21. Người nỡ bỏ tôi sao? (II)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry lên xe về nhà.

Ngồi trên chuyến xe bus thường ngày, Harry tựa đầu vào cửa kính, nhìn ngắm đường phố London mỗi khi về đêm. Thành phố náo nhiệt, lên đèn bắt đầu cuộc sống về đêm, không như ở giới phù thủy, mọi thứ đều u ám mỗi khi đêm xuống, chẳng mấy ai đi ra ngoài.

Harry ở London cũng được ba năm. Mới đầu cậu còn chưa quen lắm cách sống của Muggle, nhưng dần về sau có thể hòa hợp, theo kịp cách sống, hòa nhập với mọi người từ công việc đến việc sống như một người bình thường. Công việc của Harry chủ yếu là làm nhân viên văn phòng, sắp xếp hồ sơ, mặc dù không có bằng cấp nhưng Harry đã sử dụng chút phép thuật để che mắt, đồng thời cũng tránh bị Bộ pháp thuật dò ra.

Môi trường công việc cũng khá tốt, mọi người thân thiện, bình đẳng với nhau. Ngoài ra còn hay tổ chức những bữa tiệc nho nhỏ, những chuyến đi chơi vào cuối tuần khiến Harry đôi khi quên mất bản thân là một phù thủy, chỉ vì cậu sống quá giống Muggle.

Harry bước xuống trạm. Vừa đi vừa nới lỏng caravat trên cổ, tay cầm ly cà phê mua trên đường nhâm nhi, Harry cảm thấy sống như thế này mãi cũng không có vấn đề gì cả, một cuộc sống bình yên không phải lo đến điều gì.

Bước vào nhà, Harry ném vội túi lên ghế, sau đó vào phòng ngủ lấy đồ đi vào phòng tắm.

Ngâm mình trong dòng nước ấm, Harry thở hắt ra. Cơn mệt mỏi thoáng chốc tan biến, những suy nghĩ vụn vặt cũng dần trôi đi, mỗi lần về đều được thư giãn thế này thì tuyệt vời thật, chẳng như lúc còn ở Hogwarts, mọi chuyện luôn luôn đề phòng Voldemort hay khi ở Bộ pháp thuật, bôn ba khắp nơi diệt trừ tử thần thực tử còn sót lại.

Bây giờ thì Harry chỉ là một nhân viên nhỏ, công việc không đáng kể, thỉnh thoảng tăng giờ làm cũng không có ảnh hưởng gì. Còn đi gặp gỡ nhiều người, cũng có vài người muốn làm quen nhưng Harry từ chối hết, cậu không muốn bắt đầu mối quan hệ mới, cũng không muốn yêu đương, cậu chỉ muốn sống một mình, đi về căn nhà nhỏ, không có quan hệ mới thì cũng không có cuộc chia ly nào.

Sau khi ăn uống xong, Harry thả mình lên sofa, trong lòng để gối ôm, tay cầm điều khiển ti vi, bắt đầu buổi thư giãn mỗi tối với những chương trình yêu thích. Khi bật qua phần bảng tin, Harry vô tình nghe thấy có người phát hiện dấu vết kì lạ, là một xác người có vết cắt rất chuẩn trên ngực, cứ như được đo đạc tỉ mỉ rồi mới cắt vậy.

Harry khựng lại, không hiểu sao cậu có cảm giác không ổn với chuyện này.

Tuy chỉ nhìn thoáng qua trên màn ảnh nhưng Harry lại suy nghĩ đến Sectumsempra (cắt sâu mãi mãi), vì chỉ có vết cắt của bùa chú này mới ngay ngắn như vậy, nếu tìm hung khí thì đây chỉ là những lưỡi dao vô hình, chỉ có thể thấy vết thương, chứ không thấy rõ đường đi của nó. Chẳng lẽ có phù thủy đang ở London?

Không thể nào, phù thủy đâu có làm mấy trò lộ liễu như vậy. Hay là tử thần thực tử?

Harry lo lắng đến mức bật dậy. Cậu đi vòng vòng xung quanh phòng khách rồi quyết định bước lên lầu, đi đến phòng ngủ. Harry đi lại góc phòng, nơi để vali, cậu ngồi xổm xuống mở vali ra, đưa tay mò đến nơi sâu nhất trong vali và cầm lấy cây đũa phép đem ra ngoài. Nghĩ đến việc có một tử thần thực tử gây rối ở Muggle, Harry không thể tiếp tục ngó lơ, cậu cần phải diệt trừ trước khi Bộ pháp thuật kéo đến đây, vừa gây bất lợi cho cậu, lại có thêm người chết trước khi bọn họ đến.

Nhìn đến áo choàng và đũa phép đã ba năm không đụng đến, Harry thở dài, ngày mai phải hành động cẩn thận, nếu để lộ chút sơ hở là sẽ bị tóm gáy mất.

*

Hôm nay Harry đã xin nghỉ một ngày.

Từ sáng sớm, Harry đã ra khỏi nhà, cậu vội vàng đến ga London Waterloo mua vé đến Brockenhurst, ngồi tàu cũng chỉ mất một giờ ba mươi hai phút, cũng không tốn quá nhiều thời gian, còn nếu dùng phép độn thổ thì nguy cơ bị phát hiện rất dễ.

Nơi xảy ra vụ việc là ở New Forest ở làng Brockenhurst, người dân trong làng phát hiện xác chết trong rừng, Harry nghĩ có lẽ tên phù thủy đó đang trốn trong rừng hoặc giả làm người dân, sinh hoạt trong làng. Dù sao, cậu vốn dĩ là phù thủy, có thể dễ dàng nhận biết được, với lại, Harry cũng dùng chút đồ hóa trang để thay đổi khuôn mặt của mình. Ở đây không có nguyên liệu để làm ra dược nên cậu chẳng thể điều chế rồi tùy ý biến thành người nào đó.

Tàu vừa đến ga, Harry vội vàng đi xuống, dọc đường hỏi thăm người dân đường đi đến rừng, ai cũng nói khu rừng hiện đang bị cảnh sát phong tỏa, Harry cũng biết trước nên cậu có cầm theo áo choàng tàng hình nên cũng không để tâm lắm. Có lẽ do sáng sớm nên ngôi làng vẫn thưa thớt người dân, Harry cũng không vội, cậu đến một nhà nghỉ nào đó rồi đặt phòng ở đến tối.

Vừa bước lên phòng, Harry cảm nhận được phép thuật đang dao động. Cậu hơi khựng lại rồi tiếp tục đi vào phòng, ngó lơ điều vừa rồi, đóng cửa phòng lại, Harry đi lại gần cửa sổ rồi kéo rèm lại, dường như tên đó cũng cảm nhận được có phù thủy ở đây, nhưng phép thuật dao động vừa rồi khá lớn, có nghĩa là, hiện giờ trong làng không phải chỉ có một phù thủy mà còn có khá nhiều.

Harry căng thẳng, có lẽ Bộ pháp thuật đã đến đây rồi. Như vậy, đợt đi này của cậu coi như vô ích mất rồi.

Bây giờ Harry chỉ hối hận về hành động hấp tấp của mình, nếu bây giờ cậu mua vé về lại thì sẽ bị nghi ngờ, vậy chỉ còn cách ngồi lì trong phòng đến ngày mai mà thôi. Cho dù tối nay có xảy ra dao động phép thuật hay tiếng động gì thì cậu cũng sẽ không tò mò mà đi xem.

.

.

.

Merlin ơi, sao cậu lại dại dột mà đi ra đây thế này?

Harry khóc ròng trong lòng.

Đã bảo bản thân sẽ ngồi lì trong phòng đến ngày mai, nhưng lại thấy phép thuật dao động ở mức độ mạnh nên cậu đã lén đi ra bìa rừng với áo choàng tàng hình. Đúng như cậu dự đoán, có rất nhiều phù thủy tập trung ở đây và chia làm hai phe, bên phải có thể nhận biết rõ là Bộ pháp thuật vì Neville đang đứng đầu, bên trái có lẽ là Tử thần thực tử với mấy bộ đồ đen quen thuộc. 

Chắc là mấy gã còn lưu lại và chạy trốn sau khi Voldemort chết đi.

Harry núp sau cây to, cách bọn họ khá gần. Có áo choàng nên cậu cũng không lo lắm, nhưng vẫn phải giữ khoảng cách cố định.

"Bộ pháp thuật đến Muggle, thần kì thật đấy." Người dẫn đầu bên nhóm tử thần thực tử cất giọng.

Harry có cảm giác giọng gã ta khá kì lạ, vừa khàn lại có chút kìm nén điều gì đó, quái dị khó tả. Harry hơi chau mày, cậu có cảm giác không ổn chút nào.

"Avery, lúc nào mày cũng may mắn trốn thoát hay đấy." Neville cau mày.

"Đó là do lũ phù thủy ngu ngốc tụi mày thôi." Avery cười nhạo "Ba năm trước tao có lẽ đã chết trong tay Harry Potter, nhưng gã ta lại vội vàng, phân tâm nên để hở đường thoát cho tao, tao phải cảm ơn Harry Potter đấy."

Harry bàng hoàng.

Ôi Merlin, đó là Avery sao?

Harry đau đầu. Thôi rồi, đây thực sự là lỗi của cậu, lúc đó cậu đúng là đang truy lùng Avery, chỉ còn chút nữa thôi là giết được gã thì nghe tin Draco kết hôn, sau đó cậu phân tâm, vừa để gã trốn thoát, vừa trúng lời nguyền, cũng may né kịp nhưng vẫn để lại tổn thương, cậu đã phải nghỉ ngơi ba bốn ngày, nén cơn đau đến gặp Draco rồi sau đó mọi chuyện dẫn đến bây giờ.

Tội của cậu lớn như thế này, phải sửa sai sao đây?

"Neville, đừng nhiều lời, giết chết bọn chúng đi."

Harry kinh ngạc nhìn người vừa lên tiếng.

Cậu thấy Ron và Hermione, cả hai sầm mặt nhìn kẻ đối diện, là bạn lâu năm, Harry hiểu rõ bạn mình đang rất tức giận, không hiểu điều gì đã làm họ giận dữ như vậy?

Vừa suy nghĩ xong, Harry nghe thấy tiếng khóc của hai đứa bé vang lên bên bọn tử thần thực tử.

Avery hai tay xách cổ áo hai đứa nhóc đang khóc lóc, một đứa nhóc có mái tóc đặc trưng của nhà Weasley, còn một đứa thì có mái tóc bạc như của nhà Malfoy. Nhìn đến sắc mặt hai người bạn thay đổi, Harry cũng nhận ra tình hình bây giờ, là Avery bắt cóc con bọn họ rồi uy hiếp.

Nghĩ đến sai lầm của bản thân dẫn đến liên lụy hai đứa nhóc, Harry bực bội trong lòng. Ít nhất bây giờ, cậu cũng phải sửa chữa lỗi lầm, giết chết Avery, nhìn nhóm áo đen bên kia, nhìn lại bản thân đã tỉ mỉ hóa trang, Harry chợt nảy ra ý tưởng, cậu trốn đến phía sau nhóm tử thần thực tử, cởi bỏ áo choàng cất đi, đúng lúc bản thân đang mặc áo ngoài màu đen như bọn chúng, cậu liền lẫn lộn vào, giả vờ làm tử thần thực tử.

"Avery, buông con tao ra." Ron quát lên, giọng cậu ta run rẩy, tay cầm đũa phép nắm chặt lại.

"Mày có nghĩ đến nhà Malfoy sẽ không tha cho mày không?" Hermione nhếch môi.

"Có chứ." Avery trầm ngâm rồi bật cười "Nhưng thế thì sao? Tao cũng giết được cậu chủ bé nhỏ nhà Malfoy, sẵn giết luôn đứa trẻ nhà mày."

"Mày..."

Ron tức điên lên.

Relashio (Bùa giải thoát)

Trong thoáng chốc, hai đứa trẻ trên tay Avery bỗng nhiên rời khỏi tay hắn, rơi xuống đất. Trong đám tử thần thực tử đột nhiên lao ra một người đỡ lấy hai đứa nhóc ôm vào lòng.

Mọi người kinh ngạc, tất cả đều cầm đũa phép chuẩn bị tấn công. Ngay cả Avery cũng bất ngờ, hắn tức giận nhìn chằm chằm kẻ trước mặt, thấy rõ kẻ đó ngước mặt lên, đôi mắt xanh lá nhìn thẳng vào hắn.

"Harry..."

"Avery, chết đi."

Avada Kedavra (Lời nguyền giết chóc)

"HARRY POTTER!"

Avery gào lên, hắn không kịp phòng bị, đũa phép và lời nguyền trúng vào người hắn, vài giây sau đã thấy hắn nằm dưới đất, cả người cứng ngắc, đôi mắt mở to. Đám tử thần thực tử phía sau bị dọa, bọn chúng lập tức rút đũa phép, tấn công như điên vào mọi người phía trước.

Protego Maxima (Bùa che chắn level 2)

Fianto Duri (Bùa gia cố)

Repello Inimigotum (Bùa bảo vệ)

Harry vội vàng la lên, cậu dùng ba bùa chú cùng một lúc nên khiến bản thân hơi mệt mỏi, phép thuật trong người như muốn bị rút đi mất.

Protego Horribilis (Bùa Bảo vệ level max)

Harry nghe thấy tiếng Ron và Hermione vang lên, sau đó là nhiều người khác cùng nhau gia cố vòng bảo vệ xung quanh. Hai đứa nhóc trong lòng cậu vẫn đang run rẩy vì sợ, Harry thả lỏng người, đặt hai đứa bé xuống đất, có lẽ do lúc nãy sợ hãi, sau đó được cứu thoát nên chúng có hơi ỷ lại vào cậu, cầm mép áo cậu không buông khiến cậu dở khóc dở cười.

"Ngoan, tự đi lại phía bên kia đi, không còn ai hại các em nữa rồi." Harry xoa đầu hai đứa nhóc. 

Hai nhóc chần chừ. Đứa bé nhà Weasley chạy về phía ba mẹ trước, đứa bé còn lại hơi chần chừ, liếc nhìn Harry rồi cũng chạy theo. Harry nhìn bọn họ một lát rồi nhân lúc mọi người không để ý, cậu khoác vội áo tàng hình lên rồi lủi mất.

Hermione thấy con mình chạy lại, cô vội bật khóc, ôm chầm lấy con, Ron cũng xúc động, ôm chặt lấy vợ và con mình. 

"Scorpius."

Đứa bé có mái tóc bạc nghe giọng nói quen thuộc liền ngó xung quanh, khi thấy bóng dáng người quen liền dùng đôi chân nhỏ chạy lon ton đến nhào vào cái ôm ấm áp của người đó.

"Malfoy, cậu đến trễ."

"Xin lỗi."

Draco Malfoy ôm chặt Scopius trong tay, tỏ vẻ hối lỗi.

"Cha, có người cứu con." Scorpius bi bô nói.

"Phải, có người lẩn vào tử thần thực tử và cứu bọn nhóc, nhưng người đó mất tích rồi." Hermione lạnh nhạt nói.

"Cha, cha, là chú trong ảnh." Scorpius lắc lắc tay nhỏ. "Chú trong bức ảnh ba để trên bàn."

Draco nghe vậy liền bất ngờ, cả người run rẩy. Ron và Hermione khó hiểu nhìn anh ta.

"Là Harry, là em ấy." Draco vội vàng nhìn xung quanh. "Em ấy ở đây, em ấy đang ở thế giới Muggle."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net