_Chapter 6_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Warning: Ooc, DraHar, trùng sinh. Cốt truyện tự bịa, có nhiều điểm RẤT KHÁC so với nguyên tác, không thích vui lòng click - back. Vui lòng đọc văn án trước khi đọc truyện.*

_______________________________________________________________________

"Gì cơ?", Harry mở to mắt, ngạc nhiên hỏi lại. Nó mới nghe nhầm đấy à? Malfoy bảo nó gọi hắn là Draco? Thật luôn? Nó thấy mặt Malfoy hơi hồng lên, vệt hồng nhanh chóng lan đến tai hắn khi nó vẫn nhìn hắn chờ câu trả lời. Malfoy ngay lập tức quay đầu sang hướng khác, lặp lại câu nói:


"Gọi tao là Draco đi."


Ồ, nó không nghe nhầm thật này. Malfoy thực sự bảo nó gọi hắn bằng tên. Đây có được tính là một loại thành tựu khi nó trùng sinh không?


"Vì sao?"

"Mày là người bạn đầu tiên của tao."


"Được.", Harry rất thoải mái đồng ý. Chỉ là gọi tên, không có gì to tát cả, "Draco."


"Tuyệt vời, Harry! Mày có muốn ở lại nhà tao chơi tối nay không? Mẹ tao làm kẹo táo rất ngon!"


Táo? Táo xanh ấy hả? Harry thầm nghĩ, thế này, có nhanh quá không? Khoan, cả hai bây giờ mới có bảy tuổi, đừng nghĩ lung tung chứ thằng ngu...! Nhưng mà ở lại làm gì? Hơn nữa nó còn việc cần phải làm.


"Xin lỗi nhé Draco, hôm nay không được rồi. Tao muốn đi mua một ít sách-"


Mặt hắn xụ xuống, ỉu xìu. Harry ngàn lần tự nhủ với bản thân không thể để dáng vẻ dễ thương của hắn làm động con mẹ nó lòng. Mày làm được mà Harry, mày đã mười tám tuổi, chút mị lực của trẻ con này không có cửa làm mày rung động... Rồi nó thấy hắn ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt xanh xám long lanh nhìn nó, lẩm bẩm:


"Trong thư phòng của nhà tao cũng có rất nhiều sách mà... tao cũng đâu ngại cho mày mượn chứ..."


Được rồi, Harry thừa nhận nó thiếu nghị lực, được chưa? Huống chi nghe nói trong Thái Ấp Malfoy có rất nhiều sách quý không được bày bán. Có lẽ ở lại một đêm theo lời hắn cũng không mất mát gì của nó đâu.

Hình như Harry đã quên sau này Draco được xếp vào Slytherin.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, nó và Draco ngày càng thân nhau hơn. Tần suất nó đến mỗi tuần chơi với Draco và ở lại qua đêm ngày càng nhiều, đến mức vợ chồng Malfoy đã quá quen thuộc với hình ảnh một cái đầu bạch kim kéo một cái đầu đen tung tăng đi lòng vòng khắp Thái Ấp và xuất hiện ở bất cứ nơi nào trong nhà của họ. Harry phải công nhận, nó đã tìm được rất nhiều sách đã dừng bán trên thị trường và bị cấm, dù nó thấy chúng khá hữu ích. Harry có bỗng nhiên có đam mê với việc mày mò cả ngày trong thư phòng của Thái Ấp, trong khi Draco - mặc dù rất chán - nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi đọc sách với nó. Trong một số lần nó thử nghiệm khả năng của bản thân - tất nhiên Draco không được biết - nó cảm thấy năng lực của nó đã tốt hơn nhiều so với kiếp trước. Mặc dù nó đã có thể sử dụng được một số ít thần chú cấp cao mà không cần đũa phép, nhưng Harry vẫn luôn thấy thiếu. Nó mong cái năm nó nhập học đến thật nhanh, nó muốn thử một bùa phòng thủ cổ mà nó tìm được ở trong mấy cuốn sách cấm ở nhà Draco lắm rồi.

Bốn năm cứ như vậy trôi qua, sinh nhật lần thứ mười một của Harry sắp đến. Draco nói hắn sẽ tặng nó một món quà thật bất ngờ. Harry chỉ cười nói cảm ơn, rủ hắn đi mua sách cho năm học mới. Hắn nhanh chóng đồng ý, mặc kệ Lucius nói rằng sẽ mua cho hắn sau.

Hai đứa trẻ dùng bột Floo đi đến Hẻm Xéo. Draco cầm tờ danh sách dài ngoằng trước mặt, đề nghị:


"Đi may áo chùng trước chứ?"


Harry rời khỏi suy nghĩ về tiệm kẹo Công Tước Mật, "Ừ."


Mở cửa tiệm "Trang phục cho mọi dịp" của Phu nhân Malkin, Harry thầm cảm thán, Merlin ơi, chừng nào thì phu nhân mới bỏ mấy cái bộ đồ màu hoa cà này đi vậy?


"Chào mấy cục cưng, may đồng phục để vô Hogwarts hả? À, Harry, Draco, chào mấy cục vàng của ta. Lại đây nào, ta có chất liệu vải rất tốt dành cho hai nhóc!"


Thước dây bay lên đo đạc trên người hai đứa, phu nhân nói:


"Chà, hai nhóc lớn hơn trước đáng kể đấy. Nhưng mà Harry à, cưng vẫn như trước, gầy quá. Ăn uống không đủ sao?"


Nó chỉ biết cười một cái. Sao mà nó biết được, nó luôn luôn ghen tị với Draco, hắn cao hơn nó, cũng nặng hơn nó, mặc dù cả hai ăn như nhau. Phu nhân Malkin đi cắt áo chùng, Harry mới tặc lưỡi một tiếng, quay sang Draco:


"Khai thật đi, mày lén trộn thuốc Chậm Lớn vào đồ ăn của tao đúng không?"


"Không có, tao không làm mấy thứ ngu ngốc như vậy, Harry.", Draco nhún vai, "Nếu không tin mày có thể thử đồ ăn của tao mà."


"Nhạt nhẽo.", Harry cau mày.


"Mày nghĩ đũa phép của mày sẽ là cái nào?", Draco chuyển sang đề tài khác, Harry đang hơi quạu nên không để ý hắn hỏi cái gì, lập tức trả lời theo bản năng:


"Gỗ nhựa ruồi, mười một inch, lông đuôi phượng hoàng."


Draco kinh ngạc, Harry lúc này cũng nhận ra cái sai ở đây. Nó nhìn Draco, thấy biểu cảm trên mặt hắn, Harry thầm chửi rủa bản thân. Nó con mẹ vừa nói gì vậy chứ???


"Mày...?"


"Đừng có tin, Draco, tao buột miệng nói lung tung thôi!", Harry dùng hai tay che miệng Draco lại, ngăn không muốn cho hắn nói tiếp.


"Ồ, hai nhóc thân thiết nhỉ?", giọng của phu nhân Malkin vang lên làm hai đứa giật mình, Harry luống cuống tách Draco ra, đứng dậy muốn thanh toán. Phu nhân Malkin chỉ cười cười. Mặt Harry đỏ lên, phu nhân à, bà đã nghĩ cái gì vậy??


Rời khỏi tiệm "Trang phục cho mọi dịp" của Phu nhân Malkin, mặt Harry vẫn chưa hết hồng. Draco nhìn nó, cười một cái. Gì đây, mày cũng là muốn đùa tao à Draco?


"Nhìn gì, đi mua đũa phép...!"

"Được, đến tiệm của ông Olivander đi, cha tao nói không đũa phép ở đâu tốt hơn của ông ấy làm cả."


Dừng lại trước cửa tiệm nhỏ xíu, hẹp và dơ ở cuối cùng, bên trên có đẽo mấy chữ vàng "Ollivanders, nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382", cửa kính bụi bặm, bên trong trưng bày một cây đũa đặt trên cái gối tím bạc màu, Draco thì thầm vào tai Harry:


"Nhưng tao không thích vô tiệm của ổng lắm, nhìn bẩn quá."

"... Mày nên tập bỏ cái thói khinh thường mọi thứ."


Draco xì một tiếng, như thể "Cái tao nói là sự thật mà". Harry chỉ thở ra một hơi, đẩy cửa bước vào.


"Cụ Ollivander?"


Không có ai trả lời nó. Harry tiến lại gần cái ghế đu ngồi chờ, ra hiệu cho Draco chờ cùng nó. Hắn chun mũi:


"Mày thật ác khi bắt tao ngồi xuống đó."


Nó nhún vai, không thì mày có thể đứng chờ mà. Thấy Harry không nói gì, Draco bực bội ngồi luôn lên đùi nó. Harry vội đẩy hắn ra, nhưng không hiệu quả lắm, nó kêu lên:


"Draco, mày làm gì vậy? Đứng lên mau!"

"Tao không thích ngồi trên cái ghế đu đó."

"Mày có thể đứng cơ mà!"

"Mày bắt tao phải đứng trong khi mày được ngồi sao?"

"Đấy không phải lí do mày được ngồi lên đùi tao- Đứng lên ngay, mày nặng quá."


Bị Harry đuổi, hắn cau mày đứng lên, dùng ánh mắt ủy khuất nhìn nó. Một giọng nói dịu dàng vang lên:


"Chào cháu. Ồ không, hai cháu."


Harry đứng phắt dậy. Cụ Ollivander đứng ở quầy, trước mặt hai đứa, giữa đống đũa phép chất cao đến tận trần nhà của cửa tiệm.


"Chào cụ ạ.", Harry có chút bối rối. Cụ đã nhìn thấy nó và Draco vừa nãy chưa?


"Xin chào.", Giọng Draco có chút cáu kỉnh, nhưng vẫn đủ lễ phép.


"À phải, phải rồi... Ta đã đúng khi nghĩ là sẽ sớm gặp được cháu. Cháu có đôi mắt của mẹ Lily, Harry Potter. Nó khiến ta tưởng như mẹ cháu mới mua cây đũa phép đầu tiên của cô ấy ở tiệm này chỉ mới ngày hôm qua... Một cây đũa phép bằng gỗ cây liễu, mười và một phần tư inch, thanh nhã. Một cây đũa đẹp, rất thích hợp để luyện bùa.", cụ Ollivander đến gần Harry hơn, mũi của cụ sắp chạm vào mũi nó. Harry hơi lùi lại về sau, nó vẫn không thể không sởn tóc gáy, dù đã trải qua một lần. Cụ Ollivander tiếp tục, "Ba của cháu thì thích một chiếc đũa làm từ gỗ cây sao, dài hơn đũa của mẹ cháu một chút, uốn dẻo được, nhiều quyền lực hơn và xuất sắc về khả năng biến hóa. Ba cháu xứng đáng với cây đũa phép đó, mặc dù phù thủy không chọn đũa phép. Ừ, phải rồi, là đũa phép chọn phù thủy."


Cụ Ollivander đưa ngón tay dài thòng, gầy và trắng bệch của cụ chạm vào vết sẹo hình tia chớp trên trán Harry. Mọi thứ vẫn diễn ra giống như kiếp trước, nó thầm nhủ. Ngoại trừ việc ở bên cạnh nó có một con công vàng óng đang nhíu mày nhìn cụ Ollivander. Cụ mặc kệ ánh mắt của Draco, nói tiếp:


"Ta rất tiếc khi ta là người đã bán đũa phép cho thủ phạm tạo ra vết sẹo này. Mười ba và một phần hai inch, rất, rất, rất nhiều quyền phép, mà lại ở trong tay kẻ ác... A, giá như ta biết cây đũa ấy ra đời để làm những chuyện như vậy..."


Cụ lắc đầu, rồi quay sang Draco:


"Chào cháu, Draco Malfoy. Con trai của Lucius, nhỉ? Thật vui khi được gặp cháu. Ta không ngờ rằng cháu lại đi cùng Potter. Một cây đũa làm bằng gỗ du, dài mười tám inch... sợi tim rồng, rất hợp với một phù thủy thuần chủng như cha cháu... Và mẹ cháu, một cây đũa làm từ gỗ..."


"Chúng cháu có thể mua đũa chưa ạ?", Draco đã mất kiên nhẫn, cắt ngang lời cụ Ollivander nói. Ngài Lucius mà biêt hành động không quý tộc chút nào này của hắn thì hẳn ngài sẽ bắt hắn chép gia quy Malfoy mười ngàn lần.


"Ồ, phải rồi, để ta xem, đôi đũa nào hợp với hai cháu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net