Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta by:Kimin

Nói về tờ "Kẻ lý sự", nó bây giờ đã không còn là báo lá cải như trước kia nữa. Vào thời điểm đen tối khi Voldemort còn thống trị, nó biểu hiện hoàn hảo, về sau được Hội Phượng Hoàng nâng đỡ mạnh mẽ, doanh số tăng vọt, so với các tòa soạn chỉ đứng sau tờ báo đứng nhất trong giới phù thủy.

Lúc này tại văn phòng của "kẻ lý sự"

Hermione mặt mày nghiêm túc ngồi phía đối diện chủ biên, trên mặt không che giấu được sự giận dữ. Đối diện cô là một cô gái phù thủy tuổi xấp xỉ. Cô nàng có mái tóc vàng hoe dài đến eo, trên mặt lớp hóa trang nhàn nhạt, vẫn như cũ đeo đôi hoa tai hình củ cải đáng yêu của mình. Đôi mắt xám bạc dịu dàng nhìn chắm chú vào Hermione, người lúc này đang bao phủ áp suất thấp.

"Hermione, chị rốt cuộc muốn đem những điều này nói cho tụi em hả? Em biết giữa chị và anh Harry có bí mật, chị chắc chắn muốn nói ra sao?"

"Chị không có cách khác Luna à. Harry hy sinh nhiều như thế, bọn họ không có tư cách phá hỏng thế cục mà Harry vất vả đảo ngược, chị càng không cho phép khi cậu ấy chỉ vừa mới mất mà có người đã muốn sỉ nhục cậu ấy rồi". Vành mắt Hermione vẫn đỏ ửng, mang theo một loại áp lực đau đớn vô cùng "Chị biết việc công bố ký ức của Harry thực sự...tàn nhẫn, nhưng chị không còn biện pháp nào nữa..." Cô quệt đi nước mắt mình "Luna, bắt đầu đi".

Ngày hôm sau.

Bán hết sạch — Phải công nhận những tin tức liên quan đến Chúa Cứu Thế đều được bán ra rất chạy, nhưng lần hưởng ứng này cực kì mãnh liệt. Những người hay tin đầu tin sau đó lan sang cả một đám đông lớn, lúc đầu là bùng nổ, sau lại im lặng, phản ứng vô cùng đồng đều.

Cậu, năm nay mười tám tuổi, chỉ mới tốt nghiệp Hogwarts.

Sẽ có nhiều người từ tuổi này mới bắt đầu chân chính suy nghĩ về cuộc đời của chính mình. Thế mà Chúa Cứu Thế của chúng ta lại lựa chọn kết thúc sinh mệnh của bản thân vào cái tuổi tươi đẹp như thế. Có thể đại đa số mọi người cho rằng lựa chọn này của Chúa Cứu Thế là do áy náy, đặc biệt gần đây rộn lên những âm mưu gây xôn xao dư luận của cậu ấy, có thể đang nói đến việc này. Chúng ta hôm nay sẽ phỏng vấn bạn thân của Harry Potter — Hermione Granger, phía dưới quý cô Granger là ký ức về cuộc đời Harry Potter, trong đó sẽ công bố rất nhiều chi tiết mà chúng ta chưa biết tới.

Mọi người đều biết, vào lúc Chúa Tể Hắc Ám đánh dấu kẻ thù của mình, về sau vận mệnh của Harry hoàn toàn bị trói buộc hoàn toàn với thế giới phép thuật. Cậu gánh trên vai cái danh Chúa Cứu Thế — tuy rằng lúc ấy cậu chỉ là một đứa trẻ, chuyện gì cũng chưa biết, vừa mới mất đi cha mẹ mình, người cha đỡ đầu duy nhất cũng bị án sai mà bị nhốt tại Azkaban.

............( Xin lướt qua một số câu nói)

"Có lẽ mọi người cũng từng tưởng tượng qua cuộc sống của Harry, chắc cậu sẽ sống trong một tòa lâu đài tráng lệ, sống hạnh phúc như một chàng hoàng tử bé. Nhưng mà không phải, đó chính là một nhầm lẫn cực kì tệ hại. Harry từ nhỏ phải mặc quần áo cũ người ta bỏ đi, không có bạn bè, bị chính dì dượng của mình coi là quái vật".

"Harry đã từng nói qua, cậu chưa từng mong muốn có một cuộc đời "không tầm thường" như vậy, chỉ hy vọng có một gia đình hạnh phúc, có thể trải qua những ngày bình thường như bao người, nhưng cậu ấy không có được". Hermione Granger rưng rưng nước mắt nhớ lại "Vào thời điểm năm nhất, khắp nơi đều là người hâm mộ Harry. Rất nhiều người khi gặp cậu đều hỏi về sự tình đêm ấy, ít có ai để ý khi nhắc về cái đêm tối ấy, biểu hiện của Harry rất ảm đạm. Khi đó, Harry mỗi đêm đều đi hơn nửa tòa lâu đài, chỉ để tìm chiếc gương ảo ảnh, một lần nữa có thể thấy được hình ảnh cha mẹ mình. Lúc ấy, nghe cậu tràn ngập khát khao miêu tả lại cảnh tượng cậu và cha mẹ mình cùng nhau dùng bữa, cùng đi dã ngoài, trái tim tôi như tan vỡ. Chúng ta chỉ cần giơ tay đã có thể chạm tới hạnh phúc, còn hạnh phúc của Harry mãi mãi chỉ nằm trong tấm gương ảo ảnh kia thôi".

"Năm 3, cậu ấy cuối cùng cũng có một người cha đỡ đầu, Sirius đã cho Harry một gia đình thật sự. Tuy rằng cậu ở bên cạnh Sirius thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng chúng tôi cảm nhận được, những lúc cậu nhắc đến chú Sirius, cả người đều tràn ngập ánh sáng hạnh phúc. Nhưng rồi năm thứ 5, hạnh phúc của cậu ấy cũng biến mất. Khi chiến đấu ở Bộ Phép Thuật, Sirius vì cứu Harry mà hy sinh. Thời điểm đấy Harry giống như bị cả thế giới bỏ rơi, cậu vẫn luôn tự trách bản thân mình, đem mọi sai lầm ôm hết vào người, đau khổ đến không chịu được. Chúng tôi khuyên nhủ cậu ấy cũng không nghe vào, giống như mọi thứ đều không khiến cậu để tâm. Lúc ấy tôi cũng có tức giận, sau đó.... Sau đó tôi mới hiểu được, là một người chứng khiến người khác phải đau khổ, lại đi khuyên nhủ người khác, đó là một việc làm ngượng ngạo".

............( Xin lướt qua một số thứ)

"Cha mẹ cậu, chú Sirius, cụ Dumbledore, giáo sư Snape, giáo sư Remus, Fred, cậu đem cái chết của mọi người đổ lên người bản thân, mỗi lần chiến đầu đều như đang liều mạng vậy!"

"Cuối cùng, chiến tranh thắng lợi, cậu dùng hết sức bảo vệ thế giới phép thuật, cậu dùng mạng sống của mình cũng vì bảo vệ thế giới phép thuật, cuối cùng cậu lại nhận được báo đáp như vậy. Harry, cậu ấy...." Hermione lúc này đã khóc không thành tiếng.

............( Xin lướt qua một số thứ)

Cuối cùng Chúa Cứu Thế chết đi không phải vì áy náy, mà là trải qua một cuộc chiến khác. Chúa Cứu Thế của chúng lấy sinh mạng vì thế giới này, đem hy vọng sống lại của Chúa Tể Hắc Ám hoàn toàn đập nát. Còn chúng ta đang làm cái gì? Nghi ngờ? Chửi bới? Xấu hổ với vị anh hùng đã ngã xuống, làm lòng người trở nên lạnh lẽo.

Merlin trên cao, chúng ta không thể chối cãi được gì.

Đồng thời ký ức của Harry cũng bị công khai trước mọi người, Ký ức màu bạc trong chậu tưởng ký quay tròn thành từng mảng sương khói.

Bên trong cái gác xép nhỏ hẹp tối ép.

Một cậu bé tóc đen gầy nhom sờ soạng vớ của mình, trên đó bắt được một con nhện con, cậu chậm rãi mang vớ vào. Dì Petunia bên ngoài đập mạnh vào cái cửa "Thằng nhóc, mày lo nhìn đồng hồ đi, nếu mà muộn thì tối nay khỏi cần ăn nữa".

Phòng ngủ Hogwarts

Chúa Cứu Thể còn nhỏ ốm nhách lẳng lặng ngồi bó gối, nhìn cái gương cổ xưa trước mặt, đôi mắt xanh lá đờ đẫn không che được đau thương và khát vọng sâu sắc. Trong đêm tối, một mình liếm láp vết thương.

Phòng khách,

Một bà cô mập mạp không ngừng quơ tay múa chân, bà ta chỉ vào Harry nhỏ gầy "Đây quả thật là một thằng đáng ghét ích kỉ, so với người bình thường không khác gì một thằng phạm tội cả. Tương tự như mấy con chó thôi. Năm ngoái em sai Đại tá Fubster xích một con, chẳng khác gì một con chuột nhắc, yếu xìu, cái thứ thấp kém".

Bàn tay Harry nổi đầy gân xanh.

"Thằng Potter này" bà cô lớn tiếng nói, đưa tay lấy cái bình rượu Brandy "Anh vẫn chưa kể em nghe, nó đang làm cái quái gì đấy?"

"Nó— nó chẳng làm gì" dượng Vernon liếc mắt nhìn Harry "Thất nghiệp thôi".

"Em biết ngay mà!" Bà cô Marge nói, uống một hớp lớn rượu Brandy, dùng tay áo lau miệng "Một thằng không có giá trị, vô tích sự, làm biếng nhớt thây".

Nghĩa địa chôn cất Tom Riddle cha.

Một tia sáng bắn ra, Harry tận mắt nhìn thấy cả người Cedric cứng đờ, anh nằm trên mặt đất, đã chết.

Mà Đuôi Trùn đã lấy được máu của cậu, hồi sinh Voldemort.

Tại cuộc chiến ở Bộ Phép Thuật.

Con mụ điên quăng ra một thần chú, ánh sáng màu xanh bắn thẳng vào ngực Sirius, chú lui về phía sau, ngã xuống cánh cửa Tò Vò.

Tháp thiên văn.

Harry bị ếm bùa "Bất động toàn thân" trơ mắt nhìn cụ Dumbledore ngã xuống, bất lực không làm được gì.

Ở Thái ấp Malfoy, chứng kiến Bella giết vô số người.

Bọn họ xông vào phòng cần thiết, bị con rồng lửa đốt đến đen cả người.

...............

cũng nương theo công khai một số hiệp nghị Harry kí kết với các quý tộc Slytherin.

Những văn kiện được chứng giám bởi phép thuật kia hoàn toàn không để mưu cầu danh lợi cho cậu, tất cả chỉ để ổn định thế cục sau chiến tranh. Một loạt đề án được đưa ra, hơn nữa được đầu tư tài chính nhiều như Cô nhi viện phù thủy, quỷ hỗ trợ gia đình khó khăn.

Lucius cùng một ít quý tộc thậm chí còn ra mặt, tuyên bố nếu không tin bọn họ dùng "Lời thề bất khả bội" thì bọn họ chấp nhận sử dụng "Chân dược".

Còn có ý kiến Potter từng phân tích cũng lần nữa bị mọi người moi lên, hồi chuông cảnh báo lần thứ hai vang vọng trong tai của họ.

Người của Hội Phượng Hoàng im lặng. Harry là thủ lĩnh của bọn họ. Trong thời gian chiến tranh và hậu chiến tranh diễn ra những phiên toà sơ thẩm, Harry cho họ thấy được trí tuệ và dũng cảm của cậu không hề thua kém cụ Dumbledor. Harry là quân cờ của bọn họ, bọn họ không cho cậu sự tin tưởng tuyệt đối — bọn họ nhớ lại.

Những con người đó thường lặng yên, những khó khăn Harry đã trải qua vô số, thường xuyên phải mạo hiểm, bọn họ khó có thể tưởng tượng đến. Những gì cậu trả giá, bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm — bọn họ hối hận.

Tuy rằng có vài kẻ không cam lòng, nhưng những kẻ đó cũng thức thời không lên tiếng.

Thế giới phép thuật trở nên im ắng, những gợn sóng một lần nữa quay về thầm lặng.

Mọi người đều đang tự hỏi. Đây là dấu hiệu tốt, Hermione nghĩ, nước mắt chảy dài trên gương mặt thanh tú của cô, đây có thể là tương lai đáng mong chờ đó chứ — va chạm, dung hợp, tiến bộ. Cô rốt cuộc có thể cười thật thoải mái. Harry, cậu có thể yên tâm rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net