CHƯƠNG 5: Ta mơ được ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Tinh bồng Mị Nguyệt trên tay, cõng Lục Ly trên lưng thật ra nói không mệt là giả, dù sao đường rừng núi đã không bằng phẳng mà còn phải mò đường đi dưới ánh nắng hắt gay gắt này nữa. 

Hiện đại thì có GG MAP, còn cổ đại chỉ có thể nhìn mặt trời mặt trăng mà phỏng đoán. Đi gần một canh giờ, Dạ Tinh khó khăn lắm mới lết được thân lên đường dốc thấp, may mắn trên đấy là một thôn làng nhỏ. 

"Đại thúc, có thể cho bọn ta vào nghỉ ngơi một chút được không?" - Dạ Tinh đi đến bên cạnh một người nam nhân trạc 50 tuổi. Nam nhân gù lưng, bộ râu đen dài thấy Dạ Tinh mồ hôi đầy trán cũng tốt bụng dẫn nàng vào ngồi một chút. 

"Cứ vào ngồi tự nhiên, lâu rồi không thấy có ai ghé qua thôn" - Đại thúc rót miếng nước trắng cho Dạ Tinh. 

Nàng thở hồng hộc, mày nhíu lại một chút.

"Thật sự làm phiền quá, ta ở lại không lâu nữa đâu"

Đại thúc giống như không chú ý tới sự khách khí của Dạ Tinh, ông nhìn Dạ Tinh ôm rồi cõng hai nữ nhân trên người. Mắt cười híp lại...tuổi trẻ a...tài cao.

"Đều là nương tử của ngươi?" - Đại thúc vỗ vai Dạ Tinh 

Nàng muốn xỉu mất

"Nào có "phúc" như vậy, đều là bằng hữu ta mới quen. Đại thúc ngươi có cái giường nào không a? Cho hai người họ nghỉ một chút, ta phải đi mua thuốc cho họ"

"Ta tên Đồng Phủ, cứ gọi ta là Đồng thúc, công tử cứ cho hai nàng lên giường bên kia nằm một chút. Ta là đại phu ở thôn này, để ta lấy thuốc cho hai người họ."

"A, vậy thì quá tốt rồi. Phiền Đồng thúc lấy họ một than chữa phong hàn, một than chữa độc gai được không? Ân, thêm một chút bột Đảo Vận vào than chữa độc hộ ta."

"Công tử cũng là đại phụ sao? Xem ra rất rành về thuốc a" - Đồng thúc đi vào gian chứa thuốc bóc ra vài loại trộn vào nhau, cột lại thành một bịch nhỏ.

"Không hẳn, ta là lang băm mà thôi" - Dạ Tinh đặt Mị Nguyệt nằm lên giường được làm tre, tiếp theo là Lục Ly bên cạnh. Phủi phủi tay áo rồi cầm bịch thuốc nhỏ từ tay Đồng thúc đi nấu.

"Công tử vì sao từ trong rừng bước ra a?" - Đồng thúc ngồi bên cạnh Dạ Tinh tò mò hỏi. Căn nhà to bự chỉ mình Đồng Phủ ở, không tránh khỏi mang vẻ cô độc thường ngày, hiếm có người tới nhà trò chuyện cùng. Thấy Dạ Tinh một thân nam tử tráng kiện, áo bào trắng có chút dơ nhưng không làm cho vẻ tuấn tú trên khuôn mặt hắn mất đi. Quả thật bất phàm. Nam nhân đều thích kết giao bằng hữu bốn phương, nhất là những bằng hữu tình cờ như Dạ Tinh. 

Nói có vẻ dễ dãi quá khi mà mới quen cách đây chưa tới một phần tư canh giờ lại cảm thấy thân thiết lạ lùng với Dạ Tinh nhưng quả thật là như vậy, chả biết sao cứ có cảm giác đã gặp Dạ Tinh ở đâu rồi. 

"A, chuyện phức tạp, ta cũng không biết kể từ đâu. Nói chung là do té ngã xuống vực mà mới tới được đây a" - Dạ Tinh cầm quạt phe phẩy bên lò than nóng hực. 

Mùi thuốc bay ra tứ phương, Dạ Tinh đem thuốc đổ ra hai chén nhỏ, cẩn thân cầm hai chén thuốc nóng hỏi vào trong gian phòng. Trước tiên cho Lục Ly uống, sau đó là Mị Nguyệt. 

Bàn tay dính bẩn than của Dạ Tinh để lên trán Mị Nguyệt, mày khẽ nhíu

"Còn nóng quá"

Lục Ly tạm không quá lo lắng vì độc thì chỉ cần giải là xong, còn nhiễm phong hàn không những phải uống thuốc mà còn phải chăm sóc kĩ càng mới hạ nóng được.

Dạ Tinh áy náy nói với Đồng thúc "Đồng thúc, có lẽ bọn ta phải ở lại nhà thúc một ngày rồi, thật làm phiền quá."

"Ở lại bao lâu cũng được, nhà này cũng chỉ mình ta, thường ngày đều buồn chán chết, đông người càng vui" - Đồng thúc cười cười đi vào gian để thuốc bốc thuốc để vào hộp gỗ ra hiệu cho Dạ Tinh biết phải ra ngoài chẩn bệnh.

Dạ Tinh kéo miệng cười khó khăn, nàng nhìn thấy được sự cô đơn trong mắt Đồng Phủ, đúng rồi, làm gì có thứ gì đáng sợ hơn sự cô đơn chứ. Tiếp nhận những người lạ các nàng có lẽ là thứ duy nhất khiến tịch mịch hóa không mà Đồng thúc đang nghĩ, ít ra là cơ hội lúc này. Người ta đều mong về già sẽ cùng người mình yêu thương bình yên mà sống qua ngày còn gì, không cần xa hoa hay nhà cao cửa rộng. 

Mị Nguyệt ho khan, lòng ngực giật lên một chút. Dạ Tinh vội vã chạy ra ngoài tìm một cái khăn nhỏ ngâm vào nước nóng vừa được nấu lúc nãy. Chạy ngược lại vào trong đắp lên trán Mị Nguyệt. Áo bào Dạ Tinh phủ trên người Mị Nguyệt. 

Không biết nàng đã chạy vô chạy ra mấy lần nhưng là cho đến khi mặt trời bị mặt trăng chiếm lĩnh và Đồng thúc trở về nhà sau một ngày chẩn bệnh. 

Dạ Tinh lần nữa kiểm tra xem Mị Nguyệt đã ổn chưa, trán mát lại...tốt quá.

Hai nữ nhân này thật là hành Dạ Tinh muốn ngất rồi, cả ngày hôm nay Dạ Tinh chưa có thứ gì vào bụng, thật sự là muốn ngất quá đi mất. 

Đồng thúc thấy nàng mệt mỏi ngồi bệt dưới đất, hai tay xoa xoa bụng liền đi vào bếp lấy hai cái màn thầu lớn vừa hâm nóng trưa nay đến cho Dạ Tinh ăn. 

Dạ Tinh cầm màn thầu trên tay, môi run run, mắt long lanh nhìn Đồng thúc. A, ân nhân, người là thiên thần đã cứu lấy tiểu tinh linh soái khí bất phàm ta. Ta sẽ nhường người một chút tuấn mỹ.

Đồng thúc nhìn biểu cảm Dạ Tinh không đoán ra được nàng đã ở cấp độ tự kỉ đỉnh cao nào đấy chỉ nghĩ là nàng quá đói bụng cho nên bày ra biểu cảm như vậy mà thôi.

"Nào, ra ngoài ngắm trăng một chút không?" - Đồng thúc cầm hai cuộn chiếu nhỏ xách lên kẹp vào nách liền đi ra ngoài sân lớn. Dạ Tinh ăn xong một cái màn thầu, uống miếng nước liền cũng đi theo Đồng thúc. 

Hai người nằm trên chiếu mỏng, gói đầu lên tay ngắm nhìn bầu trời ban đêm, mặt trăng hôm nay đặc biệt tròn.

"Công tử, cả hai nàng đều thật chỉ là bằng hữu của ngươi?"

"Ân, có khi còn chưa tới mức bằng hữu a, làm sao vậy?" - Dạ Tinh xoay đầu hỏi Đồng Phủ

Đồng Phủ vẫn là nhìn không ra quan hệ giữa ba người là bằng hữu, vẫn có cảm giác không giống lắm. Là ai cũng sẽ nghĩ như vậy, Một nam nhân anh tuấn cùng với hai nữ nhân khuynh thần, chẳng lẽ chỉ là bằng hữu.

"Kia, vậy ngươi có nương tử chưa?"

"Ta...không có."

"Vậy một trong hai nàng, ngươi có thích ai không?"

"Không." - Dạ Tinh không hiểu vì sao Đồng Phủ lại hỏi những điều này

"Vì sao? Ta thấy hai người họ đều rất xứng với ngươi." Dạ Tinh nhăn mày "Sao lại là "hai" vả lại ta cũng không thích tính cách của hai người họ, làm bằng hữu thì miễn cưỡng được"

"Tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, ngươi không cần nhăn mày làm gì."

"Ta không chấp nhận được chuyện đó, đa tâm quá!" - Dạ Tinh tính tình rất cổ hủ và cứng ngắt. Trong tình yêu cũng vậy, nàng đòi hỏi chung tình duy nhất một người. 

"Đa tâm, còn là tùy thuộc vào cảm giác mà thôi. Có những thứ đâu thể lí giải được." - Đồng Phủ cười rồi lại nói tiếp qua chủ đề khác, tránh cho cả hai im lặng quá lâu "Ngày mai ngươi có định lên đường tiếp không?" 

"Ân, đợi hai nàng tỉnh, chúng ta tiếp tục đi lên kinh thành" 

Đồng Phủ thở dài, có chút nuối tiếc, vừa có người trò chuyện cùng lại phải chuẩn bị chia tay rồi. "Có thể ở lại vài ngày không? Ta dẫn các ngươi đi chơi quanh làng" 

Dạ Tinh chợt nhớ ra mình vẫn chưa biết làng này tên gì, chẳng phải mỗi làng đều có một cái tên hay sao? "Kìa, làng thúc tên gì a?" Đồng Phủ cười khổ trả lời "Không có tên, làng này không ai quan tâm cả, tự sinh tự diệt, không ai đặt tên"

Dạ Tinh có chút ngạc nhiên nhưng nghĩ lại cũng hợp lí, nơi này nếu không phải nàng ngã từ trên kia xuống cũng không biết có tồn tại một cái làng cạnh rừng. 

Nhìn đến Đồng Phủ, Dạ Tinh cũng không nỡ từ chối thúc, bản thân làm phiền người ta, còn chưa giúp lại được cái gì mà đòi phủi mông đi rồi, không tốt đi. 

"Liền ở lại vài ngày đi"

"Hảo a!" - Đồng Phủ cười đặc biệt chói, thậm chí ánh trăng đêm nay cũng không sánh bằng nụ cười hiếm có đó. 

................Dãy phân cách chuyển cảnh...............

"Tinh nhi, ngươi lớn rồi phải biết tự chăm sóc cho mình, phụ thân có lỗi với ngươi"

Dưới cơn mưa rào một người nam nhân 30 tuổi bồng lấy đứa bé chỉ lớn bằng một cánh tay trên tay. Giọng nói ông rất nhỏ, Dạ Tinh đứng cách hắn 1 bước chân cố gắng nghe ra từng chữ. 

Nàng sửng sốt, hắn gọi đứa bé trên tay là "Tinh nhi"? Tinh? Là Dạ Tinh nàng ư?

"Hãy nhớ kỹ, con tên Dạ Tinh, vĩnh viễn là một ngôi sao sáng trong đêm tối tĩnh lặng, sống bình lặng là đủ rồi, Tinh nhi. Phụ thân phải đi rồi."

Nam nhân vội vã đặt đứa con lên nôi rồi chạy khỏi, lạc vào sương mù mờ mịt, tiếng khóc đứa bé vang lên hoàn toàn lấn át tiếng mưa. 

Dạ Tinh có cảm giác không đúng lắm, dường như lòng nàng ẩn ẩn đau đớn, nước mắt bất giác rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net