Chương 14: Thất lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là nụ hôn đầu tiên Dạ Tinh không đẩy khỏi Y Nguyệt, điều này khiến nàng có chút bất ngờ "Vì sao ngươi không cự tuyệt". Dạ Tinh lắc đầu cười khổ "Tay ta chưa khỏi, ngươi cũng vừa bệnh xong, đẩy ngươi lỡ lại ngã bệnh thì sao" câu trả lời nghe ra thật rất hợp tình hợp lý, Y Nguyệt mặc kệ nó là lí do gì, miễn Dạ Tinh không còn khó chịu như trước là được, nhìn đến các ngón tay bị băng bó không khỏi thở dài "Này ngươi không sợ bị Tam công chúa của ngươi phát hiện"
Dạ Tinh đem chén đặt trở lại bàn "Tam công chúa đã biết rồi, không cần giấu" Y Nguyệt hai mày nhăn lại "Nàng biết? Nàng theo dõi ngươi?" thật ra chuyện này Dạ Tinh từ khi bước vào Thủ Phù cung đã biết, bên ngoài các nha hoàn hạ nhân, lần lượt từng người đều là một tay Tam công chúa phái tới, cách làm việc của Tam công chúa luôn để câu 'biết người biết ta, trăm trận trăm thắng' lên hàng đầu.
"Nàng làm như vậy là có ý gì, Dạ Tinh ngươi thật thích nữ nhân tính cách như vậy?" Y Nguyệt luôn luôn cảm thấy bản thân không thua kém ai, không ngờ hết lần này đến lần khác giống như Dạ Tinh đều đem Tam công chúa kia đặt ở trước ngực, nhắc đến mạch tim sẽ phản ứng dữ dội. "Từ lúc nào ta bảo ta thích Tam công chúa" Dạ Tinh ngồi trên giường dựa vào một bên vách nhắm mắt lại. "Còn không phải? Vậy vì sao nhắc đến ngày Khai cổng âm phủ, ngươi liền kích động như vậy, còn không phải muốn cứu Quý phi nương nương, mẹ nàng" không còn nhiều thời gian nữa, chỉ còn hôm nay cùng ngày mai, nếu như Dạ Tinh không tìm được chút manh mối hữu ích gì, không chừng không cứu nổi mẹ nàng, đây là điều Dạ Tinh lo lắng lúc này. "Không phải như ngươi nghĩ như vậy, ta chỉ đang cố thay đổi những thứ tồi tề có thể xảy ra thôi" Y Nguyệt lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, Dạ Tinh cũng không có nhìn được nàng lắc đầu nhưng cũng biết là nàng không hiểu Dạ Tinh đang nói gì "Giống như lúc ngươi biết có một cơ hội để giúp một người từ cõi chết trở về, vậy ngươi có giúp hay không" đem một cái ví dụ cho Y Nguyệt hình dung, nàng nghe xong cũng không biết nên vui hay buồn, nói đến mức này, nàng đương nhiên hiểu người Dạ Tinh quan tâm không phải ai khác mà đó là bất kì ai rơi vào nguy hiểm, nếu Dạ Tinh có thể, chắc chắn dốc toàn lực, nhưng ở nơi hoàng cung thâm sâu này, phải biết một khi nhúng tay vào, hậu quả chỉ có thể là không ngừng đi sâu hơn, cản phá nhiều hơn không thì...là một con đường chết.

"Không gặp một đêm, phòng của Dạ công tử lại xuất hiện thêm một mỹ nữ sao" giọng nói này không ai khác ngoài Mị Nguyệt Tam công chúa. Dạ Tinh nhắm mắt một hồi biết rõ tính tình nàng sẽ trực tiếp đi đến phòng nàng xem, nụ cười bất chợt hiện ra, hai mắt từ từ mở ra nhìn sang chỗ Mị Nguyệt đứng dậy chấp tay nói "Thần tham kiến Tam công chúa, thật thất lễ" Mị Nguyệt biết Dạ Tinh đã phát hiện nàng cho người giám sát hắn, sáng nay không biết ma xui quỷ khiến cái gì, muốn trực tiếp đến "vạch trần" hắn xem sao, xem nữ nhân hắn giấu là ai. "Dạ công tử thì ra thích nữ nhân giống vậy, chả trách lợi ích ta cho đều không nhận" Dạ Tinh lúc này nếu có gối trên tay sẽ đập vào đầu thật mạnh, vì sao ai cũng hỏi nàng thích nữ nhân như nào, nàng cũng là nữ nhân được không! Nàng cũng xin khẳng định một lần nữa nàng không kì thị đồng tính luyến ái chỉ là lúc này nhiều chuyện cần giải quyết đến vậy, tình yêu gì đó, nàng chưa nghĩ tới. Y Nguyệt từ đầu nhìn chằm chằm vào Mị Nguyệt, kết luận là một nữ nhân tâm cơ, đúng là nữ nhân trong cung, ánh mắt khó dò khó đoán.
"Ngươi nằm nghỉ ngơi thêm đi" Dạ Tinh xoay người để lại vài câu cho Y Nguyệt liền nhanh chóng kéo tay Mị Nguyệt ra ngoài, hành động thân mật của hắn làm cho Mị Nguyệt không kịp phản ứng cũng không kịp cự tuyệt. Đi khỏi cung Thủ Phù, một mạch hướng ngự hoa viên đi đến, Dạ Tinh ghé sát người Mị Nguyệt nói nhỏ với nàng "Thất lễ rồi" câu nói vừa dứt Dạ Tinh đem tay phải nàng luồn vào trong ống tay áo Mị Nguyệt, người lại còn kề sát không ngừng tiến gần đến cổ nàng, Mị Nguyệt cảm thấy nàng bị xúc phạm không nghĩ nhiều đẩy Dạ Tinh ra ban hẳn cho hắn một cái bạt tay lên má phải, giọng nói giận dữ, ngón tay hướng Dạ Tinh chỉ chỉ nửa ngày thốt ra duy nhất từ "Ngươi...!" khó trách nàng phản ứng như vậy, đây cũng là lần đầu có người dám đụng chạm thân xác với nàng. Dạ Tinh hài lòng với phản ứng của Mị Nguyệt, nhanh chóng cười phá lên, đôi môi nhếch thành một đường hướng Mị Nguyệt đi tới một lần nữa "Tam công chúa chẳng lẽ ngại ngùng, thần còn muốn nhiều hơn nữa!" Cảm giác Dạ Tinh chẳng khác gì một con sói tiến gần đến nàng, Mị Nguyệt vội chạy khỏi để lại Dạ Tinh ở đó. Đỉnh đỉnh công chúa mà lại bị một tên nam nhân lợi dung lộ liễu như vậy, Mị Nguyệt chạy vào phòng bàn tay đập lên mặt bàn, lồng ngực bực dọc hít thở. Đến lúc bình tĩnh lại, từ trong ống tay áo Mị Nguyệt nhẹ nhàng trượt ra một mảnh giấy được gấp nhỏ nhiều lần, trên đấy còn ẩn hiện vệt cơm. "Đây là..."
---------------
Đừng quên để lại bình chọn a~~~ còn 1 chương ở sau nha, về sau sẽ đăng 2 chương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net