5. Bóng tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry cảm giác bản thân đang bị nhìn trộm. Ánh mắt ấy chăm chú vào cậu, dõi theo từng cử chỉ, hành động của cậu, giống như, muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.

Harry mở mắt, cả người đầy mồ hôi, hơi thở nặng nề.

Cậu vừa mơ, giấc mơ à không, đúng hơn là một ác mộng khủng khiếp. Cậu bị trói trên giường, cảm nhận thấy có bàn tay không ngừng vuốt ve người cậu, sờ lên mặt, xuống lồng ngực, cậu cảm thấy ghê tởm, cố gắng vùng vẫy nhưng không thể, cố khiến cho bản thân thức giấc nhưng không được. Cả đêm cậu phải chịu đựng bàn tay ấy làm đủ thứ chuyện với cơ thể cậu, mãi đến khi thức dậy, Harry vẫn cảm nhận được sự đụng chạm đó.

Thật buồn nôn.

Harry nén cơn buồn nôn, bước xuống giường.

Hiện giờ Harry đang ở nhà dì, kì nghỉ Noel năm nay cậu về với căn gác xép xập xệ. Tuy bây giờ Harry đã mười lăm rồi nhưng cơ thể chỉ cao chút ít do lúc nhỏ ăn không đầy đủ nên chiếc giường vẫn vừa với cậu lắm.

Harry mở cửa đi vào phòng vệ sinh. Khi cậu đánh răng, cậu thấy trên cổ tay là vết bầm gì đó, Harry đưa mắt nhìn, cả người chợt giật mình vì đó là vết dây thừng do bị trói hằn lên. Harry ngồi xổm xuống vén quần lên, vết trói hằn lên cổ chân khiến cậu sợ hãi.

Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

Harry thầm nghĩ. Cả người lạnh toát, ác mộng đêm qua chợt tái hiện, mồ hôi thi nhau đổ xuống, cả người run lên. Không phải mơ, đó không phải là một cơn ác mộng, đó là sự thật, bàn tay hôm qua, những khoái cảm do nó đem đến đều là sự thật.

Harry run rẩy.

Là ai? Là ai đang làm chuyện này với cậu? Đây là ở nhà, không phải trong trường, chẳng lẽ là thủ đoạn mới của kẻ đó, chẳng lẽ hắn muốn cậu nhục nhã?

Harry hoảng hốt về lại gác xép dưới chân cầu thang.

Harry muốn về trường nhưng hiện giờ không có chuyến tàu nào cả. Cậu muốn thoát khỏi đây ngay lập tức nhưng lại không thể, cảm giác lo sợ không ngừng ập đến, cậu cảm thấy ánh mắt đó vẫn đang nhìn cậu, nhìn chằm chằm từng hành động.

"Chết tiệt, Harry, mày dậy rồi thì ra làm đồ ăn sáng ngay."

Dì Petunia đập cửa phòng Harry rồi bỏ đi.

Harry kiềm lại cơn sợ hãi của bản thân, bình tĩnh đi ra như không có chuyện gì, bắt đầu làm những chuyện thường ngày. Harry thấy dượng Vernon đang cầm báo ngồi ở bàn ăn, thân hình ục ịch của gã dường như muốn chảy xệ xuống.

Harry bắt đầu nấu bữa sáng. Chỉ chiên trứng và chút xúc xích mà thôi, việc này đã xảy ra rất rất nhiều lần, chỉ là hôm nay khác là có ánh mắt dõi theo, chăm chú đến mức khiến Harry lạnh cả gáy. Cậu quay ra sau nhưng chỉ có dượng Vernon đang ngồi đọc báo, vẻ mặt âm trầm như cũ, khi thấy Harry nhìn thì gã ngước mặt lên rồi lại cúi xuống.

Harry nghĩ chắc do bản thân ảo giác. Cậu xếp đồ ăn ra bàn, chuẩn bị chạy đi kêu dì thì nghe tiếng Dudley la to:

"Harry, mày có thư. Không biết đứa nào gửi cho đứa như mày nữa?"

Harry vội vàng chạy ra ngoài, nhìn vào thùng thư rồi rút ra, trên bìa thư ghi rõ tên Draco Malfoy, Harry vui vẻ cầm lấy tính bóc thư thì bị Dudley giành lấy, xé vỏ ngoài rồi chạy vào trong.

"Anh Dudley, đó là của em mà."

"Tao không biết, tao muốn xem ai gửi thư cho mày."

Dudley hừ hừ, chạy lại gần chỗ ba hắn. Harry không dám lại gần vì cậu sợ dượng nhất.

"Gì đây? Harry thân mến? Chà chà, người yêu mày à Harry?"

"Trả cho em đi, anh đừng có đọc."

Harry cuống lên vì cậu biết những nội dung tiếp theo sẽ là gì, nếu Draco đã ghi vậy, chắc chắn nội dung sẽ không phải điều tốt lành gì. Dudley thấy vẻ mặt Harry như vậy liền cười ngả ngớn, phe phẩy bức thư trong tay.

"Nói tao nghe, đây là thư của người yêu mày? Nói thật, tao trả."

Harry cuống lên, cậu cắn cắn môi xem phải nói thế nào, nếu nói thật thì sẽ bị chế nhạo, nói xạo sẽ bị đọc thư mất, mà thôi, chế nhạo thì chế nhạo, đỡ hơn đọc thư.

"Phải, đấy là người yêu của em, nên anh trả đây."

Harry lấy can đảm chạy lại giựt thư rồi ôm chặt vào lòng.

"Người yêu? NGƯỜI YÊU! HARRY, TAO CHO MÀY ĐI HỌC MÀ MÀY ĐI YÊU ĐƯƠNG?"

Đột nhiên dượng Vernon bật dậy nắm lấy tay Harry kéo lại rồi hét lên. Gã nắm chặt lấy tay như muốn bóp nát nó khiến Harry nhíu mày vì đau, cậu ngước mặt lên thấy gã đang nhìn chằm chằm cậu, cái ánh mắt ấy, ánh mắt mà cậu cảm nhận được từ tối qua, ánh mắt suồng sã như muốn lột sạch đồ cậu ra.

Harry hoảng sợ vùng ra nhưng gã vẫn nắm chặt lấy gằn từng chữ một, những chữ dơ bẩn dùng để chửi người yêu cậu - Draco.

"Anh làm gì đấy hả? Mới sáng sớm đã ầm ầm cả nhà lên? Mày gây chuyện hả Harry? Nhanh chút về phòng mày đi, mai mới được ra."

Tiếng dì Petunia từ trên lầu vọng xuống. Harry dùng hết sức hất tay gã ra rồi nhanh chóng lủi vào căn gác xép và khóa chặt cửa lại, cậu cảm thấy cả người nóng hừng hực, chỉ vì cơn hoảng sợ đang lan khắp người.

Ánh mắt hôm qua, bàn tay hôm qua, mọi chuyện hôm qua không phải do kẻ đó mà là do dượng, người đã nuôi nấng cậu mười một năm làm ra. Những hành động kinh tởm, những cái chạm đó khiến Harry muốn nôn, muốn tắm rửa sạch sẽ và cậu muốn ôm lấy Draco, muốn che đi tất cả bằng mùi của anh ấy.

Harry nhắm mắt, ôm chặt lấy lá thư vào lòng như là bùa sinh mệnh duy nhất có thể cứu rỗi cậu, cứu cậu khỏi con quỷ trong căn nhà này.

Nửa đêm, căn nhà đang im ắng, chợt trước cửa phòng Harry vang lên tiếng lách cách như tiếng mở cửa. Cánh cửa được mở ra, bóng người to béo loạng choạng đi vào, gã đứng trước giường nhìn Harry đang ngủ say rồi vui vẻ ợ vài tiếng sau đó bắt đầu lần mò lên giường.

Harry đang ngủ, cậu cảm giác được thân thể bị đè lên bởi thứ gì đó, Harry khó thở mở mắt ra. Trước mặt cậu là khuôn mặt của Vernon, cùng hơi thở nồng nặc mùi rượu quẩn quanh, Harry giật mình đẩy gã ra nhưng thân thể đó quá nặng, còn gã vẫn không ngừng dùng bàn tay đó sờ soạng người cậu.

"Harry ngoan, dượng thương con nhất, sao con lại đi yêu người khác? Lại đây, dượng thương con."

Gã thở ồ ồ kiềm chặt lấy Harry.

Cho dù Harry vùng vẫy, cầu xin thế nào gã cũng không buông tha.

Harry cảm nhận được cơn đau, cả người cậu tràn đầy vết bầm, Harry biết, phía dưới cậu đang nhầy nhụa chất màu trắng cùng màu đỏ gai mắt. Đầu cậu ong ong vài tiếng, tầm mắt dán chặt lên bức thư dưới sàn, mặc cho người phía trên đang không ngừng dày vò thể xác và tinh thần của cậu.

Harry thấy dơ bẩn. Gã ta và cả cậu.

Cho đến khi Harry chịu không nổi thì cậu nghe thấy tiếng la hét, quát mắng, thân xác to ục ịch trên người cậu đã bị đẩy ra từ lúc nào, xung quanh cậu ồn ào không chịu nổi, cậu được ai đó ôm lấy, những dòng nước mắt của người đó không ngừng rơi trên mặt cậu.

"Harry, dì xin lỗi, dì xin lỗi. Chết tiệt, đáng lẽ dì phải đề phòng ông ta hơn."

Harry cảm nhận được cái ôm của dì Petunia, cảm nhận được Dudley đang lau chùi đi những vết dơ, nghe thấy tiếng cảnh sát la hét cùng tiếng van xin của gã kia.

Sau đó, sau đó Harry không nghe được gì nữa.

Harry được đưa về bệnh xá của Hogwarts.

Trong bệnh xá, Harry nằm im trên giường. Xung quanh cậu là những gương mặt vốn dĩ quen thuộc, nhưng cậu chẳng thể nhận ra nữa, ánh mắt vô hồn cứ nhìn chằm chằm mọi người, không hề dời đi.

Hermione và Ginny ôm nhau khóc nức nở, Ron cũng òa khóc, tất cả mọi người đều khóc.

Draco nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người yêu nhẹ nhàng vuốt ve. Tầm mắt Harry dời về phía Draco, cả người chợt run lên, nức nở:

"Draco, Draco..."

"Harry, anh đây, anh ở đây."

"Draco... em đau lắm, người em dơ nữa. Đừng ôm em, đừng ôm."

"Harry, không khóc, em không dơ, em không sao cả, chỉ là giấc mộng thôi, Harry, có anh, anh ở đây."

Draco ôm chặt lấy Harry đang nức nở. Cả người Harry đang run lên bần bật, từng giọt nước mắt thấm ướt cả áo Draco, bàn tay cậu ôm chặt lấy Draco mặc dù miệng luôn muốn chối bỏ cái ôm ấy.

Thầy Albus nghe tin Harry tỉnh lại liền chạy đến, nhìn Harry đang không ngừng run rẩy, mắt ông đỏ hoe như muốn khóc.

"Snape, tôi nghĩ, cách tốt nhất là xóa kí ức của em ấy đi."

"Nhưng mọi người..."

"Sẽ phải dùng lời thề."

Thầy Albus ngắt lời rồi đi lại xoa đầu Harry đã ngất đi vì quá mệt. Draco chỉ ngồi đó lẳng lặng ôm lấy Harry, ôm chặt lấy như sợ Harry sẽ tan biến mất.

Obliviate (Bùa tẩy não)

Thầy Albus vung đũa phép rồi vỗ nhẹ vai Draco, nói với mọi người mai hãy đến thăm Harry rồi cùng mọi người ra khỏi phòng, để lại Draco và Harry.

Sau mọi chuyện, thầy Albus cùng những người biết chuyện lập lời thề. Harry sau khi tỉnh lại đã trở lại như cũ, mọi người cũng tận lực tránh né hết, cố gắng làm mọi chuyện bình thường.

Draco thì không hề rời Harry nửa bước, lúc nào cũng gắt gao kề bên, như sợ Harry sẽ trốn đi khiến cậu dở khóc dở cười, thỉnh thoảng Harry mơ về căn phòng tối đen cùng những tiếng thở ồ ồ bên tai khiến cậu sợ hãi thức dậy. Mỗi lần vậy, Draco sẽ ôm chầm lấy cậu, nhẹ nhàng bảo đó chỉ là ác mộng không đáng quan tâm, dùng những nụ hôn nhỏ trấn an cậu.

Harry biết bản thân đã quên gì đó, cậu biết chắc đó là một hồi ức đáng sợ. Nhưng, cậu cũng không muốn tìm hiểu, cậu sợ bản thân biết rồi sẽ không thể khống chế bản thân làm gì đó dại dột.

Harry không nỡ vứt bỏ mạng sống ba mẹ cho cậu, không nỡ xa rời bạn bè, giáo sư.

Và, Harry luyến tiếc tình yêu của Draco.

Rất nhiều.

--------------------

Nếu bạn thấy tình tiết này quen thì mình lấy chi tiết dượng từ trong fic Growing Pains, chỉ là phần xâm hại nhưng nếu mọi người cảm thấy lấy tình tiết như vậy là sai thì mình xin lỗi nhiều, do mình cũng muốn triển khai theo hướng này lắm. Các bạn không thích thì mình sẽ xóa chương này đi hen ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net