Chương 12: Kế hoạch chu toàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi đặt chân vào Đông cung, Dạ Tinh cảm giác như nơi này không khác gì lãnh cung trong trí tưởng tượng của nàng. Hạ nhân chỉ có 3 người, sân thì rộng nhưng không hề trồng bất cứ loại cây cỏ làm cảnh nào, bụi cũng vì ít người dọn dẹp mà tăng lên đáng kể, để ý lại quần áo trên người Mị Nguyệt, nhớ lại các bộ y phục của bậc nô tì, thật sự xém tí nữa là y đúc, Mị Nguyệt thật sự là vị công chúa thất sủng nhất trong các vị sao?
Đến khi đem nàng đi vào trong cung, đặt nàng lên ghế, Dạ Tinh mới chấp tay lại cúi đầu đúng bậc lễ nghi nói "Tam công chúa, xem ra lần này Dạ Tinh xuất hiện trong cung là từ kế hoạch của ngài chăng?" Điều này là thứ mà Dạ Tinh suy nghĩ thật lâu mới ngộ ra, theo tính cách của Hoàng thượng mà cha hay kể thì luôn luôn nghe theo lời Quốc công, ông kêu làm gì thì hắn làm nấy, thật sự là có bao nhiêu vô dụng cha nàng liền nói bấy nhiêu. Nhưng nếu là Quốc công bày ra cái mưu này thì nàng cũng không nghi ngờ gì, có điều giống như có gì đó không hợp lý, dường như vụ bắt cóc lệch mất thời gian mà Quốc công tính toán. Thực chất ngay khoảnh khắc Y Nguyệt hết lần này đến lần khác dùng thuật lên người nàng, Dạ Tinh đã có chút nghi ngờ, sau khi nhớ lại lời cha nói Quốc công có một phu nhân là thuộc hồ tộc, nếu suy luận như vậy, chắc chắn đây cũng là người của Quốc công muốn bắt giữ nàng nhưng ban đầu có lẽ kế hoạch của họ là bắt ta ở trong cung mà ra chứ không phải trên đường đến cung, nghe qua các muội muội lúc bắt cóc ta cũng là tình cờ gặp phải loại khí tức đặc biệt trên người mới tới bắt đi. Vấn đề nằm ở con đường đến hoàng cung và người nâng kiệu, đồng thời lúc Mị Nguyệt bước vào điện, chỗ đứng của nàng hoàn toàn cùng các tỷ muội khác giống nhau nhưng lại nhanh chóng ngửi thấy mùi hương nữ nhân trên người ta, chưa nói ta còn không để ý đến mùi hương đó, ánh mắt nàng lúc đó nhìn ta như thay cho cái gật đầu đánh giá ta đã vượt qua ải của nàng bày ra?
Mị Nguyệt nhấp trà từ miệng ly "Vì sao công tử nghĩ vậy?" Mị Nguyệt có chút kinh ngạc khi Dạ Tinh nhận ra việc này vì rõ ràng nó là không lộ ra khe hở nào. Dạ Tinh ngẩng đầu khôi phục dáng đứng thẳng lưng ngồi xuốn chiếc ghế đối diện công chúa. "Ngài không nghĩ rằng thần sẽ rơi vào tay Quốc công thật sao?" hỏi ra câu trong lòng, Dạ Tinh lo lắng câu trả lời tiếp theo sẽ khiến nàng thất vọng. "Nếu như Dạ công tử dễ dàng rơi vào tay Quốc công như vậy, ta cũng đành. Cả ải đầu tiên cũng không qua được, ta không cần người như vậy." Câu trả lời mà Dạ Tinh không mong nghe được nhất đã nghe thấy ngay lúc này, cổ đại thật vô tình, thật sự mất đi một mạng người cũng không tiếc sao?
"Vậy ý tam công chúa hao tổn nhiều mưu kế lên người thần là để làm gì?" Dạ Tinh ngoài miệng vẫn tiếp tục câu chuyên dở dang này nhưng trong lòng thì đã đọng lại ở hai từ "lợi dụng" nàng.
Mị Nguyệt vuốt một vòng quanh thành ly "Lật đổ Quốc công" bốn chữ ngắn gọn rơi vào tai Dạ Tinh. "Chỉ khi ta và ngươi cùng nhau về một phe thì mới có khả năng từng bước đem địa vị Quốc công kia triệt tiêu"

"Ngài chắc chắn thần sẽ theo phe của ngài?" Dạ Tinh không thôi nghĩ về vấn đề này, Mị Nguyệt lấy đâu ra loại tin tưởng này. "Không chắc, đã yêu cầu ngươi về phe ta, đương nhiên sẽ cho lại một chút lợi ích cho ngươi, công bằng. Vậy Dạ công tử là muốn có được gì, ta hiện tại đều có thể đáp ứng ngay lập tức, muốn ta, muốn danh?" Dạ Tinh nghe được hai chữ "muốn ta" mày nhăn lại một chút, Mị Nguyệt nàng dám bỏ cả trinh tiết của bản thân để nguyện lật đổ Quốc công sao? Thật sự quan trọng đến vậy ư đối với nàng? Ta muốn biết. "Thần muốn ngài." giống như lời nói này đã nằm trong dự tính của nàng, Mị Nguyệt không mấy ngạc nhiên, toàn bộ nam nhân trong thế gian này đều như nhau. Mị Nguyệt lẳng lặng đi tới phía trước đóng cửa lại, nhẹ nhàng lướt qua người Dạ Tinh đi đến bên giường đem vạt áo cởi ra, Dạ Tinh bóp chặt tay lại, nàng chỉ muốn biết thứ gì quan trọng nhất đối với Mị Nguyệt, Dạ Tinh trước giờ chưa từng ham sắc thì làm sao "muốn" nàng được.
Chiếc áo mỏng khoác bên ngoài rơi xuống, rồi tới áo dày bên trong, sau đó chỉ còn áo yếm mỏng manh che thân, Dạ Tinh đứng dậy bước gần đến trước mặt Mị Nguyệt "Để thần" những ngón tay đùa cợt của Dạ Tinh lướt ra sau lưng Mị Nguyệt đem nút thắt của nàng từng bước một tháo gỡ, Dạ Tinh ôm Mị Nguyệt sát bên người mình, nhanh chón cảm nhận được sự run rẩy từng nhịp một đến từ nàng. Tim Dạ Tinh đập mạnh đến không biết đường ngừng vì sự tiếp xúc gần gũi với Mị Nguyệt, vừa vặn Dạ Tinh cao hơn nàng một cái đầu, tiếng đập từng nhịp nhanh rơi vào tai Mị Nguyệt. Khung cảnh ngượng ngạo lại ủy mị chiếm lấy hai người, cho đến khi Dạ Tinh đem dây yếm đã tháo gỡ buộc trở lại, cúi người nhặt áo lên khoác lại trên người Mị Nguyệt "Thần đã mạo phạm rồi" nói xong xoay đầu bước khỏi cung. Đến khi tấm lưng Dạ Tinh khuất trong tầm mắt Mị Nguyệt, nàng mới hoàn hồn lại ngồi xuống giường nghĩ gì đó.
Nói đến Dạ Tinh từ khi được hạ nhân chỉ dẫn về đến Thủ Phù cung, nàng đuổi hết tất cả hạ nhân ra ngoài phòng, đóng cửa lại. Trong lòng nặng nề thở ra, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời lúc nào đã tối mất, nàng cũng phải nghỉ ngơi thôi, chuyện ngày mai ngày mai tính vậy. Dạ Tinh đứng dậy đi đến bên giường chợt phát hiện không đúng lắm, vì sao chăn mền đều phòng thành cái dạng một người có thể chui lọt này, nàng khẩn trương đem chăn lật lên "Y Nguyệt!?" bên trong đúng thật có người, Y Nguyệt cả người run rẩy nằm co lại trên giường, Dạ Tinh đụng vào tay nàng liền cảm nhận được hàn khí cực lạnh, nhưng trên trán lưu lại rất nhiều mồ hôi, theo lý thì lạnh không thể ra mồ hôi được. "Đây là có chuyện gì?" Y Nguyệt nắm lấy tay Dạ Tinh muốn nói gì đấy đến tột cùng ngất mất không nói được gì, Dạ Tinh hốt hoảng nhăn mày đặt tay Y Nguyệt lên đùi mình, đem ba ngón tay nhấn lên trên cổ tay nàng, sau một hồi chẩn bệnh, tim Dạ Tinh dừng lại một nhịp. Đây là loại độc hiếm có ở hiện đại ngay cả trong sách y cổ cũng đề cập đến độ hiếm của nó, độc Chi Ngục, cái tên đọc ra đã khó nghe, nói chi đến cách chữa trị cũng là khó khăn như vậy. Ai lại ác độc đến nỗi hạ loại độc này chứ, chưa nói đến muốn bào chế được loại độc này cần phải trải qua 5 năm gặt hái. Nguyên liệu làm nên loại độc này bao gồm ba loại cây quý hiếm mọc ở các mùa các địa hình khác nhau, mỗi năm chỉ nở trong một mùa và số lượng nhiều nhất là hai lá, tối thiếu 5 năm tích góp mới có thể bào chế ra loại độc này. Chắc hẳn ai đó phải thật tàn nhẫn mới hạ được độc Chi Ngục, người dùng phải nó sẽ không chết ngay tức thì, trong cơ thể lúc thì lạnh đến cực độ, lúc thì nóng đến đốt cháy sức sống của một người, cùng lúc ẩn hiện cảm giác hàng ngàn kim châm đâm vào từng thớ thịt khiến người đó sống không bằng chết. Nhớ đến trong sách cổ có ghi muốn giải được loại độc này thì phải dùng máu của người sống trộn vào với bốn loại máu của vịt, heo, bò, rắn nhưng chiếm tỉ lệ 4/5 lại là máu người vì chúng có khả năng cung cấp độ điều hòa cao trong cơ thể và lọc đi những máu hư trong người. Cách chữa trị thật sự đánh cược lên mạng sống của người chữa, gần như đem họ bước một chân vào cửa môn quan. Dạ Tinh nắm chặt tay Y Nguyệt, đêm hôm đó nàng lệnh hạ nhân lấy về bốn loại máu của các động vật đã nói, hạ nhân dù có một thắc mắc to đùng cũng không dám nghĩ nhiều mà đem đến cho nàng, kèm theo một cây dao bén đã mài qua. "Y Nguyệt..."
-----------------
Đừng quên để lại cmt và một nút bình chọn a~~~
Sì boi một chút: Y Nguyệt cùng Mị Nguyệt, Dạ Tinh lại có phần thiên vị với Mị Nguyệt hơn nhưng vốn dĩ sự hi sinh nhiều nhất vì nàng lại là Y Nguyệt...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net