23. Mất ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ là hai giờ sáng, mọi thứ xung quanh đang ngủ yên, trừ nơi đô thị xa hoa ngoài kia vẫn đang tấp nập người.

Draco nằm trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm trên trần nhà. Ánh sáng của bóng đèn ngoài đường hắt vào, nhấp nháy dễ khiến người khác khó chịu nhưng Draco lại chẳng mảy may để ý đến, ánh mắt anh vẫn nhìn mãi vào một điểm, thầm quâng trên mắt ngày càng đậm, vẻ mặt hốc hác, cả người gầy đi.

Sẽ không ai tin đây là Draco Malfoy - Cậu chủ quý tộc cao quý của nhà Malfoy với vẻ ngoài hiện tại. Có vẻ Draco cũng chẳng quan tâm lắm đến điều này, anh ta hơi động đậy người, cố gắng ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh phòng rồi lại đưa ánh nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong đôi mắt Draco lập lòe ánh sáng rực rỡ của đô thị xa hoa, nhưng sâu trong đôi mắt lại không có tiêu cự, cứ như anh ta chỉ nhìn nhưng thực chất lại không hề để ý đến bản thân nhìn điều gì.

Không biết từ bao giờ Draco đã như thế này, thay vì đi ngủ vào mỗi đêm, anh ta lại thức đến sáng, chỉ khi dùng thuốc mới ngủ được. Draco lại không muốn lạm dụng vào thuốc ngủ quá nhiều, anh ta cứ thế thức hết đêm này đến đêm khác, đôi khi có thể ngủ được hai, ba tiếng vào buổi sáng nhưng lại không sâu, vì mỗi khi ngủ, anh ta chỉ cảm nhận được cơn lạnh lẽo bủa vây lấy bản thân.

Những đêm Draco ngồi thẫn thờ trên giường, nhìn chằm chằm vào mọi nơi trong phòng, đôi khi anh ta sẽ cử động nhưng chỉ là hành động vô thức đưa tay ra như cố chạm vào thứ gì đó, hay thỉnh thoảng đột nhiên bật cười, nụ cười vui vẻ xuất hiện vài giây rồi lại cứng đờ cả người ra, nụ cười trên môi thoáng chốc lại trở nên méo mó đến kì lạ.

Căn phòng bừa bộn rác nhưng Draco chẳng buồn dọn. Anh cảm thấy cứ để như thế này còn hơn là nhìn căn phòng trống lạnh lẽo, rác vứt bừa bãi khắp nơi trong căn phòng, quần áo nhăn nhúm treo khắp nơi, nhiều nhất có lẽ là trên giường của Draco. Những bộ quần áo chất chồng trên giường, bao quanh lấy Draco, chỉ cần anh muốn, với tay một chút là có thể lấy được chúng và ôm vào lòng, cứ như anh ta đang ôm ai đó vậy.

Draco không muốn làm bất cứ điều gì, anh ta chỉ như một xác chết trống rỗng ở trong căn phòng này.

*

Blaise ngồi trong phòng Draco.

Cậu ta nhìn mọi thứ xung quanh rồi thở dài, nhìn đến người bạn đang ngồi im trên giường, nghĩ đến vài điều, hình như cũng đã mấy năm trôi qua rồi.

Khác với vẻ ngoài hào nhoáng mọi người hay thấy, Draco của bây giờ cứ như những gã nghiện rượu, khuôn mặt lúc nào cũng bơ phờ, đôi khi hơi dại ra. Blaise hiểu rõ Draco phải trải qua những gì, cậu ta nghĩ rằng có lẽ chỉ vài năm là cùng nhưng đã gần sáu, bảy năm rồi, Draco vẫn như vậy, vẫn sống cẩu thả, vùi mình vào trong ác mộng của bản thân, không thể nào thoát ra.

"Draco, cuối tuần này đi cùng không?" Blaise nhẹ giọng.

Draco không nói gì, bàn tay vân vê góc áo đang được ôm trong lòng. Blaise nhắc lại lần nữa, Draco ậm ừ trong miệng, Blaise chán nản đi lại gần Draco, vỗ nhẹ vai anh rồi rời đi.

Draco nghĩ đến cái chạm nhẹ của Blaise, nhìn đến những bộ quần áo trên giường, anh ta ôm chặt chúng vào lòng, thầm thì:

"Anh nhớ hơi ấm của em, Harry."

*

Harry chết khi đuổi theo tử thần thực tử.

Nói cũng kì lạ, Harry thoát khỏi cái chết cùng với Voldemort nhưng lại không thoát được lũ tử thần thực tử còn sót lại.

Khi Harry chấp hành nhiệm vụ, đuổi theo một tử thần thực tử, thông tin của mà cậu nhận được là chỉ có duy nhất một kẻ sót lại nên Harry đã tự ý hành động một mình thay vì đi cùng với Ron. Bởi vì có nội gián nên Harry đã bị tính kế, không phải chỉ có một, mà là có rất nhiều tử thần thực tử đều chờ đợi cậu sập bẫy.

Cho đến khi Harry kịp nhận ra thì cậu đã rơi quá sâu vào cái bẫy của bọn họ. Với một Thần Sáng và nhiều tử thần thực tử thì Harry bị yếu thế hơn hẳn, một mình cậu không chống đỡ được, trong lúc lơ là đã trúng phải lời nguyền, điều cuối cùng Harry thấy trước khi nhắm mắt là hình ảnh Draco chạy đến bên cậu, sau đó mọi thứ tối đen.

Draco sau khi nhận được tin Harry gặp nguy hiểm, anh ta bỏ dở công việc, cùng mọi người đi đến. Trên đường đi, Draco vẫn luôn lo lắng, cảm giác chập chờn, khó chịu trong lòng cứ tuôn trào ra, nhưng anh vẫn mong rằng Harry vẫn ổn.

Cho đến khi Draco thấy Harry ngã gục xuống trước mặt anh ta.

Draco như kẻ điên mà chạy đến bên Harry, mặc cho đám tử thần thực tử trực chờ xung quanh, nhưng Draco chẳng quan tâm điều đó, điều anh quan tâm là Harry đang nằm dưới đất, đôi mắt nhắm nghiền. Draco ôm chặt lấy Harry vào lòng, không ngừng van xin cậu mở mắt, giọng nói lúc đầu của anh ta từ bình tĩnh đến gấp gáp, cuối cùng là gào thét, khóc lóc.

Hermione bật khóc, cả người cô xanh xao, run rẩy quỳ xuống bên cạnh Harry nức nở.

Draco vùi khuôn mặt vào bờ vai của Harry, khóc như một đứa trẻ.

Ngày hôm đó là kỉ niệm cả hai bên nhau mười năm, trước khi ra khỏi nhà, Harry đã nói sẽ chuẩn bị cho Draco một bất ngờ, hứa hẹn với Draco ngày hôm đó sẽ là một ngày tuyệt vời nhất.

Nhưng cuối cùng, ngày kỉ niệm cả hai mong chờ lại trở thành tang lễ của Harry.

Mọi người đều đến, tiếc thương cho Cứu thế chủ. Hermione vẫn không ngừng khóc, Ron ở bên cạnh cũng chẳng kiềm được nước mắt, còn Draco, anh ta cứ như một pho tượng, ngồi im bên cạnh quan tài của Harry, chẳng buồn động đậy, ngồi đó, nắm lấy bàn tay Harry vuốt ve.

Thay vì đi đến nơi làm việc, Draco chọn ở nhà xử lý giấy tờ được chuyển từ Bộ pháp thuật đến biệt thự Malfoy. Cũng từ lúc đó, Draco không thể ngủ vào mỗi đêm nữa.

Nếu là lúc trước, bên cạnh Draco sẽ là Harry, chỉ cần đưa tay ra sẽ dễ dàng ôm lấy Harry và kéo vào lòng, vùi mình vào hõm vai em ấy, cảm nhận hơi ấm của em ấy. Nhưng bây giờ Draco chỉ có một mình trên chiếc giường lạnh lẽo, cho dù có để hết quần áo của Harry trên giường cũng vẫn không thể nào cảm nhận được hơi ấm của Harry nữa.

Nhiều lúc Draco cũng muốn ngủ, muốn được gặp Harry cho dù chỉ là trong giấc mơ nhưng Draco không thể ngủ được. Mỗi khi Draco nhắm mắt, thân xác Harry nằm trên nền đất lại hiện ra, đôi mắt em ấy không nhắm lại, trừng trừng nhìn thẳng vào Draco, trong hốc mắt còn có chảy ra những vết máu dài. Cho dù thấy Harry như vậy, Draco vẫn chạy đến nhưng mỗi khi anh đến gần thì thân xác Harry trong chớp mắt lại ở phía xa, cho dù anh có làm gì cũng không thể chạm đến được.

Sau đó là những cơn ác mộng lặp đi lặp lại, xuất hiện nhiều cái chết của Harry khiến Draco ám ảnh.

Draco như muốn phát điên. Điều anh muốn là thấy dáng vẻ Harry bình yên chứ không phải những xác chết như vậy, cho dù Draco có cố gắng chạm đến thế nào thì vẫn không thể ôm được Harry vào lòng.

Cuối cùng, Draco lựa chọn không ngủ, nếu có ngủ, anh sẽ dùng đến thuốc để chìm vào giấc ngủ thay vì cố ép bản thân.

"Không hơi ấm của em bên cạnh, anh làm sao có thể yên giấc đây?"

*

Cuối tuần này ngày đi viếng mộ của Harry.

Bình thường Draco sẽ không đi, nhưng lần này anh lại chuẩn bị cho bản thân một bộ vest đen tươm tất, cầm caravat trên tay, Draco hơi khựng lại, nhớ đến mỗi lần anh đi dự tiệc, Harry sẽ luôn là người cầm lấy caravat và thắt cho anh, đôi khi lại trêu ghẹo bản thân anh lớn rồi mà không tự thắt được. Nhưng giờ anh đã thắt được rồi, nếu Harry còn ở bên, có lẽ em ấy sẽ mỉm cười và ôm chặt lấy anh.

Nghĩ đến những kí ức vụn vặt, Draco khẽ cười.

Đưa tay cầm lấy bó hoa trên bàn, Draco nhìn lại căn phòng vốn bừa bộn nay đã sạch sẽ, anh quay người, mở cửa bước đi.

Khi Draco vừa đi, trong căn phòng xuất hiện bóng dáng mơ hồ của ai đó. Tiếng cười khúc khích vang lên, cùng tiếng hát ngân vang đâu đây, giọng nói nhẹ nhàng lướt nhẹ:

"Cuối cùng anh cũng dọn dẹp mọi thứ rồi."

*

Buổi tối, Draco nằm trên giường, khép hờ đôi mắt. Anh chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi chứ không phải vì ngủ, khi mở mắt ra, khung cảnh phía trước đã thay đổi, không phải là căn phòng anh thường ở, nơi đây là một mảnh đất trống rộng lớn, tràn ngập màu xanh tươi đẹp. Draco ngẩn ngơ khi thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng trước mặt anh.

"Draco, anh nhớ em không?" Harry mỉm cười. "Đã sáu bảy năm mình không gặp nhau rồi, em đã chờ rất lâu để anh dọn dẹp căn phòng đó để đến thăm anh, nhưng anh cứ bày bừa chúng mãi, nhưng cuối cùng anh cũng dọn dẹp rồi."

"Draco, đừng nghĩ về quá khứ nữa được không? Anh đừng như vậy nữa, cái chết của em không phải do anh, tội gì anh cứ tự dằn vặt bản thân mình mãi thế."

"Harry..." Draco nghẹn ngào. "Anh đi cùng em được không? Anh không muốn ở đó nữa, nơi đó không có em, làm ơn, đưa anh đi cùng em."

"Draco, em không muốn."

"Harry, làm ơn, xin em... xin em đưa anh đến nơi có em đi." Draco bật khóc. "Anh không thể chịu nổi khi thiếu em, những bộ đồ của em đã không còn mùi hương của em nữa rồi, nhưng cơn mất ngủ vẫn mãi hành hạ anh, anh muốn em, muốn có hơi ấm của em bên anh. Vậy nên, Harry, đưa anh theo, đừng bỏ anh."

"Draco, sống vì em được không? Sống cả phần của em nữa, rồi mình sẽ gặp nhau mà thôi." Harry đi lại nhẹ ôm lấy Draco, hôn lên những giọt nước mắt của anh. "Em sẽ ở đây chờ anh đến được không?"

Draco ôm chặt lấy Harry, cho đến khi anh tỉnh dậy, mọi thứ đã trở lại như cũ, hơi ấm của Harry cũng không còn.

Draco sống vì Harry, 

sống đến khi chết đi vì già,

đến khi Draco trở lại cánh đồng xanh đó,

đến khi được ôm chặt Harry vào lòng,

Draco sống,

sống chỉ để chờ giây phút được chết đi,

chỉ để được gặp Harry.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net