Chương 2: Gặp lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ehhhhhhh................"
Tôi bất giác hét lên vì bất ngờ. Người đứng trước mặt tôi lúc này lại là "CÔ GÁI ĐÓ". Cô bé đứng đó. Vẫn chiếc đầm đó. Vẫn mái tóc đó. Nhưng tại sao cô ấy lại ở đây?

Tôi cứ đứng đó. Mặt cứ đơ ra. Người không nhúc nhích dù chỉ một phân.

"TÊN KIA! TRONG ĐẦU MÀY NGHĨ CÁI GÌ MÀ LÀM ỒN LÚC ĐÊM THẾ HẢ!?"

Tiếng quát tháo vang lên kéo tôi lại với thực tại.

"X...xin lỗi!"

Quay lại vấn đề hiện tại, tôi nhìn quanh một lúc rồi kéo tay con bé vào trong nhà. Dù biết tôi có thể đi tù vì cái hành động nông nổi này nhưng giờ tôi không thể để con bé ở bên ngoài được.

Tôi kéo con bé vào trong nhà, đóng sầm cửa lại, tôi đập tay chống vào giữ con bé ở ngay sát cửa.(H: Kabe-don :D If you know what i mean :D)

"T....tại sao em lại ở đây?"

"...."

"!?"

*Phụt*

"Ha ha...e...em xin lỗi, nhưn...nhưng mà nó...ha ha"

Tôi cứ nghĩ điều này sẽ làm mọi việc dễ dàng hơn nhưng mà có thể tôi đã nhầm mất rồi. Khuôn mặt lúc cười đó của cô bé thực sự rất đẹp, nhưng giờ nó lại càng khiến tôi xấu hổ hơn. Mặt tôi đỏ hết cả lên, đủ để khiến đầu bốc khói.

Cố gạt sự xấu hổ sang một bên, tôi gằn giọng nhắc lại:

"EM-ĐẾN-ĐÂY-LÀM-GÌ?"

"Anh làm gương mặt nghiêm trọng quá rồi đấy... Em đến đây đơn giản là để gặp anh thôi, Ai-san"

Cô bé đáp lại tôi với vẻ hời hợt, qua loa nhưng xen chút cợt nhả. Cô bé ngước lên nhìn tôi, cất tiếng:

"Dù chúng ta là bạn thuở nhỏ nhưng anh không thấy làm "vậy" với một thiếu nữ mình vừa gặp có hơi vội vàng quá à?"

"Uh....."

Cô bé mỉm cười, cúi đầu xuống, lách nhẹ qua người tôi rồi đi vào bên trong.

"!!!"

"N...này, đợi chút đã, chúng ta đã nói xong đâu!"

"Thế anh định đứng đấy nói suốt đêm sao, ít ra thì ta cũng phải ngồi xuống uống cốc trà rồi nói gì thì nói chứ?"

"Uh...um, thôi cũng được, thua em luôn rồi đó."

Cô bé mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc giường phía cuối căn phòng.

************************************

*Cạch*

"Xin lỗi vì nhà anh không có gì để mời em cả."

Tôi đặt chiếc cốc xuống rồi ngồi đối diện với cô bé.

"Không sao đâu ạ. Dù sao thì em cũng rất thích trà Nhật mà."

Nhà tôi không hề có bất kỳ một cái gì cả vì ít khi có người nào đến thăm tôi . Cha mẹ mất sớm, có mỗi ông anh họ thì giờ ông cũng bỏ tôi mà đi với gái rồi, dù ổng lâu lâu cũng về thăm nhưng đúng là chả trông đợi được gì vào cái ông này cả. Cứ mỗi lần ổng về là y như rằng ổng bị vợ đuổi ra khỏi nhà. Làm người giảng hòa mệt chết đi được nên tôi cũng chẳng muốn ổng về đây chút nào dù có hơi cô đơn thật.

Tôi cũng khá thích uống trà nên hay mua về tự pha mỗi buổi sáng. Uống Sencha ( một loại trà phổ biến ở Nhật Bản) đúng là số dzách.

"Um... Ngon thật đấy!!!"

Cô bé cầm cốc trà tôi vừa pha lên và nhấp một hụm nhỏ rồi tấm tắc khen khiến tôi cảm thấy rất vui, thực sự thì tôi không hay pha cho người khác uống nên cũng không biết có hợp với khẩu vị của họ không nữa.

Nén cảm xúc vui sướng của mình lại, tôi lên tiếng:

"Quay lại với chủ đề chính. Em nói rằng muốn gặp anh là sao?"

"À thì đúng là em muốn đến đây gặp anh, muốn xem cuộc sống hiện tại của anh thế nào, ngoài ra còn có một số việc khác phải giải quyết ở đây."

"Một số việc khác?"

"Uh...Để mà nói thì dài dòng lắm nên để lúc khác nhé, Ai-san"

"Ehhh....Nhưng mà lúc khác là lúc nào mới được cơ ch...!?"

[Uuuuuuuu.....]

"!!!!"

"AI-SAN!!! CẨN THẬN!!!"

"Ehhh....!?"

Bất ngờ trước tiếng hét của "Hades -Sama", tôi khựng lại trong khoảng khắc.

"GRRROARRRR......"

"Tiế...tiếng thét đó l..là gì vậy!?"

"Tch.... Chết tiệt! Không ngờ nó lại tìm đến đây đúng lúc này."

"Ehh..... Ý của em là sao? Cái gì đến?"

Một cánh tay to lớn màu đỏ máu sẫm xuất hiện từ lỗ đen trên tường. Cánh tay đó to và nặng đến mức làm sập luôn chiếc giường yêu quý của tôi. Gạt chuyện đó sang một bên, từ bên trong hố đen xuất hiện một con quái vật to lớn với chiếc mặt nạ đầu lâu kì dị mang lại cái cảm giác bất an đến khó tả.

"Cuối cùng... Ta....cũng.... tìm.... được ngươi rồi..."

Con quái vật kì dị đó hướng anh mắt về phía tôi và nói với chất giọng trầm khàn đặc.

"Ta... sẽ... hoàn thành... ý muốn..... của .... chủ nhân."

"Ta... sẽ... không bị.... trừng phạt...... nữa."

"Chủ nhân? Bị trừng phạt? Ý của ngươi là sao?"

"Ngươi.... không cần.... biết.... Hôm nay... chính là..... ngày tàn.... của ngươi."

"AI-SAN!! TRÁNH ĐI!!!"

"Ehhhh...."

con quái vật giơ cánh tay lên, nắm chặt bàn tay rồi giáng một đòn thật mạnh về phía tôi. May mắn thay, tôi đã kịp né qua chỗ khác nhờ lời cảnh báo đúng lúc của Kurohime nên tôi mới thoát nạn.

"AI-SAN!!! CẨN THẬN!!! HẮN CHƯA DỪNG LẠI ĐÂU!!!

Con quái vật kì dị đó lại tiếp tục giơ cái cánh tay bự tổ chảng của nó lên và chuẩn bị giáng xuống một lần nữa.

[XOẸT]

[Tong.......tong]

1 thứ chất lỏng âm ấm bắn vào mặt tôi

"Máu!?"

Đưa tay lên quệt vết máu dính trên mặt, thứ "chất lỏng giống máu" bỗng nhiên vỡ ra thành từng mảnh vụn rồi biến mất trong khoảng không. Những bất ngờ cứ nối tiếp những bất ngờ, tiếp đó là tiếng hét vang khản đặc vì đau đớn xen lẫn sự tức giận làm rung chuyển cả căn phòng. 

"Gahhh.... con nhãi... khốn nạn... Mày dám......"

Con quái vật rống lên, cùng lúc cánh tay của nó rơi cái "BỊCH" xuống mặt đất. 

"Kurohime....-san"

Cô bé bỗng nhiên đứng trước mắt tôi và người của cô bé được bao quanh bởi làn khói đen kì lạ... Trên tay cô bé còn có cầm một cây trượng dài có hình dạng cũng khá là kì lạ nhưng nếu xét về tổng thể thì sự xuất hiện của Kurohime cũng đã là một sự kì lạ rồi chứ đừng nói đến những thứ khác.

Gạt chuyện sang một bên, tôi chuyển hướng chú ý sang phía con quái vật. Cánh tay rỉ máu của con quái vật giờ đã lành lại như không có chuyện gì xảy ra cả.... SẼ là như vậy nếu con quái vật không không thở dốc và rên rỉ như vậy...

"Nhãi ranh.... khốn nạn.... Làm sao.... ngươi.... lại có được.... cây trượng đó....?"

"Đó không phải việc của ngươi, tên khốn!!! Tại sao ngươi lại tìm Ai-san của ta?"

"Thằng nhãi đó.... không ... đến lượt.... mày.... phải quan tâm. Thằng nhãi đó.... nó..... thuộc về.....chủ nhân"

"Ai-san!! Mau trốn đi! Việc ở đây để em lo cho!"

"Thằng nhãi.... ngươi.... đừng.... hòng.... trốn thoát!!!"

"MAU ĐI ĐI!!!"

"Đừng có.... lơ đãng.... vậy chứ.... con khốn."

Con quái vật này cứ như có họ hàng với đỉa vậy. Vừa mới lành vết thương đã lại chuẩn bị tấn công một lần nữa. 

 "Kurohime-san!!! Cẩn thận đằng sau!!!"

"!!!"

[Kengg]

Cô bé quay người lại, giơ cây trượng dài trước ngực đỡ lấy đòn tấn công của con quái vật kì dị làm vang lên một âm thanh như hai thanh kiếm chạm vào nhau.

"Chấp nhận đi... con nhãi khốn nạn... mày... không thể... cứu được nó... đâu."

"Ai-san!!! Cẩn thận!!"

"Arghhh......."

Cánh tay bị cắt lìa của con quái vật bỗng nhiên di chuyển và tóm lấy tôi từ phía sau. Tôi càng cố cựa quậy thì nó lại càng bóp chặt hơn nhưng dù có chết tôi cũng không thể nào chết chỉ vì không cố gắng được, cả cuộc đời này tôi đã bỏ cuộc trước rất nhiều thứ rồi. Nếu đây là giây phút cuối đời thì tôi muốn thử cố gắng một lần, hơn nữa tôi không thể nào làm gánh nặng cho
Kurohime-san được.

"Arghhhh......."

"Vô ích thôi.... một thằng nhóc.... như ngươi.... không thể.... thoát được đâu."

"Kh...khốn nạn....Arghhhh....."

"Ai-san!!!"

Cánh tay khổng lồ ngày càng bót chặt hơn làm tôi ngất lịm đi.

  ************************************  
*Theo lời kể của Kurohime(Hades)*

"Ai-san!!!"

"Ke ke ke.... Mày... nghĩ cứ cố... là được... hả thằng nhãi...."

 Tôi đưa ánh nhìn tức giận nhìn về phía con Hollow "khốn nạn"( con quái vật theo lời Aikawa).  

"Tên khốn!!!"

"Ke ke ke....."

Tôi dồn linh lực của mình thành một lưỡi hái dài sắc nhọn màu đen huyền phía đầu cây trượng. Từ lưỡi hái tỏa ra một làn khí đen chứa đầy sát khí.

"CHẾT ĐI TÊN KHỐN!!!!"

Tôi vung cây trượng lên rồi chém một nhát xuyên qua không trung hướng thẳng đến con Hollow đang cười một cách khoái chí và thỏa mãn sau khi bóp "chết" Ai-san.

"!?"

Tên Hollow dùng hai tay cố đỡ lấy đòn tấn công của tôi nhưng vô ích thôi. Giờ không có gì ngăn cản nữa tôi giết chết tên khốn này ngay tại đây. Siết chặt cây trượng trong tay, tôi dùng hết sức ném cây trượng đi làm hai chân hắn tách thành hai phần riêng biệt rồi ngã xuống và dính trọn toàn bộ đòn tấn công trước đó của tôi, hắn giờ còn không còn sức gượng dậy nữa chứ đừng nói là phản kháng lại. Chưa dừng lại ở đó, tôi lao lên, bắt lấy cây trượng trong không trung, siết chặt đôi bàn tay, chém liên hoàn vào cơ thể cục mịch vô dụng đó thành từng mảnh.

"Kết thúc rồi, tên khốn."

Tôi hít một hơi thật sâu, dồn linh lực vào bàn tay tạo thành một quả cầu nhỏ màu tím đen. 

"CHẾT ĐI!!!!" 

Bằng tất cả sức lực của mình, tôi ấn thật mạnh quả cầu vào đầu của con Hollow chết dẫm, chỉ trong một khoảng khắc ngắn, cái bản mặt khốn nạn của hắn phía sau chiếc mặt nạ xấu xí của hắn tan thành mây khối rồi biến mất trong không trung cùng với toàn bộ cơ thể của hắn.

"Ai-san!"

Tôi quay mặt nhìn về phía Ai-san, tôi nhào tới ôm chầm lấy cơ thể đã ngất lịm đi của anh, nước mắt đột nhiên trào ra, tôi cố gắng kìm lại cảm xúc trong lòng, gượng mỉm cười trước đôi mắt đang nhắm tịt của anh.

"Em xin lỗi... Tất cả là tại em nên anh mới ra cơ sự này.... Nhưng không sao cả, mọi thứ đã ổn rồi...."

"Anh sẽ ổn thôi...."

"Em chắc chắn sẽ giúp anh sống sót..."

Nước mắt vẫn cứ thế tuôn ra cho dù tôi đã cố gắng hết sức kiềm nén nó lại.

"Em sẽ giúp anh lấy lại sức mạnh được của mình..."

"Nó chắc chắn sẽ giúp được anh...."

Vừa dứt lời, tôi lấy ra một viên tinh thể đen từ hư không, đặt nó phía trước ngực của Ai-san, miệng lẩm bẩm câu thần chú.

"Bóng tối bao trùm vạn vật.... dập tắt ánh sáng nơi đây.... nuốt chửng tất cả mọi thứ.... hỡi linh hồn của quỷ dữ.... nghe lệnh ta.... KHAI ẤN!!!"

Ngọn lửa xanh bốc lên từ viên tinh thể bao bọc lấy thân thể của Ai-san. Từ đầu Ai-san, một dấu ấn nhỏ màu đen bỗng hiện ra ngay giữa mu bàn tay, dấu ấn lóe lên lần cuối cùng rồi mờ dần và ngọn lửa bao quanh anh cũng từ đó dần dần mà biến mất.  

    ************************************   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net