4. Nụ hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry biết, cậu và Draco là hai người khác nhau.

Khi chiếc nón phân loại xếp cả hai vào nhà khác nhau, đó là lúc cuộc đời cả hai định sẵn sẽ đối chọi với nhau.

Chỉ là, Harry lại không quan tâm lắm đến những điều đó. Harry là người đánh bại ai-cũng-biết-là-ai-đó, là Đấng Cứu Thế, là Cậu Bé Sống Sót trong mắt mọi người, còn Draco là con công kiêu ngạo, là vương tử nhà Slytherin, là cậu ấm, con cưng nhà Malfoy trong mắt mọi người. Nhưng chỉ có Merlin mới biết trong mắt hai người kia, bản thân họ thế nào.

Harry đã nghe rất nhiều người nói bản thân không nên lại gần hay thân thiết với Draco Malfoy, vì cha cậu ta là Tử Thần Thực Tử, là tay sai của chúa tể ai-cũng-biết, tương lai Draco cũng sẽ kế thừa gia tộc, bước lên cái danh hiệu của cha cậu ta, trở thành cánh tay phải đắc lực, trong khi mọi người ai cũng phải e dè.

Tất nhiên, Harry sẽ nghe mọi người, sẽ tránh xa Draco khi gặp cậu ta trên hành lang hay xung quanh có nhiều người. Còn khi không có ai, thì Harry không biết được.

Nhìn vào, ai cũng nghĩ mối quan hệ cả hai rất tệ. Luôn khắc khẩu, ẩu đả mỗi khi gặp nhau, nhất là trong lớp Độc Dược của thầy Snape, với thiên tài Draco - học trò cưng của thầy cùng Harry - học trò giỏi phá hoại. Chẳng hiểu tại sao, cả hai cứ thích nói qua nói lại cho bằng được, nhất là việc Draco hay cố tình bắt bẻ cái sẹo mà ai cũng thích của Harry.

Nhưng dù sao, mọi người cũng biết đường phải tránh xa hai người này khi họ gây nhau. Chỉ cần ló đầu vào câu chuyện là bản thân không chết cũng tàn tạ.

Chỉ là, không ai biết sau vẻ bề ngoài cãi nhau um sùm của hai người này lại là những câu chuyện hết sức nhảm nhí.

"Chết tiệt, Draco, cậu đừng có suốt ngày xỉa xói mọi chuyện của tôi." Harry bực bội đánh vào đầu Draco khi cả hai đang-ở-nơi-không-có-người.

Draco xoa xoa đầu rồi nhướn mày, kiêu căng nhìn Harry đang bực bội, vẻ mặt không kiên nhẫn chỉ vì hôm nay anh đã trêu chọc vét sẹo ở trán và vết đỏ ở cổ Harry, khiến mọi người tò mò xem đó có phải là dấu vết khác khi Harry đấu với ai-đó không. Nhưng, chỉ có Draco mới biết cái dấu đó là do đâu và do ai.

"Tôi sẽ không để cậu đụng vào nữa đâu Draco." Harry nghiến răng chỉ vào mặt Draco rồi hậm hực bước đi, tay phải còn đang che trên cổ, hình như là che đi dấu vết đó.

Harry thực sự muốn tức điên lên. Chỉ vì Draco khiến mọi người muốn xem dấu hôn trên cổ cậu, là dấu-hôn do Draco Malfoy gây ra, đã thế cậu ta còn không biết xấu hổ mà nói rằng đó là vết thương, khiến cậu lúng túng.

Harry không hiểu tại sao mối quan hệ của cậu và Draco không như mọi người nói, cả hai có cãi nhau, nhưng toàn là cậu tức giận, cả hai có xích mích, nhưng toàn là câu gây chuyện trước. Còn Draco chỉ cười và hứng thú xem cậu nổi giận, đã thế đôi lúc cậu ta còn bịt miệng cậu bằng những nụ hôn ướt át khiến cậu xấu hổ.

Cũng chẳng biết từ lúc nào mối quan hệ cả hai đã khắng khít, thân mật hơn bất cứ ai. Nhiều khi chỉ cần nhìn nhau, cả hai cũng hiểu đối phương muốn gì. Chẳng hạn, khi Harry nghiêng đầu nhìn Draco đang đọc sách, Draco sẽ buông sách ra và lại gần hôn nhẹ lên môi cậu, hay đôi khi Harry vô tình nhướn mày trêu tức Draco, ngay sau đó cậu sẽ bị Draco hôn đến khó thở.

Thỉnh thoảng sẽ có những hành động nho nhỏ, ấm áp như Draco sẽ nắm tay cậu khi trời lạnh, hay ôm chặt cậu vào những lúc không ai để ý.

Tuy hơi ngại, nhưng Harry yêu chết những điều Draco làm.

Những năm tháng hạnh phúc của cả hai cứ thế trôi qua cho đến khi Draco bị mọi người phát hiện sự việc tự tay giết thầy Dumbledore theo lời Chúa tể mà ai cũng biết.

Cả trường lâm vào khủng hoảng và chấn động. Tất cả mọi người bắt đầu hoang mang và tự động né tránh nhà Slytherin, bắt đầu bước vào trận chiến đang đến gần. Dường như Harry không thể gặp Draco hay bất cứ ai thân thuộc với Draco.

Harry cố gắng gửi thư cho Draco, cố gắng tìm cách nói chuyện nhưng không có hồi âm hay kết quả. Harry cảm thấy bản thân lo lắng sắp phát điên lên rồi, mọi người không ngừng hỏi cậu lý do cậu tìm Draco, luôn cho rằng cậu muốn trả thù giúp thầy. Nhưng tất cả mọi điều đều không phải như họ nói.

Harry biết Draco không giết thầy, Harry biết anh ấy không bao giờ làm điều đó, tuy anh ấy ghét thầy cỡ nào cũng sẽ không ra tay. Harry muốn nói cho mọi người biết tất cả mọi chuyện không phải do Draco, cậu không muốn trả thù, cậu chỉ muốn thấy anh ấy mà thôi, nhưng Harry không thể nói bất cứ điều gì.

Cậu chỉ bất lực tìm kiếm trong vô vọng.

Cho đến khi gặp lại Draco, là khi cả hai trong trận chiến sống còn, mỗi người một bên, giơ đũa phép vào nhau với ý định tấn công.

Harry bình tĩnh nhìn thẳng vào Draco đang đứng cùng Vlodemort, cậu không cau mày, cũng không nói gì, chỉ bình thản nhìn sâu vào mắt Draco. Harry không ngờ bản thân lại có thể đối mặt với mọi chuyện dễ như vậy, khi cậu nghe việc Draco tra tấn Ginny với lời nguyền tra tấn, khi cậu nghe Hội Phượng Hoành nói về việc Draco dẫn Tử Thần Thực Tử tấn công trường Hogwarts, cậu cũng không mảy may thể hiện bất cứ cảm xúc gì.

Harry vẫn không tin Draco có thể làm vậy, cậu chắc rằng anh ấy chỉ đang che mắt Chúa tể mà thôi.

"Harry Potter, chà, Đứa trẻ sống sót thật sự sống tốt đấy nhỉ." Voldemort cất lời, giọng nói lành lạnh phả ra hơi thở của rắn, quấn quanh cổ Harry khiến cậu rùng mình.

Ngay lập tức, mọi người đồng loạt giơ hết đũa phép lên, chuẩn bị tấn công, ngay cả Draco cũng căng thẳng nhìn trừng trừng vào Harry. Chỉ có mỗi Voldemort thoải mái đi lại gần Harry không tiếng động, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo vốn dĩ đã cũ. Hắn say sưa rồi bỗng nhiên bật cười, nụ cười khiến người khác rợn cả người.

"Phải làm sao đây? Harry Potter yêu sâu đậm Tử Thần Thực Tử Draco Malfoy." Hắn cất giọng nói the thé, chói tai khiến mọi người nhăn mặt.

"Voldemort." Harry lên tiếng, giọng nói như nói với một người không quan trọng "Người nghĩ người nói ra sẽ làm ta hoang mang sao?"

"Sao có thể chứ? Anh hùng trẻ tuổi đây làm gì màng đến những lời vô nghĩa, ta chỉ sợ mọi người chưa ai biết mà thôi."

"Họ biết thì sao? Có ngăn được ta giết ngươi không?" Harry bật cười.

"Chà, thật sự người yêu của ngươi không phải dạng vừa đâu Draco Malfoy." Voldemort nhếch môi "Vậy thì, chúng ta nên thưởng thức đôi uyên ương cãi nhau thôi."

Ngay lập tức, Voldemort đã lôi kéo Harry và Draco vào giữa mọi người. Harry nhìn Draco vẫn phong độ với mái tóc vuốt gọn gàng, cùng bộ vest quý tộc, chỉ là đôi mắt đã thâm quầng và hằn lên những tia đỏ, chẳng hiểu sao điều đó lại khiến Harry bật cười.

"Draco, trong cậu tàn tạ quá." Harry đưa tay vuốt ve khuôn mặt Draco.

"Tôi vẫn ổn, nhìn em đi Harry, em đang bị thương và tôi không thích điều đó." Draco dụi mặt vào bàn tay ấm áp của Harry, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cậu, mày hơi nhíu lại.

"Xong việc anh sẽ hôn em chứ?" Harry mỉm cười.

"Như em mong muốn, vương tử của tôi." Draco hôn nhẹ lên lòng bàn tay Harry.

Không biết ai đã phát ra lệnh tấn công, chẳng mấy chốc mọi người bỏ qua trận đấu của cả hai mà lao vào trận chiến thực sự, Hội Phượng Hoàng cùng học sinh, giáo sư trường Hogwarts ngay lập tức phòng thủ và tấn công thẳng vào Voldemort đang hốt hoảng vì lệnh tấn công từ bên phía tùy tùng của hắn.

Voldemort nhìn đám người hỗn loạn cùng hình ảnh Draco và Harry đang kề vai chiến đấu, hắn cười lạnh, cả người tràn ngập cơn giận vì bị phản bội. Trong lúc mọi người không để ý, Voldemort nhanh chóng chỉ đũa phép vào Harry, hét lớn:

Imperio (Lời nguyền độc đoán)

Cả người Harry lập tức khuỵ xuống nhưng được Draco đỡ lấy ôm vào lòng. Draco ôm chặt lấy Harry, quay qua đối mặt với Voldemort đang cười gằn, anh thấy môi hắn mấp máy gì đó, còn người trong lòng không ngừng đẩy anh ra.

"Draco, tránh xa em ra."

"Draco, mày chỉ cần tránh ra, tao sẽ nổ tung Harry."

"Draco!" Harry hét lớn đẩy mạnh Draco ra khiến Draco loạng choạng ngã xuống đất, khi Harry chạy đi lại bị Draco nắm tay kéo lại.

"Harry, em sẽ chết mất."

"Nhưng em ở đây, anh sẽ chết. Hắn dùng lời nguyền độc đoán với em, tránh ra Draco, em sẽ giết anh mất." Harry cố gắng kìm nén bản thân, cố gắng ngăn Voldemort dành quyền kiểm soát bản thân của mình.

"Harry, anh không muốn em chết. Em nghe rõ cho anh!"

"Chà, ngưỡng mộ tình cảm quá đấy, đã vậy, để ta giúp cả hai." Voldemort nghiến răng.

"Draco!"

Avada Kedavra (Lời nguyền giết chóc)

Hai lời nguyền bắn ra cùng một lúc. Khi Draco cố bảo vệ Harry khỏi việc cậu tự mình Avada chính mình, cùng Neville phát ra lời nguyền vào Voldemort.

Khi Harry tỉnh táo lại trong tiếng hét đau đớn của Voldemort cùng những tiếng la thất thanh của mọi người, đến khi cậu biết trong lòng mình là ai thì đã quá muộn. Draco đã nằm đó, tay vẫn nắm chặt lấy cậu.

"Draco..."

"Này, chết tiệt, anh đang đùa em hả?"

"Mở mắt ra ngay, Draco Malfoy."

Harry chẳng màng gì, cậu chỉ cố gắng kêu người trong lòng của mình mở mắt khi trận chiến đã kết thúc, chỉ muốn anh ấy hôn cậu như lúc anh ấy đã nói. Mọi chuyện kết thúc rồi, cả hai phải cùng nhau xây dựng lại ngôi trường, cùng nhau làm những điều đã nói, cùng vui vẻ khoe cho mọi người rằng, cả hai là người yêu của nhau.

"Harry, Draco không thể mở mắt đâu."

"Harry, đừng cố chấp, cậu ấy đỡ cho cậu lời nguyền chết chóc, cậu ấy đi rồi." Ron hét lên.

Harry không nói gì, cả người run rẩy, tiếng nức nở to dần lên rồi biến thành gào khóc. Harry cứ ôm chặt lấy Draco rồi đặt nhẹ lên môi anh một nụ hôn hòa cùng những dòng nước mắt mặn chát.

Cậu đã giết người yêu của mình rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net