Chương 9. Yule Ball (phần 2, H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-À, ban nãy anh đang nói giữa chừng. - Harry bưng dĩa đồ ăn mà cậu vừa chọn, về lại chỗ ngồi, cùng Draco tán gẫu. Chiếc bàn 8 người ngồi đã kín, Pansy cùng Hermione, Blaise đùa giỡn Ron, và tất nhiên, cả Cedric cùng Oliver cũng nhập bọn từ lâu. 

-Chuyện gì? - Draco đặt ly champagne xuống bàn, chống cằm nhìn Harry. Hắn thích rượu vang hơn, nhưng ở Hogwarts, được cho phép uống Champagne đã là mừng lắm rồi. 

-Cái việc mà, anh cảm thấy trước lúc biểu diễn khác biệt đó? 

-À. - Draco nhớ lại, gật gật, nhẹ cười. - Là thế này, em còn nhớ, vào giáng sinh năm hai, anh mời em về biệt phủ Malfoy không? 

-Nhớ. - Harry gật đầu. - Từ đó trở đi em mới có cảm tình với anh nhiều hơn một chút. 

-Đúng, mà lúc đó chúng ta vẫn chỉ là bạn bè thôi. Đến tận bây giờ mới xác định quan hệ. - Nói đến đây, mặt Harry hơi đỏ lên một chút, nhưng vẫn không phản đối. Draco thu toàn bộ biểu cảm của cậu vào tầm mắt, vui vẻ tủm tỉm cười. - Mà khi em nhận lời, vừa vặn lại vẫn là giáng sinh. Thành ra, giáng sinh năm nay, so với năm đó cùng với năm khác đều có khác biệt. Điểm giống nhau duy nhất mà anh thấy chính là đều đánh dấu cột mốc quan trọng đối với anh mà thôi. 

-Sến rện. - Hermione, Pansy, Blaise và Ron bốn mặt một lời, nhìn dáng vẻ của cả bốn người thì chuẩn xác là "tụi này ăn cẩu lương no rồi, không cần ăn tiếp nữa". Đến cả Cedric cũng cười tít mắt, còn Oliver đang ôm bụng ngả nghiêng thật cực lực kia. 

-Nhưng mà em có thắc mắc. - Harry giơ tay, chặn lại ánh nhìn của cả 4 người kia, quay sang Cedric cùng Oliver. - Hai người... là từ khi nào vậy? Gần như em không nghe một lời đồn thổi nào từ hai người luôn. 

-Tính ra thì cũng lâu. - Cedric hai tay khoanh lại, đặt lên bàn, nửa thân trước của anh hơi đổ về phía bàn, cho thấy anh khá hứng thú. Oliver thì cầm ly rượu của Cedric lên, rất tự nhiên mà nhấp một ngụm, không có ý ngăn cản. 

-Lúc đó, thì Oliver là đội trưởng Quidditch, anh mới vào thôi, nhưng rất có hứng thú với môn này, thành ra cũng thường xuyên lui tới sân Quidditch xem để lấy kinh nghiệm. Oliver có vẻ để ý anh, cho nên tới ngồi cùng anh. Hai người trao đổi mấy lần về Quidditch, rồi bắt đầu nói chuyện về nhiều vấn đề khác. Hình như học kì trước anh mới tỏ tình, và Oliver mới đồng ý đấy. 

-Cậu nói như thể tôi để ý cậu trước vậy. - Oliver cười cười, đính chính lại. - Là Cedric nổi tiếng của các nhóc đây, ngày nào cũng đến, mà còn đem theo cả nước. Bảo cho ai, thì trả lời là dành riêng cho anh.

-Ngọt ngào quá đi. - Hermione chấp tay dưới cằm, ánh mắt hằng lên vẻ mong ước. 

-Sao chuyện của tụi mình bồ lại bảo sến, còn chuyện của hai anh ấy bồ lại thấy ngọt ngào là sao? - Harry bất mãn. 

-Vì mình thấy mấy bồ suốt rồi. Nên chán đấy. 

-Ơ kìa? - Harry tròn mắt. Draco thì lắc đầu, nâng ly rượu lên uống thêm ngụm nữa. 

-Draco, anh uống ít thôi. 

-Em không tính thử à? - Hắn nhìn cậu, rõ ràng là đang định dụ dỗ. Harry suy nghĩ một chút, đón lấy ly rượu champagne hắn đưa cho, nâng lên. 

Sau đó cậu nhăn mặt lắc đầu, trả ly rượu cho Draco. 

-Thôi đi, em vẫn nên trung thành với nước bí ngô của em. 

Sau câu trả lời của cậu là tràng cười không dứt được của Draco. Bảo bối của hắn luôn đáng yêu thế đấy, thật khiến người ta muốn phạm tội mà. 

Bọn họ ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa, nếu không phải là trêu chọc Ron thì là hỏi chuyện hai vị trưởng bối, đa số đều là những câu chuyện nhẹ nhàng vui vẻ. Tiếng cười hạnh phúc giòn tan trong không khí, lưu lại từng mảng kí ức đẹp tuyệt vời. 

Đến khi tiệc tàn đã là rất trễ. Mặc dù Harry bảo sẽ trung thành với nước bí ngô, nhưng trước những lời chúc mừng của nhiều bạn bè khác trong việc cậu vào vòng chung kết, Harry vẫn miễn cưỡng uống vài ly, dù đa số đã có Draco chặn rượu giúp cậu rồi. 

Cho nên khi dìu Harry về phòng riêng tại Slytherin thì cậu đã say đến loạng choạng. 

-Tửu lượng của em cũng tốt đó Harry. - Hắn đặt cậu xuống giường, tiện thể nhìn xung quanh. 

Blaise không biết ở chỗ nào thực sự tìm được 3 căn phòng trống tại Slytherin, nghe bảo là phòng bí mật gì đó,ẩn sau bức tường đá, và khi được sử dụng thì sẽ tuân theo mệnh lệnh của người ở trong phòng. Hiển nhiên là việc có thể ẩn mình biến mất cho đến khi người dùng rời khỏi khiến Blaise cảm thấy thú vị nhất. 

Trường Hogwarts chứa nhiều bí mật nhỉ... 

Draco nhìn lại Harry, người vẫn đang nằm trên giường, gương mặt xinh xắn đỏ ửng lên vì hơi rượu. Hắn cởi bỏ áo khoác ngoài, sẵn tháo bớt cúc áo của Harry ra, không hiểu sao hắn lại cảm thấy cậu sẽ khó chịu. 

-Drayyyy - Harry cảm nhận được Draco đang ở bên cạnh, cậu dang tay ôm lấy hắn, nói bằng giọng lè nhè, định bụng kéo hắn xuống giường. 

-Em đang mời gọi anh đấy à? - Hắn hít một hơi, nhìn người còn đang nửa tỉnh nửa mê lại cố sức dụi dụi mặt vào ngực hắn kia. 

-Hở? - Cậu chớp chớp đôi mắt chỉ có thể mở được một phần, mơ màng vòng tay qua cổ hắn. - Muốn hôn hôn anh. 

Draco cảm thấy bên dưới nóng đến phát điên. Hắn cúi đầu, ngậm lấy đôi môi đỏ của cậu. Không như nụ hôn bên hồ nước Đen hôm ấy, Draco tiến xa hơn việc chỉ thưởng thức một chiếc hôn phớt, hắn dễ dàng tách hàng phòng bị, luồn vào bên trong khoang miệng ấm áp của Harry. 

Hắn cảm thấy may mắn vì Harry chỉ uống vừa phải, đủ để khiến cậu hơi choáng váng một chút, chứ không phải loại say bí tỉnh nôn thốc nôn tháo như người khác. Hắn đỡ lấy gáy cậu, quấn lấy đầu lưỡi ban đầu còn rụt rè của Harry, nhấn cậu cùng chìm sâu trong dục vọng. 

Hai người tách ra khi Harry rên nhẹ một tiếng vì thiếu dưỡng khí, hắn từ khi nào đã chen vào giữa hai chân cậu, ngắm người đang nằm dưới thân, trong mắt đầy mê say. 

Nếu bảo Draco có thể khiến người khác nhung nhớ hắn, thì đối với Harry, hắn cảm thấy như Merlin đang trêu ngươi hắn vậy. Từ khi nào hắn lại có niềm ám ảnh to lớn với cậu chứ?

Và "niềm ám ảnh" đang khiến cho bên dưới hắn căng cứng. 

-Harry. - Hắn phả hơi vào bên tai cậu, gặm nhắm vành tai non mềm. Draco bây giờ mới để ý, hôm nay trên người Harry có một mùi thơm dịu nhẹ, thứ mùi hương không tên, mát rượi như hoa cỏ. Khác với nước hoa, Draco đoán mùi của Harry đến từ loại sữa tắm hoặc dầu gội cậu hay dùng. 

"Thật thơm." 

Giống như phát nghiện, hắn hôn lên vành tai, rải dần những dấu tích hồng hồng xuống cổ, xương quai xanh và dần sâu hơn bên dưới. Quần áo của hai người trở nên xộc xệch, Harry đang mơ hồ cũng cảm thấy cả người nóng bức. Chẳng rõ là vì rượu hay vì người trên thân cậu, cậu chỉ muốn vứt hết đám vài vóc đang ngăn cản tiếp xúc của họ đi, cận kề thêm chút nữa. 

Mãi tới khi Draco mơn trớn nơi trước ngực, khiến Harry bật ra âm thanh ám muội. Giống như tìm thấy trò chơi yêu thích, hắn ra sức dày vò hai viên hồng đậu, trêu đùa đến khi chúng dựng thẳng đứng, run rẩy trong không khí. 

Harry nhìn hắn, cặp mắt âm ấp nước vẻ ủy khuất. Draco không nhịn được cười, hôn lên môi cậu, tiếp tục dây dưa, trong khi tay thì lần mò xuống, thoăn thoắt vứt bỏ vật cản. 

Cậu nằm bên dưới Draco, cảm giác bản thân bị áp đảo hoàn toàn. Hắn bá đạo giành vị trí chủ động, lăn cậu từ giai đoạn này sang giai đoạn khác, Harry lại chỉ biết thụ động hùa theo. Cậu không phải không tin tưởng hắn, chỉ là... cậu chưa từng làm chuyện này trước đây, trong lòng tuy thấp thỏm, nhưng hơi men tiếp thêm can đảm, Harry giữ lấy mặt Draco, nhắm mắt nhắm mũi hôn hắn. 

Không có chút kĩ xảo nào cả. 

Draco không nỡ, nhưng mà việc Harry đang đóng giả mèo con liếm liếm môi hắn làm hắn ngứa ngáy không chịu được. 

-Harry, sau này anh phải dạy em cách hôn mới được. 

-Hửm? 

-Bây giờ chúng ta vào chuyện chính đi. 

Bàn tay Draco từ đặt bên vai Harry trượt xuống dưới. Từng ngón tay mang theo xúc cảm lành lạnh làm cậu rùng mình. Bộ lễ phục mặc vào phiền phức là thế, Draco lại có thể cởi sạch trong vòng một nốt nhạc. 

Draco im lặng nhìn cậu từ trên cao, giống như đang chiêm ngưỡng một kiệt tác nghệ thuật. 

Harry màu da hơi tối so với Draco, không hiểu sao hắn lại có cảm giác cậu có vẻ dẻo dai. Nói thế cũng đúng, Harry tay chân dài, cơ thể có tỉ lệ vừa phải, không có nổi miếng thịt thừa nào. Riêng Draco thì cảm thấy cậu vẫn hơi gầy một chút. 

Ban nãy khi khiêu vũ hắn đã thấy Harry có vòng eo khá nhỏ, bây giờ nghiêm túc quan sát, xem ra hắn phán đoán không sai chút nào. Eo nhỏ chân thon, Draco đưa mắt xuống thấp hơn, cậu bé của Harry sớm đã phấn chấn đến bán cương từ lúc nào. 

-Anh, đừng nhìn nữa. - Harry bị Draco nhìn chằm chằm đến cậu cảm thấy cả người biến thành con tôm luộc mất rồi. Hắn nghe thấy thế bèn cười, tiếng cười trầm thấp đầy quyến rũ. Cúi xuống ngậm lấy đôi môi Harry mà âu yếm. 

-Ừ, không nhìn nữa. 

Tay Draco như con rắn điêu luyện, chúng lướt nhẹ lên phần đùi non, trêu chọc địa phương mẫn cảm. Đến khi tiếng hít thở bình thường của Harry trở nên gấp gáp hơn, hắn đột nhiên ngừng tay lại. 

-A? - Cảm giác hụt hẫng khiến cậu khó chịu, thân dưới cọ nhẹ xuống giường.

-Từ từ nào, anh còn chưa vào, sao em có thể bắn nhanh như vậy được? - Draco cười tà mị, hắn lấy từ trong túi chiếc áo khoác vứt bừa trên tủ đầu giường một hũ nhỏ nhỏ, bên trong hiển nhiên là chất bôi trơn. 

Harry nghe mấy lời Draco nói một cách bình thản kia ngại đến muốn đập đầu vào gối. Hai chân theo quán tính khép lại thì bị hắn giữ chặt, chen vào giữa. Một tay cố định phần eo mềm mại, tay còn lại Draco luồn xuống dưới, tách hai cánh mông đầy đặn, tìm đến tiểu huyệt mẫn cảm. 

Harry đột ngột hít sâu một hơi khi cảm nhận được tay hắn đang tìm đường chen vào, đem theo cả chất bôi trơn khiến đường đi càng thuận lợi. Một ngón từ từ khuếch trướng, hai ngón rồi ba ngón, trên trán cậu xuất hiện lấm tấm mấy giọt mồ hôi vì căng thẳng, bên dưới bao bọc lấy các ngón tay hắn, kín tới không có kẽ hở. 

-Harry, em thả lỏng một chút, cắn chặt như vậy anh làm sao vào được? - Mặt cậu đã đỏ đến không thể đỏ hơn được rồi, vừa ủy khuất vừa tức giận lườm kẻ đang khi dễ mình kia. Từ vị trí này nhìn lên, Draco trông ôn nhu kì lạ. Hắn chắn mất bóng đèn, khiến Harry chỉ nhìn thấy vầng sáng bao bọc. Gương mặt hoàn hảo tranh tối tranh sáng dụ hoặc, thêm nụ cười trêu chọc quen thuộc của hắn, toàn bộ thành công khiến con tim Harry khẽ rung lên. 

Chỉ chờ có lúc này, Draco nhân cơ hội Harry đang bị mỹ sắc làm cho lỡ đễnh, rút 3 ngón tay ra. Hắn đỡ lấy eo cậu, cự vật to lớn sớm đã trướng đến khó chịu, theo đà mở rộng trước của các ngón tay mà đi vào. 

Harry dù có cảm thấy Draco đẹp hơn nữa cũng phải trở lại thực tế. Cảm giác căng cứng bên dưới khiến cậu cong cả người lại, 
 tiểu huyệt nhỏ bé được nhồi đầy. 

-Đừng căng thẳng. - Draco hạ thấp người xuống, phả lên gáy cậu luồng hơi nóng. Hắn có thể cảm nhận được mạch đập điên cuồng bên dưới lớp da mỏng manh, như bị mê hoặc, Draco cắn lên vai cậu, để lại dấu tích khó phai. 

Harry khi này đã quen với độ lớn của Draco, lại bị hành động bộc phát của hắn làm cho sợ hãi. Hắn mỉm cười, hôn lên cánh môi vì căng thẳng mà cắn chặt của cậu, từng chút liếm mút khiến nó nhả ra, buộc nó phải tuân theo tiết tấu của mình. 

Tiểu huyệt bên dưới đón nhận Draco hoàn toàn, mặc dù có chút trắc trở nhưng hẳn sẽ không còn vấn đề gì nữa. Cảm giác muốn thỏa sức rong ruổi bên trong cậu khiến hắn muốn phát điên, nhưng lý trí và con tim đều dành trọn cho Harry, Draco không thể đưa ra quyết định khiến cậu đau đớn được. 

"Chậm một chút Draco, mày đã chờ suốt 4 năm rồi, không thể chờ một một chút nữa sao?" 

Draco bắt đầu đưa đẩy hông nhè nhẹ, bên trong Harry ấm và chặt đến tiêu hồn. 

"Chết tiệt, mình muốn chết trên người em ấy quá." 

-Dray - Tiếng nỉ non từ giọng mũi của Harry thu hút sự chú ý từ Draco. Cậu đặt tay lên trên má hắn, nở nụ cười yêu chiều. - Em biết anh đang nhẫn nhịn, em không sao đâu. 

Draco cảm thấy rào cản duy nhất bị phá bỏ. Hắn nắm lấy bàn tay Harry đang đặt trên má mình, siết chặt. 

-Là do em chọn đấy nhé. 

Lực hông dồn nhiều hơn, âm thanh thoát ra từ Harry ngoại trừ tiếng rên rỉ thì cũng chỉ có gọi tên Draco trong nức nở. Nhưng hắn biết, Harry không hề thấy khó chịu, bằng chứng rõ ràng nhất là cậu bé của cậu sớm đã dựng thẳng đứng, trên đỉnh đầu còn có vài giọt nước trào ra. 

Hắn giống như đang tìm kiếm cái gì đó, khuấy đảo toàn bộ địa phương bên trong. Harry còn đang định bụng hỏi, chưa kịp lên tiếng thì cự vật bên trong lướt qua điểm mẫn cảm, khiến lời nói vụt đến bên môi trở thành tiếng thở dốc mê hồn. 

"Thấy rồi

Harry tìm được trong mắt Draco tia vui sướng, sau đó, cậu chỉ còn nhớ hắn liên tục trừu sáp vào vị trí mẫn cảm ấy, nhấn chìm cậu trong xúc cảm sung sướng không tả nổi. Cảm giác đau trướng ban đầu đã bị đuổi đi từ lúc nào, nơi giao hợp của hai người lóc bóc nổi lên mấy đợt bong bóng trắng, âm thanh dâm mỹ khiến Harry phải đỏ mặt tía tai. Draco miệt mài không biết mệt, trong khi eo cậu đã mỏi nhừ, chỉ còn có thể để mặc hắn tùy sức loạn động. 

-Harry. - Rải một đường những chiếc hôn đỏ rực trên làn da trắng, Draco vùi mặt vào cổ cậu, hít lấy hít để mùi hương khiến hắn mê say. Harry hé mở nửa mắt, không còn tỉnh táo nổi, cả người lâng lâng không thực, chỉ có cảm giác cao trào qua vài lần do Draco đem đến là đọng mãi trong tâm trí. 

-Em là tuyệt vời nhất.

Không biết sau đó đã trải qua bao lâu, khi Draco thỏa mãn vùi thật sâu vào bên trong Harry, mới nhận ra người bên dưới từ lúc nào đã mệt đến thiếp đi mất rồi. Hắn không tránh khỏi lúng túng. Rõ ràng ban đầu định sẽ cho Harry một kỉ niệm lần đầu tiên thật tốt, cuối cùng bản thân lại không nhịn được mà "làm" người ta đến bất tỉnh. 

"Hay lắm Draco.

Draco rời khỏi người cậu, thu dọn lại quần áo bị vứt lung tung khắp nơi. Hắn dùng một bùa dọn dẹp đem căn phòng trở lại vẻ ngăn nắp ban đầu, sau đó cẩn thận từng chút một lau sạch vết tích trên người Harry từ ngoài vào trong. 

Hắn biết để "chúng" ở trong cơ thể sẽ rất khó chịu. Đừng hiểu lầm, Draco chẳng qua là có tìm hiểu, hắn chắc chắn không để người hắn yêu không thoải mái. Thật lòng mà nói, đây cũng là lần đầu tiên hắn làm với nam, với người hắn yêu. 

Cho nên cái gì cũng phải chuẩn bị kĩ lưỡng. 

Draco thầm thấy may mắn vì cụ Dumbledore cho phép các thí sinh được nghỉ ngơi 2 ngày sau Yule Ball để chuẩn bị cho vòng chung kết. Bấy nhiêu là đủ để Harry lấy lại sức sau đêm qua, nhưng điều đó cũng có nghĩa là sắp tới hắn phải tạm ăn chay một thời gian. Ít nhất là đến khi cuộc thi Tam Pháp Thuật kết thúc. 

Tạm gác đống lộn xộn trong đầu sang một bên, Draco vén chăn, ôm lấy Potter của hắn, cùng ngủ một giấc thật say trước đã. 

Tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. 

[ Căn phòng bí mật tại Slytherin ]

Harry nhíu mày một chút, hé mở đôi mắt bị ánh nắng bên ngoài cửa sổ làm cho thức giấc. Một giấc ngủ sâu không mộng mị, cậu lần tay mò tìm cặp mắt kính trong kí ức như thói quen, rồi tìm thấy nó đang nằm trên chiếc tủ kê đầu giường. 

Nhưng việc phải ngồi dậy, xoay người lấy kính là một điều khó khăn đối với Harry lúc này. 

-A. - Cậu không khỏi hít một hơi, lập tức ngưng động tác, ôm lấy phần eo mình. 

-Harry? - Bên cạnh có tiếng người cử động, cậu chớp mắt nhìn sang. 

Draco đang nằm đó, với chiếc chăn che đi hơn nửa thân người. Mái tóc bạch kim mới sáng sớm vẫn còn rối bời, hắn đang đưa tay dụi mắt nhìn cậu. 

-Em dậy sớm vậy? Không ngủ thêm chút nữa đi? Hôm nay không có ca sáng mà. 

Harry cảm thấy lông tóc trên người mình đều dựng thẳng lên. Vẫn là nên đạp hắn xuống đất trước đã rồi tính tiếp. 

-Harry à. - Draco mặc lại chiếc quần dài quen thuộc, hắn khoác tạm áo sơ mi trắng, vẻ mặt đã hoàn toàn tỉnh ngủ rồi, và đang ngồi bệt dưới sàn một cách mất hình tượng. - Em cũng không nên dùng anh xong bỏ như vậy chứ? 

Cậu xấu hổ đến đỏ mặt, hắn lại có thể thản nhiên đùa vậy à. 

-Cũng đâu phải là anh ép bức em... - Hắn lầm bầm. Harry bây giờ đã khoác lên mình chiếc áo len màu đỏ thẫm. Đây là quần áo mà Draco đã chuẩn bị trước từ tối hôm qua, vì sáng thì chẳng ai muốn mặc lại đống lễ phục dày cộm đâu, chưa kể... nó cũng không còn thẳng thớm như ban đầu nữa. 

-Dù sao thì làm cũng đã làm rồi mà. Sớm không làm thì muộn cũng làm, hôm qua làm là vừa đẹp. - Draco lân la đến bên giường, ôm lấy cậu người yêu còn đang hờn dỗi. - Em tức giận cái gì chứ. 

-Anh... Anh đừng có mở miệng một chữ "làm", đóng miệng một chữ "làm" có được không? - Harry tức tối lườm hắn một cái. Thật ra cậu không giận, hôm qua cậu cũng không phải là không nhớ gì, hắn đích thực là được sự đồng ý ngầm từ cậu rồi mới tiếp tục. Nhưng mà... Cái eo đau nhức này là vì ai chứ? Cậu không dày vò hắn một phen thì khó mà nuốt cục tức này. Ai mà biết được hắn lại "thả phanh" như vậy đâu? 

-Em phải tiếp nhận sự thật chứ. - Draco cười cười, nghiêng người thổi gió bên tai Harry. - Nếu không phải vì hôm nay còn có tiết, sắp tới em phải thi chung kết cuộc thi Tam Pháp Thuật, thì anh sẽ không chỉ dừng lại như vậy đâu. 

Một chiếc gối phang tới, Draco oanh liệt rơi xuống giường.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net