Chương 14:Chúc mừng sinh nhật Takemichi-Tưởng là người dưng hóa ra là nợ tình(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ

[ abc]: niệm chú
{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lại

Khi bữa tiệc kết thúc, Takemichi trở về phòng mình, đang định thay đồ thì tiếng gõ cửa vang lên \cốc cốc cốc\

"Ta vào được không Take-chan?"

"Mời ngài vào Master" Master mở cửa bước vào

"Ngài tới đây có việc gì không ạ?"

"Không phải ta đã nói là sẽ tặng quà sinh nhật cho con sao?" Master mỉm cười nói

"Vậy giờ chúng ta sẽ tới đó sao ạ?!" cậu háo hức nói

"Ừm, đúng vậy" Master gật đầu. Takemichi rời khỏi phòng đi theo Master tới Căn phòng Diamant. Căn phòng nằm ở cuối hành lang, ngay cạnh phòng của Master. Hai người dừng lại trước một cánh cửa lớn màu đen.

"Ta sẽ ở bên ngoài, con hãy nhớ chỉ được chọn một thứ trong đó mà thôi, không được quá tham lam" Master quay sang dặn dò cậu

"Con biết rồi ạ" cậu bước vào. Bên trong căn phòng, châu báu được đặt ngăn nắp trên kệ gỗ, kệ sách đầy những cuốn sách quý hiếm, những chiếc tủ kính đặt đầy những món trang sức lấp lánh. Takemichi choáng ngợp trước những châu báu trong căn phòng này

*Meo~~ Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ 1*

*Kuro đâu là thứ ta cần để hoàn thành nhiệm vụ*

*Meo~~ Kí chủ cứ tiếp tục đi sâu vào bên trong là được rồi, khi nào tới gần Kuro sẽ báo cho kí chủ biết*

*Được rồi* Takemichi tiếp tục đi sâu vào trong căn phòng, cậu thích thú nhìn ngắm những món trang ức và những cuốn sách quý hiếm thì

*Meo~~ Đã tìm được món quà bì mật. Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ 2*

*Đó là cái nào cơ?* cậu thắc mắc hỏi

*Chính là cái tủ kính kia kìa meo~~* Kuro xuất hiện chỉ về hướng chiếc tủ kính lớn trong góc phòng. Takemichi nhìn theo hướng Kuro chỉ thì nhìn thấy một cái tủ kính mà đen, bên trong có một cái nệm màu đen.


(Tưởng tượng cái tủ màu đen)

*Ta không thấy chiếc tủ kính đó có gì đặc biệt*

*Meo~~ Cái đó phải đợi kí chủ thu thập nó thì Kuro mới có thể nói cho ngài biết nó có gì đặc biệt*

*Được rồi* Takemichi lấy ra chiếc túi không gian cha tặng cho mình, bỏ chiếc tủ kính vào

*Meo~~ Chúc mừng kí chủ nhận được "Tủ kính giành cho búp bê chân chính" *

*Nó có tác dụng gì?*

*Tác dụng 1: Người ngủ trong tủ kính sẽ trở nên ngày càng đẹp hơn

Tác dụng 2: Ngủ trong tủ kính giúp cho ma lực của bản thân tăng lên

Tác dụng 3: Giúp cho mạch ma lực của người sử dụng thêm ổn định

Tác dụng 4: ^Kiên cố^ cho dù có bị vũ khí Mana Metal tấn công cũng không xay xước một chút nào

Tác dụng 5: ^Sạch sẽ^ chiếc tủ luôn tự làm sạch chính mình bằng thủy ma pháp nên người sở hữu không cần lo lắng nó sẽ dính bụi

Tác dụng 6: ^Giấc ngủ mơ màng^ người sử dụng sẽ luôn có một giấc ngủ thật ngon*

*Không tệ*

*Sao kí chủ có thể nói vậy được meo~~?! Chiếc tủ kính này được tạo ra bởi gia chủ đời thứ 7 của gia tộc Hanagaki - Alva Lance Hanagaki, một ma pháp sư thiên tài và là một nhà làm búp bê nổi tiếng khắp lục địa. Dù không thể làm cho những con búp bê của mình có sự sống và cảm xúc như ma thuật thừa kế của nhà Sano nhưng những con búp bê cô ấy làm ra lại sống động như thật. Vì muốn tạo ra con búp bê hoàn hảo nhất, cô ấy đã tạo ra chiếc tủ kính này và mong rằng sẽ có một hậu duệ của nhà Hanagaki với vẻ đẹp hoàn mĩ sẽ sử dụng nó để trở thành con búp bê xinh đẹp nhất*

*Vậy nói chung cụ nội của ta là một kẻ ám ảnh với việc tạo ra con búp bê đẹp đẽ nhất sao?!*

*Về cơ bản thì đúng vậy*

*Haizz... Được rồi, giờ ta nên trở về thôi chứ cũng trễ rồi* Takemichi rời khỏi căn phòng. Master đang đứng ở ngoài nhìn thấy cậu ra, cười nói:

"Con đã chọn được món quà con muốn chưa Take-chan?"

"Rồi ạ. Cảm ơn người rất nhiều vì đã chấp nhận yêu cầu ích kỷ này của con Master"

"Sao lại nói vậy chứ? Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của con mà, ta chỉ đơn giản là tặng quà cho con mà thôi. Mà giờ cũng đã trễ rồi, con mau về phòng ngủ đi Take-chan. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát sớm tới thủ đô"

"Vâng ạ thưa Master" cậu cuối đầu chào rồi trở về phòng mình

Về phòng, Takemichi lấy chiếc tủ kính ra. Kisaki và Hanma nhìn tủ kính hỏi:

\Nó là gì vậy chủ nhân?\

"Nó là quà sinh nhật mà Master tặng cho ta đấy"

\Vậy ngài định cất gì trong này vậy ạ?\ Kisaki hỏi

"Ta sẽ ngủ bên trong chiếc tủ này"

\Ểh!! Ngủ trong đây á!! Nhưng trông nó chẳng thoải mái chút nào\ Hanma nhìn cái tủ nói

"Dễ chịu hay không, thử thì biết thôi" Takemichi nhún vai, đi thay đồ ngủ

\Nếu chủ nhân mà ngủ trong này ngài ấy sẽ bị đau lưng mất\ Hanma lo lắng nói

\Có khi ngài ấy sẽ cảm thấy không thoải mái mà mất ngủ luôn ấy chứ\ Kisaki vừa nói vừa nhìn chiếc tủ kính lớn

Takemichi thay đồ xong thấy hai con rồng của mình đang trừng mắt nhìn cái tủ kính. Cậu bật cười:

"Hahaa!! Hai ngươi đang làm gì vậy?!"

\Chủ nhân, ngài không nên ngủ trong này thì hơn\ Kisaki nói

\Đúng vậy, ngủ trong đó sẽ không thoải mái đâu, ngài hãy ngủ trên giường với chúng tôi đi\ Hanma nhìn cậu bằng đôi mắt long lanh mong cậu đồng ý

"Ta đã nói rồi. Cứ thủ là biết thôi" Takemichi bước tới ôm Kisaki và Hanma lên, mở chiếc tủ kính ra và bước vào. Cậu nằm cuộn người trên chiếc nệm, ôm hai rồng trong lòng và ngủ thiếp đi. Hai con rồng kia ngạc nhiên khi chiếc nệm này lại dễ chịu tới vậy, chúng nghe được tiếng thở đều của Takemichi, biết cậu đã ngủ, chúng cũng nhắm mắt ngủ say.

Sáng hôm sau, Kakucho đang trên đường đi tới phòng Takemichi, thực hiện nhiệm vụ đánh thức cậu dậy như mọi ngày. Hắn đứng bên ngoài gõ cửa \cốc cốc cốc\

" Take-sama, ngài đã dậy chưa ạ?" không có tiếng đáp lại, hắn cảm thấy hơi kì lạ 'Bình thường giờ này, Take-sama đã dậy rồi cơ mà'. Kakucho gõ cửa lần nữa \cốc cốc cốc\

" Take-sama ngài đã dậy chưa ạ?" vẫn không có tiếng đáp, hắn lo lắng mở cửa bước vào

"Xin phép ạ" bước vào hắn nhìn thấy Takemichi đang cuộn người ngủ trong chiếc tủ kính lớn. Thấy cậu không sao, Kakucho thở phào, tiến tới chiếc tủ kính, gõ nhẹ lên mặt kính

" Take-sama tới giờ dậy rồi" nghe thấy tiếng động, Takemichi bắt đầu mở mắt. Cậu nhìn thấy Kakucho đứng ngoài tù kính thì ngồi dậy định mở tủ kính ra, không cẩn thận đè lên người hai con rồng kia

\Chuyện gì vậy?\ Hanma khó chịu mở mắt khi cảm thấy cơ thể mình bị một lực nặng đè lên

\Khó thở quá\ Kisaki cựa quậy cố gắng thoát ra. Takemichi nghe thấy liền nhìn xuống, thấy mình đang đè lên hai thú cưng của mình. Cậu ngồi thẳng người, ôm hai con thú cưng trên tay rồi mở tù kính ra

"Chào buổi sáng Kaku-chan" cậu nhìn hắn nói

"Chào buổi sáng Take-sama" hắn cuối đầu

"Có chuyện gì sao?" cậu đặt hai con rồng xuống, dụi mắt nói

"Master nói rằng ngài hãy mau chóng chuẩn bị ạ. Chúng ta sẽ xuất phát tới thủ đô lúc 8h ạ"

"Ta biết rồi" cậu suy nghĩ 'Đi tới thủ đô cần ít nhất một ngày, mà Master chắc chắn sẽ dùng phép dịch chuyển nên đoạn đường sẽ bị rút ngắn lại còn 1/3. Vậy thì...'

" Kaku-chan,ngươi đi lấy cho ta bộ lễ phục #26. Và mang hộp nơ áo ra đây cho ta nhé"

"Vâng thưa Take-sama" hắn nghe lệnh đi lấy đồ cho cậu. Takemichi rửa mặt, ngồi trên ghế trước bàn trang điểm, cầm lược lên chải tóc

\Chủ nhân, tại sao ngài lại phải tới thủ đô vậy ạ?\ Kisaki dùng chân trước gãi đầu hỏi

"Ta đã tổ chức lễ trưởng thành đầu tiên của mình rồi nên ta sẽ nhận được chúc phúc từ thần. Mà nhà thờ của 7 vị thần lại nằm ở thủ đô nên ta phải tới đó"

\Chúng tôi có được đi cùng chủ nhân không\ Hanma hỏi

"Tất nhiên là được rồi. Nếu ta để các ngươi ở nhà thì ai mà biết được các ngươi sẽ phá gì cơ chứ" cậu cười nói

\ Dù cho có ở nhà thì chúng tôi vẫn ngoan mà, không phá như chủ nhân nghĩ đâu\ Kisaki phản bác

"Vậy à. Nếu Kisaki đã nói vậy thì ta an tâm để các ngươi ở nhà rồi" cậu lên tiếng trêu trọc

\Đùng chủ nhân. Tôi không muốn ở nhà, tôi muốn đi cùng chủ nhân\ nghe vậy Hanma liền khoa tay múa chân. Hắn không muốn bị bỏ lại đâu

"Ta chỉ đùa thôi mà Hanma" cậu đặt cây lược xuống. Kakucho bước ra với bộ đồ và chiếc hộp gỗ đen được trạm khắc tinh xảo trên tay

(Ảnh minh họa)

"Đồ của ngài đây ạ Take-sama" hắn đi tới chỗ cậu, đặt chiếc hộp lên bàn

"Cảm ơn ngươi Kaku-chan" cậu ngồi dậy, bước tới rèm thay đồ. Kakucho đi theo, hắn giúp cậu cởi đồ ngủ và mặc bộ lễ phục của mình vào. Nhìn vào gương cậu cảm thán:

"Mẹ thật sự đã chuẩn bị rất kĩ cho ta mà" bộ đồ vừa khít với cậu mặc dù nó đã được phu nhân chuẩn bị từ khi cậu 1 tuổi

"Phu nhân đã rất mong chờ lễ trưởng thành đầu tiên của ngài, Take-sama" Kakucho đứng một bên nói

"Đúng vậy. Thật tiếc khi ta không thể mặc nó cho mẹ xem" khuôn mặt cậu có chút đượm buồn

"Phu nhân, ngài ấy đang quan sát ngài ở nơi tốt đẹp hơn ạ"

"Ngươi nói đúng nhỉ Kaku-chan. Mà mau qua đây giúp ta chọn nơ áo đi" cậu mỉm cười, đi tới bàn trang điểm. Hắn cũng đi theo

"Ngươi nghĩ ta nên chọn cái nào đây?" Takemichi cầm hai chiếc nơ áo đặt lên bàn

(1)

(2)

"Tôi nghĩ ngài nên chọn cái này Take-sama" Kakucho vừa nói vừa chỉ vào cái nơ (2)

"Ừm, ta cũng nghĩ vậy. Cảm ơn ngươi Kaku-chan" cậu mỉm cười đưa tay xoa đầu Kakucho rồi đeo nơ áo vào. Tiếng gõ cửa vang lên \cốc cốc cốc\

"Thưa thiếu gia, tôi vào được không?" Lina đứng ở bên ngoài gõ cửa

"Vào đi" Lina mở cửa, đứng ở cửa phòng cuối đầu nói

"Master nói rằng 15 phút nữa chúng ta sẽ xuất phát nên ngài hãy nhanh chóng chuẩn bị"

"Ta đã xong rồi. Ngươi cứ xuống trước đi Lina" Takemichi đứng dậy, chỉnh lại trang phục của mình một chút

"Vâng thưa thiếu gia" Lina cuối đầu chào cậu rồi rời đi

"Ta đi thôi" Kisaki và Hanma nghe vậy liền hiểu ý. Chúng nhảy xuống sàn, cậu đưa tay bế chúng đặt lên vai rồi rời khỏi phòng. Kakucho dọn dẹp đồ trên bàn trang điểm xong liền đuổi theo.

Trước cửa vào trang viên, Master đang đứng đợi cậu cạnh một chiếc xe ngựa màu đen, trên cửa xe có biểu tượng của nhà Hanagaki. Takemichi đi xuống, cuối đầu chào:

"Chào buổi sáng thưa Master"

"Chào buổi sáng Take-chan. Con đã chuẩn bị xong hết rồi nhỉ?" Master mỉm cười nói

"Vâng ạ" cậu cười nói

"Tốt lắm. Vậy giờ chúng ta sẽ xuất phát tới Thủ đô"

"Các anh chị có đi cùng chúng ta không ạ?"

"Ta rất tiếc là chỉ có Kiyoshi đi cùng chúng ta thôi Take-chan. Neori và Saori phải đi làm nhiệm vụ"

"Vậy ạ. Vậy khi về con sẽ mua quà cho Neorinii-sama và Saorinee-sama" cậu cười tít mắt nói

"Được rồi, chúng ta đi thôi" Master vừa nói vừa bước lên xe. Cậu vào sau. Kakucho thì sẽ cưỡi ngựa đi bên cạnh. Cỗ xe bắt đầu xuất phát, then sau là đoàn lính hộ tống.

Trên xe, Kiyoshi ngồi bên cạnh cậu, mắt hướng vào cuốn sách cầm trên tay. Takemichi thấy thế liền bỉu môi:

" Kiyoshinii-sama, em sắp nhận được lời chúc phúc của thần và hoàn thành lễ trưởng thành đầu tiên của mình rồi. Anh có thể nào quan tâm em thay vì cuốn sách đó được không?"

"Vậy em muốn được quan tâm như thế nào đây Take-chan?" anh dời sự chú ý khỏi cuốn sách hướng về phía mắt cậu hỏi

"Cái đó em không biết nhưng ít nhất anh cũng đừng có xem đến cuốn sách đó nữa chứ" cậu phồng má nói

"Được rồi, anh không xem nữa. Được chưa?" Kiyoshi đưa tay lên xoa đầu cậu. Master ngồi ghế đối diện nhìn thấy hai đứa cháu của mình thân thiết như vậy cũng vui trong lòng.

Hanma khó chịu khi thấy chủ nhân của mình thân thiết với cái tên toàn mùi tử khí này. Hắn gầm gừ

\Tên con người chết tiệt. Tránh xa chủ nhân ra\

"Hanma đừng phá" Takemichi thấy Hanma lại tức giận liền đem hắn ôm chặt trong lòng "Thiệt là sao tự nhiên lại quậy vậy?"

\Chủ nhân, Hanma như vậy là bởi vì tên con người toàn mùi tử khí này đấy ạ\ Kisaki ngồi trên vai cậu, trừng mắt nhìn Kiyoshi

"Trên người ta cũng có mà sao các ngươi không ghét?" cậu vuốt ve đầu Kisaki hỏi

\Trên người chủ nhân có mùi hương rất dễ chịu mà mùi tử khí cũng nhẹ nữa nên chúng tôi không ghét chủ nhân. Nhưng người tên kia mùi tử khí nồng đến nỗi áp cả mùi hương khác\ Kisaki vừa nói vừa dụi đầu vào lòng bàn tay của cậu. Hanma nhìn thấy cảnh này tức giận đối với Kiyoshi liền ra sau đầu, trừng mắt với người anh trai gian xảo nhân lúc mình không để ý mà lấy lòng chủ nhân

Chiếc xe tiếp tục di chuyển thì dùng lại trên một bục đá thấp. Một người lính đi đến cửa sổ xe cạnh Master thông báo:

"Thưa Master đã đến điểm dịch chuyển rồi ạ"

"Ta biết rồi" ông lạnh nhạt nói. Người lính thông báo xong, cuối đầu trở về vị trí của mình. Ông quay sang nhìn hai đứa cháu củ mình, nhẹ nhàng nói:

"Lát nữa chúng ta sẽ dịch chuyển đến một vị trí ở gần Thủ đô. Các con nhớ ngồi yên đấy nhé"

"Vâng thưa Master" cả hai đồng thanh nói. Một vòng tròn ma pháp xuất hiện trên bục đá, ánh sáng tím phát ra từ bục đá bao phủ cả cỗ xe ngựa. Trong chớp mắt, cỗ xe ngựa cùng đoàn hộ tống biến mất.

Ngay gần tường thành của thủ đô, tại một bục đá màu trắng, một chiếc xe ngựa cùng một đoàn lính hộ tống xuất hiện. Takemichi ngước nhìn bức tường thành to lớn bên mời cửa sổ háo hức nói:

"Chúng ta đã tới Thủ đô rồi sao Master?"

"Đúng vậy Take-chan" chiếc xe tiếp tục di chuyển. Khi đến cổng vào Thủ đô, một người lính bước tới hỏi:

"Xin mạn phép hỏi các vị là người từ gia tộc nào tới đây?" người lính đầu đoàn không nói gì chỉ lấy ra chiếc huy hiệu có khắc biểu tượng nhà Hanagaki. Người lính kí nhìn thấy liền sợ xanh mặt, cuối đầu, lắp bắp nói:

"Xin...hãy..tha..lỗi..cho..sự..vô..lễ..của..tôi.. Tôi..mời..các..ngài..vào" nói xong liền chạy đi. Takemichi nhìn phản ứng của hắn ta thì cũng không ngạc nhiên gì, đứng trước một trong Tứ đại gia tộc mà còn là gia tộc độc ác nhất thì ai mà không sợ cơ chứ.

Chiếc xe tiến vào Thủ đô. Takemichi thích thú ngắm nhìn dòng người qua lại cùng những gian hàng hai bên đường. Người xung quanh tự động tránh ra, nhường đường cho xe ngựa đi qua. Cậu đoán họ đã biết chiếc xe này là của ai rồi nhỉ.

Chiếc xe ngựa dừng lại trước Nhà thờ của 7 vị thần. Master mở cửa xe bước xuống. Takemichi và Kiyoshi cũng xuống theo. Cậu nhìn nhà thờ cảm thán:

"Đẹp thật đấy!!"

(Ảnh minh họa)

"Đẹp lắm đúng không? Khi tới đây hoàn thành lễ trưởng thành đầu tiên của mình, anh cũng cảm thấy như em vậy" Kiyoshi mỉm cười nhìn cậu. Kakucho từ xa đi tới

" Take-sama, ngài có cảm thấy mệt không ạ?"

"Ta không sao cả đâu Kaku-chan. Nhưng ngược lại là ngươi kìa, nhìn ngươi không được ổn lắm đâu" Takemichi thấy rõ sự mệt mỏi của Kakucho

"Tôi không sao đâu ạ, Take-sama. Chỉ là lần đầu tôi sử dụng dịch chuyển nên có chút choáng mặt mà thôi"

"Vậy à. Ta nghĩ ngươi nên nghỉ ngơi một chút đi"

"Không được đâu ạ. Tôi là người hầu riêng của ngài mà Take-sama. Tôi không thể vì chút mệt mỏi này mà bỏ dở nhiệm vụ của mình được" Kakucho đứng thẳng người nói

"Nhưng mà..." Takemichi đang định nói tiếp thì Kiyoshi xen ngang

"Kakucho nói đúng đấy Take-chan. Thân là người hầu thì luôn phải ở cạnh chủ nhân của mình mà phục vụ"

"Em biết rồi" Takemichi không nói gì nữa.

"Chúng ta mau vào trong thôi" Master vừa đi vài vừa nói

"Vâng, Master" cả ba người liền đuổi theo

Bên trong nhà thờ, hàng ghế gỗ xếp song song với nhau, những ô cửa sổ đầy lấp lánh màu sắc. Đặc biệt nhất chính là 7 bức tượng được đặt tại phía cuối.

Một vị cha sứ ra tiếp đón họ

"Chào mừng các vị đã đến đây. Tôi là cha sứ Edward"

"Xin chào cha. Tôi là Công tước Hanagaki, tôi tới đây để hoàn thành lễ trưởng thành đầu tiên của cháu tôi - Takemichi Asmodeus Hanagaki . Nhờ cha sắp xếp"

"Ồh!! Đứa trẻ nào sẽ nhận được lời chúc phúc của thần linh vậy?" Cha sứ mỉm cười

"Là con ạ, thưa cha" Takemichi bước tới mỉm cười nói

"Thật là một đứa trẻ đáng yêu. Ta sẽ đi sắp xếp cho con ngay đây" Cha sứ xoa đầu cậu rồi rời đi.

Một lúc sau, ông quay lạivới một vị linh mục cầm. Vị linh mục đó cầm một cuốn kinh thánh trên tay.

"Đây là Linh mục William. Cậu ấy sẽ giúp con hoàn thành lễ trưởng thành của mình" Cha sứ mỉm cười giới thiệu vị linh mục kia

"Mong được ngài giúp đỡ" Linh mục William cuối đầu nói

"Mong được giúp đỡ" cậu cười nhẹ nói

"Giờ con hãy đi theo ta tới nơi cử hành lễ nhé" Cha sứ vừa nói vừa đưa tay về phía 7 bức tượng

"Vâng thưa cha" cậu định đi thì

"Nhưng hai chú rồng nhỏ thì phải ở lại" Takemichi ngạc nhiên khi ông ấy nhận ra Kisaki và Hanma là rồng, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói:

"Vâng thưa cha" Takemichi đưa tay lên vai mình, định mang Kisaki và Hanma xuống thì Hanma kêu lên

\Chủ nhân tôi không muốn xuống. Tôi muốn ở cùng chủ nhân\

"Hanma đừng cứng đầu nữa" Takemichi bất lực nhìn Hanma kêu gào

\Chủ nhân, ngài không thể bỏ chúng tôi lại được. Lỡ như có nguy hiểm thì sao?! Ai sẽ bảo vệ cho ngài?!\ Kisaki bám chặt trên vai cậu nhất quyết không chịu xuống

"Thôi nào hai ngươi. Ta chỉ đi có một chút thôi mà" loay hoay một hồi, Takemichi cũng đưa được hai con rồng cứng đầu trên vai mình xuống, đưa cho Kakucho trông hộ

"Hai con rồng nhỏ đó rất yêu quý con nhỉ?" Cha sứ nhớ lại cảnh vừa rồi nói

"Đúng vậy ạ. Nhưng đôi khi chúng cũng rất dính người" Takemichi mệt mỏi nói

"Đó là điều tốt đấy. Con nên biết rằng loài rồng là một loài rất kiêu ngạo đặc biệt là rồng con. Hai chú rồng nhỏ đó tự nguyên ở bên con chứng tỏ chúng rất trung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net