_Chapter 14_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Warning: Ooc, DraHar, trùng sinh. Cốt truyện tự bịa, có nhiều điểm RẤT KHÁC so với nguyên tác, không thích vui lòng click - back. Vui lòng đọc văn án trước khi đọc truyện.*

_______________________________________________________________________

Buổi chiều thứ Năm, bọn nó có một tiết học bay chung với nhà Gryffindor. Harry đã thầm cầu mong cái chổi của Neville không có vấn đề gì với cậu ta, nhưng mà có vẻ như chuyện gì xảy ra cũng phải xảy ra, cái chổi của cậu ta - hiện tại, đang chở cậu ta - lơ lửng và rung lắc trên không trung. Draco đứng cạnh nó thích thú nhìn Neville, huýt sáo. Harry thở ra một hơi, lén lút rút đũa phép:


"Wingardium Leviosa."


Cái chổi của Neville dần dần giữ được thăng bằng, từ từ hạ xuống đất. Cậu chàng vội vã trèo xuống khỏi chổi, chạy về phía bà Hooch, mặt tái mét vì sợ. Bà Hooch nghiêm nghị nhìn cậu ta:


"Trò dám bay lên trước khi ta tuýt còi! Nếu không phải nhờ may mắn thì có lẽ trò đã phải nằm trong bệnh xá rồi! Trò sẽ bị cấm túc và mười điểm của Gryffindor sẽ bị trừ."


Neville ỉu xìu đi về phía nhà Gryffinfor, Draco quay sang nó:


"Harry, mày vừa cứu nó?"

"Ừ?"


"Mày toàn tốt với người ngoài...", Draco hờn dỗi quay đi. Harry không biết nói gì. Chẳng lẽ tao không đủ tốt với mày?

Nhưng Harry có chút chán nản. Nếu xử lí mọi chuyện êm đẹp như vậy thì nó sẽ không được chơi Quidditch sớm như kiếp trước. Bà Hooch tuýt cái còi:


"Được rồi, làm lại. Ta sẽ thổi còi, và các trò sẽ bay lên. Ba... hai... một!"


Harry đạp chân xuống mặt đất, nhẹ nhàng bay lên, lượn vài vòng. Gió lùa qua tóc nó. Harry thoải mái bay lên cao hơn, đến độ cao khoảng mười năm, mười sáu thước. Nó chợt nghe thấy tiếng bà Hooch gọi. Ôi Merlin, nó xong đời rồi. Harry vội vàng lao xuống, dừng lại trước mặt bà Hooch, và nhận được ánh mắt ngạc nhiên của bà.


"Xin lỗi, thưa giáo sư... em..."

"Trò vừa bay lên tận trên đó hả, Harry??? Và còn lao xuống với tốc độ như vậy? Ôi Merlin ơi, ta chưa dạy được ai có tài năng như thế! Đi cùng ta, chúng ta cần gặp giáo sư Snape."


Harry ngớ người. Vậy là nó sẽ bị đuổi học hay được vào đội Quidditch như kiếp trước hả ta? Nhưng giáo sư Snape đâu có được như giáo sư McGonagall... chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Harry lết từng bước đi theo bà Hooch, xuống dưới căn hầm của giáo sư Snape.

Buối tối, tất cả học sinh tập trung ở Đại sảnh đường để dùng bữa. Draco uống một ngụm nước bí ngô, hỏi nó:


"Thế? Thầy Snape làm gì mày?"

"...Ổng đồng ý với bà Hooch cho tao vào đội Quidditch của Slytherin."


Harry dám cá là ngụm nước bí trong miệng Draco mém nữa là phun ra ngoài. Nó tạm thời bỏ qua vụ việc bất ngờ mà nó không thể ngờ tới - thầy Snape lần đầu tiên không làm khó nó, tập trung vào đĩa khoai nghiền trước mặt. Draco cũng không hỏi nhiều nữa, tiếp tục với món thịt heo kèm nước sốt táo ngọt của hắn. Harry nhanh chóng hoàn thành bữa ăn của nó, ngồi yên chờ Draco xong xuôi để cùng đi về ký túc. Nó dựa đầu vào vai Draco, nói ở mức chỉ vừa đủ để hai người nghe được:


"Tối qua gặp thầy Dumbledore với tao đi."


"Gặp lão già đó làm gì?", Draco cau mày. Trong ấn tượng mà hắn có từ cha hắn, thì Dumbledore là một "con cáo già với khả năng phép thuật đáng kinh ngạc".


"Lấy đồ.", nó đáp vỏn vẹn hai chữ, vẫn giữ đầu mình đặt trên vai hắn. Nó phải đi lấy được áo khoác tàng hình, như vậy thì việc ra ngoài vào ban đêm mới không có gì khó khăn.


Bữa tối kết thúc. Tất cả học sinh đều được nhắc nhở trở về phòng của mình và không ra ngoài sau giờ giới nghiêm. Nhưng không ai để ý có hai thằng nhóc lén lút đến chỗ con gargoyle bằng đá. Harry đọc mật khẩu "Kẹo giọt chanh", con gargoyle đá tránh sang một bên cho nó và Draco vào. Hắn khó hiểu:


"Mật khẩu kì cục. Kẹo táo xanh không ngon hơn à."


Harry và Draco đi lên văn phòng hiệu trưởng. Draco ngạc nhiên ngó xung quanh. Hắn trông khá tò mò với con phượng hoàng của cụ. Harry bước lên, nhỏ giọng gọi:


"Thầy Dumbledore?"


Cụ Dumbledore vẫn không rời mắt khỏi tờ giấy, đáp lại:


"Chờ ta một chút, Harry. Ta đang phải xử lý vài chuyện, con biết đấy, về hòn đá. Ngồi xuống ghế và thưởng thức một chút trà trong lúc chờ ta chứ?"


Nó mỉm cười, kéo Draco lại gần chiếc ghế gần đó, kiên nhẫn chờ đợi. Draco nhìn cốc trà vừa được chiếc ấm - tự rót ra - đặt trước mặt hắn, bèn thử một ngụm. Nhưng hắn ngay lập tức phải kìm chế để không phun nó ra một cách rất không Malfoy.


"Ngọt quá!", hắn chun mũi. Harry - với kinh nghiệm nhiều lần đến đây - chỉ cười.


Cụ Dumbledore cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đứng dậy đi về phía chúng:


"Con có gì cần nói sao, Harry?"


"Thầy vẫn đang giữ chiếc áo khoác đúng không ạ?", Harry vào thẳng vấn đề, "Con có thể lấy nó sớm hơn không?"


"Được chứ Harry.", cụ gật đầu rồi đi đến bàn hiệu trưởng, lôi ra một chiếc hộp hơi cũ, "Nhưng đừng làm gì dại dột, con mới chỉ mười một tuổi, con trai của ta à."


Harry vui vẻ nhận chiếc hộp, cảm ơn cụ rồi cùng Draco về ký túc.


"Cái gì ở trỏng thế?", Draco hỏi khi chúng nó vừa vào trong phòng.


"Áo khoác tàng hình."

"Mấy thứ áo được phù phép che mắt ấy hả?"


"Không, cái này xịn hơn. Một tấm áo tàng hình thực thụ.", nó choàng thử cái áo lên người, cảm thán một chút, "Xem này, xịn không?"


"Nó không bị hết hiệu lực à?", hắn đưa tay ra sờ chiếc áo, vẻ mặt thích thú, "Vải này tốt đấy chứ. Lão Dumbledore có thứ hay như này sao?"


"Không hết hiệu lực. Nó được truyền từ gia tộc Peverell sang gia tộc Potter. Nào, Draco, đi với tao."


"Đi đâu nữa?"

"Căn chòi của bác Hagrid."


Draco khó chịu ra mặt. Nhưng vì nó, hắn vẫn miễn cưỡng đi theo, suốt đường đi còn liên tục lải nhải "Lão lông lá xù xì đó chẳng có gì thú vị cả.", "Lão còn gọi tao là con công.", "Harry, sắp qua giờ giới nghiêm rồi.", "Ối, có tiếng bước chân, hình như là lão giám thị...!"... Nó không biết nói gì hơn. Đến trước căn chòi của bác Hagrid, nó cởi tấm áo choàng xuống, gõ mạnh lên cửa, gọi to:


"Bác Hagrid!!!"


Một vài tiếng lịch kịch phát ra từ trong căn chòi. Một lúc sau, bác Hagrid mở cửa.


"Harry, con đến đây làm gì? Ối, con công!"


Mặt Draco đen như đít nồi. Harry chỉ cười trừ, nắm tay hắn thay cho dỗ dành. Hắn nhìn nó với ánh mắt "Vì mày đấy" rồi mới đi vào trong. Bác Hagrid lôi ra một đĩa bánh quy:


"Ăn nhẹ buổi tối chứ, hai nhóc?"


Harry lén thì thầm với Draco, "Mấy cái bánh đó đem đi đập đá còn sợ đá vỡ đấy.", rồi nhìn Hagrid, "Bác Hagrid, dạo này có vụ gì mới không ạ?"


Bác ấy vui vẻ kể cho nó chuyện con nhện khổng lồ bác ấy nuôi, rồi vân vân mây mây những chuyện kỳ quặc khác về lũ sinh vật huyền bí. Đoạn bác nói về mấy con rồng bác từng gặp. Draco mở to mắt, liên tục hỏi về chúng. Hắn có vẻ rất hứng thú với lũ rồng. Harry trong lòng thầm cảm ơn Merlin. May là không có vụ bác ấy nhận quả trứng rồng nào cả.

Mười một giờ hơn, cả hai tạm biệt bác Hagrid rồi quay về. Draco hào hứng hẳn lên:


"Ê, lão già lông lá đó không tồi, lão biết rất nhiều về rồng!"


Một đoạn diễn thuyết về rồng nữa lại vang lên bên tai Harry cho đến khi chúng vào được phòng ký túc. Nó không biết nói gì. Cho nó xin đi, nó đâu phải là thành - phần - có - hứng - thú - CỰC - KỲ - ĐẶC - BIỆT - đối - với - rồng như hai người. Đánh răng rửa mặt và thay quần áo xong, nó giục Draco đi ngủ rồi trèo lên giường của mình. Draco cũng trèo lên giường nó, nhưng Harry không để ý lắm, chỉ lầm bầm vài câu:


"Giường mày có mày lên đây làm gì..."


"Không quen giường, không ngủ được.", hắn chui vào trong chăn, ôm chặt nó, dụi đầu vào hõm cổ nó. Harry không quan trọng hắn đang làm gì lắm vì cho rằng Draco vẫn đơn giản là một thằng nhóc mười một tuổi, và nó đã quen với việc Draco nhiều lần ôm nó khi ngủ rồi. Nhưng nó vẫn không thôi càu nhàu, trong khi mắt nhắm tịt:


"Giường trên này thì khác gì mà quen với không quen..."


Draco không đáp, Harry nghĩ hắn ngủ rồi liền thở đều, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Một hồi lâu sau, nó mơ hồ nghe thấy gì đó:


"Có mày để ôm thì mới quen."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net