Chương 18: Lời tiên tri bất ngờ - Thu hoạch không tệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: niệm chú

{ abc}: lời hát
|abc| : thuật lại

Trở về phòng, Takemichi nằm trên giường lẩm bẩm tin nhắn của nữ thần:

" Cái mất đáng tiếc là Thời gian
Cái mất đáng buồn là Cơ hội
Cái mất đáng sợ là Lòng tin
Cái mất không bao giờ lấy lại được là Tình cảm

Một tình yêu đẹp đẽ đã bị phá hủy một cách tàn nhẫn

Một cặp đôi đáng thương đã bị chia cắt bởi số phận

Để có thể bảo vệ anh, chỉ vậy thôi em sẵn sàng trở thành ác ma

Em sẵn sàng làm anh đau và khiến bản thân em đau khổ để có thể bảo vệ anh"

'Hiện tại mình có hai giả thuyết:

+ Giả thuyết 1: Nghĩ theo hướng lãng mạn, Master và Gia chủ Akashi - Raymond Valefar Akashi yêu nhau khi còn học ở trường La magie nhưng vì cuộc chiến của hai gia tộc nên không thể đến bên nhau

+Giả thuyết 2: Nghĩ theo hướng cốt truyện thì Master và Gia chủ Akashi đã cùng yêu một người. Đó chính là Cựu phu nhân của Nhà Hanagaki - Adela Lie Hanagaki, Gia chủ Akashi đã làm mọi cách để có được trái tim của bà ấy . Gia chủ Akashi đã quyết đấu với Master ở buổi lễ tốt nghiệp, ông ta đã thắng nhưng đến cuối cùng, bà ấy đã chọn Master thay vì ông ta. Đắm chìm trong hận thù và đau khổ, ông ta đã tuyên bố sẽ không bao giờ kết hôn dù cho người trong gia tộc cầu xin cỡ nào đi chăng nữa.

Cho tới khi, ông ta bỗng dưng cưới một người vợ và sinh ra đại thiếu gia Takeomi Valefar Akashi. Mà khi đó, con của Master đều đã lớn và đều đã kết hôn' Takemichi đưa tay lên vò đầu

'Vì sao Raymond Valefar Akashi lại kết hôn trễ như vậy?!

Nếu giả thuyết 1 đúng, mình sẽ có câu trả lời cho câu hỏi này nhưng nếu nó đúng thì tại sao Raymond Valefar Akashi lại tốn nhiều công sức như vậy để theo đuổi bà của mình?!!

Nếu là giả thuyết thứ 2 theo như cốt truyện thì sẽ không thể nào Raymond Valefar Akashi lại kết hôn trễ như vậy!!

Gia tộc Akashi cũng giống như Gia tộc Hanagaki vậy. Cả hai gia tộc đều vô cùng chú trọng dòng máu và hậu duệ của mình.

Khi Raymond Valefar Akashi tuyên bố sẽ không bao giờ kết hôn lẽ ra đám bạch tạng kia phải phản ứng dữ dội hơn mới đúng chứ!!!'

Có quá nhiều câu hỏi mà lại có quá ít thông tin. Takemichi rầu rĩ nằm trên giường

*Kuro, cho ta biết thông tin về Raymond Valefar Akashi*

*Meo~~ Kuro không thể thực hiện mệnh lệnh của ký chủ được*

*Tại sao?!*

*Mệnh lệnh của ngài có liên quan trực tiếp tới nhiệm vụ ẩn meo~~ Nếu Kuro thực hiện mệnh lệnh thì chính là đang trợ giúp ngài thực hiện nhiệm vụ meo~~*

*Vậy ngươi có thể cho ta biết thông tin của Master không?*

*Meo~~ Kuro không thể thực hiện mệnh lệnh của ký chủ*

*Haizz... Được rồi* Takemichi chán nản thở dài

*Vậy ngươi hãy đưa cho ta cuốn sách "Tiếng chim hót chốn địa ngục" *

*Đã rõ meo~~*

Một quyển sách có màu đỏ rượu, viền sách màu vàng kim xuất hiện trong tay Takemichi. Em lật người lại, nằm sấp, tay duỗi thẳng ra trước nên áo bị cuộn lên. Em cầm quyển sách trong tay, bắt đầu đọc mà không hề để ý đến hai cặp mắt nóng rực đang nhìn mình

(Ảnh minh họa)

Kisaki và Hanma đang ngủ trên giường của chúng thì tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng Takemichi mở cửa. Em trông có vẻ khá mệt mỏi nên chúng quyết định ngoan ngoãn nằm trên giường mà không tới làm phiền em. Khi nghe em lẩm bẩm tin nhắn của nữ thần, chúng tự hỏi em đang nói gì?! Nhìn vài khuôn mặt thập phần mệt mỏi nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ của em, chúng biết rằng điều em vừa nói vô cùng quan trọng.

Kisaki định tới hỏi em về điều đó thì thấy một quyển sách bỗng dưng xuất hiện trong tay em. Điều đó khiến Kisaki bất ngờ, hắn và Hanma còn ngạc nhiên hơn nữa khi em bỗng dưng nằm sấp lại.

Bờ mông quyến rũ và vòng eo thon thả như ẩn như hiện thông qua lớp áo ngủ bằng lụa mỏng manh kia. Yết hầu của Kisaki và Hanma lên xuống vài cái, khuôn mặt chúng khẽ đỏ sau lớp lông đen kia và hoàn toàn quên mất chuyện cuốn sách bỗng dưng xuất hiện trong tay em.

Một lúc sau, Takemichi bỏ cuốn sách xuống và thở dài:

"Haizz..." em đã đọc lại cả cuốn sách rồi mà vẫn không có một chút manh mối nào về nhiệm vụ ẩn đó cả

"Có lẽ mấu chốt nằm ở nó?!!" Takemichi lẩm bẩm trong miệng

"Màn kịch 'Cuộc chiến sẽ không bao giờ kết thúc!! Chúng ta sẽ mãi mãi là kẻ thù của nhau!!!'. Nó có nghĩa là gì?"

Suy nghĩ một lúc, Takemichi quyết định bỏ cuộc. Dù sao thì hiện tại em có quá ít thông tin về nhiệm vụ, đợi đến khi tới học viện rồi tìm hiểu cũng không muộn.

Em ngồi dậy đặt cuốn sách lên tủ, sửa sang lại bộ đồ ngủ của mình rồi nằm xuống ngủ.

Khi xác định rằng Takemichi đã ngủ say, Kisaki và Hanma mới dám nhảy lên giường nằm cạnh em. Giường của chúng được đặt ở phía cuối giường em nên khi Takemichi nằm sấp đọc sách, chúng đã nhìn thấy toàn bộ cảnh xuân hiện ngay trước mắt.

Hanma nằm bên phải Takemichi nhỏ giọng hỏi:

\ Tettanii-san, hồi nãy anh cũng nhìn thấy mà đúng không?\

\Ừm\ Kisaki trả lời qua loa

\Anh có nghĩ chủ nhân biết chúng ta nhìn lén chủ nhân không?!\

\Chắc không đâu. Nếu ngài ấy biết thì đã chỉnh lại bộ đồ ngủ của mình trước khi xoay người lại nằm sấp rồi\

\Anh có nghĩ chủ nhân đang có chuyện buồn không ?\

\Có thể lắm. Master đã gọi chủ nhân tới phòng làm việc của mình mà bình thường chuyện đó chẳng có gì tốt cả\

\Ahh nói đúng nhỉ?!\ Hanma lo lắng nhìn khuôn mặt đàn say giấc của Takemichi. Chỉ có những lúc như thế này, chúng mới có thể cảm nhận được sự bình yên ở em.

____Sáng hôm sau ____

Takemichi tỉnh dậy thì thấy Kisaki và Hanma đang nằm cạnh mình. Em khẽ cười, vươn tay nhẹ nhàng vuốt bộ lông màu đen mềm mại của Hanma. Hắn cảm nhận được có người đang vuốt lông mình liền mở mắt

\Buổi sáng tốt lành chủ nhân\

"Buổi sáng tốt lành Hanma, ta đánh thức ngươi dậy sao?"

\Không ạ. Tôi cũng đang định dậy mà\ Hanma đứng dậy duỗi người một cái

"Kisaki ngươi cũng nên dậy đi chứ?" Takemichi đưa tay vuốt lông Kisaki. Hắn chậm rãi mở mắt, ngáp dài một cái

\Oáppppp....\

"Chào buổi sáng Kisaki" Kisaki ngước lên nhìn thấy Takemichi thì liền giật mình cuối mặt xuống. Takemichi thấy Kisaki hành động kì lạ hỏi

"Có chuyện gì sao?!"

\Kh-ông khô-ng c-ó g-ì đ-âu ạ, ch-ủ nh-ân.\ Kisaki lắp bắp trả lời

\Chúc ngài buổi sáng tốt lành ạ\ Kisaki nhớ lại hình ảnh tối qua nên phải cuối mặt xuống để Takemichi không nhìn thấy hắn đang đỏ mặt

"Nếu không có chuyện gì thì tốt" Takemichi cười nhẹ, đưa tay xoa đầu hai con rồng nhỏ của mình

Tiếng gõ cửa vang lên \Cốc cốc cốc\

" Take-sama, ngài đã dậy chưa ạ?" Kakucho đứng bên ngoài gõ cửa

"Ta đã dậy rồi Kaku-chan. Ngươi vào đi" cánh cửa mở ra, Kakucho bước vào

"Buổi sáng tốt lành, Take-sama"

"Buổi sáng tốt lành, Kaku-chan"

"Hôm nay, người muốn mặc bộ đồ nào Take-sama ?" Kakucho vừa nói vừa đặt trước mặt em một chậu nước ấm cùng với một chiếc khăn lông

"Lấy cho ta bộ #26 đi" Takemichi rửa mặt bằng chậu nước rồi lau mặt bằng khăn lông

"Vâng ạ" Kakucho cuối đầu. Hắn đi tới tủ đồ lấy đồ cho em

\Chủ nhân, tôi muốn được chải lông\ Hanma đi tới làm nũng

\Tôi cũng muốn\ Kisaki cũng hùa theo

"Đợi ta mặc đồ xong rồi ta sẽ chải lông cho hai ngươi mà" Takemichi thở dài nhìn hai con rồng đang làm nũng kia

\Nhưng mà lông của tôi khó chịu lắm chủ nhân\ Hanma vừa nói vừa dùng chân trước gãi đầu

\Tôi cũng vậy\

"Haizz... Nếu như sáng nào thức dậy lông của các ngươi cũng rối như vậy thì ta phải tìm người hầu riêng cho các ngươi quá"

\Chúng tôi không muốn có người hầu riêng đâu chủ nhân\ Hanma bỉu môi

\Cái đám người hầu đó nếu không sợ tới bất tỉnh thì cũng sẽ nhanh chết thôi\ Kisaki liếm chân trước của mình rồi đưa lên gãi

"Nhưng ta nghĩ là mình đã tìm được người phù hợp để trở thành người hầu riêng cho các ngươi rồi"

\Đó là ai vậy ạ?!\ hai con rồng đồng thanh

Chúng rất ngạc nhiên khi có kẻ phù hợp để trở thành người hầu riêng của chúng. Kisaki và Hanma là loài Calamity Kid Dragon nên cơ thể của chúng tự tỏa ra một tỏa ra một loại khí độc có thể giết chết những sinh vật tới gần mình hoặc tạo ra bệnh dịch. Những người hầu từng cố trở thành người hầu riêng của chúng đều chết sớm hoặc sợ tới mức ngất xỉu khi chúng phóng sát khí vì vậy nên cho tới giờ không có ai phù hợp để trở thành người hầu riêng của chúng cả.

"Bí mật" Takemichi đặt ngóc trỏ lên môi, thần bí nói

"Mà khi nào chúng sẵn sàng, ta sẽ để các ngươi gặp người hầu riêng của mình"

" Take-sama, đồ của ngài đây ạ" Kakucho bước tới với bộ đồ trên tay

"Cảm ơn Kaku-chan" Takemichi bước xuống giường, nhận lấy bộ đồ rồi đi tới phòng thay đồ

____Tại phòng ăn____

Takemichi ngồi dùng bữa sáng với Master và các anh chị em của mình. Master ngồi ở vị trí gia chủ nói:

"Ta vừa nhận được một lời tiên tri từ Nữ thần Selene" mọi người ngạc nhiên khi nghe Master nói vậy

"THẬT SAO Ạ?!!" Neori hét lên

" Neorinii-sama!!" Takemichi liếc mắt nhìn ý bảo anh cư xử quá khích

"Con xin lỗi thưa Master" nhận được cái liếc mắt của Takemichi, Neori liền nhận ra hành động vô lễ của mình

"Điều ngài nói là thật sao Master?!!" Kiyoshi từ tốn hỏi nhưng vẫn không giấu được sự kích động trong lời nói

"Đúng vậy. Ta đã nhận được một lời tiên tri có liên quan tới 'Cuộc chiến giữa Gia tộc Hanagaki và Gia tộc Akashi' "

"Vậy chúng ta cuối cùng cũng chiến thắng đám chuột trắng đó rồi sao Master!!" Saori phấn khích nói

"Không. Theo như lời tiên tri, cách để cuộc chiến này kết thúc không phải là một trong hai bên thắng mà là một 'Sợi chỉ đỏ' sẽ kết thúc nó" Master như có như không nhấn mạnh từ 'Sợi chỉ đỏ'

Không khí bỗng nhiên trầm xuống, không ai trong phòng nói gì vì họ biết "Sợi chỉ đỏ" nghĩa là gì.

"Sợi chỉ đỏ" là cách Gia tộc Hanagaki nói về các cuộc hôn nhân mang lại lợi ích to lớn cho gia tộc.

Mọi người bất giác nhìn về phía Takemichi vẫn đang nhàn nhã cắt thịt rồi lại nhìn về phía Master thì liền hiểu. Shun đập bàn đứng dậy hét lớn:

"CON KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN VIỆC NÀY!!!"

"CON CŨNG VẬY!!!" Saori nói lớn. Neori đang định nói theo thì

\KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN ĐƯỢC!!\ Kisaki và Hanma đồng thanh gầm lên

" Neorinii-sama, Saorinee-sama, Shun chú ý lễ nghi" Takemichi lạnh giọng nói

"Cả hai ngươi nữa Kisaki, Hanma!!" Takemichi lạnh lẽo nhìn hai con rồng trên vai mình. Chúng nhận thấy cậu đang tức giận nên chỉ biết ngoan ngoãn cuối đầu

"Nhưng Takenii-sama!!!"

"SHUN!! CHÚ Ý LỄ NGHI!!!" Takemichi quát lên, trừng mắt nhìn Shun

"Vâ..ng vâng ạ" Shun sợ hãi ngoan ngoãn ngồi xuống

"Takemichi!!" Kiyoshi nhìn sang em với đôi mắt khẩn cầu như muốn nói "Hãy nói rằng điều mà anh đang nghĩ là sai đi"

Takemichi nhìn về phía anh rồi lắc đầu.

'Không thể nào!!! Thằng bé không được kết hôn với con chuột trắng đó!! Em ấy alf người của mình!! EM ẤY CHỈ THUỘC VỀ MÌNH MÀ THÔI!!!' Takemichi biết rõ Kiyoshi đang nghĩ gì. Nó giống hệt như trong nguyên tác khi anh ta bắt cóc nữ chính trong lễ đính hôn và tuyên bố nữ chính thuộc về mình

'Bề ngoài thì điềm tĩnh và ít nói nhưng sâu bên trong anh cũng chỉ là một kẻ tham lam và ích kỷ như bọn chúng thôi nhỉ Kiyoshinii-sama?!! Nhưng điều đó lại khiến cho em càng dễ lợi dụng anh hơn mà thôi'

"Ngài có thể nói cho chúng con biết về lời tiên tri được không ạ Master?!" Takemichi mỉm cười

"Được rồi" Master gật đầu rồi bắt đầu đọc lời tiên tri

"Cuộc chiến trăm năm nay đã đến lúc kết thúc

Lời hứa năm đó nay đã đến lúc thực hiện

Con trai của ta, hãy mạnh mẽ , hãy vững vàng

Hãy để Những Điều Đẹp Đẽ nhất được đứng bên Bông hoa Cẩm Tú Cầu lạnh lùng và xinh đẹp nhất

Sẽ có lúc buồn sẽ có lúc vui

Nhưng đến cả Bông hoa Cẩm Tú Cầu chứa đựng độc tố và sự lạnh lùng vô tận thì cũng sẽ học được cách yêu"

"Đó chính là lời tiên tri mà ta đã nhận được" Takemichi trầm mặc không nói gì. Mọi người nghĩ rằng em đang sốc vì mình sẽ phải kết hôn không chỉ với một người nhưng thật ra

*Kuro ngươi ra đây ngay cho ta!!*

*Có chuyện gì sao kí chủ?! Meo~~*

*Tại sao cái lời tiên tri đó lại như vậy?!!*

*Ý ngài là sao?! Kuro không hiểu meo~~(↼_↼)* Kuro đánh mắt sang hướng khác để tránh cái nhìn đầy sát khí của em

*Tại sao cái lời tiên tri đó lại nói ta sẽ kết hôn để chấp dứt cuộc chiến này thay vì nói rằng Gia tộc Hanagaki sẽ thua ?!!*

*Điều đó thì Kuro không biết. Lời tiên tri đó được gửi tới từ Selene-sama, Master chỉ có nhiệm vụ nhận được lời tiên tri rồi thuật lại mà thôi meo~~*

*Haizz... Vậy ngươi có thể giải thích lời tiên tri đó cho ta không?!*

*Meo~~ Kuro chỉ có thể giải thích một phần mà thôi*

*Tại sao?!*

*Phần còn lại có liên quan tới nhiệm vụ ẩn*

*Ta hiểu rồi*

*Meo~~ Cuộc chiến này sẽ sớm kết thúc. Kí chủ sẽ có rất nhiều người chồng. Họ sẽ khiến cho kí chủ vừa buồn vừa vui. Và tới một lúc nào đó, trước cả khi kí chủ kịp nhận ra, ngài đã học được cách yêu và được ở bên người mình yêu*

*Học được cách yêu?!!*

*Đúng vậy meo~~*

*Vậy à?!!* mi mắt Takemichi hơi rũ xuống khi nghe Kuro nói vậy.

Bên ngoài, mọi người nhìn thấy Takemichi đang buồn thì đau lòng. Master nhẹ giọng nói:

"Nếu như con không muốn thì không sao đâu Take-chan" Takemichi hiểu được ý tứ trong lời nói của Master

"Không sao đâu ạ, Master. Con.... chỉ là có chút bất ngờ mà thôi" em cười nhẹ

"Nếu đã vậy thì..."

"Em hãy suy nghĩ kĩ đi Takemichi!!" Kiyoshi hét lên. Mọi người trong phòng ngạc nhiên khi Kiyoshi dám ngắt lời Master

"Đây chuyện liên quan trực tiếp đến tương lai của em đấy!!! Vậy nên, em hãy suy nghĩ kĩ đi" Kiyoshi gục mặt xuống để mọi người không thể nhìn thấy biểu cảm hiện tại của anh. Sự tức giận xen lẫn điên loạn hiện rõ trên khuôn mặt thay thế cho sự điềm tĩnh và lạnh nhạt đối với mọi tình huống mà anh luôn thể hiện với người khác.

"Em đã suy nghĩ kĩ rồi mà Kiyoshinii-sama" Takemichi nhìn về phía Kiyoshi

"Nếu điều này có thể giúp ích cho Gia tộc Hanagaki thì em sẽ làm. Vì dù sao... Em cũng là Búp bê của sự tàn độc - Một trong bảy con búp bê của Gia tộc Hanagaki. Lí do để em tiếp tục sống và tồn tại là vì sự phát triển và vinh quang của gia tộc nên nếu việc kết hôn với thiếu gia của Gia tộc Akashi có thể kết thúc cuộc chiến này thì em sẽ chấp nhận" Takemichi nói với đôi mắt đầy kiên quyết.

Nhìn vào đôi mắt đó, Kiyoshi không thể nói gì nữa. Anh đứng dậy nói:

"Thưa Master, con xin phép được tới sân tập trước ạ"

"Ừm, ta cho phép" Kiyoshi cuối đầu rồi rời khỏi phòng ăn

"Mà chúng ta đã ăn sáng khá lâu rồi, các con hãy đi làm nhiệm vụ của mình đi"

"Vâng thưa Master" mọi người đứng dậy rồi rời đi

Trên hành lang, Kakucho đi sau Takemichi. Hắn định mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Takemichi nhận thấy được điều đó liền hỏi:

"Có chuyện gì sao Kaku-chan?!"

"Không có gì đâu ạ Take-sama. Chỉ là..."

"Hửm?!"

"Ngài thật sự sẽ kết hôn với thiếu gia nhà Akashi sao ạ?!" Takemichi dừng lại, xoay người nhìn Kakucho

"Ta đã nói rõ khi ở phòng ăn rồi Kaku-chan. Đây là vì lợi ích của gia tộc"

"Nhưng mà..."

\Chủ nhân\ Hanma gầm lên một tiếng thu hút sự chú ý của Takemichi

"Sao vậy Hanma?!"

\Ngài sẽ kết hôn sao?!\

"Đúng vậy"

" Take-sama" Takemichi nhìn về phía Kakucho. Hắn nhìn thẳng vào mắt em hỏi

"Ngài sẽ bỏ rơi tôi sao?!"

\Ngài sẽ bỏ rơi chúng tôi sao, chủ nhân?!\ Kisaki hỏi em với khuôn mặt sợ hãi xen lẫn hoảng hốt

"Sẽ không đâu"

\Ngài sẽ bỏ rơi chúng tôi sao, chủ nhân?!\ Hanma hỏi lại một lần nữa

"Ta sẽ không bỏ rơi các ngươi đâu" Takemichi cười nhẹ

"Nhưng nếu ngài kết hôn rồi thì tôi sẽ không thể ở bên ngài được nữa"

"Ai nói vậy?!! Dù cho ta có kết hôn đi chăng nữa thì ta cũng không bỏ rơi ngươi đâu Kaku-chan, cả Kisaki và Hanma nữa"

"Thật sao ạ?!!" Kakucho xúc động nói

"Tất nhiên rồi" Takemichi nở một nụ cười rạng rỡ

"Mà chúng ta nói chuyện hơi lâu rồi đấy, mau đi làm nhiệm vụ thôi" Takemichi xoay người bước đi

"Vâng thưa Take-sama" Kakucho vui vẻ đuổi theo sau

Khác với bầu không khí vui vẻ bên này, ở sân tập.

Shun đang tập ném dao găm thì dừng lại. Cậu quay sang hỏi Neori - người anh trai luôn cùng mình tranh hạng 3 trong buổi xếp hạng hàng tháng:

"Nè anh Neori, Takenii-sama sẽ phải kết hôn thật sao?!"

"Nếu Master đã nói thì vậy thì chắc chắn Michi-chan sẽ phải kết hôn"

"Kết hôn với một người mình không hề quen biết mà lại là đám chuột trắng chết tiệt đó nữa chứ!! Thật bất công cho Takenii-sama!!!"

"Tất nhiên là bất công rồi, em đã thấy có bao nhiêu cuộc hôn nhân của quý tộc hạnh phúc chứ Shun. Đặc biệt là hôn nhân chính nữa thì càng tệ hơn"

"Đúng vậy đấy. Tệ hơn nữa là Take-chan đáng yêu của chị phải cưới một người lớn hơn mình tận 7 tuổi" Saori lên tiếng tham gia vào cuộc nói chuyện của hai người

"Ý chị là cái tên Takeomi gì đó á hả?!" Shun hỏi

(trong truyện này mình để Takeomi, Wakasa, Shinichiro và Benkei trẻ hơn truyện gốc nha)

"Đúng vậy đấy. Chị nghe nói hắn là một tên kiêu ngạo thích làm theo ý mình mà còn vô cùng tàn nhẫn nữa nhưng điều quan trọng nhất là hắn lớn hơn Take-chan tới 7 tuổi!! Chị không thể chấp nhận được việc này mà!!!"

"Em có nói thì cũng đâu giúp ích được gì đâu Saori!! Việc này Master đã quyết định rồi"

"Em biết chứ Neori nhưng em vẫn tức lắm" cô vừa nói xong thì lao tới dùng kiếm chém một đường chẻ đôi con búp bê bằng gỗ để trút giận

"Mấy đứa nói chuyện đủ chưa?!!" Kiyoshi đi tới, cả người tỏa ra khí lạnh

"Sao anh còn có tâm tư để tập luyện khi Takenii-sama sắp phải kết hôn chứ Kiyoshi?!!" Shun nhăn mày nói

"Chuyện hôn sự của Take-chan đã được quyết định bởi Master rồi nên mấy đứa đừng có đứng ở đây lãng phí thời gian nữa. Lo mà tập luyện đi"

"Anh nhẫn tâm quá đấy Kiyoshi. Take-chan đáng yêu của em sắp phải kết hôn với một ông chú đấy!!" Saori buồn tới phát khóc

"Cái tên Takeomi Valefar Akashi đó mới chỉ 11 tuổi mà thôi" Kiyoshi nói

"Nhưng mà khi Take-chan kết hôn với tên đó lúc 18 tuổi thì hắn cũng đã 25 tuổi rồi" Shun phản bác

"25 tuổi thì vẫn chưa bị gọi là ông chú đâu. Hơn nữa sao mấy đứa lại chắc chắn Take-chan sẽ kết hôn với tên Takeomi đó chứ?!"

"Bởi vì hiện tại tên đó đang có số người ủng hộ nhiều cao nhất trong số 3 thiếu gia nhà Akashi nên Michi-chan phải kết hôn với tên đó, không đúng sao?!" Neori nói

"Đúng là hắn ta có số lượng người ủng hộ cao nhất nhưng nếu hắn thật sự trở thành Gia chủ nhà Akashi thì em nghĩ Take-chan có thể nào gửi tin tình báo cho chúng ta một cách dễ dàng không hả Neori?!!"

"Đúng là vậy thật"

"Mà hơn nữa, Master chỉ nói là thiếu gia nhà Akashi chứ không nói là Đại thiếu gia. Sao ba đứa lại kết luận là Take-chan sẽ kết hôn với Đại thiếu gia Takeomi Valefar Akashi chứ?!"

"Vậy chứ Takenii-sama sẽ kết hôn với ai?!" Shun hỏi

"Đúng đấy. Nếu không phải Đại thiếu gia thì Take-chan sẽ kết hôn với ai?!" Saori nhìn sang Kiyoshi hỏi

"Cái đó thì anh không biết" Kiyoshi lắc đầu

"Anh là người thân cận nhất với Master mà cũng không biết luôn sao?!!" Neori nghi hoặc hỏi

"Ừm. Anh cũng chỉ mới biết chuyện này vào sáng nay như các em thôi"

"Vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net