CHƯƠNG 2: Phò mã gia?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hít một hơi mạnh, Dạ Tinh vì quá vui mừng, chạy lung tung rốt cuộc lạc mất trong rừng. Đứng ở một góc cây bỗng nhiên cảm giác xung quanh có chút hỗn loạn. Cây lá trời đất đều quay cuồng, Dạ Tinh từ từ ngồi xuống bên góc cây, tay để lên trán.

"Chết tiệt, vì sao ở đây lại có khí mê? Vừa nãy cũng không để ý"

Dạ Tinh nín thở nhưng không còn kịp nữa, lượng khí nàng hít vào cũng đã đủ làm nàng hôn mê vài canh giờ rồi.

Chỉ tiếc vừa tới đây, vốn dĩ trên người không có thuốc giải. Lần này thật không biết vì sao trong rừng lại có khí mê như vậy.

Dạ Tinh hai mắt bắt đầu mơ hồ, nặng nề sụp xuống, mọi thứ chìm vào bóng tối.

Cho đến khi nàng không còn cử động nữa một người từ trên cành cây cao dùng khinh công nhảy xuống đem nàng xách lên vai phi vào trong rừng sâu.

...

[Phái Lục Sát - Lục Phiêu trang]

Phái Lục Sát nghe đến danh thôi cũng đủ mường tượng ra cách hoạt động của phái. Lục là lấy từ họ của giáo chủ, Sát ý chỉ "giết". Lục Sát là tà phái và đứng thứ hai sau chính phái Thiên Quy. Lục Sát nổi danh sở hữu hàng loạt các sát thủ võ công cao, ngoài việc từ nhỏ họ đã được đưa vào rèn luyện thành một sát thủ thì trong máu mỗi người từ đầu đã tồn tại thiên bẩm về võ thuật. Hiện tại chính phái Thiên Quy đang từng bước tiêu diệt Lục Sát.

"Giáo chủ, tứ nhi đã đem hắn về đây! Đang nhốt hắn trong củi phòng"

Một thân nữ nhi y phục đen, đeo trên lưng cây trường kiếm, hai tay chấp lại khụy gối dưới chân người trước mặt.

"Làm tốt lắm! Hiện tại chúng ta nhận lệnh của Vương gia đem tên phò mãi gia này nhốt lại vài ba ngày trước. Đến khi Vương gia nắm bắt được thời cơ cướp đi ngôi hoàng đế, thì lúc đó hãy hạ thủ với hắn."

"Ân, tứ nhi trở về canh chừng hắn trước"

Người trước mặt đồng dạng một bộ y phục đen nhưng có vẻ phô trương hơn với từng đường họa tiết kì quái được làm bằng vàng thật. Người trước mặt này không ai khác ngoài giáo chủ phái Lục Sát, Lục Ly. Dung mạo tuyệt trần, ánh mắt sắc sảo, đường môi tinh túy nhưng không ai không biết hễ nàng cong môi đem nụ cười xả ra đều biết rằng sắp có chuyện không lành xảy ra. Khi đó chính là khi nàng nhận định người tiếp theo phải chết sẽ là ai.

"Không cần, hắn chỉ là một phò mã gia yếu kém, chẳng gì phải bận tâm. Ngươi lui về tiếp tục giải quyết một số vụ giết người từ các chủ khác đi."

"Ân"

Tứ nhi nhanh chóng đi khỏi.

Lục Ly phất tay áo, bước chân chậm rãi đi về phía trước hành lang. Cứ như vậy, nàng dừng lại trước cửa phòng củi, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh mà có lực đẩy cửa đi vào.

Dạ Tinh từ lúc tỉnh dậy, điều đầu tiên là đảo mắt bốn phía. Như thế xung quanh nàng đều là củi với củi, hai ngón tay cái ấn vào huyệt thái dương xoay xoay, sau khi tỉnh lại đầu có một chút đau nhức.

Mới vừa hồi thần lại không ít, còn chưa biết bản thân vì sao lại bị nhốt ở đây thì nàng nghe tiếng cửa mở "cạch". Ngẩng đầu lên thấy được Lục Ly, Dạ Tinh nhăn mày, giống như có chút bức xúc.

"Ngươi là ai!?"

"Phò mã gia, ngài là không quen ở củi phòng sao?"

Dạ Tinh nhăn mày càng đậm, mà giờ đầu có chút trống rỗng, hai mắt đảo qua đảo lại nhìn kĩ củi phòng một lần nữa. Ngoài nàng ra không còn ai ở đây...? Vậy phò mã gì đó...chẳng lẽ là...đang nói nàng?

"Phò mã? Ta?"

Lục Ly nhìn chằm chằm Dạ Tinh, môi khẽ cong lên

"Phò mã cũng đừng tốn công giả ngốc nữa. Nếu không phải là vì gia thế ngươi hiển hách, là con trưởng của Dạ tướng quân thì ngươi đã không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ rồi. Chỉ cần Vương gia dùng ngươi để uy hiếp Dạ tướng quân, sớm muộn 10 vạn binh kia cũng là của Vương gia. Chỉ sợ lần này tam công chúa, Cố Mị Nguyệt nữ nhân đó không cứu được phò mã gia ngươi rồi."

Được rồi, Dạ Tinh trong lòng âm thầm bảo "Wait a second" Nàng đang vận dụng 12 năm học cùng 4 năm đại học đem chuyện này sắp xếp logic lại.

"Ngươi bảo ta là phò mã? Vậy ta tên gì?"

Lục Ly nhíu mày, nghe thiên hạ đồn thổi phò mã gia vô dụng văn không giỏi võ càng kém mà bây giờ chả lẽ trí nhớ cũng chóng quên như vậy. Nàng trong lòng khinh bỉ vạn lần Dạ Tinh, đường đường nam nhân mà còn thấp kém hơn đứa nhỏ 3 tuổi.

"Dạ Tinh, chẳng lẽ phò mã gia ngươi cả bản thân cũng quên được!"

Dạ Tinh há hốc mồm, được rồi nàng vẫn tên là Dạ Tinh nhưng lại ở thân phận phò mã gia. Hiện ở Cố triều, Vương gia mưu đồ tạo phản, nàng cùng tam công chúa hẳn là phu thê? Khoan đã, phu thê? Không đúng, Dạ Tinh bắt đầu "cảm nhận sâu sắc" một chút cơ thể của nàng. Vẫn là nữ nhân mà, vậy Cố Mị Nguyệt gì đó có biết chuyện này không?

Dạ Tinh đem hai bên thái dương xoa xoa, xuyên không cầu thân phận đơn giản một chút, không ngờ còn "ưu ái" ban cho ta một cái hảo hảo danh "Phò mã gia". Nàng phiền não hướng Lục Ly "bắt chuyện"

"Ngươi tên gì a? Với là ai? Vừa nãy hỏi ngươi còn chưa trả lời"

Âm thanh tự nhiên gần gũi đến nỗi không chứa chút sợ hãi bên trong, chỉ là xen lẫn một tia phiền não. Đây là lần đầu tiên Lục Ly chứng kiến một người dám nhìn nàng nói chuyện mà như ngâm thơ đối câu vậy, dù người trước mặt sớm biết sẽ phải chết dưới tay nàng.

Nhìn kĩ lại Dạ Tinh, áo bào trắng thêu vài nét chỉ xanh, khuôn mặt hơi dính bụi, trái lại làm nổi bật lên làn da trắng mịn, lông mày không quá rậm rạp như mấy tên tiều phu, mà cũng không mảnh như nữ nhân. Chính là một dạng đường nét phiêu dật mà nói. Người trước mặt này liệu có phải là phò mã gia trong lời đồn hay không?

Không biết là có phải trùng hợp hay không, khi Lục Ly hồi thần rồi phát hiện ánh mắt Dạ Tinh đang đặt trên người nàng, mà cũng là đồng dạng ánh mắt đánh giá.

(A, nữ nhân này thật sự rất đẹp mắt. Quả nhiên cổ đại khí chất có khác a. Nét đẹp không giống với chị Cẩn)

Còn là đang đợi Lục Ly trả lời nàng. Rốt cuộc Lục Ly phất tay áo xoay người đi khỏi, cửa bị mạnh bạo đóng lại.

Dạ Tinh thầm oán "Gì vậy trời, hỏi có cái tên..."

Ở một góc khuất nào đấy, Lục Ly nhẹ nhàng thở phào. Này nàng vừa nãy còn định trả lời Dạ Tinh, dù sao cũng chỉ là cho tên mất trí nhớ biết tên, trước khi chết cũng nên cho hắn toại nguyện. Ai ngờ ở góc phòng củi thấy một con chuột chạy ngang qua.

Bí mật của giáo chủ đại nhân, không sợ trời không sợ đất, không sợ chết chỉ sợ chuột. Thấy vậy chân nàng lập tức run lên, theo phản xạ bình thường mà không có ai bên cạnh thì nàng sẽ nhảy lên giường trùm chăn chịu phận nhưng trước mặt Dạ Tinh cố tình điềm tĩnh thanh cao phất áo đi khỏi. Thật ra là nàng vừa ra khỏi cửa đã muốn chạy về phòng rồi.

Đáng giận nhất là nội lực gì gì đó đều rất khó áp dụng lên mấy con chuột hôi hám ghê tởm này. Chúng nó là chuột sư phụ trước đó của nàng nuôi, da của chúng có thể nói là cứng như thạch đá, muốn đánh vào trong thịt thì càng khó. Nàng oán nhất chính là sư phụ vô duyên vô cớ có cái sở thích lạ lùng gì, lại đi nuôi chuột?

...

Mà ở một góc khuất khác nữa, có người đang chơi cùng chuột a. Đều sắp trở thành hảo bằng hữu còn thiếu chưa "cắt máu ăn thề" thôi, Dạ Tinh phò mãi gia.

_________________

Thê nô công: Mọi người để lại bình luận để khích lệ tinh thần tui nhe~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net