_Chapter 20_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Warning: Ooc, DraHar, trùng sinh. Cốt truyện tự bịa, có nhiều điểm RẤT KHÁC so với nguyên tác, không thích vui lòng click - back. Vui lòng đọc văn án trước khi đọc truyện.*

_______________________________________________________________________

Lúc Harry mở mắt ra, nó đã thấy mình đang nằm trong bệnh thất. Đầu nó không còn đau và cơ thể cũng không khó chịu như trước nữa. Nó gãi mái tóc rối xù của nó, chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nó ngẩng đầu lên, nhận được ngay một ánh mắt tức giận từ Draco, người đang đứng bên cạnh cụ Dumbledore.


"A... thầy Dumbledore, Draco... Hòn đá kia..."


"Ồ không sao Harry, nó đã được cụ Flamel cất giữ và sử dụng rồi, tất nhiên là giữ ở một nơi Voldemort không biết.", cụ Dumbledore nhón lấy một viên kẹo trên cái tủ đầu giường đầy ắp quà bánh mọi người tặng nó. Harry nhìn viên kẹo, vội nói:


"Khoan đã thầy, cái kẹo đó vị..."


"Merlin, vị ráy tai!", cụ Dumbleddore khẽ kêu lên ngay khi vừa cắn được một miếng. Rồi như nhớ ra điều gì đó, cụ thì thầm vào tai nó, "Con nên cảm ơn sợi dây chuyền của con, Harry. Sợi dây chuyền đó có chứa sức mạnh phòng hộ. Ta dám cá chính nó đã bảo vệ con khỏi bị linh hồn của Voldemort nhập vào - khi mà hắn đã đủ mạnh để làm vậy sau khi tiếp xúc với Hòn đá phù thủy."


Harry cảm thấy bản thân trực tiếp trở nên ngu đi, theo bản năng nhìn xuống, viên kim cương màu lục đang sáng lấp lánh, yên vị trên ngực nó. Rồi nó lại nhìn cụ Dumbledore:


"Nhưng sao hắn ta lấy hòn đá được... Rõ ràng..."


Harry muốn nói gì đó, nhưng lại hơi liếc sang Draco. Hắn vẫn đang nhíu chặt mày nhìn nó. Cụ Dumbledore hiểu ý nó rất nhanh:


"Ta cũng không biết nữa Harry à, có thể đã xảy ra gì đó... Ta sẽ xem xét sau.", rồi cụ quay sang Draco, "Có vẻ có người còn lo lắng cho con nhiều hơn ta đấy, ta nên đi thôi, bà Pomfrey không muốn ta ở lại quá lâu đâu."


Rồi cụ xoay người rời đi, bỏ lại nó và Draco. Nó nhìn hắn, không biết nên nói gì.


"Draco, tao..."


Draco lập tức buông một tràng bất mãn từ nãy đến giờ của hắn về phía nó:


"Mày làm sao? Mày rời khỏi phòng để đi đâu đấy trong khi đang bệnh mà không nói tao, mày nửa đêm ra ngoài rồi đụng phải cái kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai - đấy, xong còn phải vô bệnh thất. Mày nghĩ mày là ai? Mày là Cứu Thế Chủ nên có thể đánh bại tất cả thế lực phe Hắc Ám hả? Đừng có quên mày cũng mới chỉ là một thằng nhóc mười một tuổi như tao thôi, Potter!"


"...", nó biết nó không nên lên tiếng. Draco nói xong liền tức giận quay người. Nhưng hắn không đi ra ngoài, chỉ đơn giản là đứng đó giận dỗi nó.


Cả hai im lặng, mãi sau Draco mới nói với nó:


"Hai tuần nữa có một trận Quidditch, tao nghĩ mày nên tự biết nghỉ ngơi cho tốt - cha đỡ đầu của tao sẽ không để yên nếu mày thua đâu."


Harry chỉ cười, đồng ý với hắn.

Đã là cuối tháng Năm, trận Quidditch sẽ được tổ chức vào giữa tháng Sáu..., Harry thầm nhủ. Nó nên luyện tập lại một chút. Harry điểm lại vài sự kiện tiếp theo. Tháng Sáu còn có... sinh nhật Draco. Nó ngơ ra một lúc. Phải rồi, sinh nhật Draco. Nó lại nhìn xuống ngực mình. Mặt dây chuyền làm bằng kim cương màu lục thuần vẫn đang nằm im ở đó, nhắc cho nó biết sinh nhật mười một tuổi của nó Draco đã tặng nó cái gì. Nó phải chú tâm vào việc tìm quà cho Draco rồi. Nó nên tặng gì? Một cái dây chuyền khác? Hay là kẹp cà vạt... Vòng tay thì sao nhỉ? Nhẫn? Harry bỗng đỏ mặt, sinh nhật mà tặng nhẫn có kì lạ quá không? Không đeo vào ngón áp út thì chắc chắn không bị coi là cầu hôn, đúng chứ? Hàng loạt suy nghĩ chạy qua đầu nó. Harry vò mạnh tóc mình.


"Trò Potter.", giọng của giáo sư Snape làm nó giật nảy mình. Nó quên mất nó đang ở trong tiết độc dược của Snape. Thầy cau mày, nhanh chóng đi lại phía nó, "Ta không biết là trò đã giỏi đến mức không cần nghe ta giảng. Nói cho ta biết, mi nhồi được cái gì vào đầu rồi, Potter?"


Harry câm nín. Khỏi đoán cũng biết từ lúc vào lớp hồn nó luôn treo ở một nơi khác chứ không phải bài giảng của thầy.


"Được rồi, Potter, tối nay, bảy giờ, cấm túc."


Harry lén thở dài một hơi. Draco ngồi bên cạnh ngó nó, rồi đẩy quyển tập của hắn sang. Từng nét chữ nghiêng nghiêng ngay ngắn và đẹp đẽ xuất hiện trước mắt nó. Harry nhìn Draco, hắn chỉ nhướn mày. Nó vội vàng chép hết những ghi chép của Draco vào vở của mình.

Tiết học rất nhanh đã kết thúc, học sinh tụ tập ở Đại sảnh đường để dùng bữa tối. Draco thì vẫn luôn trưng ra vẻ mặt khó chịu. Nhưng tin nó đi, nó dám cá năm mươi Galleons rằng tối nay hắn vẫn sẽ ôm nó đi ngủ. Bữa tối xong xuôi, nó đi xuống hầm độc dược của thầy Snape.


"Thưa thầy.", nó gõ vão cánh cửa lớn của căn hầm vài lần. Cánh cửa tự động mở ra, nó bước vào. Thầy Snape đang bỏ gì đó vào vạc, làn khói màu xanh lam bốc lên, nghi ngút.


"Kiếm một chỗ nào đó để ngồi và nghiền hết đống sỏi kia ra cho ta đi. Ta cần chế tạo thêm sỏi dê cho học sinh năm thứ sáu. Mong là mi không quá ngu ngốc, đến mức không thể biết được nên nghiền sỏi thế nào.", thầy Snape chỉ vào một đống sỏi ở góc phòng của thầy. Harry nhận ra đây là sỏi lấy từ bao tử dê, cần nghiền và xử lí qua để có thể dùng được. Nó ngoan ngoãn chấp nhận công việc của mình. Chống đối giáo sư Snape khi bị cấm túc không phải là ý tưởng hay, trừ khi bạn muốn được nghe những lời không mấy ngọc ngà từ miệng giáo sư.


Qua một lúc, cửa hầm lại có tiếng gõ. Harry nhận ra giọng của Draco từ bên ngoài cửa. Nó không nhớ Draco cũng bị cấm túc? Hắn đi vào trong, hơi cúi người chào giáo sư Snape một cái.


"Ồ Draco, trò tới rồi. Ta không chắc thằng nhóc kia có biết nghiền sỏi không, hay nó đang phá nát đống sỏi quý giá của ta. Đến đó nhồi cho nó một chút kiến thức vào đầu đi."


"...", Harry im lặng. Thầy Snape gọi Draco đến chỉ có vậy thôi à? Nó thấy Draco lại gần nó, tỉ mỉ giải thích và làm mẫu cho nó xem. Harry nhận ra đống sỏi nó vừa nghiền so với Draco thì vẫn còn hơi lớn - nó mừng vì không phải quá nhỏ để có thể nghiền lại được. Hì hụi một lúc, cuối cùng nó cũng biết nó đoán đúng rồi, Snape gọi Draco đến không phải chỉ vì giúp nó nghiền sỏi. Thầy ấy gọi Draco lại, cùng thảo luận gì đó, rất nhỏ, đến mức Harry không thể nghe được. Nó hối hận vì không kiếm một chỗ gẫn giáo sư Snape hơn. Được một lúc lâu sau, Draco quay lại ngồi nghiền sỏi cùng nó. Nó lén hỏi:


"Thầy ấy nói gì với mày vậy?"


Nhưng Draco còn chưa kịp trả lời nó thì nó đã nghe thấy tiếng của thầy Snape phía sau lưng:


"Potter, ta không nghĩ là mi có sở thích tọc mạch chuyện của ta đấy."


Ôi Merlin, tai thầy cũng thính quá rồi đấy. Thầy có thói quen sử dụng Bành trướng nhĩ thường xuyên như sử dụng một cái kính hay gì?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net