Chương 52: Đề nghị của Trưởng thôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Edit: Shuri

Beta: Sâu.

Buổi sáng ngày hôm sau, mọi người sau khi ăn sáng xong cũng không trì hoãn, đến nơi mở cuộc họp mà hôm qua Thôn trưởng đã thông báo.

Đi trên đường, Diệp Thu nghi hoặc nhìn trời, tuy rằng vẫn mưa không ngừng, nhưng không biết có phải ảo giác hay không mà cậu cảm thấy mây đen không còn dày như trước, mưa cũng nhỏ đi chút ít.

Tay đột nhiên bị nắm lại, Diệp Thu chớp mắt, nhìn về phía Diệp Cẩn.

Hắn cũng không quay qua, nhàn nhạt nói: "Đi."

Không tiếp tục rối rắm vấn đề này, Diệp Thu đuổi theo, rất nhanh liền đến nơi.

Đó là một ngôi nhà không lớn lắm, trước kia là kho lương của thôn, cũng dùng làm nhà ăn công xã, sau để không, giờ thành nơi hội họp, coi như sạch sẽ.

Bọn Diệp Thu đến không tính là sớm, bên trong đã có mười mấy người, sau đó cũng có không ít người lần lượt tới.

Vốn mỗi nhà cử một hai người đến là được, nhưng đại khái là do nhiều ngày phải ở trong nhà rất nhàm chán, không có việc gì cũng đều đến.

Ngồi trên ghế, Diệp Thu ôm cánh tay không nói, trên mặt có chút khó coi.

Ngồi đối diện cậu là một hàng đại thúc đại thẩm, có lẽ do chưa từng gặp bọn họ,

ánh mắt lơ đãng lướt qua bên này, thường thường châu đầu ghé tai thầm thì to nhỏ.

Nếu chỉ có thế Diệp Thu cũng không cảm thấy gì, nhưng mà...

Giương mắt nhìn đại thẩm một thân đồ đỏ, Diệp Thu mím môi.

"Ngọc Hương, nhìn mấy đứa nhỏ đẹp trai kìa! Bộ dáng cũng thật tốt nha!" Đại thẩm đồ đỏ lôi kéo nữ nhân đồ xanh ngồi bên cạnh, không chút che dấu ánh mắt đánh giá người đối diện.

"Quả thật không sai." Ngô Ngọc Hương gật gật đầu, đối diện không phải là mấy đứa cháu của Vương Đức Bản sao? Nàng nghe nói bộ dáng rất tốt. Nhưng mà:

"Xuân Hoa, bà nói cái này làm gì?"

"Nghe nói bọn họ còn chưa có vợ đâu!" Vương Xuân Hoa cười ha ha, có ý ám chỉ.

Ngô Ngọc Hương cứng người, người ta chưa có vợ thì liên quan gì đến Vương

Xuân Hoa! Chẳng lẽ...

"Ý là gái lớn nhà bà?"

Vương Xuân Hoa bĩu môi, trừng mắt: "Gái lớn gái nhỏ cái gì! Khó nghe! Con bé tên là Vương Song!"

Một lần nữa treo lên khuôn mặt tươi cười, Vương Xuân Hoa nói nhỏ: "Bà xem đứa nhỏ kia thế nào? Đứa mặc đồ đen, cũng xứng đôi với Vương Song nhà tui đúng không?"

Nhìn theo tầm mắt Vương Xuân Hoa, Ngô Ngọc Hương giật mình, là đứa mặt mày nghiêm nghị kia?


Mím mím môi không nói gì, Ngô Ngọc Hương nghĩ thầm trong lòng, người ta xứng, nhưng gái lớn nhà bà thì xứng chắc?

Không để ý đến suy nghĩ của bà, Vương Xuân Hoa lặng lẽ đánh giá Diệp Cẩn, thật là càng nhìn càng vừa lòng!

Con gái lớn nhà mình bộ dạng cũng không tính là kém, ở trong thôn cũng là số một số hai, nay thời buổi rối loạn, đàn ông lấy vợ càng không dễ dàng, đứa cháu của Vương Bản Đức kia tuy gương mặt có chút cứng nhắc, nhưng bộ dáng lại tốt!

Thoạt nhìn không phải dạng hư hỏng, phù hợp làm rể nhà mình!

Hơn nữa, đứa kia không được, thì còn đứa khác nha!

Tầm mắt lần lượt nhìn qua Diệp Thu Diệp Đông, Vương Xuân Hoa chớp mắt, trong lòng ngầm hạ quyết định.

Buồn bực buông cánh tay, Diệp Thu quay đầu hung hăng liếc mắt hắn trừng

Diệp Cẩn một cái, hở ra là trêu hoa ghẹo nguyệt, không tuân thủ đạo làm chồng!

Diệp Cẩn như cảm giác được, quay đầu nhìn cậu, vươn tay vuốt tóc trên trán cậu, ghé tai hỏi: "Sao vậy?"

Bĩu môi, Diệp Thu liếc thím đồ đỏ đối diện, "Không có gì, chỉ là thấy một con sâu đáng ghét."

"Sâu?" Diệp Cẩn nghiêng nghiêng đầu, không hiểu.

Đưa tay đẩy đầu hắn ra, Diệp Thu nói: "Không có gì, họp kìa! Chú ý nghe!"

Diệp Cẩn bị đẩy ra, nhíu nhíu mày, vươn tay vỗ vỗ đùi Diệp Thu, quay đầu đi.

Diệp Thu có chút hắc tuyến nhìn bàn tay đang đặt trên đùi mình, trước mặt nhiều người mà...

Vươn tay muốn đẩy ra, lại bị nắm chặt, Diệp Thu đang định nói lại thấy Diệp Cẩn quay lại, biểu tình đứng đắn vạn phần nhìn cậu: "Đang họp, đừng nói chuyện!"

Diệp Thu: "..."

Vương Hiếu Vinh là Thôn trưởng Vương gia thôn, tuy không có nhiều quyền lực, nhưng bối phận cao, trong thôn phần lớn đều là vãn bối của hắn, cho nên lời nói vẫn có chút phân lượng.

Mạt thế đến, Vương gia thôn bị ảnh hưởng không nhiều lắm, ngoại trừ ban đầu có vài người nhiễm virus biến thành tang thi, về sau cũng không có vấn đề gì.

Nếu như không phải những người rời đi trước kia trở lại không ít, bọn họ có khả năng quên mất bây giờ là mạt thế.

Tang thi không ảnh hưởng lớn đến Vương gia thôn, nhưng mưa không ngừng làm cho bọn họ sầu trắng đầu.

Từ thời điểm trời bắt đầu mưa, rất nhiều nhà còn chưa thu hoạch lương thực, sau đó gấp rút làm nhưng cũng tổn thất không ít, cũng may người trong thôn có thói quen tồn lương trong nhà, không đến mức đói.

Vấn đề no bụng có thể giải quyết nhưng cũng không thể chỉ ăn cơm không được!

Trước kia còn lên trấn trên mua thịt này nọ, hiện tại biết đi đâu mua đây?

Mua không được thịt, gà vịt lợn người dân nuôi trong nhà cũng tiếc không giết, vài người trong thôn đề nghị, lên núi!

Dựa vào núi rừng, đồ nhà mình có thể tiếc, nhưng đồ rừng thì chắc không ai để ý đâu nhỉ?

Cùng nhau lên núi cũng tốt, nhiều người càng an toàn! Nhưng còn phải xem tình huống, nơi này tuy rằng không phát sinh chuyện đất đá trôi, nhưng cũng phải cẩn thận đề phòng.

Thôn trưởng đem đề nghị nói ra, thanh âm thảo luận bên dưới càng lớn hơn.

Có người nói lên núi lúc mưa to không thích hợp, tìm không ra con mồi, cũng có người đồng ý, rốt cuộc có thể ăn thịt.

Có người lo lắng vấn đề an toàn, cũng có người tính mang công cụ săn bắn gì thì được.

Từ khi mạt thế đến nay mọi người luôn ở trong thôn, người già trẻ nhỏ thì không sao, nhưng mấy người trẻ tuổi cũng đều nghẹn thật lâu, TV không thể xem, Internet không có để dùng, đến thịt cũng không có mà ăn, thật chán muốn chết.

Lần này nghe nói có thể lên núi săn thú, tâm lý phần đông đều tương đối chờ mong, thứ nhất nhiều người cũng an toàn, thứ hai nếu săn được thú còn có thịt ăn, thứ ba có thể đi ra ngoài một chút, còn hơn nghẹn ở trong nhà.

Diệp Tây nóng lòng muốn thử hỏi: "Lão đại, chúng ta có đi không?"

Mấy người khác không nói gì, nhưng đều dùng ánh mắt mong chờ nhìn Diệp Cẩn.

Hắn không mở miệng, quay sang nhìn Diệp Thu.

Ánh mắt của mọi người đều dùng trên người mình, Diệp Thu cảm giác bàn tay trên đùi mình kia nóng kinh người, không được tự nhiên giật giật, nói: "Dù sao cũng không có việc gì, đi thôi!"

Diệp Đông vỗ Diệp Tây đang cười ngây ngô một cái, "Bình tĩnh coi!"

Diệp Tây cười hắc hắc, vươn tay câu cổ Diệp Đông, "Thật hào hứng nha! Giết tang thi rất ghê tởm, thay đổi khẩu vị thôi!"

Diệp Đông nhìn Diệp Tây đang ghé sát vào người mình, mày khẽ nhích, tự nhiên như không quay đầu tới gần mặt hắn, nói: "Muốn ăn thịt thì cứ nói thẳng."

Diệp Thu chớp mắt, nghi hoặc nhìn hai người gần như dính chặt một chỗ kia, kinh ngạc quay đầu nhìn Diệp Cẩn.

Diệp Đông với Diệp Tây...

?

Diệp Cẩn liếc mắt nhìn Diệp Tây tự chui đầu vô lưới mà không biết, trong mắt hiện lên ý cười, khẽ gật đầu.

Nhìn Diệp Tây một cách đồng tình, nội tâm Diệp Thu lắc đầu: Haizz, EQ thấp thật là đáng thương!

Nhìn mọi người thảo luận một lúc, Thôn trưởng giơ tay ra hiệu, chờ thanh âm nhỏ lại mới nói: "Hôm nay thì không kịp, sáng mai sáu giờ, ai đi thì tập trung ở đây, mọi người cùng nhau lên núi, tự mang vũ khí, ai săn được gì thì tự giữ, con mồi cùng nhau săn thì mang về chia đều."

Mọi người ngồi tại chỗ châu đầu ghé tai một hồi mới dần rời đi, dư quang Diệp Thu đảo qua Vương Xuân Hoa đối diện đang trộm ngắm bọn họ, trong lòng khó chịu, đơn giản lôi kéo tay Diệp Cẩn đứng lên, đi ra ngoài.

Diệp Cẩn gợi lên khóe môi, tầm mắt đảo qua thím đối diện, lại không nói gì, mặc cho Diệp Thu lôi kéo hắn.

Cũng chỉ là sâu bọ chướng mắt thôi.

Mấy người vừa về đến nhà, cửa liền bị gõ, nghi hoặc liếc nhau, Diệp Đông nói:

"Tôi đi mở cửa."

Vương Xuân Hoa lôi kéo Vương Song đứng ngoài cửa, cười đến sung sướng, nói với Diệp Đông đang mở cửa, "Cậu là cháu của Vương tứ ca phải không? Ta ở nhà đối diện, chúng ta là hàng xóm láng giềng nha!"

Kinh ngạc gật gật đầu, Diệp Đông nói: "Chào bác, có chuyện gì..."

Vương Xuân Hoa cười nói: "Sao lại xa lạ vậy? Bà con xa không bằng láng giềng gần, chúng ta là hàng xóm, tự nhiên nên thân thiết thôi! Mà ta cùng Vương tứ ca còn là anh em họ, cậu còn phải gọi ta một tiếng thẩm nha!"

Nói xong kéo kéo con gái, "Ta nghĩ các ngươi mới đến, khẳng định đối với nơi này không quen, ta tới xem có gì cần hỗ trợ không, ta không làm được thì còn có Vương Song. Các người trẻ tuổi cũng dễ nói chuyện. Ai! Chúng ta cứ vào nhà trước đi!"

Diệp Đông tươi cười có chút cứng nhắc, nhìn nữ nhân không ngừng xông vào trước mặt, không muốn cho vào, nhưng cũng không thể cự tuyệt ý tốt của người khác, đành phải nói: "Vậy cám ơn thẩm!"

Thấy Diệp Đông đi lâu như vậy còn chưa vào, Vương thẩm nhíu nhíu mày, đứng lên nói: "Để thẩm đi xem."

Vương thúc cũng đứng dậy, "Tôi đi với bà, chắc không có việc gì."

"Diệp Đông, ai ở ngoài vậy?"

Nghe tiếng Vương thẩm, quả thật Diệp Đông cảm thấy như gặp được cứu tinh, vội vàng quay đầu nháy nháy mắt nói: "Là thím ở đối diện nhà mình."

Gật gật đầu, Vương thẩm đi đến cạnh cửa, cười với Vương Xuân Hoa, "Là Xuân Hoa đấy ư! Trong nhà lộn xộn, không tiện mời người vào, thím đừng buồn lòng nha!"

Không đợi Vương Xuân Hoa mở miệng, Vương thẩm vừa cười vừa đánh giá Vương Song, "Đây là con gái thím? Bộ dạng thật được nha! Nhìn là biết được chăm sóc tốt! Chào con, con năm nay bao nhiêu tuổi?"

Sắc mặt Vương Song thoáng cái đỏ bừng, tươi cười trên mặt Vương Xuân Hoa cũng cứng đờ, "Đứa nhỏ này còn chưa có lập gia đình đâu..."

Vương thẩm kinh ngạc mở to mắt, "Tuổi cũng không còn nhỏ! Như thế nào..."

Dừng một lúc, như bừng tỉnh đại ngộ, "A đúng! Thanh niên mấy đứa, cả ngày chỉ biết nói không kết hôn, không kết hôn. Haizz...giống mấy đứa nít ranh nhà ta!

Nhưng mà con gái à, ngươi cũng không thể dùng dằng mãi được! Ta thấy con cũng lớn tuổi rồi, còn không chịu tìm người thích hợp gả đi, như vậy sao được?

Thẩm thẳng tính, con đừng để ý!

Vương Xuân Hoa giật giật môi, lúng túng cười nói: "Không sao! Tui..."

Vương thẩm phất tay chen lời, mặt đầy cảm động nói, "Ta biết trong lòng thím sốt ruột, nhưng không có việc gì, mọi chuyện đều có duyên phận, mấy đứa nhỏ nhà ta không muốn kết hôn, chẳng phải ta cũng không nói cái gì đấy thôi? Người lớn chúng ta không nên can thiệp vẫn là tốt nhất!"

Vương Song giữ chặt Vương Xuân Hoa vẫn còn muốn nói lại, mặt trướng đỏ bừng, "Thẩm, cảm ơn thẩm! Vậy con với mẹ về trước! Có gì cần hỗ trợ thẩm cứ nói."

Nói xong không đợi Vương thẩm mở miệng, vội vàng kéo mẹ mình chạy vào trong mưa, cả dù cũng quên cầm.

Diệp Đông giơ ngón tay cái với Vương thẩm, thật giỏi!

Vương thẩm bất đắc dĩ lắc đầu, "Giờ người ta đi, nhưng thoạt nhìn không cam lòng, mấy đứa về sau chú ý, để người bàn tán chuyện nam nữ thì không tốt."

Diệp Đông thận trọng gật đầu, hắn thì không sao, không có hứng thú với nữ nhân, nhưng Diệp Tây thì không nhất định, tuy chưa từng thấy hắn thích người nào, nhưng ai biết được?

Xem ra phải đẩy nhanh tốc độ, tuy hiện tại sờ mó tí cũng được, nhưng Diệp Tây cái thứ ngu ngốc kia, nếu mình không nói thì hắn sẽ không phát hiện ra được!

Dùng tinh thần lực "nhòm ngó" toàn bộ quá trình, nội tâm Diệp Thu cười to, muốn giành nam nhân với cậu?

Lặng lẽ nắm chặt tay, Diệp nhị thiếu gia cũng không phải dễ chọc!  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net