Bão 5/?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Vô nghĩa - Một vị hôn phu nữa?!!

/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lại
*abc*: giao tiếp với hệ thống bằng suy nghĩ

___Căn phòng trừng phạt - Căn phòng Congelare___

Senju mở mắt ra và thấy xung quanh mình là một màu trắng xóa. Cậu chống tay ngồi dậy thì liền cứng người vì vết thương ở cổ tay.

Thành công đứng dậy, Senju đưa tay lên kiểm tra thì thấy cổ tay mình đã được băng bó kĩ lưỡng. Phần băng gạc trắng có vài chỗ nhuốm đỏ và bị đông lại do nhiệt độ trong căn phòng.

Kiểm tra xong các vết thương của mình, Senju quan sát xung quanh. Cậu không biết mình đang ở đâu và cảm thấy hơi hoang mang khi lại xuất hiện ở đây. Bỗng dưng một bàn tay chạm vào vai Senju làm cậu giật mình xoay người, lùi mấy bước

"Đừng cảnh giác như vậy chứ" Takemichi mặc trên mình áo choàng lông cáo đen nhìn Senju

"Ta... Takemichi!!!"

"Ngạc nhiên khi tôi ở đây lắm sao?"

"Không... Chỉ à cậu làm tôi giật mình mà thôi" Senju hơi đỏ mặt nói

"Được rồi, ngồi xuống đi" Takemichi ngồi dựa vào bức tường. Senju thấy vậy cũng ngòi xuống cạnh em

"Cậu đang tức giận sao?" Senju e dè hỏi

"Có một chút"

"Tại vì tôi định bỏ trốn sao?"

"Không, tôi biết đó là cái bẫy do Shun đặt ra mà" Senju có hơi ngạc nhiên khi nghe điều đó

"Không cần phải ngạc nhiên như vậy đâu, cho dù tôi có yêu thương và cưng chiều Shun thế nào đi chăng nữa thì cũng không có nghĩa là tôi sẽ không nghi ngờ thằng bé. Chưa kể...

Lần này thằng bé đã vượt quá giới hạn rồi"

'Mình đã lường trước chuyện này sẽ xảy ra nhưng không ngờ là Shun sẽ mở cửa chuồng nuôi. Nhưng trong cái rủi cũng có cái may'

"Cậu nghi ngờ cả em trai của mình luôn sao?"

"Cũng chỉ là em họ mà thôi" Takemichi trầm giọng xuống

"Bởi vì tôi có chút khác biệt với mọi người nên có lẽ cậu đã quên. Senju à, nơi này là Hanagaki"

"Trong lãnh địa này, trong dinh thự này, trong trang viên này...

Luật lệ, nguyên tắc, đạo lý, nhân tính tất cả đều vô nghĩa...

Nếu cậu sinh ra trong gia tộc này với một trái tim mềm yếu thì một giây sau cậu sẽ chết dưới lưỡi dao của em mình.

Nếu cậu không có sức mạnh, cậu sẽ bị chà đạp và đánh đập bởi những kẻ cậu gọi là gia đình.

Nêu cậu không có trí tuệ, cậu sẽ bị ném ra chiến trường mặc sống chết.

Nếu cậu sinh ra mà lại có một đặc điểm bất thường, cậu sẽ bị ghẻ lạnh và bị cho là sự xui xẻo.

Nếu cậu trở thành một con Búp Bê...

Thì cậu càng phải cẩn thận hơn khi không thể nào biết được những người anh chị em mà mình yêu thương khi nào sẽ hạ độc vào ly trà của mình, khi nào sẽ đâm sau lưng mình, khi nào sẽ dồn mình vào bước đường cùng vì cái ghế gia chủ..."

"Vậy cậu có thể tin tưởng ai chứ, Takemichi?" Senju bất giác gối đầu lên đùi em

"Chẳng biết nữa, nhưng hiện tại tôi cũng có thể tin tưởng cậu mà" Takemichi đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc của Senju

Senju không trả lời.

Cả không gian chìm trong tĩnh lặng, Takemichi cảm thấy có điều không đúng, lên tiếng hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

"Hắn ta đã biết rồi"

"Ai cơ?"

"Kiyoshi, hắn ta đã biết tôi là Senju Valefar Akashi" Takemichi thoáng chống cứng đờ

"Hắn sẽ nói cho Master của cậu biết... Và nếu tôi rời khỏi đây, cậu sẽ ra sao Takemichi?" giọng nói có vài phần run rẩy, Senju úp mặt vào bụng em như muốn tránh đi ánh nhìn của em

"Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu Senju"

"Sao cậu có thể biết chắc điều đó chứ?"

"Vì Master rất yêu thương tôi"

Không gian lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng, Takemichi thầm thở dài.

Senju ngước nhìn lên một chút, khẽ thì thầm:

"Cậu có thể hát ru cho tôi nghe được không?" Takemichi nghe được điều đó thì phì cười

Em cuối người xuống hôn nhẹ lên trán Senju, giả vờ không nhìn thấy tai cậu đỏ lên.

{ Nếu tôi nhìn thấy ngày hôm đó
あの日の私が見てたら

Bạn nghĩ sao
なんて思うかな

Bây giờ bạn có hối hận không, hay ...
今は後悔してないかな それとも...

Ai đó tìm thấy hạnh phúc dễ dàng và cười
誰かが手軽な幸せ見つけて笑ってる

Tôi không khao khát nó
憧れてるわけじゃないけど

nhớ
思い出す

Đổi lấy sự lãng mạn
恋愛と引き換えに

Tôi không thể bỏ nó bây giờ
今を手放せないけど

Đôi khi tôi cũng muốn có cảm giác đó

ときどきあの気持ちも欲しくなる

Hazakura tô màu nhẹ nhàng
葉桜そっと色づいて

Hoa rơi
花が舞い落ちる

Đó là phong cảnh mà bạn nhìn thấy nhiều lần.
何度目に見る風景だろう 今まで

"Bạn không sao cả"
「君は一人で大丈夫」

Ngay cả bây giờ từ đó
今もあの言葉

Ngay cả bây giờ tôi đã quen với cuộc sống này
この暮らしに慣れた今でも

Lặp lại một mình
繰り返す 一人きり

Bị đồng hồ đeo đuổi mỗi ngày
毎日 時計に追われて

Chạy lên cầu thang
階段駆け上がる

Mặc nó một cách vụng về và nghiêm túc
不器用な真面目 身につけて

Tôi đã cẩn thận
気を張ってた

Sống trung thực
正直に生きてきて

Bạn đã nhận được gì
何を手にできたかな

Đôi khi nước mắt trào ra
ときどきふと涙がこみあげる

Mỗi khi hazakura bị phân tán

葉桜さいて散るたびに

Ngực tôi bắt đầu ồn ào
胸が騒ぎだす

Nhìn lại con đường bạn đã chọn
選んだ道はよかったのか 振り返る

Vẫn còn đó con đường rợp bóng cây mà anh đã cùng em bước đi
君と歩いた並木道 今もあるけれど

Đi xa từ biệt
さよならから遠く離れて 歩いてる

Hazakura tô màu nhẹ nhàng
葉桜そっと色づいて

Hoa rơi
花が舞い落ちる

Đó là phong cảnh mà bạn nhìn thấy nhiều lần.
何度目に見る風景だろう 今まで

"Bạn không sao cả"
「君は一人で大丈夫」

Ngay cả bây giờ từ đó
今もあの言葉

Ngay cả bây giờ tôi đã quen với cuộc sống này
この暮らしに慣れた今でも

lặp lại
繰り返す

Tôi không thể quay lại nhưng không sao
戻れないけど いい

Tôi sẽ không quay lại, nhưng không sao cả
戻らないけど いい }

Tiếng hát nhẹ nhàng vang vọng khắp căn phòng lạnh lẽo, Senju im lặng lắng nghe. Cảm giác ấm áp trên lòng bàn tay kia không hề mất đi vì sự lãnh giá của căn phòng này.

'Một khi sinh ra ở nơi không khác gì địa ngục như thế này...

Khó có ai giữ bản thân mình thuần khiết và minh mẫn...

Nhưng em không hề giống với những kẻ đó có đúng không Takemichi?'

Bài hát cứ tiếp tục được cất lên cho tới khi Takemichi nghe thấy tiếng thở đều đều của Senju. Em nở một nụ cười bán nguyệt, nghe tiếng Kuro thông báo

*Meo~ Hảo cảm hiện tại của nam chính Senju Valefar Akashi là 79%*

*Kí chủ quả nhiên uy vũ, cố gắng thêm một chút nữa là nam chính yêu ngài luôn rồi meo~* Kuro xuất hiện trước mặt em

*Ngươi có nhầm lẫn gì không vậy Kuro? Ta đã đối với hắn thế này rồi mà hắn vẫn chưa yêu ta sao?* Takemichi đưa tay bóp cổ Kuro

*Kí chủ à, ngài đừng nên vội vàng. Suy cho cùng nam chính cũng đã hoàn toàn gỡ bỏ phòng bị đối với ngài rồi mà.

Ngài chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi bởi vì...

Trái tim của kẻ bị tổn thương là thứ khó tiếp cận nhất nhưng trái tim của người thiếu tình thương lại là thứ mềm yếu nhất!!!*

*Trái tim của nam chính Senju đã bị tổn thương rất nhiều nên cậu ta mới dựng nên một rào cản khiến người khác khó có thể lại gần nhưng một khi đã vượt qua rào cản đó thì một hành động nhỏ nhoi cũng có thể trở thành tình yêu*

*Coi như ngươi thuyết phục được ta rồi đi* Kuro nghe vậy thì thở phào. Takemichi thả Kuro ra

*Kí chủ à, dù cơ thể này chỉ được tái tạo từ ma thuật nhưng ý thức và cái tôi vẫn ở thế giới này nên tôi vẫn cảm nhận được sự đau đớn đấy. Ngài có tức giận thì cũng nên nhẹ nhàng một chút chứ?* Kuro đưa chân trước lên xoa xoa cái cổ đầy lông của mình

Takemichi không trả lời. Em hôn nhẹ lên trán Senju, đặt cậu ấy nằm xuống rồi rời đi.

Đóng cửa căn phòng Congelare, Takemichi quay sang thì thấy Aki - người hầu riêng của Shun đang đi tới.

"Tam Thiếu gia" Aki cúi đầu chào em

"Aki, Shun không ăn sao?" Takemichi liếc nhìn khay đồ ăn trên tay Aki

"Vâng ạ"

"Haizzz... Ta đã nghĩ việc bị phạt sẽ giúp thằng bé hiểu ra mình sai ở đâu nhưng có vẻ là không rồi"

"Không phải đâu ạ, Shun-sama chỉ là đang có chút bực bội mà thôi" Aki lên tiếng biện minh cho Shun

"Ta biết rồi. Lần sau đưa thức ăn, ngươi nhớ nhắn với Shun rằng |Ta rất ghét kẻ bỏ mứa thức ăn đấy| "

"Vâng ạ" Takemichi mỉm cười rồi rời đi

___Phòng của Takemichi___

Takemichi mệt mỏi nằm dài trên giường. Kakucho đứng trước giường nhắc nhở:

"Ngài nên thay đồ rồi hẵng ngủ chứ Take-sama?"

"Ta mặc thế này ngủ cũng có sao đâu Kaku-chan. Mà nếu ngươi cảm thấy mệt thì vẫn có thể nghỉ mà" Takemichi lười biếng trả lời

"Mặc như vậy ngủ sẽ khiến ngài cảm thấy mệt mỏi hơn khi thức dậy đấy ạ"

"Mà tôi chỉ bị choáng một chút mà thôi Take-sama. Hơn nữa nếu tôi nghỉ rồi thì đám kia sẽ chiều hư ngài đấy" Kakucho vừa nói vừa liếc nhìn sang đám Akkun

Nghe Kakucho nói, chúng liền chột dạ. Khi nãy Takemichi vừa nằm lên giường, bốn nhân thú đã nhanh chóng làm việc. Makoto kéo màn cửa, Takuya và Akkun chuẩn bị chỗ ngủ cho Kisaki và Hanma để chúng không làm phiền em, Yamagishi lấy tinh dầu hoa oải hương em thích chuẩn bị cho vào đèn xông tinh dầu mà em vừa làm mấy ngày trước.

"Nếu tôi không có ở đây thì ngay bây giờ ngài đã ngủ với bộ dạng xộc xệch luôn rồi"

"Rồi rồi" Takemichi đứng dậy, em tiến tới phòng thay đồ định thay bộ đồ ngủ mới thì

/Cốc cốc cốc/ tiếng gõ cửa vang lên

"Kaku-chan ra mở cửa đi"

"Vâng ạ" Kakucho bước tới mở cửa

"Buổi chiều tốt lành Kakucho" Lina đứng bên ngoài cúi chào

"Buổi chiều tốt lành Lina" Kakucho lịch sự chào lại. Hắn nghiêng người sang một bên để Lina vào phòng

"Thưa Tam Thiếu gia, Master đã trở về rồi. Ngài ấy hiện tại đang ở cửa chính ạ" Lina cúi đầu nói

"Ồhh!! Vậy à?" Takemichi nở nụ cười bán nguyệt

"Kisaki, Hanma" nghe tiếng Takemichi gọi, chúng liền rời khỏi giường, nhảy lên vai em

"Đi thôi nhỉ" Takemichi dẫn đầu đi trước, theo sau là Kakucho và nhóm Akkun

___Cửa chính dinh thự___

Master mặc bộ trang phục tây âu màu đen, chiếc áo choàng cùng màu với họa tiết màu xanh bên trong.

(Ảnh minh họa)

Ngài đang phân phó vài việc cho người hầu thì nghe thấy tiếng bước chân từ trên cầu thang. Ngài ngước lên, nhìn thấy Takemichi đang đi xuống, mỉm cười nhìn ngài

"Con hi vọng rằng cuộc đàm phán đã thành công"

"Vượt ngoài mong đợi của ta, Gia chủ Akashi thoải mái đồng ý hôn ước này trong khi không cần phải thuyết phục gì nhiều" trong góc khuất của cầu thang, có môt kẻ đang tức giận nghiến chặt răng

"Vậy sao ạ? Nó quả là một tin vui" Takemichi đứng trước mặt Master mỉm cười

"Mà con sẽ có thêm một vị hôn phu nữa Take-chan"

"Vâng ạ?" nụ cười trên mặt Takemichi ngưng động vài giây. Kẻ đang trốn kia có phần ngỡ ngàng nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình

"Ngài đã về rồi sao Master?" kẻ nãy giờ đang quan sát không ai khác chính là Kiyoshi

Anh chậm rãi bước xuống, khuôn mặt vẫn lạnh lừng như ngày nào nhưng đáy mắt lại không kiềm được sự tức giận

"Con đã về rồi à Kiyoshi. Rất tốt, với tư cách là "Lucifer" biết con sẽ dễ dàng chấp nhận chuyện này mà" Master tỏ vẻ hài lòng nhìn về hướng Kiyoshi

"Mà ta đang nói đến đâu nhỉ? Phải rồi, Takemichi có thêm một vị hôn phu nữa"

"Con nhớ trước khi đi ngài có nói Take-chan sẽ chỉ có một vị hôn phu thôi mà, kẻ còn lại chui từ đâu ra vậy ạ?"

"Ban đầu đúng là ta chỉ định hứa hôn Take-chan với Tam Thiếu gia nhà Akashi mà thôi nhưng đám Trưởng lão lại đòi thêm Nhị Thiếu gia vào với lí do là cuộc chiến này đã diễn ra quá lâu, nếu chỉ đơn giản kết thúc nó với một hôn ước như vậy thì sẽ không được lâu bền"

"Nên họ đã thêm Nhị Thiếu gia vào dù cho biết rằng việc có hôn ước với con không khác gì trở con tin cho nhà Hanagaki sao?" Takemichi vẫn mỉm cười mặc dù nụ cười trên mặt có phần cứng đờ

"Đúng vậy. Hôn ước và Hòa ước đã được thiết lập. Và hai bên đã quyết định, mùa xuân hai năm sau các con sẽ chính thức gặp mặt"

Takemichi vẫn mỉm cười không đáp. Bên cạnh em, Kiyoshi đã tức tới mức biểu cảm lạnh lùng trên mặt sắp không giữ nổi. Trên vai em, Kisaki và Hanma trợn mắt không nói nên lời. Còn đằng sau, Kakucho cuối gầm mặt xuống, hai tay chắp sau lưng đã nắm chặt tới mức rỉ máu. Nhóm Akkun run rẩy khi vừa nghe tin.

"Nếu không còn gì nữa thì các con cũng nên giải tán đi, ta sẽ trở về phòng mình" Master nói xong liền rời đi

Tiếng bước chân từ đầu cầu thang nhỏ dần rồi mất hẳn. Lúc này đây, nụ cười trên gương mặt Takemichi mới biến mất. Em nhìn sang Kiyoshi bên cạnh mình không nói lời nào, xoay người rời đi. Kakucho và nhóm nhân thú thấy vậy cũng đi theo sau.

Trở về phòng mình, Takemichi đặt Kisaki và Hanma xuống, chạy thẳng vào phòng thay đồ. Khi bước ra, em đã mặc trên mình bộ áo ngủ bằng lụa. Em nhìn mặt thú cưng và hầu cận của mình nhăn nhó kiềm nén như sắp bùng nổ tới nơi

"Ta cho phép các ngươi tự do phát ngôn" lời vừa dứt, Kakucho đã là người mở màn đầu tiên

"Thưa Take-sama, chuyện này đúng là ngớ ngẩn mà!!! Cái đám Trưởng lão đó chẳng xem trọng Hòa ước tới vậy đâu, đám cáo già đó chỉ muốn tìm chỗ ném tên Nhị Thiếu gia kia đi để Đại Thiếu gia thuận lợi lên làm gia chủ mà thôi!!!"

"Đây là hành động sỉ nhục rõ ràng của Nhà Akashi, tôi tin ràng giờ nếu Master đưa ra tuyên bố sẽ phát động chiến tranh với nhà Akashi thì sẽ chẳng ngạc nhiên gì đâu" Akkun tiếp lời

/Bọn chúng đây là đang coi Nhà Hanagaki là cái thùng rác thích ném gì thì ném mà!!!/ Hanma gào lên

/Ngài có đủ lí do để từ chối hôn ước ngớ ngẩn này, thưa chủ nhân/ Kisaki trông có vẻ là người bình tĩnh nhất nhưng hành động dùng móng vuốt ghim chặt vào ghế kia đã tố giác hắn ta

"Được rồi. Tất cả im lặng"

"Ta biết các ngươi đều đang tức giận nhưng đây là vì lợi ích của gia tộc. Và trong lời tiên tri đã nói rõ ta sẽ có nhiều hơn một người chồng, nếu ta phản đối hôn ước này cũng có nghĩa là ta đang phản lại lời của Nữ Thần" nhắc tới Nữ Thần, không còn ai dám lên tiếng nữa

"Nghĩ theo hướng tích cực, hai vị hôn phu của ta sẽ phải đi ở rể, như vậy thì mọi quyền hạn đều nằm trong tay ta không phải sao?" Takemichi nở một nụ cười gượng gạo
_________________________________________

Mình đã biết điểm rồi mọi người ạ...

Đứng thứ 27 trong lớp, có tệ không cơ chứ?!!!

Không có bất cứ điểm nào dưới trung bình, có vài điểm lại sát nút làm mình không biết có nên thấy may không đây?

Mà mình muốn thông báo bão chap sắp kết thúc rồi, sau khi hét bão mình có lẽ sẽ lặng một thời gian nếu không nghĩ ra ý tưởng mới.

Vậy nha. Yêu mọi người❤❤❤❤




Nguồn: Pinterest


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net