CHƯƠNG 1: Party ở địa phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Tinh hôm nay đóng cửa không chẩn bệnh, nằm trên giường chán nản lăn qua lăn lại cầm cuốn sách "học cách sinh tồn" xem xong trang này lật sang trang kế. Dạ Tinh cảm thấy rất nhàm chán với cuộc sống hiện tại, chính là vì bây giờ tiền có, mọi thứ lại hiện đại hoá riết đến nổi bước khỏi cửa cũng sợ khói đập vào mặt, ô nhiễm cả bầu không khí. Dạ Tinh chỉ đợi một ngày xuyên không thôi, nên ngày nào không bóc thuốc cho người ta liền nằm đọc mấy cuốn sách sinh tồn trong rừng này nọ.
"À đúng rồi, đem thuốc nấu lên một chút trước sau đó đem đi cho chị Cẩn. Chị ấy dạo này ho như ho lao vậy."
Dạ Tinh ưởn người dậy lết thân đi ra sảnh lớn bóc một chút thuốc. Lại đem thân lết ra ngoài đường giao thuốc cho người ta.
"Sao hôm nay trời tối âm u như vậy nha? Biết trước mình gọi chị ấy qua lấy luôn cho rồi."
Vừa đi vừa than, Dạ Tinh uể oải đá tung hòn đá trên mặtđất, đá như thế nào mạnh quá lăn ra ngoài đường lớn, vừa lúc xe tải lớn chạy qua liền cán vào hòn đá nhỏ chênh lệch một chút làm tài xế không biết chuyện gì xảy ra, đường lại tối mà xe bỗng nhiên lệch bánh đâm vào một góc, đâm một cái vào Dạ Tinh đem cô bay từ hướng này sang hướng khác, đúng là kinh hãi !
Dạ Tinh vừa bị đâm liền bất tỉnh rồi, không hiểu sao còn chưa bất tỉnh bao lâu bỗng nhiên có cảm giác nhẹ nhõm, là vô cùng nhẹ nhõm sau đó đứng dậy mở mắt ra nhìn thấy cảnh vật xung quanh chính là hiện trường vừa nãy. Hoảng hốt một chút nhìn thân xác nằm trên mặt đất, máu chảy đầy đầu...đó hoàn toàn là Dạ Tinh cô.
"Đây là chuyện gì !?"
Dạ Tinh lùi lại vài bước mơ hồ không hiểu lắm nhưng rốt cuộc vẫn không muốn hiểu, dù sao mình sống lại cũng thật nhàm chán, chết cũng tốt. Cô lại nghĩ
"Vậy không phải có nha sai lên dẫn đường mình xuống dưới sao?? Vì sao còn chưa thấy!?"
Dạ Tinh ngồi lại bên đường đợi nha sai tới, trong lúc đó chú tài xế khuôn mặt hoảng hốt nhìn đến xác của Dạ Tinh sau đó bàn tay run rẩy cầm điện thoại gọi cấp cứu.
Dạ Tinh xem mình bị người ta khiêng lên xe cũng không phản ứng gì, ngồi chờ một hồi lâu vẫn không thấy nha sai. Thật là bực mình, không đợi nữa...tự cô xuống vậy!
Dùng chân dậm xuống mặt đất thật mạnh ngay lập tức cô bị kéo xuống âm phủ. Chuyện này cũng thật mắc cười, đi tới cổng lớn âm phủ rồi lại thấy cửa đóng còn treo bảng ghi
"Hôm nay là lễ âm nhạc lớn của âm giới, tất cả đều được nghỉ lễ đi chơi."

Dạ Tinh nheo mi một cái
"Không phải chứ, âm phủ cũng chơi lễ...a...mình đúng là còn non quá. Thôi, dù sao người ta làm hoài cũng mệt, được rồi để Dạ Tinh này tự xử vậy."
Dạ Tinh đi xuyên qua cửa phủ vào trong một sảnh lớn âm, đầu tiên nhìn thấy 3 cái lỗ hình tròn phát sáng không ngừng. Dạ Tinh nghĩ nó là mấy cái ống luân hồi gì đấy, bước gần lại xem thấy kế bên có dán giấy ghi cái gì đó. 
"Súc Sinh", "Con người",...A, sao ống này không có tên?
Dạ Tinh nhìn nhìn ống cuối cùng, cảm thấy có chút thú vị,nghĩ là ống này hẳn là "Ngẫu nhiên" nhảy vào một là thành Súc Sinh, hai là thành Người.
Cô quyết định đánh cược một lần nhảy vào ống không tên kia, hít hơi dậm chân nhảy xuống, bất chợt giống như bị một lực hút rất mạnh rất mạnh như là trọng lực của trái đất vậy hút thẳng xuống, lưng Dạ Tinh một lúc lại chạm xuống một thứ mềm mại nào đấy.
Mở mắt ra thấy ngay bầu trời trong xanh, hít một cái đau, hít trúng không khí lạ lẫm, Dạ Tinh nhăn mày nghĩ
"Không khí trong lành như vậy, là nơi nào?"
Cô ngồi dậy nhìn một chút tình hình, là khung cảnh giống trong rừng vậy. Tiếp đó cảm thấy trên người mình có gì đó không đúng, đưa mắt nhìn một cái...
"A, là đồ cổ trang mà !? Vì sao?"
"Ca ca, huynh giúp ta bắt một con thỏ về nuôi được không?"
Từ xa bỗng có tiếng một ai đó vang lên, Dạ Tinh nhanh chân trốn sang một đám cây lớn bên kia. Ló người ra xem, thấy có một cô gái cùng chàng trai vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ, lại còn...mặc đồ cổ trang nữa!?
"Không đúng, không thấy đạo diễn, công cụ gì hết, không giống quay phim a? Chẳng lẽ mình xuyên không !"
Dạ Tinh nuốt nước miếng cái ực, hai tay nắm lại hình nắm đấm
Yeah! Mình...cuối cùng cũng xuyên không rồi...tạ ơn thần linh!!!
Cô phấn khởi hướng bìa rừng chạy không ngừng làm cho đôi tình nhân kia hết hồn lùi lại vài bước.
[Thiên đình]
Nguyệt lão vừa trong phủ tỉnh giấc định nhìn xem hôm nay nên nối dây tơ hồng ai với ai đây.
Chớp chớp mắt nhìn đến một con rối nhỏ trên người ghitên "Dạ Tinh" tiếp đó là ngày tháng năm sinh, vì sao lại nhiều dây tơ hồng như vậy trên người nàng? Nguyệt lão cầm dây tơ hồng thứ nhất kéo một đường xem dẫn đi đâu liền đụng phải một con rối khác mà rối này hoàn hảo là nữ nhân, cứ như vậy làm vài lần. Nguyệt lão mồ hôi cũng muốn trào thành sông. Như thế nào nữ nhân cùng nữ nhân thì không nói đi, dù sao thời đại thay đổi mà nhưng lại nhiều dây tơ hồng như vậy nối với duy nhất "Dạ Tinh" này. Mà một vấn đề nữa là vì sao một người ở hiện đại lại có duyên với 3,4 người ở cổ đại đây!?
"Chẳng lẽ là xuyên không? Kìa, hôm qua mới lắp cái ống "xuyên không" ở địa phủ thôi mà? Hôm qua đi tiệc cả ngàylàm gì phán xử ai được?"
Nguyệt lão không hiểu, quyết định gỡ ra dây tơ hồng trước rồi tính sao. Hai tay gỡ nút thắt ra nhưng gỡ nửa ngày cũng không ra. Nguyệt lão gấp gáp bay xuống địa phủ hỏi chuyện Diêm Vương.
[Địa phủ]
"Diêm Vương, ngài hôm qua không phải cũng đi tiệc sao?"
"Đúng a, ta có đi mà."
"Vậy sao lại có người lọt vào ống xuyên không của ngài vậy?"
"Sao?Làm gì có!"
"Ngài xem, là người tên "Dạ Tinh" a!"
"Dạ Tinh? Nha sai, ngươi mau mở sổ ra xem"
Nha sai đứng bên cạnh Diêm Vương gấp gáp mở sổ ra tra
"Bẩm Diêm Vương, người này hôm qua mới mất a."
"Sao? Chẳng phải ta nói mấy ngày lễ không được cho ai mất sao?"
"Cái này, chắc là sơ sót của bộ phận kiểm kê."
"Ai, Nguyệt lão ngài cũng nghe rồi"
Nguyệt lão vò đầu bức tóc nói
"Vậy làm sao bây giờ?"
Diêm Vương ngồi nghĩ kĩ một hồi nhìn Nguyệt lão cười cười nói
"Ta nói này, chỉ là một cái người nhỏ bé xuyên không thôi. Thiên hoàng chắc không để ý tới đâu. Chúng ta cũng xem như không biết gì là được, xuyên cũng xuyên rồi không thể tùy ý đem nàng về được, vậy sẽ gây chú ý a."
"Nói vậy mà được, dây tơ hồng của Dạ Tinh này nối với 3,4 người khác nha!"
"Ngài khẩn trương cái gì, chẳng phải cổ đại hay tam thê tứ thiếp sao!"
"Cũng đúng nhưng mà..."
"Ngài dài dòng quá làm chi, ta còn chưa nói ngài lần trước nối sai tơ hồng báo hại ta phải chỉnh lại sổ sinh tử cho hợp nữa. Chúng ta là đồng minh a, phải bao che cho nhau!"
"Được rồi, ngài không cần cái gì sai cứ lôi cái đó ra nói. Hừ!"
Nguyệt lão vung tay bay lại lên thiên đình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net