_Chapter 5_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Warning: Ooc, DraHar, trùng sinh. Cốt truyện tự bịa, có nhiều điểm RẤT KHÁC so với nguyên tác, không thích vui lòng click - back. Vui lòng đọc văn án trước khi đọc truyện.*

_______________________________________________________________________

Hôm sau, Harry đứng trước cái lò sưởi trong phòng khách của căn nhà số 12 Quảng trường Grimmauld, cầm một nhúm Floo trên tay. Nó mới đến ngôi nhà này tối hôm qua, sau khi được bác Hagrid mua cho một cái bánh kem cỡ bự và đi đổi Galleons sang tiền của Muggle - tất nhiên bác ấy không biết vụ này, vụ nó lén đổi tiền và đến đây. Harry ngó đầu vào lò sưởi. Chú Sirius đã bỏ nơi này từ năm chú mười sáu tuổi, lâu như vậy rồi, cái lò sưởi có thể hoạt động tốt chứ? Nó còn đang phân vân thì đằng sau vang lên tiếng nói:


"Táy máy cái gì đó, tránh ra mau, chủ nhân mà biết sẽ giận Kreacher lắm!"

"...", nó xém thì quên mất Kreacher khi này vẫn còn ở đây. Nó quay người lại, nở nụ cười, "Chào Kreacher."


Con gia tinh hơi nghệt ra, có lẽ là vì được chào hỏi. Harry tiến lại một bước, nhanh chóng nói:


"Harry, Harry Potter."


"Vậy chuyện đó là thật ư? Chẳng lẽ lại là Harry Potter? Kreacher có thể thấy vết sẹo, vậy hẳn là đúng rồi, cậu bé đã ngăn chặn được Chúa Tể Hắc Ám, Kreacher tự hỏi cậu làm điều đó như thế nào...", Kreacher lầm bầm. Harry nhún nhún vai, quyết định không nói gì và giả bộ như không biết. Nó hỏi con gia tinh:


"Kreacher, cái lò sưởi này còn dùng được chứ?"


"Kreacher phải đi lau nhà.", con gia tinh bỏ đi, miệng lải nhải điều gì đó, để lại Harry trong phòng khách.


Được thôi, Harry nghĩ. Nó sẽ thử nghiệm một chút. Nó nhanh chóng bước vào cái lò sưởi, ném nhúm Floo trên tay xuống, "Thái Ấp Malfoy!"


Ngọn lửa màu xanh lá ngay lập tức bùng lên, Harry cảm giác nó bị hút xuống một cái ống khổng lồ, tiếng ầm ầm hơi khó nghe và nó thì quay tít. Hơi chóng mặt, Harry không mấy ưa cái trải nghiệm khi nó xài bột Floo. Và rồi cuối cùng nó cũng đến nơi. Thật may vì nó "đáp đất" an toàn. Nó không muốn bị mất mặt ngay trong nhà của Malfoy đâu. Nó mở mắt ra, và nhìn thấy Lucius đầu tiên, ổng đang ngồi một mình, nhìn nó - cái người vừa xuất hiện trong lò sưởi nhà ổng. Vậy là nó đã đến đúng nơi. Harry phủi một ít bụi trên người, bước ra rồi hơi cúi đầu chào người kia. Ông ta nhanh chóng đứng lên, hướng về phía cái ghế đối diện, ý bảo nó nồi xuống. Nó làm theo, ngồi xuống chiếc sofa và nhìn Lucius:


"Vậy, ngài muốn biết thứ gì?"



"Cậu Potter, thứ lỗi cho ta vì vào vấn đề luôn, vì sao cậu biết những điều này?", Lucius Malfoy là một Slytherin, và ông ta biết ông ta nên tin cái gì. Harry cười:


"Một vài sự việc đã xảy ra trong tương lai."


Lucius mím môi thành một đường thẳng, hẳn là biết nó không muốn nói lí do, nên nói sang chuyện khác:


"Vậy, con trai ta rốt cuộc đã bị gì?"


"Có rất nhiều chuyện, vì vậy tôi sẽ chỉ kể nhũng chuyện chính, ngài Malfoy. Năm 1991, đương nhiên, con trai ngài vào Hogwarts. Năm 2, 3, không có chuyện gì QUÁ NGHIÊM TRỌNG xảy ra, tôi sẽ trực tiếp bỏ qua.", nó nhấn mạnh mấy từ kia, tức là có nhiều chuyện xảy ra, nhưng không cần phải bận tâm, vì mọi chuyện đều ổn, nó tiếp tục, "Năm 4, Voldemort thực sự quay trở lại, và cả gia đình ông, chắc chắn ông đã biết, đều phục vụ cho lão ta, có được một vị trí khá ngon ăn trong đám tay sai rác rưởi của lão. Nhưng một năm sau, năm thứ 5, ông đã phạm sai lầm và bị bắt. Con trai ông, phải trở thành một Tử Thần Thực Tử thay thế cho vị trí của ông, gia đình ông trở thành những kẻ bị các Tử Thần Thực Tử khác xem thường, và nhất là Voldermort. Lão ta rất tức giận và đem một vài nhiệm vụ, mà kể cả lão chưa chắc đã làm được, là bắt con trai ông đi giết cụ Dumbledore, tìm cách đưa tay sai của lão vào trường."


"Vậy sau đó nó...", Lucius dường như không thể tin những gì Harry đang nói, nhưng vẫn phải tỏ ra bình tĩnh. Nhưng nó biết, ổng rơi vào hoang mang vì lo lắng cho thằng quý tử của mình rồi. Chắc chỉ thiếu mỗi nắm vai nó điên cuồng lắc thôi.


"Tủ Biến Mất. Malfoy đã sửa nó, đưa được tay sai của lão vào trường. Nhưng Malfoy không dám giết cụ mặc dù đã cướp được đũa của cụ, nên Snape đã làm điều đó. Ông được Voldermort đưa ra khỏi ngục, nhưng vẫn mất tín nhiệm của lão. Cuối cùng, con trai và vợ ông đã đổi phe, ngay trong trận đại chiến, thành công giúp tôi đánh bại Voldermort, và gia đình ông trở thành những Tử Thần Thực Tử duy nhất không bị tống vào Azakaban. Cái giá đổi lại cho gia tộc của ông, chính là mạng sống của con trai ông, do bị Voldermort giết chết trong lúc hấp hối."


Nó ngừng lại, không muốn kể tiếp nữa. Lucius ngồi trên sofa, đối diện nó, chỉ im lặng. Có lẽ lượng thông tin này quá lớn và khó tin đối với ông ta. Cả hai đang rơi vào trầm tư thì Malfoy chạy vào:


"Cha, con có thể... P,... Potter?!"


Harry quay qua nhìn Malfoy, trông hắn kích động đến nỗi muốn rớt cả hàm rồi. Nó cười:


"Malfoy, chào."


Lucius lúc này cũng đuổi hai đứa trẻ ra ngoài chơi, muốn ở một mình để tiêu hóa hết đống thông tin này:


"Draco, con có thể đưa cậu Potter đi dạo trong nhà của chúng ta. Chơi với nhau đi."


Nghe Lucius nói, Malfoy nhanh chóng chạy tới nắm tay Harry kéo đi:


"Potter, lại đây, tao muốn xem mày chơi Quidditch xịn thế nào!"


Harry quay đầu nhìn Lucius, thấy ông ta gật đầu mới mặc kệ Malfoy kéo nó đi. Cả hai chạy ra ngoài Thái Ấp. Harry không thể phủ định được sự ngạc nhiên của nó trước độ lớn của Trang viên Malfoy. Kiếp trước nó cũng không để ý được trang viên lại lớn như thế này. Một sân Quidditch nhanh chóng xuất hiện trước mặt hai đứa trẻ. Malfoy chỉ về một căn phòng ở gần sân:


"Phòng để chổi ở bên kia. Tao biết mày không đem chổi, mày có thể có cơ hội được xài mấy cây chổi xịn của nhà tao. Mau lên, chúng ta sẽ đấu một ván!"


Harry chỉ cười, đi lấy chổi cùng Malfoy.


"Mày nói mày chơi ở vị trí Tầm thủ. Tao cũng vậy. Lấy Snitch thôi nhé?"

"Được."


Harry nhanh chóng đồng ý, Malfoy thả quả Snitch nhỏ màu vàng ra, quả bóng nhanh chóng bay vút đi. Nó và Malfoy vào tư thế chuẩn bị, đếm đến ba rồi cùng hô:


"Bắt đầu!"


Cây chổi bay vút lên, đạt đến độ cao Harry mong muốn. Nó ngó nhìn xung quanh để kiểm trái Snitch. Malfoy ở một bên cũng đang ngó nghiêng. Một vệt vàng xoẹt qua. Harry nhanh chóng nắm chặt lấy chổi, đổi hướng bay đuổi theo trái Snitch. Malfoy cũng nhận ra, lao theo nó. Harry không thể không thừa nhận, hắn bay rất tốt, nhưng với khả năng của nó thì hắn còn thua xa. Nó tăng tốc, lao vun vút đuổi theo trái bóng vàng. Trái bóng chỉ còn cách tay nó chừng hai gang tay.


"Một chút nữa...", Harry lẩm bẩm khi trái Snitch sắp chạm vào tay nó. Tốc độ của nó ngày càng nhanh. Trái bóng đã nằm gọn trong tay nó rồi. Nó dừng lại giữa không trung, giơ trái Snitch lên, hướng phía Malfoy đắc ý khoe như một chiến tích.


"Ừ, mày là một Tầm thủ giỏi.", Malfoy khó chịu thừa nhận làm Harry cảm thấy buồn cười.


"Mày bay cũng rất giỏi, Malfoy."


"...", Malfoy không nói gì, Harry ngạc nhiên quay sang hắn thì thấy hắn đang đứng lại, nhăn mặt nhìn nó chằm chằm.


"Sao vậy?'

"Mày với tao là bạn rồi, đúng không?"


"Ừm?", Harry đáp lại. Gì vậy? Hắn bị gì à? Tự nhiên lại hỏi cái này? Chẳng lẽ hắn đã biết được gì đó - cái vụ nó trùng sinh về đây ấy?


"Vậy gọi tao là Draco đi."

"Hả?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net