☆, Chương 38. Dụ Tiểu Ngư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Shuri

Beta: Sâu

Dụ Thụ đứng dưới vòi hoa sen, nước ấm từ đỉnh đầu chảy xuống, xua đi hàn khí trên người, ấm áp đến muốn khóc.

Hắn trước kia chưa từng nghĩ tới, có một ngày bản thân bởi vì được tắm nước ấm mà cảm thấy hạnh phúc đến thế.

Thâm tâm bị dày vò lâu như vậy, rốt cuộc vào lúc này, hắn có thể thoáng thả lỏng được một chút.

Thời điểm Diệp Thu vừa mang người xông vào biệt thự, Diệp Đông và Vương thẩm đã đợi hồi lâu.

Lúc cậu chạy đi chỉ nói ra ngoài có việc, hai người không kịp hỏi nhiều, đành phải chờ đợi trong lo lắng. Hiện tại nhìn cậu mang về hai người trông chật vật không chịu nổi, quả thật phi thường kinh ngạc.

Diệp Thu nhìn ra nghi hoặc trong mắt họ, nhưng không kịp nói gì, chỉ vội nói với Vương thẩm, "Vương thẩm, thẩm mang Dụ Thụ đến phòng tắm giúp hắn tắm rửa cho đệ đệ đi, đứa nhỏ này có khả năng bị bệnh."

Vương thẩm từ lúc đầu mới nhìn thấy đứa nhỏ kia liền đau lòng, đứa bé nhỏ như vậy, nhìn xem, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, là bị lạnh quá rồi đi!

Dụ Thụ cười cười cảm kích đối với Diệp Thu, đi theo Vương thẩm vào phòng tắm.

Trong lòng hắn cũng có rất nhiều nghi vấn, nhưng điều đó còn không so được với em trai hắn, Tiểu Ngư vốn đã chịu tra tấn, lại gặp mưa lớn, dị năng cạn kiệt, nếu không được tắm nước ấm, thân thể e là chịu không nổi.

Diệp Thu làm bộ không thấy nghi hoặc của Diệp Đông, cậu cũng là không biết nên nói thế nào, nói cậu "nhìn" thấy anh em Dụ Thụ bị đuổi bắt, cho nên lao ra cứu người?

Chậc...cậu cũng không phải não tàn.

Vội chạy lên lầu, nhanh tắm rửa thay quần áo, Diệp Thu lấy giấy ghi chú, viết: "Tất cả đã xong!" thuận tay đưa vào hộp thư trong không gian.

Không chờ Diệp Cẩn trả lời, Diệp Thu lại cầm mấy chục khối tinh hạch chạy xuống lầu, đứa nhỏ kia hao hụt dị năng, cẩn phải mau chóng cho bé bổ sung.

Vương thẩm cùng Dụ Thụ đã giúp đứa nhỏ tắm xong, lại dùng khăn lớn quấn lại, ra khỏi phòng tắm.

Đệm chăn trong phòng đều đã chuẩn bị tốt, Vương thẩm thật cẩn thận đem đứa nhỏ nhét vào ổ chăn.

Dụ Thụ cả người ướt đẫm chật vật không thôi vẫn ở bên cạnh trông ngóng, Diệp Thu giật giật khóe miệng, "Anh nhanh đi tắm rửa thay quần áo, nếu không lại không thể chăm sóc tốt cho em ấy."

Dụ Thụ gật gật đầu, lại nhìn nhìn em trai hai mắt nhắm nghiền, vào phòng tắm.

Diệp Thu nhìn cửa phòng tắm đóng lại, nói với Vương thẩm: "Vương thẩm, thẩm đi làm đồ ăn đi, hai bọn họ có vẻ bị đói lâu rồi."

Vương thẩm đau lòng gật gật đầu, đi phòng bếp.

Diệp Thu nhìn Diệp Đông, "Diệp Đông, anh đi lấy một bộ quần áo sạch sẽ cho Dụ Thụ đi, thân hình hai người có vẻ cũng tương đương nhau."

"Được." Diệp Đông gật đầu, xoay người lên lầu.

Diệp Thu thấy rối cuộc không còn ai, vội vàng vài bước đến bên giường, đem tinh hạch nhét vào trong tay đứa nhỏ, nắm lấy tay bé, dị năng Mộc hệ phát ra lục quang, chữa trị thân thể đứa nhỏ.

Không dám đưa vào quá nhiều dị năng tránh cho người khác sinh lòng nghi ngờ, Diệp Thu nhìn sắc mặt đứa nhỏ khá hơn một chút, mới thu tay, từ trong không gian lấy ra một hộp thuốc cảm cúm cho trẻ em cùng nhiệt kế, lại ra phòng khách lấy ly nước.

Mặc quần áo rồi đi ra phòng tắm, Dụ Thụ vội vàng đi tới, tóc cũng không kịp lau khô, thần sắc quan tâm, sờ sờ trán em trai, thấy không có dấu hiệu phát sốt mới nhẹ nhàng thở ra.

Quay đầu lại, nhìn Diệp Thu đứng ở sau lưng, cảm kích cười, "Diệp nhị thiếu gia, hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu! Dụ Thụ tôi nợ cậu hai mạng!"

Diệp Thu câu môi cười, không đáp lại lời hắn, đưa ly nước trong tay qua, chỉ chỉ thuốc trên tủ đầu giường, "Thuốc kia để dự phòng cảm sốt, anh giúp em ấy uống trước một viên đi. Mà, em ấy tên là gì?"

Dụ Thụ nhìn thuốc trên tủ, trong lòng càng cảm kích Diệp Thu, hắn cũng hiểu Diệp Thu cho là hắn nói lời khách khí, nhưng hắn sẽ dùng hành động để báo đáp.

Nhìn về phía em trai nằm trên giường, thần sắc ôn nhu: "Em ấy tên Dụ Tiểu Ngư, em trai tôi, năm nay năm tuổi."

Diệp Thu nhìn đến đứa nhỏ còn đang hôn mê, ý cười trong mắt càng đậm: "Tên thật đáng yêu."

Dụ Thụ cũng nở nụ cười, "Quả thật rất đáng yêu."

Vương thẩm đi đến, "Nhị thiếu gia, đồ ăn đã xong."

Diệp Thu gật gật đầu, nhìn về phía Dụ Thụ nói: "Dụ tiên sinh, anh đi ăn chút gì trước đi, Tiểu Ngư hẳn là không sao đâu."

Dụ Thụ cũng không từ chối, đi theo Vương thẩm vào nhà ăn, trên bàn là một bát mì thơm ngào ngạt, bên trong có một trái trứng gà, còn có một chén củ cải muối.

Ăn một miếng, Dụ Thụ suýt nữa rơi lệ.

Ở tại thời điểm khó khăn cùng đường, có người nguyện ý cho ngươi một chén cơm, quả thực khiến cho ngươi muốn lệ nóng doanh tròng.

Hắn không biết vì sao Diệp Thu lại cứu hắn, nhưng chỉ cần không tổn thương Tiểu Ngư, hắn nguyện ý làm bất cứ điều gì để báo đáp.

Ăn liền hai bát mì lớn, Dụ Thụ uống cạn ngụm nước mì cuối cùng, thỏa mãn ợ một cái.

Vương thẩm vẫn luôn chú ý hắn, nhìn hắn ăn no, lại bưng đến một chén cháo độ ấm vừa phải tới, "Đi đút em trai cậu ăn chút gì đi, nguội rồi, độ ấm vừa đủ a."

Dụ Thụ ngượng ngùng lại cảm kích đối Vương thẩm liên tục nói lời cảm tạ, bưng cháo vào phòng.

Sắc mặt Dụ Tiểu Ngư đã tốt hơn rất nhiều, Dụ Thụ thoáng yên tâm, thật cẩn thận từng muỗng từng muỗng nhỏ đút cháo cho em trai.

Tiểu Ngư hiển nhiên là đói bụng, cho dù vẫn hôn mê nhưng cũng nhanh chóng ăn hết một chén cháo, Dụ Thụ lau miệng cho bé.

Nhìn bé không có dấu hiệu cảm sốt, Dụ Thụ cũng không cho bé uống thuốc, liền dịch dịch chăn, bưng bát ra khỏi phòng.

Diệp Thu đã sớm cùng Diệp Đông ăn xong cơm trưa, đang ở phòng khách chờ hắn, Dụ Thụ cảm ơn Vương thẩm, trả bát cho nàng, đến sofa ngồi xuống.

"Tôi thấy có binh lính đang truy đuổi các anh?" Diệp Thu đi thẳng vào vấn đề.

Gật gật đầu, Dụ Thụ nói: "Các cậu hẳn đã biết, căn cứ đối với dị năng giả hoặc là chiêu mộ hoặc là tiêu diệt."

Diệp Đông nhíu mày: "Các anh có dị năng giả?"

Dụ Thụ do dự, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng bọn họ, "Tiểu Ngư, em trai tôi, em ấy là dị năng giả, thời điểm quân đội tìm đến, tôi có chút do dự, dù sao Tiểu Ngư còn rất nhỏ, nhưng thấy tôi do dự, có người liền nói tôi không muốn cho Tiểu Ngư gia nhập quân đội."

Dừng một chút, Dụ Thụ tiếp tục nói, thanh âm trầm thấp, bao hàm phẫn nộ: "Người kia là nghiên cứu viên phòng thí nghiệm của căn cứ, hắn đối với dị năng của Tiểu Ngư thập phần hứng thú, vì thế liền liên hợp với một ít người trong quân đội, thừa dịp tôi có phiên trực, liền mạnh mẽ mang Tiểu Ngư còn đang ngủ đi phòng thí nghiệm."

Nói tới đây, Dụ Thụ nghiến răng nghiến lợi, nghiêng đầu.

"Tôi như thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn Tiểu Ngư bị người ta đem ra làm thí nghiệm! Nhưng phòng thí nghiệm phòng thủ rất nghiêm ngặt, tôi không hề có biện pháp nào. Cũng may, trời không tuyệt đường người, mưa lớn không ngừng, trong căn cứ xuất hiện nhiều vụ cướp lương thực, vì trấn áp, binh lực ở phòng thí nghiệm bị điều động một phần, tôi thừa cơ lén đi vào, cứu Tiểu Ngư ra."

Diệp Thu rất kinh ngạc, tuy rằng Dụ Thụ nói có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng nghĩ lại có thể vượt qua phòng thủ nghiêm mật của phòng thí nghiệm cứu một người ra ngoài có bao nhiêu khó khăn! Hơn nữa Dụ Thụ lại là người thường không có dị năng!

Trong lòng cảm khái, Diệp Thu hỏi: "Tình huống Tiểu Ngư là thế nào?"

Dụ Thụ nghĩa lại mà sợ, cũng cảm thấy may mắn, biểu tình phi thường phức tạp, "Dị năng của Tiểu Ngư là phòng hộ, có thể xây dựng một vòng chắn đường kính 10 mét vuông, không được em ấy cho phép thì không ai có thể tiến vào cũng không thể lấy bất kỳ thứ gì ra ngoài. Em ấy chính là dựa vào dị năng, kiên trì cầm cự cho đến khi tôi tới cứu, ngoại trừ bị kinh hách, thực ra cũng không chịu thương tổn nào khác."

Diệp Đông cũng là bộ dáng nhẹ nhàng thở ra, "Không có việc gì là tốt rồi!"

Dụ Thụ nghĩ nghĩ, có chút khó có thể mở lời, nhưng vẫn nói: "Diệp nhị thiếu gia, hai anh em chúng tôi có thể ở lại đây quấy rầy vài ngày được hay không?"

Diệp Thu gật đầu, "Đương nhiên có thể, nhưng chỉ có thể ủy khuất các anh trốn ở trong phòng, bên ngoài hẳn là còn có người tìm kiếm hai người."

Dụ Thụ nhíu mày: "Chúng tôi...sẽ không mang phiền toái đến cho mọi người đi?"

"Sẽ không, người ở tại khu này địa vị đều không thấp, sẽ không tra đến đây đâu, các anh cứ yên tâm ở lại."

Dụ Thụ, đứng lên, "Ba", làm một cái quân lễ tiêu chuẩn, khiến Diệp Thu thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"Anh khẳng định thật lâu không nghỉ ngơi cho tốt đi?" Diệp Thu cười cười, có điểm ý tứ hàm xúc nói sang chuyện khác, "Cứ về phòng nghỉ ngơi thoải mái trước đi! Cái khác nói sau."

Dụ Thụ gật đầu, đứng dậy vào phòng. Hắn hiểu được ý của Diệp Thu, cứu bọn họ đối với cậu chẳng qua là tiện tay, cậu không hề muốn bọn họ báo đáp.

Ngồi trên giường, nhẹ nhàng nâng tay sờ sờ trán Tiểu Ngư, thấy thật sự không có việc gì, mới buông tâm.

Nghiêng người nằm xuống, Dụ Thụ nhìn em trai im lặng trước mặt, an tâm cười cười, rất nhanh chìm vào mộng đẹp.

Diệp Thu nhìn Dụ Thụ vào phòng, phát hiện mình lại không có việc gì để làm, nhún nhún vai lên lầu vào phòng ngủ.

Khóa kĩ cửa, Diệp Thu vào không gian, lấy ra một tờ giấy viết thư, thành thành thật thật đem chuyện cứu hai anh em Dụ Thụ cùng những việc họ trải qua thê thảm như thế nào tường tận viết ra cho hắn xem.

Trong lòng cậu có ý tưởng, nhưng nhất định phải được Diệp Cẩn đồng ý mới được.

Viết đầy hai tờ giấy, Diệp Thu cầm ra sân.

Trong hòm thư lại có một tờ ghi chú, Diệp Thu cầm lấy nhìn nhìn, lại kinh hỉ mở to mắt.

"Tốt lắm. Còn có, đã về, hết thảy mạnh khỏe."

Mấy người Diệp Cẩn đã về!

Diệp Thu quả thực hận không thể lập tức đem tin tức này nói cho Diệp Đông cùng Vương thẩm, nhưng là không thể, vì thế cậu chỉ có thể thập phần không bình tĩnh ở trong không gian kích động nhảy nhảy, la hét thể hiện tâm tình hưng phấn của mình.

Cho dù có thể thông qua không gian để liên lạc, thậm chí gặp mặt, nhưng có thế nào so ra vẫn kém được ở cùng một chỗ mỗi ngày a!

Nhìn nhìn thời gian, Diệp Thu quyết định làm một bàn đại tiệc, hảo hảo thiết đãi Diệp Cẩn một đường bôn ba lao lực.

Lâu nay còn chưa ăn đến động vật nuôi trong không gian, Diệp Thu nghĩ nghĩ, bắt một con gà, một con vịt, một con thỏ nhỏ, trâu dê gì cậu cũng muốn ăn nhưng mà không biết cách giết thịt, ngay làm làm gà vịt đều là cậu lặng lẽ hướng Vương thẩm lén lút học ra!

Cá trong không gian không dễ bắt, Diệp Thu đi đến chỗ khúc sông nuôi tôm cua, mò được không ít tôm hùm cùng cua, thậm chí còn bắt được mấy con lươn.

Đám lươn vô tình bị Diệp Thu phát hiện, lớn lên giống hệt rắn, nếu không phải cậu tay mắt lanh lẹ, bằng không lươn trơn bóng như vậy thật là không dễ bắt.

Thịt đã chuẩn bị tốt, Diệp Thu lại chạy đông chạy tây chuẩn bị rau dưa, lại đi vườn quả hái được không ít hạt dẻ, lại đào mấy ngó sen trong hồ, ngó sen trắng trắng mập mập, vừa nhìn là biết giòn ngọt.

Bận rộn cả ngày, nguyên liệu nấu ăn mới chuẩn bị tốt, Diệp Thu nhìn nguyên liệu được chuẩn bị kĩ trên bồn thiếc mới nhẹ nhàng thở ra.

Kỳ thật với cậu mà nói, nấu ăn không phải là chuyện gì khó khăn lắm, nhưng nếu muốn làm tốt một bàn đại tiệc, thì chỉ riêng việc chuẩn bị nguyên liệu cũng đã rất rườm rà, dù sao cậu cũng chỉ có một người, thời điểm xử lý có chút phiền toái.

Diệp Thu nhìn thời gian, phát hiện đã năm giờ chiều, vội vàng bắt đầu nấu ăn.

Tác giả có chuyện muốn nói: ngày mai đoá thủ tiết, tiểu thiên sứ nhóm chuẩn bị tốt đoá thủ mị ~~~O(∩_∩)O

Ngô, trừ bỏ muốn đoá thủ, xuẩn tác giả còn muốn quá khổ bức quang côn tiết, cho nên ngày mai đến cái song càng thũng sao dạng?

_______________________________________________________

Hết chương 38

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net