☆, Chương 22. Hấp thu tinh hạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Đậu

Beta: Sâu

"Anh". Diệp Thu thu lại tâm tư, nhìn biển khơi, trong mắt mang theo ý cười, có chút cảm khái, "Anh xem, thật xinh đẹp!"


Diệp Cẩn đi đến bên người cậu, thân thể thẳng tắp giống như cọc tiêu, "Ừm, đẹp thật!"

"..." Lúc nói đẹp thì cũng đừng có nhìn em chứ!

Có chút ngượng ngùng trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng lại chạm đến một đôi mắt thâm thúy, giống như mặt hồ sâu, nhìn không thấy đáy.

Đồng tử ánh lên bộ dáng ngốc lăng của cậu, Diệp Thu lập tức hoàn hồn, vội vàng thu hồi tầm mắt nói: "Em đi tắm rửa."

Nói xong không đợi Diệp Cẩn phản ứng liền vội vàng chạy vào phòng phòng tắm, vào không gian.

Ôm ngực ngã trên cỏ, Diệp Thu rối rắm cắn môi.

Làm sao bây giờ? Cảm xúc ngày càng khó khống chế! Lỡ như một ngày nào đó bị phát hiện thì sao?

Nhưng mà mình còn chưa nghĩ biện pháp làm Diệp Cẩn thích mình.

Buồn bực ngắt cỏ, Diệp Thu cảm thấy chính mình thật sự là rất bi kịch.

Yêu một người đàn ông thì không nói, mà người đàn ông kia lại là anh trai của cậu!

Nhưng lại là anh trai mặt than!

Diệp Cẩn thật sự sẽ yêu một người sao?!

Trời ạ!

Diệp Cẩn vừa tắm rửa trở về, nhìn nhìn thời gian, phát hiện đã qua một giờ, bình tĩnh nhìn nắng chiều sắp rơi xuống, xoay người đi đến cửa phòng tắm.

"Cốc cốc." Diệp Cẩn gõ cửa, "Diệp Thu, đi ra!"

"Đến đây." Tiếng bước chân dồn dập vang lên, cửa bị mở ra, một cái đầu ướt sung lộ ra.

"He he..." Diệp Thu sờ tóc còn dính nước, "Lại quên thời gian rồi..."

Diệp Cẩn nhìn chằm chằm cậu vài giây, đến khi thấy ánh mắt cậu lóe lên, lúc này mới dời tầm mắt đi, dừng ở trên tóc cậu.

Diệp Thu cười một cách vô tội, giơ lên khăn mặt trong tay lau tóc.

Diệp cẩn hiển nhiên không quen nhìn hành vi ngược đãi tóc của cậu, lập tức lấy khăn mặt, nhẹ nhàng lau tóc cho cậu.

Diệp Thu thụ sủng nhược kinh trừng lớn mắt, rất không tiền đồ đỏ từ mặt đến cổ.

Nhìn thấy lỗ tai cùng cổ người trước mặt biến thành màu đỏ, Diệp Cẩn vừa lòng cười ý vị thâm trường, nhưng Diệp Thu lại cúi đầu nên cũng không có phát hiện.

"Được rồi, đi xuống ăn cơm". Cảm thấy tóc dưới tay đã khô, Diệp Cẩn đưa khăn mặt cho cậu, bỏ lại một câu rồi trực tiếp đi ra ngoài.

Diệp Thu có chút thất lạc nhìn bóng dáng của hắn, lấy tay sờ sờ tóc.

Trên thuyền có hệ thống phát điện của chính mình, cho nên bọn họ đã ở dưới ngọn đèn sử dụng cơm chiều.

Đồ ăn rất phong phú, con thuyền này ở mạt thế hẳn là đang chuẩn bị ra khơi, không chỉ có xăng cùng nước là đầy, ngay cả phòng bếp đều đựng rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.

Bởi vì không có điện, nhiều nguyên liệu tươi ngon đã không thể ăn, chỉ có thể vứt đi, nhưng còn một vài thứ có thể dùng được, ví dụ như trứng gà, thịt nguội gói chân không.

Vương thẩm chuẩn bị cơm cho bọn họ rất đầy đủ, mọi người sau khi thấy Diệp Cẩn động đũa thì cũng nhanh chóng ăn.

Vương thẩm cười nhìn bọn họ ăn vui vẻ,trong lòng cũng vui mừng, ở mạt thế còn có thể bên cạnh người nhà hưởng thụ mỹ thực, ngẫm lại chỉ biết rất khó khăn.

Ăn xong, mấy người đến khoang điều khiển, Diệp Tây thay cho Diệp Đông, chờ hắn đến nhà ăn dùng bữa xong, tất cả cùng họp.

Vương thúc lấy ra một sổ ghi chép nhỏ, trước hết báo cáo tình hình, "Thiếu gia, hiện tại chúng ta có tổng cộng hơn hai mươi thùng diesel, bốn túi gạo, hai túi bột mì, hai túi khoai tây cộng khoai lang, thịt hộp có ba trăm bốn mươi cái, ba mươi thùng rượu, mì ăn liền cùng bánh mì..."

Diệp Tây vừa lái thuyền vừa đắc ý, có nhiều thứ là hắn vừa chuyển lên.

Diệp Đông đạp hắn một cái, để hắn nghiêm túc lái thuyền, lúc này mới mở miệng nói: "Thiếu gia, tốc độ con thuyền này không phải rất nhanh, đại khái chúng ta phải mất ba đến bốn ngày nếu như không có tình huống ngoài ý muốn."

Diệp Cẩn gật đầu, nếu lựa chọn đi đường thủy, dĩ nhiên hắn sẽ suy xét tình huống này.

"Tận lực dựa vào bờ biển đi, chú ý an toàn."

"Vâng, thiếu gia!" Diệp Đông Diệp Tây cùng Vương thúc đều nghiêm túc xác nhân, bọn họ đều thay phiên lái thuyền cho đến khi cập bến.

"Hiện tại còn một vấn đề." Diệp Cẩn nhìn mọi người, "Diệp Thu."

Diệp Thu hiểu ý, cho tay vào túi áo, từ trong không gian lấy lọ thủy tinh chứa tinh hạch ra, đưa tới trước mặt mọi người, để bọn họ nhìn.

"Nhị thiếu gia, đây là cái gì?" Vương thẩm tò mò mở miệng, nữ nhân thường sinh ra hứng thú với những thứ lấp lánh, hơn nữa tinh hạch ở dưới ngọn đèn vô cùng xinh đẹp, ngay cả Diệp Đông bọn họ đều thấy rất dễ nhìn.

Diệp Thu liếc mắt nhìn mấy người một cái, phát hiện thưởng thức trong mắt bọn họ, sắc mặt cổ quái nói: "Hôm nay anh tôi gặp phải một con tang thi tiến hoá, nó không sợ mặt trời, tốc độ cũng nhanh bằng người bình thường, còn cái này chính là lấy được từ trong óc nó."

Sắc mặt mấy người nháy mắt cứng đờ, sau đó lại trở nên vô cùng ngưng trọng, tang thi tiến hóa không phải là tin tức tốt.

Diệp Cẩn thản nhiên nói: "Về sau gặp được tang thi không thể khinh thường."

Mọi người gật đầu xác nhận.

Diệp Thu đi theo phía sau Diệp Cẩn vào phòng, lại đi vài bước chiếm trước bên trái sofa, nói: "Anh, chúng ta thử tinh hạch đi!"

Nói xong thì lấy bình thủy tinh kia ra, "Em cảm nhận được mình sẽ hấp thu được năng lượng bên trong, anh có cảm nhận được không?"

Diệp Cẩn cầm lấy bình thủy tinh, mở nắp ra, dừng một chút rồi đổ vào lòng bàn tay.

Diệp Thu cả kinh nhảy dựng lên, vô cùng khẩn trương gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Cẩn đang nhắm mắt lại, Mộc hệ dị năng trong cơ thể chuẩn bị xuất ra.

Tử quang trên tay Diệp Cẩn lóe sáng lên, vô cùng xinh đẹp, một lát, tinh hạch tang thi lớn bằng hạt gạo kia chậm rãi tan ra ở trong tay hắn.

Diệp Thu kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, đây là, tình huống gì vậy?

Diệp Cẩn mở mắt ra, khóe miệng cong lên mấy độ, "Bên trong quả thực có năng lượng, có thể bổ sung dị năng."

Mắt Diệp Thu lóe sáng, "Nói như vậy, chỉ cần có đủ tinh hạch thì sẽ có thể thoải mái dùng dị năng?!"

Lắc lắc đầu, "Có lẽ không khoa trương như vậy, tuy năng lượng tinh hạch tinh thuần nhưng rất ít."

Diệp Thu "chậc" một tiếng, nói: "Vậy sau này nhìn thấy tang thi tiến hóa thì không thể buông tha!"

Diệp Cẩn nhàn nhạt nhìn về phía cậu: "Nguyên bản sẽ không tính buông tha."

"..." Diệp Thu nghẹn một chút, bỗng nhiên mở miệng: "Anh, liệu tinh hạch của động vật biến dị có như thế này hay không?"

Hai người liếc nhau, Diệp Thu lấy bình thuỷ tinh đựng tinh hạch của con chuột kia ra, lại phát hiện bên trong rỗng tuếch!

"Gì vậy?!"

Diệp Thu vô cùng kinh ngạc, rõ ràng là cậu đặt ở đây mà!

"Đưa anh." Diệp Cẩn đột nhiên vươn tay, trong mắt hiện lên một đạo quang.

Diệp Thu đưa bình thủy tinh cho Diệp Cẩn, Diệp Cẩn nhìn kỹ, bỗng nhiên thở ra một cái, nói: "Nếu như đoán không sai thì bị không gian của em hấp thu rồi."

"Cái gì?!"

"Tinh hạch động vật hẳn là có tạp chất, không gian cũng không hấp thu toàn bộ, em nhìn kỹ đi." Nói xong lại đưa bình thủy tinh cho Diệp Thu.

Diệp Thu để dưới ngọn đèn nhìn kỹ, lúc này mới nhìn ra dưới đáy bình thủy tinh có chút bột phấn màu trắng, nếu không chú ý thì sẽ không thấy.

"Nếu như vậy thì năng lượng tinh hạch có ích đối với không gian." Diệp Thu có chút hưng phấn, không gian vô cùng có ích với cậu, nếu như có thể hấp thu năng lượng thì có thể một ngày nào đó nó sẽ tiến hóa.

Đương nhiên, không tiến hóa cũng không sao, không gian đã đủ hoàn mỹ!

"Ừm." Diệp Cẩn gật đầu, trong mắt mang theo suy nghĩ sâu xa, nếu như không gian cũng hấp thu tinh hạch thì sau này bọn họ cần một lượng lớn.

Khẽ nhíu mày, Diệp Cẩn thầm quyết định.

Thời tiết đêm nay thật tốt, sóng yên biển lặng, ánh trăng chiếu vào mặt biển, lặng lẽ yên tĩnh.

Bởi vì là thuyền du lịch, cho nên hiệu quả giảm xóc rất tốt, lại đi gần bờ, sóng gió cũng rất nhỏ, cho nên trong khoang thuyền rất vững vàng, chỉ có thể nghe được tiếng sóng biển.

Mặc kệ loài người phát triển đến mức nào, khi đối mặt với đại dương cũng vô cùng nhỏ bé, chỉ cần đại dương lộ ra một chút cảm xúc, loài người liền gặp tai nạn long trời lở đất.

Loài người cho tới bây giờ vẫn không chinh phục được tự nhiên, trèo lên đỉnh núi, đi qua sa mạc, xuyên qua đại dương, đó đều không phải chinh phục, mọi người không nên đắc chí tự mãn mà nên cảm tạ, cảm tạ đỉnh núi nguyện ý để ngươi trèo mà không phải đem ngươi thổi xuống đáy vực, cảm tạ sa mạc nguyện ý cho ngươi đi qua mà không vùi lấp ngươi, cảm tạ đại dương cho ngươi xuyên qua mà không ôm lấy ngươi mãi mãi.

Thế giới thần kỳ, thứ mà con người biết không đáng bao nhiêu cả.

Diệp Thu nằm ở trên giường trằn trọc, đối với căn phòng có hai giường oán niệm không thôi.

Cậu đã mặt dày mày dạn ra vẻ vô tội ở lại phòng này không đi rồi, chẳng lẽ còn muốn vô sỉ trèo lên giường Diệp Cẩn sao?!

Tuy rằng cậu rất muốn làm như vậy...Nhưng mà Diệp Cẩn sẽ phát hiện ra dị thường mất...

Cũng không biết Diệp Cẩn ngủ chưa.

"Ngủ không được?" Giọng nói thanh lãnh vang lên trong bóng đêm, lộ ra chút khàn khàn lười biếng, vô cùng mê người.

Diệp Thu cảm giác thân thể run run, dừng trong chốc lát mới trả lời: "Lần đầu ngủ trên thuyền, cảm thấy giường động, ngủ không quen."

Giọng nói của Diệp Cẩn dứt khoát: "Lại đây!"

Diệp Thu nghe vậy thì chấn động, một bên thầm phỉ nhổ chính mình, một bên lưu loát tiến vào ổ chăn Diệp Cẩn. (Em làm rất tốt!)

Ban đêm trên biển có chút lạnh, mà ổ chăn của Diệp Cẩn lại vô cùng ấm áp, không biết có phải là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi hay không, cậu thấy tuy rằng bề ngoài Diệp Cẩn lãnh đạm nhưng nếu như tiếp xúc lâu thì sẽ thấy hắn là một nam nhân rất ấm áp.

Không phải ấm áp như gió xuân, mà là, nói như thế nào nhỉ, là một loại ấm áp không cần lo lắng bị vứt bỏ.

Diệp Thu cảm nhận được một cánh tay hữu lực ôm lấy mình, thăm dò vươn tay, chậm rãi khoát lên trên ngực Diệp Cẩn.

Không có cự tuyệt! Diệp Thu mừng thầm, nội tâm vừa động, ngẩng đầu nhìn chằm chằm môi Diệp Cẩn, vài giây sau mới dời tầm mắt, hôn hôn khóe môi hắn, "Anh, chúc ngủ ngon."

Hai mắt Diệp Cẩn trầm xuống, cúi đầu hôn xuống trán cậu, "Chúc ngủ ngon."

Diệp Thu có chút thất lạc nhắm mắt lại, nghe tiếng sóng biển, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

____________________________________________________

Hết chương 22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net