☆, Chương 54. Thắng lợi trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Shuri

Beta: Sâu

Trải qua đả kích, hai mắt vô thần, Vương Song xoay người, sắc mặt trắng bệch, cô từng nghĩ bản thân có thể sẽ bị từ chối, nhưng chưa từng nghĩ tới chân tướng hóa ra là như thế này!

Người đàn ông ưu tú nhất, vậy mà...lại là như vậy!

Trước kia cô cũng từng nghe nói qua chuyện hai người đàn ông có thể quan hệ, nhưng không nghĩ đến bản thân lại gặp phải loại chuyện này! Lại là người đàn ông mà cô coi trọng!

Vương Xuân Hoa từ xa nhìn thấy có điều không đúng, cau mày, tiến lên vài bước, thấp giọng hỏi: "Làm sao? Sao lại làm như thể thấy quỷ thế này?!"

Vương Song chỉ cảm thấy muốn khóc cũng khóc không được, cổ họng khó nhọc phát ra âm thanh: "Má! Má hại chết con! Người ta thích đàn ông!"

"Cái gì?!" Vương Xuân Hoa khiếp sợ trừng lớn hai mắt, "Thích đàn ông?!"

"Má nói nhỏ thôi!" Vương Song vội vàng che miệng bà, ngượng ngùng nhìn mấy người vì Vương Xuân Hoa lớn tiếng mà quay sang đây, sắc mặt thập phần kém.

Vương Xuân Hoa phục hồi lại tinh thần, gỡ tay con gái xuống, miệng há hốc, "Con gái, không có gạt má chứ? Cháu trai của Vương Đức Bản, thật sự thích đàn ông sao?"

"Không dưng con lại đi lừa má sao!" Vương Song chà chà chân, nước mắt trào ra, cô quả thực tức muốn chết! Như thế nào lại gặp phải loại chuyện này!

Giật giật môi, cuối cùng Vương Xuân Hoa cũng không tiếp tục nói nữa, quay đầu nhìn về phía Diệp Cẩn Diệp Thu đang đứng chung cách đó không xa, ánh mắt phức tạp: không phải chứ, thật sự thích đàn ông?

Diệp Thu cười hì hì chống lại tầm mắt Diệp Cẩn, tay vẫn nhẹ nhàng sờ sờ thắt lưng Diệp Cẩn, thập phần vừa lòng, ca ca nhà mình vẫn là trên hết! Ha ha!

Diệp Cẩn cúi đầu nhìn thoáng qua móng vuốt đang tác quái trên người mình, hỏi: "Vừa rồi...em gọi anh là bà xã sao?"

Rùng mình một cái, Diệp Thu cười gượng rút tay về, "Kia là do em muốn cứu nguy anh thôi mà ~ bằng không anh đã bị người ta chiếm tiện nghi rồi còn gì!"

Cong môi, Diệp Cẩn nâng tay sờ sờ đầu Diệp Thu, "Đi trước đã! Trở về rồi nói sau."

Diệp Thu nhìn bóng dáng trước mặt, yên lặng vuốt vuốt trái tim nhỏ, sao tự nhiên lại có cảm giác không ổn nhỉ? Ảo giác hả?

Ừ! Nhất định là ảo giác!

Mấy người Vương Thúc vừa vặn thương lượng xong, xoay người đi đến bên người Diệp Cẩn, "Thiếu gia, mấy người bọn họ đều có nhiều kinh nghiệm, nói là thời tiết này động vật ở phía nam là tốt nhất, số lượng cũng rất nhiều, chúng ta đi phía nam đi?"

Gật gật đầu, Diệp Cẩn nói: "Được, đã phân công tốt hết chưa?"

"Chúng ta phụ trách mai phục, bọn họ phụ trách vây đuổi con mồi tới phạm vi bắn của chúng ta."

Mấy người kia lớn lên từ nhỏ tại ngọn núi này, tuy rằng cấm săn bắn, những nơi nào có loại nào bọn họ vẫn rõ ràng, lúc này liền trực tiếp mang bọn Diệp Cẩn thẳng đến phía nam.

Đi trong chốc lát, Diệp Thu đột ngột dừng lại, giữ chặt tay Diệp Cẩn, hạ thấp giọng nói: "Ca ca!"

Diệp Cẩn quay đầu, Diệp Thu tới gần bên tai hắn nói nhỏ: "Lợn rừng!"

Biết tinh thần lực vượt trội của Diệp Thu, Diệp Cẩn yên lặng gật gật đầu, lôi kéo Diệp Thu tiến về phía trước.

Những người kia quả thật kinh nghiệm mười phần, chỉ chốc lát liền phát hiện dấu vết của lợn rừng, vẫy tay ra hiệu, mọi người nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp, chỉ chốc lát liền tiêu thất thân ảnh.

Núp sau lùm cây, Diệp Thu ngừng thở, hết sức chăm chú nhìn phía trước.

Tuy rằng tinh thần lực cho cậu biết lợn rừng còn ở rất xa, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đi săn nha! Khẩn trương là điều tất nhiên.

Diệp Cẩn yên lặng nhìn cậu một cái, vươn tay nắm lấy tay cậu, ý cười xẹt qua trong mắt.

Tâm tình khẩn trương nháy mắt giảm bớt, Diệp Thu ngượng ngùng mím mím môi, chính cậu tốt xấu gì cũng giết qua mấy trăm đến cả ngàn tang thi, cũng coi như quen tay, giờ lại khẩn trương như vậy, quả thật có chút mất mặt...

Vương Song trốn ở một gốc tùng phía sau, ánh mắt trước sau chỉ dừng lại nơi người Diệp Cẩn và Diệp Thu, nhìn cách bọn họ qua lại, cắn cắn môi, ý không cam lòng lộ rõ trong mắt.

Chính mình tốt xấu gì cũng xem như là mỹ nữ số một số hai trong thôn, chẳng lẽ so ra còn kém đàn ông?

Cô không tin!

Như có linh cảm, Diệp Cẩn nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt lãnh đạm, có một số người, không đáng để bắn phí tâm tư.

"Đến rồi!" Chụp mạnh lên cánh tay Diệp Cẩn, Diệp Thu khẩn trương hạ giọng nói: "Lợn rừng đang đến đây!"

Vỗ vỗ tay cậu an ủi, Diệp Cẩn quay đầu ra dấu với bọn Diệp Đông cũng đang ẩn nấp, ý bảo bọn họ chuẩn bị cho tốt.

Bọn Diệp Đông gật gật đầu, ánh mắt càng thêm chuyên chú nhìn về phía trước, vũ khí trong tay sớm sẵn sàng chờ phát động.

Quả nhiên, không đến một lát, bọn họ liền nghe được một trận tiếng vang hỗn độn, Diệp Thu dùng tinh thần lực tính tính, phát hiện có tám con lợn rừng đang hướng đến chỗ bọn họ đang ẩn nấp.

Tiếng tru, tiếng giẫm đạp, tiếng cành cây gãy...

Diệp Thu khẩn trương nắm chặt cây nỏ trong tay, tên đã lên dây, chờ phát động.

Lợn rừng toàn thân phủ đầy lông cứng xuất hiện trong tầm nhìn, bọn Diệp Thu không chút do dự thả tên, tiếng xé gió sắc bén vang lên, lợn rừng bị bắn trúng tên, có con lập tức ngã xuống, có con theo quán tính lao lên phía trước, cũng có con căn bản không bị thương nặng, là tên nỏ bắn trúng vùng da dày cứng.

Lợn rừng vừa bị thương vừa chấn động liền nổi giận, điên cuồng húc loạn cây cối xung quanh, bọn chúng da dày thịt béo vốn không sợ chút va chạm này.

Dùng tốc độ nhanh nhất lắp tên, một cây lại một cây tên nỏ sắc bén lại hướng về phía bọn lợn rừng, lợn rừng bị chọc giận có chút không phân biệt được phương hướng liền bị bắn trúng điểm yếu, có vài con xông ra nhiều hướng, ý đồ thoát khỏi vòng vây.

Diệp Thu thấy con lợn rừng sắp chạy thoát, vừa muốn đuổi theo liền bị Diệp Cẩn giữ lại.

"Ca!" Diệp Thu sốt ruột nhìn, có hai con sắp chạy mất nha!

Cánh tay mạnh mẽ giữ Diệp Thu đang kích động lại, Diệp Cẩn cười cười, nói: "Đừng nóng vội!"

Diệp Thu nghe vậy liền ngừng giãy dụa, nhìn về hướng mấy con chạy thoát.

Đột nhiên, hai mũi tên cực nhanh từ sau thân cây bắn ra, mũi tên sắc bén thẳng tắp bay về phía điểm yếu của lợn rừng, hai con lợn rừng đang nóng lòng chạy trối chết, lập tức gục ngay tại chỗ.

Dụ Thụ cùng Vương thúc tươi cười bước ra từ sau thân cây, vừa lòng nhìn nhìn hai con lợn nằm trên mặt đất, liền đi đến chỗ bọn Diệp Cẩn.

Diệp Thu chớp chớp mắt kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Diệp Cẩn, "Anh sớm biết bọn họ ở chỗ nào sao"

"Ừm." Diệp Cẩn buông Diệp Thu ra, khóe miệng cười cười.

Ném cho ánh mắt xem thường, Diệp Thu bất đắc dĩ nói, "Vừa rồi sao không nói cho em biết?"

"Là do em quá nhanh." Diệp Cẩn xoa xoa tóc cậu, nhìn về phía Diệp Đông đang chờ.

"Thu hoạch không tồi, nhanh thu gọn, chúng ta về trước."

Diệp Đông nhìn Diệp Tây, nói: "Diệp Tây, di thôi."

Diệp Tây gật gật đầu, cười nói: "Được! Hehe, buổi tối được ăn ngon!"

Bất đắc dĩ giữ chặt cánh tay hắn, Diệp Đông nói: "Có khi nào từng bạc đãi cậu chưa?"

"Cậu không hiểu!" Diệp Tây vươn cánh tay câu lấy cổ hắn, kề sát vào nói: "Thịt lợn rừng nha, chế biến lại thì rất ngon miệng nha! Tay nghề Vương thẩm tốt như vậy, đến lúc đó cậu cũng đừng có đem đầu lưỡi ăn luôn đi đó!"

Diệp Đông bị hắn níu như vậy có chút khó chịu, nhưng cũng chỉ là giật giật cổ, hỏi: "Ăn ngon như vậy sao?"

"Tất nhiên!" Diệp Tây chẹp chẹp miệng hồi tưởng, "Lúc đó cậu ra nước ngoài nên không biết, có lần Vương thúc mang về mấy cân thịt lợn rừng, Vương thẩm làm món thịt kho tàu, ôi cái vị đó! Chậc chậc! Nghĩ lại còn muốn chảy nước miếng!"

Bị hắn gợi lên cơn thèm, Diệp Đông cười đẩy hắn ra: "Được rồi! Lau nước miếng đi! Đêm nay để Vương thẩm bộc lộ tài năng, cho cậu ăn đủ!"

Diệp Tây cười hắc hắc, ngượng ngùng sờ sờ đầu.

Mấy người ở phía bên kia cũng chạy lại, nhìn mấy con lợn rừng nằm dưới đất, tất cả đều mở to mắt nhìn.

Người đàn ông dẫn đầu gỡ mũ xuống, kinh ngạc tán thưởng: "Thật quá tốt! Tứ ca, mấy đứa cháu nhà anh thật quá giỏi!"

Vương thúc ha ha cười, xua tay nói: "Mấy đứa nó gặp may thôi! Đức Đào, cho người hỗ trợ thu gom lại đi!"

"Được!" Vương Đức Đào đội mũ lên lại, ra dấu kêu thêm mấy người: "Đừng chần chờ! Trong rừng nhiều dã thú đói bụng vài ngày, đừng để bọn chúng theo mùi máu tươi lần tới!"

Mấy người kia lập tức hoàn hồn, bọn họ chỉ là thán phục thực lực mấy người nhà Vương lão Tứ mà thôi, dù sao lợn rừng không dễ săn, bọn họ vốn cũng hiểu, có thể săn được một hai con là đã tốt rồi, không nghĩ tới bọn họ có thể hạ được hết cả bầy lợn rừng.

Mọi người cùng nhau hợp sức, chỉ một con lợn rừng thành niên cũng đã nặng đến hơn hai trăm cân, một người không thể khiêng nổi.

Nghĩ nghĩ, lại đơn giản chặt cành cây to làm cáng, hai người một con, không mất nhiều sức.

Tính ra người vẫn không đủ, Vương Đức Đào nói với Vương thúc: "Tứ ca, chúng ta không đủ người, để tui nói Tiểu Lục đi kêu thêm người đến!"

Vương thúc nghĩ nghĩ, nói: "Đi tìm Thôn trưởng đi! Kêu thêm nhiều người đến, chúng ta chờ tại chỗ này."

Nhìn người đàn ông nhỏ gầy nhanh nhẹn chạy nhảy trong rừng, Diệp Thu nhíu nhíu mày, nhỏ giọng hỏi Diệp Cẩn, "Ca ca, người này có phải cũng có dị năng không?"

Diệp Cẩn kề sát vào tai cậu, cánh môi chạm lên vành tai, hơi thở ấm nóng nhuộm đỏ vành tai Diệp Thu, "Ừm, nhưng không mạnh."

Có chút mẫn cảm né tránh, Diệp Thu vươn tay xoa xoa lỗ tai, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Không nói chuyện đàng hoàng được sao!"

Nhếch môi, Diệp Cẩn vừa lòng đứng thẳng người, "Như vậy không tốt?"

Diệp Thu vừa tính nói, đột nhiên nghĩ đến có người mơ ước Diệp Cẩn, liền sửa miệng, nói: "Tốt! Tốt lắm! Phi thường tốt!"

Tầm mắt đảo qua hai mẹ con Vương Song đang nghiến răng nhìn bọn họ, Diệp Thu nhíu nhíu mi, thoải mái ôm lấy cổ Diệp Cẩn: "Em muốn như vậy! Có gì không được?!"

Xoa xoa tóc người trước mặt, Diệp Cẩn cười cười, "Được."

Vương thẩm lắc lắc đầu, không muốn lại nhìn Diệp Thu không chút ngần ngại đưa mình vào miệng hổ, nội tâm thầm than, Nhị thiếu gia sao có thể đấu lại Đại thiếu gia? Bị ăn sạch sẽ, trong lòng còn vui vẻ!

Cười cười nhìn mẹ con Vương Xuân Hoa, Vương thẩm trong lòng khinh thường, có một vài người, chính là không biết tự nhìn lại mình, đâu phải ai cũng tính toán được?

Vương thúc buồn bực nhìn bạn già hết lắc đầu lại gật đầu, mở miệng hỏi: "Làm sao vậy? Đang nghĩ cái cái gì?"

Vương thẩm lắc lắc đầu, "Không có gì, đang nghĩ xem tối nay làm món gì đây!"

Dụ Tiểu Ngư giữ chặt tay Dụ Thụ, lắc lắc: "Ca ca, tối nay sẽ ăn thịt thịt ư?"

Dụ Thụ ngồi xổm xuống giúp bé sửa sang lại quần áo, "Đúng rồi! Tiểu Ngư có muốn ăn không?"

Thành thật gật gật đầu, Dụ Tiểu Ngư nghĩ nghĩ, lại nói: "Diệp Thu ca ca nói nấm rất ngon, Tiểu Ngư có thể ăn không?"

"Có thể nha!" Dụ Thụ sờ sờ đầu bé, cười nói: "Đêm nay làm thật nhiều món cho Tiểu Ngư ăn, được không?"

Vương Xuân Hoa nhìn lợn rừng nằm la liệt, nuốt nuốt nước miếng, toàn thịt là thịt!

Vương Song có chút buồn bực đẩy đẩy bà , nói mình không biết chủ động là bà, hiện tại chỉ biết đến thịt cũng là bà.

Vương Xuân Hoa dời tầm mắt, chống lại ánh mắt oán hận của con gái, trong lòng đột nhiên lóe lên ý tưởng.
Tác giả có chuyện muốn nói: PS:

rfj17 ném một cái địa lôi ném mạnh thời gian:2014-11-23 20:55:55

Cám ơn muội chỉ!!! (づ ̄3 ̄)づ╭? ~

Vì Diệp Tiểu Thu điểm sáp 【 liều chết hợp lại sống rốt cục đuổi kịp đổi mới thời gian! Không thể càng bổng!!! 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net