Phiên ngoại 5. Trong rủi có may

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Lưu ý: Phiên ngoại lần này giống một đoản riêng biệt, không liên quan đến nội dung chính của DTD, chỉ đơn thuần là thỏa mãn mong muốn của tác giả. Vì thế nên sẽ có tình tiết không như cốt chính, mong các bạn đọc kĩ lưu ý trước khi bắt đầu phiên ngoại 5. Xin chân thành cảm ơn.)

=======================

-Potter! - Tiếng gọi vọng từ trên cao, làm Harry đang bực bội vì âm thanh xì xào cộng với cái thời tiết quái gở này cau mày. 

-Mày muốn gì nữa, Draco? - Cậu ngước mắt. Đúng như dự đoán, cậu quý tử nhà Malfoy đang ngồi vắt vẻo trên cành cây, không biết hắn đã trèo lên từ lúc nào và để làm gì. Có lẽ là muốn gây ấn tượng với cô nàng nào đó? Harry đoán thế. 

-Gọi mày thôi mà, làm gì căng thẳng vậy? - Draco cười. Cái điệu cười kiêu ngạo của nó khiến người ta chói mắt. Harry vẫn luôn thắc mắc rằng tại sao Merlin lại keo kiệt với sự tử tế của hắn thế nhỉ? 

-Thân thiết lắm à? - Harry định mặc kệ cái kẻ hay gây sự này. Dù sao từ trước đến giờ, phải nói là từ lúc vào trường Hogwarts năm nhất, Draco chưa ngừng một ngày nào mà không trêu chọc cậu đôi ba câu. Đến mức cậu cảm thấy phát phiền với thú vui này của hắn. 

-Thân thiết. Rất thân thiết còn gì. - Không có đám bầy tôi chạy theo a dua, vì vậy mà Harry có ảo giác rằng kẻ thù không đội trời chung trong lời nói không tới mức quá khó nghe. Hắn nhảy xuống, động tác thành thục, với đôi chân dài và thân hình cân đối, hắn đáp đất thật nhẹ nhàng. 

-Tóc mày dính này đồ đầu sẹo ngu ngốc. - Draco thản nhiên đưa tay lên, lấy một chiếc lá từ hồi nào đã rơi trên tóc cậu, quả nhiên là chỉ có góc độ hắn ngồi ban nãy mới nhìn thấy thôi. 

-Xem này. - Hắn nở nụ cười nửa miệng, thổi phù chiếc lá trong tay bay về phía cậu khiến cậu phải chớp mắt mấy cái. 

-Potter thúi hoắc. - Bỏ lại câu nói gây khó hiểu, tên nào đấy nhanh chóng quay lưng bỏ đi. - Đừng có mà vô dụng đến độ Yule Ball sắp tới chẳng có ai mời đấy nhé. 

Harry ngơ ngác một hồi mới nhận ra mình lại bị trêu rồi. Cậu đảo mắt một cái, chẳng buồn để ý mà đi. Nhờ hắn nhắc nhở mới nhớ chứ, sắp tới Yule Ball rồi và cậu thật sự chưa có đối tượng để mời đi vũ hội cùng đây! 

Còn gì tồi tệ hơn việc đến vũ hội mà không có bạn nhảy chứ??!! 

[ Kí túc xá nhà Gryffindor ] 

-Rồi bồ đã tìm thấy ai chưa? Bạn nhảy ấy? - Ron ra vẻ như vừa hỏi vu vơ, trong tay đang đảo qua đảo lại trò chơi cậu vừa mua được ở làng Hogsmeade. 

-Chưa. - Harry thiếu điều đập mặt vào trong quyển sách “Quidditch qua từng thời đại” trong tay. Thật phiền phức quá đi, có thể do bọn họ nước đến chân mới nhảy hay sao mà hỏi ai cũng có chủ hết rồi vậy? Ngay cả crush của Harry, Cho Chang, cũng bị anh Cedric mời trước mất rồi. 

-Bồ nghĩ sao về Hermione? - Ron ngẩng đầu nhìn Harry. - Mình nghĩ bồ ấy chưa có ai mời đâu. 

-Chưa chắc mà Ron. - Harry đảo mắt. Nếu cậu nhớ không nhầm thì trước đây… Viktor Krum có vẻ để ý cô lắm, lỡ đâu …? Nhưng khả năng chắc thấp lắm nhỉ? Vì Hermione không thích anh ta ra mặt mà.  

-Ừm, hay đi hỏi bồ ấy thử đi? - Ron đứng bật dậy, kéo tay Harry. - Có khi mình mời bồ ấy còn vui vẻ nữa đó chứ, có ai muốn mời một con mọt sách đi chứ? Mình cá chắc giờ bồ ấy đang ở thư viện, đi thôi. 

-Rồi rồi… - Trước sự tự tin của Ron, Harry không hiểu sao lại bị nhuốm cái tư tưởng có thể, chỉ là có thể thôi, rằng Hermione chưa có ai mời đi thật. 

[ Trường Hogwarts, thư viện ] 

-Câu trả lời ra có rồi, đã có người mời mình rồi ! - Hermione gần như tức giận gầm lên với hai người bạn trước mặt. 

-Ai lại mời bồ chứ?? - Ron ra vẻ ngạc nhiên lắm. Cậu ta hẳn chưa từng nghĩ tới khả năng này. 

-Viktor Krum, nếu bồ muốn biết. - Cô nàng đóng quyển sách dày cộm trong tay, đánh một tiếng lớn. 

Vừa dứt lời đã đứng dậy đi thẳng. Bỏ lại Harry, một người đúng chuẩn “nằm yên vẫn trúng đạn”, đưa tay vỗ vỗ vai Ron còn đang ngây ngốc an ủi. 

-Được rồi, thôi bỏ đi, chúng ta tìm người khác được mà. Chắc sẽ còn có cô chưa được mời thôi. 

-Ừ ừ… Mình cá chắc sẽ có cả khối cô muốn mình mời đi. 

-Ừm. - Harry không ngây thơ đến thế, cậu suy nghĩ một chút. Đúng lúc ấy, hai chị em sinh đôi nhà Patil đi ngang qua, cho bọn họ một nụ cười rạng rỡ. Harry chớp mắt hai cái, lập tức nghĩ ra cách. 

[ Phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin ] 

-Và mày vẫn đang chờ cậu ấy? - Blaise có phần không nói nổi với cậu chàng điển trai mà tính tình nổi tiếng tinh quái trước mặt. Draco trầm tư, Yule Ball sắp tới rồi, nếu hắn không hành động nhanh thì rất có khả năng hôm ấy hắn sẽ phải dự một mình. 

-Tao không muốn mời ai trừ cậu ta. - Hắn đáp một cách chắc chắn. 

-Nhưng tao nghe bảo cậu ta mời người khác đi rồi. - Blaise không hiểu, nếu Draco muốn thì hắn ta hoàn toàn có thể đi tìm Harry cơ mà? Rõ ràng thích người ta đến không nhịn được, vậy mà lại cứ chọc phá làm người ta có ác cảm với mình làm gì? Phong cách gia tộc thuần huyết lâu đời à? Mà cẩn thận nghĩ lại thì có thể là vì Draco không dám, hắn thường đùa giỡn cậu ta như thế, làm sao cậu ta đồng ý cùng Draco đi dự vũ hội như Yule Ball được? Có mà làm xấu mặt nhau ấy chứ. 

-Ai? - Draco ngẩng phắt đầu dậy. Ai mà có mị lực hơn hắn? 

-Parvati Patil. - Blaise luôn tự tin rằng không có chuyện gì mà hắn không biết. Đừng hiểu nhầm, chỉ là hắn có mạng lưới giao thiệp khá rộng mà thôi.

-Parvati Patil? - Draco cau mày nhớ lại. Hắn khá ấn tượng với cô gái này, có một người em song sinh, được công nhận là cô gái xinh nhất cùng năm Harry, không cần lấy làm lạ khi “Người được chọn” sánh vai cùng mỹ nhân. 

-Ừ, thông tin chính xác đấy. Mày đừng đợi chờ nữa, tìm người khác đi đi. - Blaise có lòng tốt vỗ vỗ vai Draco hai cái, lại bị hắn lạnh lùng tránh ra, vậy mà Blaise không lấy đó làm khó xử. Ngược lại, hắn vô cùng thuận tiện ra vẻ như bị trượt, chống tay về lưng sofa, giam người trước mặt trong vòng tay mình. 

-Này, mày không có bạn nhảy, tao cũng không có bạn nhảy. Sao mày không đi với tao? - Nói về ưu thế thể hình, Blaise cao hơn Draco một chút, cũng to con hơn Draco, người luôn theo chủ nghĩa thiếu gia không động chân động tay. Nước da ngăm đen và mái tóc cùng màu của Blaise trở nên đối lập rõ rệt với làn da trắng nhợt và mái tóc bạch kim, cho nên với tư thế hiện tại, trông Blaise đặc biệt áp đảo. 

-Tao không hứng. - Draco lại chẳng lấy đó làm để tâm, đưa tay đẩy Blaise còn đang cười mị hoặc trước mắt, đẩy cho hắn phải tránh đường mới thôi. - Em ấy không mời, vậy tao cũng chẳng muốn đi với ai. 

-Nói vậy, không lẽ mày tính ở trong ký túc xá suốt buổi? - Blaise ngồi xuống vị trí ban đầu, thành thật không đùa nữa. 

-Vẫn đi, chỉ là không có bạn nhảy thôi. - Draco đứng dậy chỉnh lại quần áo, không để ý đến vẻ mất mát trong mắt Blaise, nhấc bước trở về phòng. 

Không có bạn nhảy thì không có, chẳng gì cả. 

[ Trường Hogwarts, Đại Sảnh Đường, Yule Ball ] 

Âm nhạc du dương chan hòa trong không khí, mở đầu chính là điệu nhảy của bốn nhà tham gia cuộc thi Tam Pháp Thuật. Draco đứng lẫn trong đoàn người, tất nhiên là ở vị trí đứng đầu. Bên cạnh hắn là Blaise cùng với Pansy, lúc này đây Pansy với cương vị là bạn nhảy của Blaise, trong bộ váy bó sát xẻ cao lên tới đùi đen tuyền lấp lánh, trong cô không giống vẻ u ám thường ngày. Blaise và Draco đều bận lễ phục không có gì đặc sắc, gương mặt Draco từ trước đến nay đều không nhìn ra vui buồn, chỉ có chút háo hức trong ánh mắt đang tìm kiếm ai đó là khó lòng giấu nổi thôi.

Tiếng kèn vang lên, cánh cửa lớn mở ra, đoàn người dẫn đầu dần xuất hiện. Bốn nhà vô địch sẽ đi ở vị trí chính giữa. 

Blaise nói không sai, Harry thật sự mời Parvati Patil, lúc này cô nàng đang mặc một bộ váy hồng truyền thống, tay mang trang sức vàng, tóc tết đuôi sam lẫn bên trong các sợi tơ vàng quý giá, trông cô đẹp như một nữ thần. Mà thêm một điều khiến người khác ngạc nhiên nữa, chính là bạn nhảy của Viktor Krum. Hermione nổi danh mọt sách với mái tóc nâu lúc nào cũng xù lên thật lớn nay chẳng hiểu sao lại được làm xẹp gọn, uốn gợn sóng ôm lấy gương mặt thanh tú. Bộ váy tím nhạt như tầng tầng lớp lớp mây trời tạo thành, bước đi cô nhẹ nhàng, nụ cười xinh đẹp một cách hoàn hảo. Hiếm có khi nào mà Pansy không tìm ra lỗi để soi mói một cô nàng nào lắm, đây là trường hợp đấy đó. 

Blaise hướng mắt nhìn quanh, và ô kìa, một cậu nhóc loi choi với mái tóc đỏ rực lửa, cái dáng vẻ ngơ ngác của cậu ta buồn cười quá thể. Hắn đột nhiên dâng lên cảm giác muốn chọc phá đứa nhỏ ấy một phen, nhưng không phải bây giờ, bạn nhảy còn ở bên cạnh mà đi trêu hoa ghẹo nguyệt thì không hay cho lắm. Tên tuổi của đứa trẻ với bộ lễ phục buồn cười kia chắc sẽ dễ tìm ra thôi, quá sức đặc biệt. 

Phải như vậy, mới đáng để chinh phục chứ nhỉ? 

Tạm không nói đến Blaise đang tính cưa cẩm người khác, Harry bên này không thoải mái gì cho cam. Vì lý do học tập mà Harry đã lỡ mất mấy buổi luyện khiêu vũ, dù là sau đó cô Mineral McGonagall đã dành thời gian giúp cậu lấy lại căn bản, hoặc ít nhất là nhảy được điệu mở đầu thì Harry vẫn không khỏi căng thẳng. Suốt buổi khiêu vũ hôm ấy, cậu không đếm được mình đã vô tình dẫm phải váy Parvati Patil mấy lần, khiến cô nàng từ vui vẻ hào hứng thành chán nản. Đó là chưa nói tới, bộ lễ phục trên người Harry trông cứ buồn cười theo một cách nào đó, càng làm cậu trở nên thiếu tự tin. 

Điệu nhảy kết thúc trong không khí ngượng ngùng. Parvati nhìn thấy Harry cứ liên tục hướng mắt nhìn Cho Chang liền hiểu, chắc chắn là do cậu chàng không mời được người mình thương nên cơ hội từ trên trời rơi xuống này mới tới phiên cô, suy nghĩ này khiến Parvati càng thêm ghét bỏ. Cô không nói hai lời, mặc kệ Harry ngồi tại bàn cùng với Ron còn chưa hoàn hồn, nhận lời khiêu vũ của một chàng trai khác, đắm chìm trong thế giới dạ hội đẹp đẽ mà bao cô gái luôn ao ước. 

Harry cởi áo vest khoác ngoài để sang một bên, ánh mắt mất tiêu cự nhìn dòng người đang quay cuồng trong vũ điệu. Sau khi bốn nhà vô địch nhảy bản đầu tiên, tất nhiên sẽ là màn tự do cho những cặp đôi khác. Không quá mất thời gian để cậu bắt được một dáng người khá cao cùng mái tóc bạch kim được chải chuốt thật đặc biệt. 

Draco theo như dự định sẽ không tính đi cùng ai, nhưng hắn có lẽ không đoán được rằng còn nhiều cô nàng khác chưa có bạn nhảy. Thế là trong quãng thời gian tự do đó, hắn nhận được không ít lời mời từ đủ cô. Dù là vì mục đích gì đi nữa, gia thế, ngoại hình hay bất cứ điều gì khác vẫn không thể không thừa nhận, Draco rất được săn đón. 

Hắn nắm tay một cô nàng, bộ váy áo trên người cho thấy cô ấy hẳn là con nhà quyền quý, tiểu thư đài cát lắm. Draco nở nụ cười dịu dàng hướng cô ấy, nắm lấy bàn tay ngọc ngà của cô, tay còn lại đặt hờ lên eo, Harry thầm nghĩ cô gái đó thật là may mắn. 

Động tác uyển chuyển và chuyên nghiệp, không giống như cách Harry bước đi loạng choạng như ban nãy, cậu tự động làm mờ đi gương mặt cô nàng xinh đẹp kia, từ đầu tới cuối chỉ ngây ngẩn ngắm nhìn Draco trong bộ lễ phục vừa vặn quý phái. Có lẽ bớt đi vài câu châm chọc, trông Draco ra dáng một người đàn ông đường hoàng đỉnh đạc hơn rất nhiều. 

Harry cúi đầu, thuận theo thói quen nghịch mấy móng tay phát ra tiếng lách tách. Tâm trạng vốn đã tồi tệ càng trở nên xấu hơn. Bên cạnh chợt phát ra tiếng bước chân, cậu ngẩng đầu nhìn, không phải người mà cậu mong chờ, nhưng lại khiến cậu ngạc nhiên không ít. 

-Blaise?

-Ừm hứm? - Blaise mỉm cười, cái dáng vẻ cứ như thiếu đánh vậy. Hắn chẳng buồn hỏi xem Harry có đồng ý không, rất tự nhiên mà ngồi xuống vị trí bên cạnh. 

-Bạn nhảy của cậu đâu? - Hắn chặn lại câu hỏi Harry tính thốt ra. 

-À… Cô ấy đi nhảy rồi. 

-Nghĩa là cậu không có bạn nhảy? 

-Ừ. 

-Trùng hợp nhỉ, Draco cũng không có. - Pansy sớm đã tìm chỗ nghỉ chân, cô vẫn không quen với việc mang giày cao gót cho lắm, nên hắn mới thảnh thơi thế này.

-Ờ… Liên quan gì tôi? - Harry vừa định hỏi “Cậu ấy cũng không có sao” lại cảm thấy nó quá… Hai người chẳng là gì cả, nói một câu như thế nghe không ổn lắm, bèn đổi đi. 

-Liên quan chứ, cậu ấy muốn mời cậu nhảy. Thật ra là khá lâu rồi. - Blaise bắt chéo chân. Mặc dù Draco sẽ ghét bỏ hắn một thời gian khi hắn cố tình nói cho Harry biết, nhưng làm sao hắn im lặng nhìn cậu ta thích mà không dám nói như vậy được? 

-Muốn mời tôi nhảy? - Mặt Harry bây giờ trông chắc là buồn cười lắm. Kẻ thù số một của cậu ở Hogwarts muốn mời cậu nhảy cơ mà, sao không kinh ngạc cho được. Mà nghĩ đi nghĩ lại, cái câu không đầu không đuôi ngày hôm trước lẽ nào là một lời gợi ý? Có vẻ đáng tin.

-Ừ. Cậu không thấy sao? - Blaise hất mặt, ra hiệu cho Harry để ý. Sau khi kết thúc điệu nhảy, cô nàng xinh đẹp ấy bị Draco đuổi khéo đi. Hắn ta bỏ tay trong túi quần, lững thững đi đến quầy nước không có mục đích. Nhìn dáng vẻ… Xem ra Draco không có bạn nhảy thật. 

-Ừm. - Harry suy nghĩ một chút, vẫn ngập ngừng. 

-Tôi để ý thấy cậu nãy giờ cứ nhìn cậu ta suốt. - Blaise cười hì hì, bộ dạng bí hiểm. - Sao? Không nghĩ đến việc mời cậu ta một điệu à? Hai người cứ lén nhìn nhau như vậy mãi, không chán sao?

-Ừm… - Harry lo nghĩ một chút, cuối cùng hạ quyết tâm đứng dậy. Blaise nói đúng, với cả bọn họ có bao nhiêu thời gian đâu, còn trẻ thì đừng bỏ lỡ việc gì kẻo bản thân sau này lại nuối tiếc, chú Sirius đã dặn dò cậu rất cẩn thận. 

-Cảm ơn cậu, Blaise. - Cậu quay đầu lại, mỉm cười với Blaise một cái. Hắn tất nhiên đáp lễ, nâng ly Champagne trong tay lên chúc may mắn, Harry mới quay lưng rời đi. Lúc này, Padma cũng đã đi nhảy với người khác rồi, nói thẳng ra chính là, trên dãy ghế này, ban nãy có Harry và Ron ngồi ngơ ngẩn, giờ Harry bỏ đi rồi, chỉ còn mình Ron thôi. Blaise chỉnh lại cổ áo, nhích sang ghế bên cạnh, đến gần đối tượng khiến hắn để ý cả buổi kia. 

Nhưng không ngờ đến, hắn còn chưa xích đến nơi thì đã bị một chiếc váy tím nhạt từ đâu đi đến chặn đường. 

-Hermione? - Ron ngước mắt. Vừa thấy cô nàng tâm điểm của sự chú ý đi đến, cảm giác khó chịu từ đâu dâng lên. - Bồ đến đây làm gì. 

-Bồ sao vậy? Làm như nguyên khu vực này là chỗ của bồ sao? - Hermione vẫn cười vui vẻ, cô không để ý lắm sự châm chọc trong câu nói Ron vừa thốt ra. 

-Chẳng phải bồ đang vui vẻ với kẻ thù à? Bồ đi đi, bồ bộ không cảm thấy làm vậy là rất quá đáng với Harry sao? - Ron hừ lạnh. 

-Này? Cái gì mà vui vẻ với kẻ thù? Ronald, bồ đang nói cái quái gì thế? - Hermione lúc này đã không thể nhịn được nữa, cô đứng phắc dậy. - Bồ cảm thấy câu như vậy mà nói ra được sao? Mình làm gì có lỗi với bồ hay với Harry ư? Kẻ thù? Đây chỉ là một cuộc thi, Ron! Ngay cả Harry còn chưa trách mình, thì bồ có quyền nói với mình như thế sao? 

Càng nói, khóe mắt Hermione càng phiếm hồng. 

-Lần sau nếu muốn mời mình đi, đừng có chần chừ nữa! Để người khác mời rồi lại quay sang trách móc mình! - Dứt lời, Hermione tức tối bỏ đi, dựa vào động tác tay của cô, không khó để nhận ra cô đang vừa đi vừa khóc. 

Ron ngồi lại tại chỗ, chẳng vui vẻ gì. Lúc đầu là cãi nhau với Harry, bây giờ lại đến Hermione, tâm trạng cậu nháy mắt đã tệ đến cùng cực. Người ngồi ngoài cuộc từ đầu buổi là Blaise đây vô tình nghe được câu chuyện từ đầu đến cuối càng khó xử hơn. Hắn đứng dậy, đặt ly Champagne đã rỗng tự lúc nào lên bàn, đồng thời rời đi. 

Hắn vừa nghe qua là đã đoán được, Ron đối với cô bạn thân này không đơn thuần chỉ là bạn bè. Có lẽ bản thân cậu ta đã mong cô ấy có thể đi dạ hội với mình nhưng không thành, cho nên từng câu từng chữ ban nãy mới có vẻ đầy mùi chua như vậy. Ừ thì thôi, Blaise mặc dù trông như trai hư đấy, hắn ấy vậy mà vẫn có nguyên tắc cho riêng mình. Điều đầu tiên chính là không động đến người đã có ai đó trong lòng. Hắn rời khỏi Đại Sảnh Đường ồn ào, một mình đi dạo loanh quanh trường, để cơn gió đêm thổi qua mang theo sự tỉnh táo. 

Rõ ràng ngay cả nói chuyện cũng chưa, thế sao hắn lại cảm thấy mất mát thế nhỉ? 

Trở lại với Harry, cậu đi một bước lại dừng một lần, tiêu tốn kha khá thời gian mới đến được chỗ Draco đang đứng, may là hắn không nói chuyện với ai, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn các đồ trang trí treo đầy trên trần nhà. 

-Ờm… Draco? - Harry cố gắng tỏ ra bình thản nhất có thể, nhưng sau khi thốt ra câu đầu tiên, cậu đã bắt đầu bối rối. Bây giờ cậu nên nói gì đây??

-Hửm? - Hắn quay đầu nhìn cậu, gương mặt vốn trắng đến nhợt nhạt nhờ có chút men rượu mà thêm vài phần sinh khí. Draco đêm nay có vẻ bị mấy lời Blaise nói làm cho thuyết phục, không còn muốn trêu chọc người trước mặt này nữa, cơ mà… 

-Harry, lễ phục là mày tự mặc? 

-...Ừ? - Câu hỏi gì thế này? 

-...Đi theo tao. - Hắn không đợi cậu đồng ý, liền lôi Harry đi thẳng ra ngoài,tới một hành lang vắng vẻ mới chịu dừng bước. 

-Làm sao vậy? - Harry một đường hoang mang, nhưng Draco dù cho có thường xuyên trêu cậu thật, nhưng sẽ không to gan lớn mật đến độ làm cậu bị thương đâu, nên không có phản kháng làm gì. 

-Mày mặc sai. - Draco trả lời vô cùng bình thản. 

-Hả? - Thảo nào lại cảm thấy lễ phục hơi rộng. 

-Đứng yên, tao chỉnh cho. - Hắn thành thạo cởi áo ngoài của Harry, đặt sang một bên, sau đó đi chỉnh lại đống cúc áo bị cài đến lộn xộn. Cái này Draco không trách cậu được, đây là lần đầu tiên Harry khoác lên người bộ quần áo rườm rà đến độ này, hiển nhiên là không biết mặc sao cho đúng. Đứa bạn cùng phòng, Ron, lại càng quê hơn. Cậu ta khó chịu vì quần áo của mình, không có thời gian quan tâm Harry, nên cậu đành chịu. 

Draco vậy mà không trêu, hắn lặng lẽ giúp cậu chỉnh lại quần áo. Quả nhiên, được mặc đúng cách khiến bộ lễ phục mới phát huy được toàn bộ vẻ đẹp vốn có của nó, tôn lên dáng người hơi mảnh từ Harry. 

-Ờm… Cảm ơn… - Lần này cậu là thật sự biết ơn hắn, Harry không tin Draco vậy mà có thể kiên nhẫn giúp cậu mặc lại lễ phục, nói thật chứ đám cúc áo đó khiến người ta đau đầu quá thể. 

-Không có gì, mà mày không biết nhảy? - Câu này hơi dư thừa. Harry tất nhiên là không biết khiêu vũ rồi! Nhà Dursley sẽ cho cậu học nhảy ư? Mơ cũng không có đâu. 

-Nếu mày… nếu cậu không chê, khiêu vũ cùng tôi một điệu chứ? - Draco có vẻ hơi ngại, hắn muốn giấu mặt đi nhưng ánh trăng sáng rõ bên ngoài lại bán đứng hắn. Harry ngây ngốc, người đứng trước mặt này anh tuấn có thừa, ưu tú có dư, quý phái chẳng thiếu. Được một người như vậy mời nhảy, sao có thể từ chối đây? 

-Ở… đây sao? - Harry nhìn ngó xung quanh. Hành lang rộng, vắng người, ánh sáng bạc dát lên người bọn họ khiến khung cảnh thêm mấy phần huyền ảo. 

-Ừm. - Draco gật đầu. - Thiếu âm nhạc… 

-Không sao. - Harry khẽ cười. Cậu hát khẽ. Là bài nhạc khiêu vũ ban nãy. 

Những ngày tháng bị cô McGonagall đem đi luyện tập bất đắc dĩ khiến cậu dù không nhớ động tác lại như in giai điệu của bản nhạc ấy vào đầu, lúc này không ngờ có chỗ phát huy. 

-Càng tốt. - Draco cuối cùng cũng nở nụ cười, hắn nắm lấy tay Harry, đồng thời cùng cậu ngân nga. Dưới sự dẫn dắt đầy tài tình của người trước mặt, loại ác cảm sợ khiêu vũ của Harry nhanh chóng bị xua đi mất, cậu lần đầu tiên cảm nhận được sự uyển chuyển trong động tác, hòa mình vào một điệu Waltz chậm đầy lãng mạn. 

Draco lẫn Harry dần tìm thấy sự đồng điệu trong đôi mắt đối phương, khoảnh khắc ấy không cần dùng lời nói, cả hai đều cảm nhận được sự rung động từ tận đáy lòng. Hai thiếu niên không hề vội vã, chiếc bóng trải trên sàn gạch quấn vào nhau, đợi tình cảm đâm chồi nảy lộc vào đúng lúc. 

Tạm bỏ qua cặp đôi đã thành kia, Hermione sau khi rời đi, thay vì về kí túc xá, cô lại tìm đến Đài Thiên Văn cao vút. Cô biết giữa lúc Yule Ball diễn ra thật tuyệt vời, sẽ chẳng ai ở nơi vừa xa xôi lại lạnh lẽo như thế mà làm phiền mình đâu. 

Nhưng cô đã lầm rồi. Hermione, trong những lần đếm trên đầu ngón tay của mình, tính sai. 

[ Trường Hogwarts, Đài Thiên Văn ] 

Hermione nước mắt lưng tròng chạy thẳng, không ngờ đến ở nơi đáng lý phải chẳng có ai kia… lại có người. Người này, mặc bộ váy dạ hội đen tuyền bó sát lấy đường

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net