Chương 10: Đám tang của bá tước phu nhân - Tuyết rơi giữa tháng 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lại

Suốt một tuần, Takemichi chỉ ăn trong phòng của mình, thỉnh thoảng đi làm bánh ngọt cho hai con rồng kia chứ không đi đâu cả. Mọi người nghĩ rằng cậu đang cần thời gian chấp nhận việc mẹ mình mất nên cũng không nói gì nhưng thực ra Takemichi đang luyện tập sử dụng ma thuật Thao túng thời tiết vì cậu muốn tặng cho mẹ mình món quà cuối cùng.

Ngày tổ chức tàn lễ cũng đến, mọi người đều khoác trên mình bộ đồ màu đen và mạng che mạng che mặt cùng màu. Takemichi đội chiếc mũ đen với mạng che mặt, mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu đen ghi, áo gi-lê đen và chiếc quần tây đen đứng trước quan tài của mẹ mình, khuôn mặt vô cảm không rơi tới một giọt nước mắt.

(

Ảnh minh họa)

Những người xung quanh bắt đầu xầm xì

"Quả là Búp bê mà. Mẹ chết mà vẫn giữ cái khuôn mặt vô cảm ấy"

"Đúng đấy. Mà cũng tội nghiệp cho phu nhân thiệt đấy, có đứa con như vậy"

"Đúng rồi. Nghe nói là khi phu nhân qua đời cậu ta còn chẳng tới cơ mà"

"Các người nói nhỏ thôi, muốn chết à".

Dù những lời bàn tán đó đã hòa vào tiếng kèn lễ tang nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy rõ. Kakucho, Kisaki và Hanma nghe được thì tức giận muốn giết bọn chúng nhúng lại nhận được cái liếc mắt của Takemichi nên đành nén giận. Master bước lên bục bắt đầu phát biểu:

" Phu nhân Elisa Liss Hanagaki là một người tốt, đã có nhiều cống hiến cho gia tộc và cống hiến to lớn nhất chính là đã sinh ra Takemichi Asmodeus Hanagaki - Một trong bảy con búp bê của nhà Hanagaki. Mong rằng Nữ thần Selene sẽ yêu thương con bé ở thế giới bên kia".

Bài phát biểu kết thúc mọi người vỗ tay. Từng người bước tới đặt một bông hoa huệ trước cỗ quan tài. Tới phiên Takemichi, trên tay cậu không có lấy một bông hoa. Những người xung quanh thấy thế lại bắt đầu bàn tán:

" Ôi trời, đừng nói đến cả hoa cũng không tặng đấy"

"Quả là Búp bê mà, tuyệt tình tuyệt nghĩa"

"Thật tội nghiệp cho phu nhân Hanagaki"...Nghe được những lời đó, Kakucho, Kisaki và Hanma tức điên lên, chúng muốn lao tới giết hết đám người đó ngay bây giờ nhưng sợ cạu giận như vừa rồi nên đứng yên. Takemichi đứng đó, chắp hai tay lại bắt đầu hát

{ Xếp các con đường được kéo dài trên vỉa hè
のびたかげを舗道にならべ

Đi dạo với bạn trong hoàng hôn
夕闇のなかを君と歩いてる

Nắm tay nhau mãi mãi
手をつないで いつまでもずっと

Tôi có thể khóc nếu tôi đặt nó bên cạnh tôi
そばにいれたなら 泣けちゃうくらい

Gió trở nên lạnh và có mùi như mùa đông
風が冷たくなって 冬の匂いがした

Đã đến lúc đến gần bạn hơn ở thành phố này
そろそろこの街に 君と近付ける季節がくる

Bông hoa tuyết đầu tiên của năm nay
今年 最初の雪の華を ふたり寄り添って

Hạnh phúc ngập tràn vào thời điểm xem này
眺めているこのときに 幸せがあふれだす

Tôi không hư hỏng hay yếu đuối, tôi chỉ yêu bạn
甘えとか弱さじゃない ただ 君を愛してる

Tôi đã nghĩ như vậy từ tận đáy lòng mình
心からそう思った

Bất cứ điều gì với bạn
君がいるとどんなことでも

Tôi cảm thấy như tôi có thể cưỡi nó
乗りきれるような気持ちになってる

Tôi chắc rằng những ngày này sẽ kéo dài mãi mãi
こんな日々がいつまでもきっと

Tôi hy vọng bạn tiếp tục
続いてくことを祈っているよ

Gió rung khung cửa sổ, màn đêm lay động
風が窓を揺らした 夜は揺り起こして

Tôi sẽ biến bất kỳ điều buồn nào thành một nụ cười
どんな悲しいことも 僕が笑顔へと変えてあげる

Những bông hoa tuyết rơi đều ngoài cửa sổ
舞い落ちてきた雪の華が 窓の外ずっと

Nhuộm thành phố của chúng ta mà không biết dừng lại
降りやむことを知らずに 僕らの街を染める

Tôi muốn làm điều gì đó cho ai đó
誰かのためになにかを したいと思えるのが

Tôi biết rằng đó là tình yêu
愛ということを知った

Nếu bạn mất bạn
もし 君を失ったとしたなら

Sẽ trở thành một ngôi sao và chiếu sáng bạn
星になって君を照らすだろう

Ngay cả trong đêm khi nụ cười và nước mắt tôi ướt
笑顔も涙に濡れてる夜も

Tôi luôn ở bên cạnh tôi
いつもいつでも そばにいるよ

Bông hoa tuyết đầu tiên của năm nay
今年 最初の雪の華を ふたり寄り添って

Hạnh phúc ngập tràn vào thời điểm xem này
眺めているこのときに 幸せがあふれだす

Nó không hư hỏng hay yếu đuối, chỉ ở bên bạn mọi lúc
甘えとか弱さじゃない ただ 君とずっと

Tôi muốn ở bên bạn như nó là
このまま一緒にいたい 素直にそう思える

Những bông hoa tuyết trắng tinh rơi trên thành phố này
この街に降り積もってく 真っ白な雪の華

Tôi sẽ nhẹ nhàng vẽ những ký ức lên ngực của họ
ふたりの胸にそっと想い出を描くよ

Tôi sẽ tiếp tục ở bên bạn
これからも君とずっと}

Khi hát, những kí ức lúc còn ở bên mẹ mình lần lượt hiện ra trong tâm trí cậu như một thước phim quay chậm.

| "Nè Take-chan, con mau nhìn kìa tuyết rơi rồi" Phu nhân Elisa đưa tay ra hứng lấy những bông tuyết đầu mùa.

"Bông tuyết là biểu tượng của Thương đoàn Saphir có đúng không ạ ?" Takemichi ngẩn đầu khỏi cuốn sách mình đang đọc, nhìn ra khu vườn đang từ từ được bao phủ bởi tuyết

"Đúng đấy. Nè Take-chan, mẹ kể cho con một câu chuyện nhé"

"Con không phải là trẻ con nữa đâu ạ"

"Con chỉ mới 4 tuổi thôi đấy Take-chan, vẫn là trẻ con cơ mà" bà phồng má nói

"Thôi được rồi, mẹ kể đi ạ" cậu bất đắc dĩ nói

"Được rồi. Mẹ nên bắt đầu từ đâu nhỉ. Phải rồi, khi mẹ mới 18 tuổi, mẹ chỉ vừa tốt nghiệp thì nhận được tin ông ngoại của con mất. Trong di chúc, ông ấy đã để lại thương đoàn cho mẹ và mong mẹ sẽ đưa thương đoàn trở lại thời kì vinh quang. Người trong gia tộc ai cũng cười nhạo mẹ, nói mẹ sẽ khiến cho cả thương đoàn phá sản. Lúc đó, mẹ đã rất suy sụp. Khi đi dạo trong công viên gần nhà, mẹ đã vô tình gặp được ba con đang ngồi dưới một gốc cây đọc sách. Lúc đó tuyết cũng rơi như thế này, con không biết đâu, ông ấy chẳng thèm để ý là cả người đã phủ tuyết mà cứ đọc cuốn sách trong lòng, có khi nào Take-chan thừa hưởng cái tính đó từ ba mình không nhỉ. Mà lúc đó, mẹ đã đi tới nói:

" Nè cậu ngồi đó làm gì vậy? Tuyết phủ cả người rồi kìa"

"À tôi không để ý" ông ấy cứ chưng ra cái mặt ngốc đó mà ngồi dậy phủi hết tuyết trên người mình. Lúc đó mẹ đã bật cười luôn đấy. Sau đó, mẹ và ba con nói chuyện một chút. Mẹ kể hết với ba con về việc mẹ muốn tức chết vì cái đám ham danh hám lợi kia. Ba con thì ngồi đó nghe mẹ nói, mẹ thề là ông ấy còn cười mẹ nữa đấy. Sau khi kể xong, mẹ đã hỏi ba con

"Có phải mình ngốc lắm không? Con gái mà lại gánh vách cả thương đoàn như thế này"

"Không, cậu rất dũng cảm và tuyệt vời đấy. Nếu là mình có lẽ mình đã bật khóc mà giao quyền quản lí lại cho người khác rồi nhưng cậu lại dũng cảm đảm nhận nó. Cậu vô cùng tuyệt vời luôn đấy" mẹ đã vô cùng ngại ngùng khi ba con nói vậy đấy. Giờ nghĩ lại, lúc đó nếu mẹ giao quyền quản lí cho người khác thì có lẽ Thương đoàn Saphir đã biến mất, mẹ sẽ không đến công viên vì đau đầu rồi gặp được người ba ngốc của con và cũng sẽ không có Take-chan nữa. Thật may mắn có đúng không nào" bà hí hửng nói

"Đúng vậy ạ. Mà chuyện gì xảy ra sao đó vậy ạ?"

"Sau đó sao, mẹ đã nhận quyền quản lí thương đoàn và đưa nó trở lại thời kì hoàng kim của mình. Khi mẹ đi gặp đối tác để kí hợp đồng hợp tác sản xuất trang sức, ai ngờ đó lại là ba con, chúng ta đã rất ngạc nhiên luôn đấy. Có lẽ là do định mệnh sắp đặt hoặc Nữ thần Igiria đã kết nối chúng ta với nhau. Sau đó thì, ta và cha con đã kết hôn và sinh ra con đấy Take-chan"

"Đó quả là một câu chuyện rất hay đấy ạ"

"Đúng không?! Đúng không!? Con biết không, khi mẹ gặp ba con là vào ngày tuyết đầu mùa, khi chúng ta kết hôn cũng là ngày tuyết đầu mùa và lúc mẹ biết tin mang thai con trời cũng có tuyết rơi đấy. Mặc dù hơi tiếc khi đó không phải ngày tuyết đầu mùa nhưng ta vẫn rất vui khi biết rằng có mẹ đang mang trong mình một sinh linh bé nhỏ mang dòng máu của mẹ và ba con. Để kỉ niệm, mẹ đã đổi biểu tượng của thương đoàn thành hình bông tuyết đấy" bà vừa nói vừa giơ lên chiếc khăn tay tự thêu màu xanh với hình bông tuyết màu trắng.

(Ảnh minh họa)

"Vậy ạ. Đó là một biểu tượng rất đẹp" cậu mỉm cười nhẹ nói.
"Đúng vậy" bà mỉm cười, ngồi xuông ghế và tiếp tục trò chuyện với cậu|

Takemichi cười khổ, cậu lại yếu đuối nữa rồi 'Mẹ sẽ không thích nhìn thấy mình thế này đâu nhỉ?'. Cậu ngước nhìn lên bầu trời âm u kia. Từng bông tuyết rơi xuống khiến mọi người bất ngờ kể cả Master. Tuyết rơi giữa tháng bảy sao?! Quả một chuyện phi lí nhỉ? Takemichi đưa tay ra, niệm chú [Đóa hoa tuyết]. Một đóa hoa được tạo ra bởi những bông tuyết to tới mức nhìn thấy được những khe hở của chúng, xung quanh dược bao phủ bở những bông tuyết nhỏ. Nhìn thật mỏng manh nhưng lại cứng rắn đến lạ thường.

(Bông tuyết lớn)

(Bông tuyết nhỏ)

Takemichi cẩn thận đặt đóa hoa tuyết vào lên quan tài, thì thầm:

" Đây có lẽ là món quà cuối cùng con có thể tặng cho mẹ. Hãy có một giấc ngủ thật ngon, mẹ của con".

Xong rồi, cậu rời đi, trở về vị trí của mình. Mọi người tiếp tục tiến tới đặt hoa trước quan tài.

" Take-sama, trận tuyết kì lạ này là ngài làm có đúng không?" Kakucho nhỏ giọng hỏi

"Đúng vậy" cậu chỉ trả lời qua loa.

Đám tang của mẹ cậu diễn ra trong hai ngày. Sau đó, bà ấy được đem đi chôn cất. Takemichi đã quan sát toàn bộ quá trình, từ lúc bà ấy được đưa lên xe ngựa cho tới lúc bà ấy được chôn xuống nền đất lạnh lẽo kia. Cả quá trình, cậu vẫn giữ nguyên khuôn mặt vô cảm. Mọi người xung quanh nhìn thấy thì lại bàn tán xầm xì. Cậu không quan tâm mà chỉ chăm chăm nhìn vào đám quý tộc mặc đồ trắng đang tỏ lòng thương sót cho cái chết của mẹ cậu đằng kia. Kuro nói kẻ đã hại mẹ cậu là quý tộc thuộc phe hoàng tộc thì có nghĩa là một trong số chúng có đúng không. Bá tước Hanagaki đi tới vỗ vai cậu nói:

" Con đừng nghe bọn chúng nói Takemichi. Con không hề vô tâm mà chỉ đơn giản là không biểu lộ sự đau buồn mà thôi"

"Vâng thưa cha"

"Mà giờ cũng để rồi nhỉ. Kakucho đưa Takemichi về nghỉ ngơi đi"

"Vâng thưa ngài" Kakucho đi tới đỡ cậu lên xe ngựa, trở về trang viên.

Vào phòng, Takemichi nằm lên giường nói:

" Kaku-chan, kéo rèm lại. Ta sẽ ngủ một chút"

"Ít nhất thì ngài hãy thay đồ ra đã chứ Take-sama"

"Được rồi. Mà ngươi chuẩn bị bồn tắm tinh dầu cho ta, ta cần thư giản một chút" cậu từ từ ngồi dậy, duỗi người một chút

"Vâng thưa Take-sama" Kakucho tới phòng tắm chuẩn bị nước tắm cho cậu. Hanma nằm trên giường nói

\Hôm nay chủ nhân đã vất vả rồi\

\Vừa phải đứng đó cả ngày vừa phải nghe mấy lời nói của đám người ngu ngốc lia hẳn ngài mệt lắm\ Kisaki nói

\Đúng đấy. Sao ngài không cho chúng tôi giết chúng vậy chủ nhân? Chỉ cần chúng tôi cào vài đường là bọn chúng gục liền thôi\

"Họ đều là người trong tộc nên không được giết Hanma"

\Dù vậy thì ngài cũng nên dọa bọn chúng chứ, chủ nhân\

"Không cần thiết đâu, Kisaki".

Một lúc sau, Kakucho bước ra nói:

" Nước tắm đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ạ thưa Take-sama"

"Ta biết rồi. Cảm ơn ngươi Kaku-chan" Takemichi bước xuống giường, tiến tới phòng tắm. Ngồi trong bồn tắm, Takemichi thẩn thờ nhìn lên trần nhà 'Không biết mẹ có giận vì mình đã không khóc không nhỉ? Mình đã hứa là sẽ không bao giờ khóc kể từ lúc đó rồi nên không làm trái được. Hơn nữa, mình là một Búp bê, nếu mình khóc đám người kia sẽ cho rằng mình là một kẻ yếu đuối mất. Thật mệt mỏi mà'. Cậu ngâm mình một hồi lâu rồi bước ra, thay bộ đồ ngủ vào rồi ra ngoài.

(Có hơi hiện đại quá không nhỉ)

Takemichi thả mình trên giường, nhìn về phía hai con rồng đang ngủ trên giường của chúng, ngẫm nghĩ về tương lai. Cậu nên tìm kiếm kẻ đã giết mẹ mình không nhỉ hay là cứ coi nó như cơn gió thoảng mà chôn sâu như lời Master. Cậu muốn giết kẻ to gan dám làm hại mẹ cậu nhưng cũng không muốn làm trái lời Master 'Mình nên làm gì đây?'. Suy nghĩ một hồi, Takemichi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Cả tuần nay, cậu đã rất mệt mỏi, cậu đã phải chịu đựng rất nhiều. Có lẽ thứ cậu cần bây giờ là một giấc ngủ thật ngon.

Chúc ngủ ngon Takemichi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net