Chương 8. Yule Ball (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng của ngày tắt đi, nhường lại màn đêm thống lĩnh cả bầu trời. Trên nền đen xuất hiện từng đợt tuyết trắng xóa đầu mùa, báo hiệu cho thời điểm lạnh nhất trong năm đã ghé đến.

Đại sảnh đường, nơi đã được trang hoàng một cách lộng lẫy với cây thông Noel khổng lồ có vô số các dây kim tuyến. Một cách đương nhiên là trên trần nhà rải xuống từng đợt tuyết nhằm tạo cảm giác khác biệt. Hai dãy bàn ăn bao bọc hai bên tường, được trưng đến hàng ngàn món ăn thật bắt mắt mà ai nấy đều biết mùi vị sẽ rất tuyệt vời.

[ Kí túc xá Gryffindor ]

-Đẹp rồi đó Ron. - Harry mỉm cười nhìn cậu bạn khoác trên mình bộ lễ phục mới. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, đây chắc chắn là do Blaise mua cho.

-Mặc có hơi cầu kì một chút, nhưng đúng là trông không tệ. - Ron vẻ mặt đầy tự hào. Blaise nhà cậu mắt thẩm mỹ không thua ai đâu.

Harry chống cằm, không khỏi cảm khái. Blaise chọn cho Ron một bộ tuxedo màu đen tuyền, bên trong kết hợp áo sơ mi giấu cúc cầu kì, đai lưng được thay thế bằng đai quấn màu đen, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ hiểu Blaise có tâm thế nào trong việc chọn quần áo cho Ron rồi. Từ áo sơ mi tới quần kaki đen ôm gọn đôi chân, ngay cả đai quấn hắn cũng chọn một cách kĩ càng, giống như đã nắm rõ từng số đo một vậy.

Xem ra, Ron nổi bậc nhất nhà Gryffindor đêm nay rồi.

-Cũng đừng không tính bồ chứ Harry. Bồ nhìn bồ trong gương đi. - Ron chưa từng là người bỏ rơi bạn bè, cậu kéo Harry đến trước gương.

Harry mặc lễ phục có phần long trọng hơn một chút, vì cậu tin rằng Draco sẽ không để bản thân xuề xòa trong tối hôm nay, là một người sánh vai với hắn, Harry tự nhiên sẽ chăm chút "một chút". Đó là chưa kể đến đống lễ nghi rườm rà dành cho các thí sinh tham gia cuộc thi Tam Pháp Thuật.

Cậu lúc này chưa khoác chiếc áo vest bên ngoài lên, vẫn giữ nguyên áo gile trắng cổ chữ V khoét sâu, bên trong là áo sơ mi thiết kế sang trọng tới mức cậu cảm thấy đống trang trí đó chắc khiến cậu nặng thêm vài cân. Nơ trắng tinh tươm được cài lên cẩn thận, thứ khi Harry lo lắng lại vô thức chỉnh tới chỉnh lui.

-Nhìn bồ kìa, không nhận ra luôn ấy.

-Bồ bớt nịnh mình đi Ron. - Harry đấm lên vai Ron một cái, mặc cho cậu bạn đang ôm bụng cười mất hết rớt tiết tháo.

-Được rồi, chúng ta xuống khu nhà chung của Gryffindor đi. Harry, bồ còn phải đi gặp Draco trước đó. 4 thí sinh tham gia cuộc thi sẽ thực hiện nghi thức trước khi dạ hội mùa đông bắt đầu. - Ron ngồi dậy, một lần nữa ngắm nghía bản thân trong gương. - Tạ ơn Merlin đã cho Blaise một đôi mắt thẩm mỹ tuyệt vời.

Harry lắc đầu, mặc kệ cậu bạn vẫn đang chìm đắm trong nhan sắc của bản thân, đi xuống nhà chung của Gryffindor trước. Lúc này, cậu suýt nữa thì không nhận ra những người bạn chung nhà của mình mất rồi. Khác xa với bộ dạng lúc nào cũng khoác áo chùng đen cứng nhắc, phóng mắt nhìn chỉ thấy toàn nam thanh nữ tú. Đây là lần đầu Harry nghiêm túc cảm thấy giá trị nhan sắc của học sinh trường Hogwarts không thấp chút nào.

"Lạ nhỉ. Hermione đâu rồi?" - Harry đưa mắt nhìn quanh, mà tuyệt nhiên lại không thấy bóng dáng cô bạn thân đâu. Cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định cứ thong thả sang nhà Slytherin đã.

Muốn ghé sang khu nhà chung của Slytherin thì bắt buộc phải qua một đường hầm. Vì như Draco đã nói, nhà chung Slytherin được xây dưới đáy hồ nước Đen, muốn sang chỉ có thể đi xuống. Harry vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh. Trước đây thì cậu chưa từng có ý định sang nhà Slytherin, còn bây giờ... đa số thời gian vẫn là Draco đến tìm cậu. Cho nên hôm nay, Harry quyết định dọa Draco một phen xem sao.

-Harry? - Trong lúc cậu còn đang vừa đi vừa ngắm cảnh, tiếng Pansy ở đầu hành lang bên kia khiến cậu chú ý.

-Sao cậu lại ở đây? - Cách nhau một quãng khá xa, cộng với đôi mắt cận thị trong thứ ánh sáng lờ mờ, Harry chỉ nhận ra Pansy đang mặc một chiếc đầm đen, chi tiết thế nào thì cậu đành chịu. - À, để tôi gọi Draco cho.

Cậu gật gật. Xem ra kế hoạch so với lúc đầu không giống lắm.

Không để cậu phải đợi chờ lâu, Draco xuất hiện trên hành lang nhanh chóng. Có lẽ là vì đã biết trước về nghi thức buổi lễ hôm nay, hắn đã chuẩn bị xong xuôi từ trên xuống, tất nhiên là cả trang phục cũng được chỉnh chu từng nếp gấp.

Dáng người dong dỏng cao của Draco Malfoy dần hiện rõ hơn trong tầm mắt Harry, cậu cảm thấy bản thân chỉ có một đôi mắt hình như không đủ dùng.

Draco mặc bộ quần áo có phần đơn giản, thậm chí là kén người mặc. Nhưng tất nhiên, toàn bộ đều không dùng để cản bước hắn khi trông thật hoàn mỹ.

Một chiếc áo len đen cổ cao sang trọng, kết hợp với áo suit đen loại double breasted đầy lịch lãm khoác ngoài vừa vặn ôm lấy thân người. Rõ ràng rất đơn giản thế thôi, nhưng điểm chí mạng chính là phần cơ thể săn chắc được ôm gọn dưới lớp vải, thêm gương mặt điển trai hút mắt, mái tóc bạch kim dĩ nhiên được chải chuốt kĩ càng - mà Draco vẫn kiên quyết không dùng keo vuốt tóc như lúc trước nữa. Từ trên xuống đều đậm một vẻ Malfoy, bá đạo đến khiến người ta quên mất phải thở.

Harry không tin được, người này là bạn nhảy của cậu sao? Có khi nào bộ lễ phục cậu đang mặc quá mức tùy tiện không??

-Harry, em đứng như trời trồng nãy giờ rồi đấy. - Draco nhướng một bên mày, hai tay hắn đút bên trong túi quần âu đen. Hắn vốn đã cao, nhờ vào sự phối hợp của quần áo càng khiến hắn trở nên hấp dẫn một cách "hư hỏng".

-À ừ. - Harry lắp bắp. Cậu không biết nên đặt mắt mình ở đâu nữa. Đôi mắt xám bạc của Draco nhìn cậu bằng ánh mắt yêu chiều, gương mặt đẹp đến nghịch thiên đang nở nụ cười nhếch môi đầy dịu dàng. Thánh Merlin ơi, con không nghĩ mình có phúc phần lớn đến thế này đâu.

-Mà khoan, bộ lễ phục của em hình như thiếu một phần?

-Hả? - Harry như bừng tỉnh, vội nhìn xuống. Đúng rồi, ban nãy lúc nói chuyện với Ron, sau đó cậu bỏ đi thì quên mất mặc thêm áo vest khoác ngoài.

-Harry! - Ron từ phía sau lưng cậu chạy đến, có lẽ cậu bạn đã tìm Harry từ nãy đến giờ, vì mồ hôi đã xuất hiện lấp tấm trên trán cậu rồi. - Bồ quên vest nè.

-À, cảm ơn bồ.

-Không có gì đâu. Mà bồ nên nhanh lên đi, 3 người kia đã có mặt rồi, chỉ còn mỗi bồ với "bạn nhảy" là chưa đến thôi.

-Ừ, mình tới liền. - Harry đáp. Ron cười vẫy tay với Draco, hắn gật đầu đáp lại. Đây đã là hành động khách khí nhất của hắn dành cho bạn bè rồi đó. Vì bình thường hắn sẽ triệt để không quan tâm.

-Em đấy, sao lại quên áo khoác ngoài chứ? May mà Ron tìm em. - Draco nhận lấy áo vest từ tay Harry, càu nhàu một chút, rồi khoác lên giúp cho cậu.

-Vì tôi đang muốn tìm anh mà? - Cậu cười hì hì, hoàn toàn không có vẻ gì là hối lỗi cả. Draco cẩn thận vuốt thẳng vạt áo trước giúp Harry, rồi đưa tay nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan xen vào nhau.

-Đi chứ?

-Ừ, đi thôi.

[ Đại sảnh đường ]

Cánh cổng được chạm trổ tinh tế nặng trịch dần dần được mở ra. Bên trong đại sảnh đã đứng rất đông toàn người là người, khi Harry cùng Draco chuẩn bị bước vào thì đoàn người đã chia làm hai bên, để lại một khoảng không gian đủ rộng cho những người tham gia cuộc thi Tam Pháp Thuật thực hiện nghi thức, bao gồm diễu hành đến khu vực khiêu vũ và thực hiện điệu nhảy đầu tiên để bắt đầu dạ hội giáng sinh năm nay.

Không hiểu sao, Harry lại cảm thấy căng thẳng rồi. Khi đứng xếp hàng cùng các anh chị khác, cậu vô thức siết lấy tay Draco thể hiện sự lo lắng. Ngược lại, Draco - như một điều đương nhiên - có vẻ đã quen với những bữa tiệc mang tính long trọng, hắn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu trấn an. Harry thở ra một hơi, cố sức đứng thẳng như thể chỉ cần cậu trông có vẻ đủ tự tin thì người khác sẽ không nhận ra sự lo lắng trong từng ánh mắt.

-Em có nhận ra có điều gì khác biệt không? - Draco nghiêng đầu về phía Harry, kề vào tai cậu nói nhỏ.

-Khác biệt? - Harry cũng hạ tông giọng, để cuộc trò chuyện của bọn họ chỉ vừa đủ hai người nghe.

-Ừ, là... - Draco còn chưa kịp nói xong thì tiếng nhạc đã vang lên, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người, cũng báo hiệu đã đến lúc làm lễ.

Cánh cửa được hé mở, và đoàn người bắt đầu đi vào giữa cái nhìn của đám đông.

Dẫn đầu tất nhiên là Krum, người đoạt vị trí đứng nhất trong vòng thi thứ hai. Tay trong tay với anh chính là Cho Chang, cô gái được rất nhiều người theo đuổi tại Hogwarts. Nếu Harry nhớ không nhầm, thì trước đây Cho Chang từ có ý định mời Cedric làm bạn nhảy nhưng lại bị anh từ chối. Chỉ là, Krum nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng thế kia, xem ra Cho Chang hẳn cũng có được chốn về vững chãi.

Tiếp theo hiển nhiên là Cedric. Vì bạn nhảy chưa từng bị giới hạn bởi giới tính, nên người đồng hành cùng anh đêm nay chính là Oliver Wood nhà Gryffindor. Cedric đêm nay trông đặc biệt ấm áp với trọn bộ vest đen, khoác thêm chiếc áo măng tô dáng dài. Kết hợp lại nhìn anh như một quý ông tinh tế và sang trọng. Người đi cạnh anh, Oliver, hoàn toàn không thua kém. Anh ấy chọn cho mình một bộ vest cùng kiểu dáng nhưng với màu xanh navy. Bên trong là áo len màu xám trung tính, sơ mi và cà vạt đỏ. Nếu Cedric thủy chung với style ôn nhu đầy quyến rũ, thì Oliver giống như một phát họa đơn giản yên bình. Hai người bọn họ tay trong tay, mỉm cười thật hạnh phúc, loại hạnh phúc mà chỉ những cặp đôi trưởng thành, yêu nhau bình dị mới có thể cảm nhận.

Cặp thứ ba là Harry và Draco. Sự hiện diện của bọn họ, một cặp Gryffindor và Slytherin vốn nổi tiếng chưa từng hòa hợp, đã đem lại kinh ngạc cùng thích thú của nhiều người xung quanh. Không phải bàn cãi, sự xuất hiện đầy đẹp đẽ của Draco làm biết bao cô nàng xao xuyến. Cũng phải thôi, đêm nay hắn trông đặc biệt bảnh bao, đặc biệt điềm tĩnh. Draco Malfoy vứt bỏ hình tượng một cậu chàng "badboy" cả ngày đi trêu chọc người khác, đêm nay hắn là một người trưởng thành với sức hút mãnh liệt.

Còn Draco, hắn lại thấy đa phần ánh nhìn nơi đây đều đặt lên người Harry, chỉ là người yêu hắn quá ngốc để nhận ra được điều đó. Mái tóc xù đậm màu đầy vẻ mị hoặc một cách kì lạ, đôi mắt xanh lục bảo lấp lánh dưới tròng kính tròn, bộ quần áo ôm lấy thân thể hơi gầy, từ Harry toát ra loại khí chất dễ chịu giống như một người bạn mà ta đã quen từ lâu. Không có ôn nhu như Cedric, không đơn giản yên bình như Oliver, không hoang dã như Krum, không bá đạo như Draco. Harry là sự tồn tại gần gũi tới mức gần như nhạt nhòa giữa đám đông. Cậu như một loại rượu vang Pháp đắt tiền, nổi tiếng vì chất lượng của nó thay vì vẻ ngoài gây ấn tượng từ lần gặp đầu tiên.

"Nhẹ nhàng, nhưng sẽ khiến ta lưu luyến mãi không quên."

Đi cuối cùng chính là Fleur Delacour cùng với một người mà Ron khi thấy phải trợn mắt há miệng.

Bill Weasley.

Cả hai người đều mặc lễ phục lộng lẫy chẳng kém gì 3 cặp đi trước. Fleur không hổ danh là tiên nữ, cô nàng chỉ vận bộ váy giản đơn thôi mà trông vẫn kiêu sa đến không thể tin. Điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn chính là, Bill đêm hôm ấy hoàn toàn không có dáng vẻ "bần tiện" - như Draco trước đây từng nhận xét - của nhà Weasley, ngược lại, anh chàng khi đứng cạnh nàng thơ Fleur liền không chút lép vế nào về nhan sắc. Hai người họ nhìn nhau bằng ánh mắt tình tứ, thật là một điều làm người khác ghen tị.

-Các thí sinh cuộc thi Tam Pháp Thuật sẽ mở đầu dạ hội giáng sinh đêm nay với điệu nhảy đầu tiên. - Giọng cụ Dumbledore vang lên. Đêm nay cụ ấy chọn một chiếc áo choàng, vẫn là hoa văn sao và trăng khiến người nhìn không khỏi liên tưởng đến Merlin. Ông còn thắt bộ râu đồ sộ của mình lại, đính lên đó mấy con bướm trắng tiệp màu. Nhìn vui nhộn lắm ấy chứ.

"Được rồi, chỉ là khiêu vũ thôi mà, mình đã tập luyện kĩ càng rồi." - Harry hít sâu một hơi, nâng mi đã thấy vẻ mặt nhịn cười của Draco, nháy mắt cậu lại thấy mặt mình nóng lên rồi.

-Anh cười cái gì đấy? - Thẹn quá hóa giận đấy nhé.

-Vì biểu cảm của em nhìn hài lắm. - Draco nhẫn cười, vẻ mặt điển trai càng trở nên gần gũi hơn, tới mức có phần không chân thực.

-Ai hài chứ.

-Ừ thì không phải em. - Draco nắm lấy tay cậu, đặt tay cậu lên vai mình, còn hắn để hờ lên eo Harry. Hắn chợt cảm thấy eo người này thật nhỏ, sờ thật thích.

-Sao em phải đóng vai "nữ" chứ? - Harry bất mãn.

-Vì em thấp hơn anh. - Draco đắc ý. Bây giờ chiều cao giữa hai người đã chênh lệch nhiều. - Chốc nữa còn có đoạn nhấc bổng, em nhấc được anh sao?

Harry tức đấy.

Âm nhạc du dương vang lên. Giai điệu quen thuộc đến mức bọn họ nghe đến phát ngán. Cả tám người đều thu lại tâm tình đùa giỡn, nghiêm túc nắm tay bạn nhảy của mình khiêu vũ.

Harry là lần đầu tiên được tham gia dạ hội khiêu vũ như thế này, chưa kể lại còn là một trong số những người nhảy chính. Tạm chưa nói đến chuyện cậu có nhớ rõ động tác hay không, chỉ tính áp lực thôi cũng đã khiến cho Harry loạn hết cả lên rồi.

-Harry, chú ý vào anh thôi. - Sau khi bị dẫm phải chân lần thứ 3, Draco đành phải lên tiếng. - Anh chỉ em, đừng căng thẳng, có anh đây.

Từng lời nói của Draco như liều thuốc an thần, khiến Harry lòng dạ rối bời dần yên tĩnh lại. Cậu gật gật, từ từ ngẩng đầu lên mắt đối mắt với Draco. Lại một lần nữa, Harry cảm thấy tim mình hẫng mất một nhịp vì độ đẹp trai của người này.

-Theo động tác của anh. - Draco tiếp tục nói. Do hai người đều cố tình thấp tiếng, cho nên giọng trầm của Draco cứ vương vấn bên tai, Harry phải kiềm nén bản thân lắm mới không nhón chân hôn hắn ngay tại trận. Quá quyến rũ rồi!!

Dưới sự dẫn dắt của Draco, Harry từ lúng ta lúng túng trở nên mạnh dạn hơn, động tác nhất tay nhất chân cũng nhẹ nhàng hơn, khớp với nhịp điệu của bản nhạc du dương trầm bổng. Khiêu vũ quả là một cách tuyệt vời để khiến người ta lại gần nhau.

Trong những đoạn cao trào của bản nhạc, tốc độ của cả tám người đều tăng lên, xoay xoay thay đổi vị trí. Draco - Mặc dù Harry không muốn thừa nhận nhưng hắn rõ ràng mạnh hơn cậu từ thể lực đến pháp thuật - dễ dàng nhấc bổng Harry, kéo theo là một tràn hò reo vừa hào hứng vừa ghen tị từ người xem. Mặc cho Harry đang muốn làm đà điểu, Draco vẫn cười thích ý, cái nụ cười chói lòa làm người khác mê đắm chết tiệt.

Từng nốt nhạc cuối cùng tan dần trong không trung, cả 4 cặp đang khiêu vũ trong say sưa cũng dừng lại. Tiếng vỗ tay vang dội, khoảng cách giữa Harry và Draco gần nhau đến mức cậu có thể ngửi thấy hương thơm quen thuộc trên người hắn. Vẫn là loại nước hoa ấy, một lựa chọn hoàn hảo cho Draco.

-Thật là một điệu nhảy tuyệt vời để mở màn. - Cụ Dumbledore nở nụ cười từ ái, ánh mắt tự hào rọi rõ trong đôi mắt cụ khi cụ nhìn cặp Harry - Draco và Cedric - Oliver, điều này chứng minh học sinh trường Hogwarts không thua kém ai.

-Và dạ hội giáng sinh năm nay, bắt đầu.

Draco nắm tay Harry về phía dãy ghế được xếp hai bên gần góc phòng ngồi. Không chỉ có họ, cả cặp Cedric, Krum lẫn Fleur đều đến. Mọi người đều thấy vẻ mệt mỏi trong mắt nhau, không khỏi bật cười thấu hiểu.

-Harry, đêm nay em trông đẹp lắm. - Cedric, với nụ cười mang thương hiệu huynh trưởng nhà Hufflepuff luôn khiến Draco khó chịu, nói với cậu.

-Cảm ơn anh, cả anh và anh Oliver cũng thế. - Harry lén lút kéo áo tên từ nãy giờ trông thật tuyệt vời lại đúng lúc này vẻ mặt cực xấu nhìn sang chỗ khác kia. - Hai người nhìn xứng đôi lắm.

-Cảm ơn em. - Oliver cười cười. Hai người bọn họ với chiều cao không chênh lệch mấy, vẫn là Cedric cao hơn một chút, nhưng có lẽ là bởi Oliver trông khá gầy, đứng riêng lẻ thì anh cũng không thấp chút nào đâu.

Krum và Cho Chang đi lấy nước uống, cả Fleur cùng Bill Weasley cũng đi. Ở lại chỗ ngồi chỉ còn hai cặp là Harry - Draco và Oliver - Cedric thôi.

-Đó là, Hermione? - Harry gần như không tin vào mắt mình khi nhìn hai cô gái đang nắm tay nhau đi đến.

-Pansy mới khiến người khác ngạc nhiên kìa. - Cả Draco còn khó giữ được bình tĩnh thường thấy.

Hermione không biết đã dùng cách nào lại khiến mái tóc xù màu nâu bóng xẹp cả xuống, uốn lọn lại buông xõa sau lưng chuyển màu nâu pha vàng sáng. Bộ lễ phục màu tím với thật nhiều tầng tựa mây, màu sắc tinh tế như đem cả bầu trời hoàng hôn dệt lại vậy. Cô trang điểm nhẹ nhàng, phong cách hoàn toàn khác biệt với cô bạn tóc xù lúc nào cũng sẵn sàng đấu khẩu mà Harry từng quen biết. Sự xuất hiện của cô khiến người khác không khỏi kinh ngạc mà.

Nhan sắc của Hermione đêm nay là dịu dàng đằm thắm, thì Pansy đi bên cạnh cô lại trông quyến rũ mị hoặc đầy huyền bí.

Pansy chọn một bộ váy đen xẻ đùi cao lấp lánh. Hermione như bầu trời khi hoàng hôn, thì Pansy là sự hiện diện của đêm đen thống lĩnh, tràn ngập mùi cao ngạo của nhà Slytherin. Cô luôn trung thành với màu đen, từ mái tóc, đôi mắt, lễ phục cho đến giày, mà sự đồng bộ này phần nào khiến cho cô toát ra vẻ bí ẩn và thanh lịch.

-Tao không biết là mày mặc được loại váy này đấy. - Draco phì cười nhìn Pansy đang khoanh tay đứng trước mặt.

-Ừ, tao cũng không biết là mày mặc được lễ phục đấy Draco. - Pansy hiển nhiên không phải dạng vừa. Hai người bắt đầu tiết mục híp mắt lườm thường thấy.

Harry và Hermione liếc nhìn nhau, nhún vai đầy bất lực.

-Ron đâu rồi? - Sực nhớ ra gì đó, Harry quay sang hỏi Hermione, người vừa từ đám đông ra không lâu.

-Cậu ấy ở đằng kia, đi cùng với Blaise đó. - Hermione chỉ về phía khu vực bàn ăn. Cả Draco lẫn Harry đều tò mò ngó nghiêng xem thử.

-Đồ đôi à? - Hai miệng một lời, Draco và Harry quay sang đối phương. Draco nghiêng đến hôn cậu một cái. Vẻ mặt ngạc nhiên, môi ánh đỏ hơi mở với cặp mắt xanh lục bảo kinh ngạc của cậu trông đáng yêu quá mức quy định rồi.

Trong lúc Harry đang trừng hắn, Draco xoa cằm.

-Ra là đã cua được rồi à. Không báo cho anh em gì hết. Lát về tao bẻ cổ nó.- Pansy đứng cạnh còn gật đầu ra vẻ ủng hộ.

Blaise trong bộ tuxedo màu đen với lớp viền nhung mềm mại trái ngược hoàn toàn với phong cách thường ngày của hắn, gile trắng bên trong cầu kì cùng kiểu với Ron cộng thêm nơ lụa. Chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết hắn và Ron chính là một cặp, thật là cách hoàn hảo để "đánh giấu chủ quyền". Bình thường họ đều có chút không để ý đến Blaise, bởi so với Draco quá mức nổi tiếng vì vẻ ngoài hào nhoáng và Pansy thanh lịch đầy bí ẩn thi Blaise như đang làm nền cho bọn họ vậy. Đêm nay khác rồi.

Tuxedo tượng trưng cho sự sang trọng, xứng với cái danh "ông hoàng lễ phục", được may vừa vặn với thân người Blaise, tôn lên dáng người cân xứng mà mọi khi không thấy rõ. Nếu so về chiều cao, thì Draco vẫn phải tức tối chịu lép vế so với Blaise, thành ra khi hắn đứng cạnh bên Ron, cảm giác khí chất từ hắn có phần lấn áp so với cậu.

Mặc dù thế, Blaise hiện tại đang cầm ly rượu champagne sủi tăm, ánh mắt hắn đặt lên người Ron đầy yêu thương nuông chiều, mặc cho cậu bạn đang vứt sạch liêm sỉ mà đánh chén với đống đồ ăn trước mắt.

Ron vẫn luôn như thế, dù cho cậu có mặc loại trang phục hoành tráng và đẹp đẽ thế nào đi chăng nữa, thì mỹ thực luôn quan trọng hơn mỹ mạo mà.

Có điều, cả Harry lẫn Hermione đều thắc mắc, tại sao Ron ăn gần như là liên tục lại không béo lên chút nào chứ?

-A, cậu ơi? - Một cô gái lấy hết can đảm đến nhẹ vỗ lên vai Blaise, cắt đứt công việc ngắm người yêu của hắn.

-Có thể, có thể cho mình... ý mình là... chúng ta có thể... nhảy một điệu ...

"Ai đó đã ném cho cô ấy một bùa lắp bắp à?" - Blaise không có nổi chút hứng thú, nhưng vẫn theo thói quen được gia đình dạy dỗ bao lâu nay mà không đuổi cô bạn kia ngay lập tức.

Điều ngoài dự đoán, Ron vốn đang vùi mặt vào ăn uống ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn hiện chút tức giận khó hiểu.

-Không được, anh ấy là bạn nhảy của tôi. - Trước khi Blaise kịp từ chối một cách lịch sự, Ron đã chen chân vào, mặt mũi cau có.

-Vậy sao... Vậy ... à... làm phiền rồi. - "Cô nàng lắp bắp" vội vàng chạy đi mất. Không phải vì cô sợ hãi trước câu nói đầy mùi dấm chua của Ron, mà là do khi Ron chắn trước Blaise, thấy cô còn định nói gì đó thì hắn đã hạ ánh nhìn xuống, đôi mắt đặt lên người cô đầy địch ý.

"Hu hu,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net