lên. 

-Buckbeak, nó bị tuyên án tử hình... 

-Tử hình? - Hermione nâng giọng. Cô nàng theo chủ nghĩa bảo vệ các sinh vật huyền bí, đúng là Buckbeak đã đả thương Draco, nhưng rõ ràng là do hắn ta gây sự trước, tại sao lại là Buckbeak bị tuyên án? 

-Bác Hagrid, đầu đuôi là sao? - Harry giữ lấy vai cô bạn sớm đã run lên vì tức giận. Cậu tất nhiên là lo lắng lắm, dù sao Harry cùng Buckbeak có thể xem là bạn bè, chưa kể nhìn bác Hagrid - người đã thay đổi cuộc đời cậu - khóc lóc thảm thiết thế kia, cậu không thể phân tâm cho chuyện khác được nữa. 

-Ngài Lucius đã không để yên chuyện này. Ngài ấy đi kiện chuyện bác và Buckbeak lên Bộ. Cụ Dumbledore cũng có mặt ở đó, nhưng cụ chỉ có thể giúp bác xử trắng án, còn Buckbeak thì cụ không làm gì được. - Hagrid nhận lấy chiếc khăn tay từ Hermione, dùng nó để xì mũi một cái thật mạnh. Cô nàng cho dù trên mặt có nét kinh hãi, và cả Ron lẫn Harry đều biết là cô sẽ ném luôn cái khăn đi, nhưng vẫn không thốt ra lời nào.  

-Chuyện này không thể chấp nhận được. - Thức tỉnh sau cơn hốt hoảng, Hermione cau mày. - Buckbeak vô tội!

-Chúng ta đều biết điều đó, nhưng Bộ đã đưa ra quyết định rồi, không làm gì được. - Bác Hagrid nói trong tiếng nấc. 

-Mấy đứa giờ về đi, kẻo lát nữa là đến giờ giới nghiêm đấy. Đi đi, bác ổn. 

Ron, Hermione và Harry liếc mắt nhìn nhau. Cả ba đều có cùng một suy nghĩ, để cho bác Hagrid ở một mình lúc này chắc sẽ tốt hơn. 

-Vậy, tụi con đi trước, ngày mai tụi con sẽ còn đến thăm bác. 

-Ừ, đi đi, ngày mai... Buckbeak sẽ được ăn bữa cuối, trước khi đao phủ đến... - Chưa dứt câu, bác Hagrid lại ôm lấy chiếc khăn tay nhỏ bé của Hermione mà khóc rống lên tiếp. Ba người đành thở dài, trước khi rời đi còn cẩn thận đóng cửa cho bác ấy. 

-Rồi... các bồ tính làm sao? - Ron bỏ tay vào trong túi áo, thả bước thẩn thờ. 

Harry im lặng, Hermione trầm tư. 

Bầu trời ngả về chiều, ánh sáng vàng vọt một cách yếu ớt vẫn chiếu sáng khắp nơi. Ban nãy, khi bọn họ rời khỏi túp lều của bác, bên ngoài Buckbeak đang bị xích cổ giữa vườn bí ngô. Nó nhìn họ bằng đôi mắt đen láy, chẳng hiểu vì lý do gì mà bộ ba đều cảm thấy ngậm ngùi. 

Nó là một sinh vật vô tội thôi mà. 

Harry nhớ lại bộ dạng cười cợt của Draco vào tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cách đây không lâu, chút cảm tình vừa được gây dựng tan vào mây khói. Cậu nhìn sai người rồi, hắn vẫn chỉ là một tên Malfoy khốn kiếp, khinh người và chỉ để ý đến bản thân mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net