Chương 3: Hình xăm kì lạ (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Theo lời kể của Aikawa*

"Urghh.... Đầu của mình đau quá!!"

Khi tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm trên chiếc giường thân yêu của mình, đầu còn chút choáng váng. Tôi ngồi dậy một lúc, dụi mắt vài lần rồi ngáp một cái thật dài, tôi bước xuống giường, vặn người vận động xương cốt một chút rồi bước từng bước về phía nhà vệ sinh.

Đứng trước bồn rửa tay, tôi lấy một chiếc khăn ấm lau mặt để xóa tan cơn buồn ngủ. Tôi vắt chiếc khăn rồi phơi lên giá, một tay nắm lấy chiếc bản chải bên trong chiếc cốc cạnh bồn rửa, tay còn lại mở nắp tuýp kem đánh răng, khi tôi chuẩn bị bóp tuýp kem thì....

"Wtp!!! Cái quái gì thế này!?!?!?"

Tôi nhìn vào hình xăm kì lạ trên mu bàn tay, nó khá mờ, nhưng chỉ cần chú ý chút xíu thôi cũng đủ để nhìn thấy rồi.

"Thế quái nào lại có hình xăm ở đây vậy?? Mình không nhớ là mình đã từng xăm hình trước đây."

"Nó không chỉ là hình xăm bình thường đâu."

"Uwaaaaaaa........"

Giọng nói từ phía sau bỗng nhiên vang lên khiến tôi giật bắn mình. Phía sau tôi không phải ai khác lại chính lại Kurohime-san.

"K...K...Kurohime-san!?"

Tim tôi bỗng nhiên lạc đi một nhịp khi nhìn thấy cô bé.Có vẻ như cô bé vừa bước ra khỏi phòng tắm nên cô bé không mặc gì cả. Cơ thể trẵng trẻo không một tì vết của cô bé chỉ được che đi chút ít bởi chiếc quần lót và chiếc khăn tắm... Cô bé đã vốn xinh đẹp rồi mà giờ lại còn như "vậy" nữa thì sao tôi chịu nổi.

"???"

"K...K...Kurohime-san!!! S...sao em lại ở đây???"

"Em không ở đây thì ở đâu chứ?"

"K...Không phải... Ý...ý anh là... Em l...làm gì ở đây?"

"Thì đi tắm chứ làm gì! Em sống ở đây mà."

"T...tắm??? S...sống ở đây??? Ý...ý em l...là sao???"

"Thì đó. Từ giờ em sẽ sống ở đây. Bộ em chưa có nói hả?"

Tôi cố gắng nhớ lại những sự kiện xảy ra ngày hôm qua. Đầu tôi bỗng nhiên đau như búa bổ. Ngày hôm qua, con quái vật kì dị khổng lồ đó, tôi nhớ mang máng, lúc đó, cánh tay bị cắt lìa của nó bóp chặt lấy tôi, tôi càng vùng vẫy thì nó càng siết chặt hơn. Nó siết chặt đến mức đủ để GIẾT CHẾT tôi lúc đó nếu nó muốn chứ không chỉ làm tôi bị bất tỉnh nhân sự. Toàn bộ mọi thứ cứ hiện lên liên tục trong đầu tôi, rất rõ nét, rất chi tiết đến lạnh cả sống lưng khi nghĩ về nó.

"Gahhhhhh..........."

Tôi bất giác hét lên một tiếng đầy đau đớn, tôi không ngừng đổ mồ hôi lạnh do sự đau đớn trong quá khứ cũng như sự sợ hãi sau khi nếm trải cảm giác sắp bị giết. Từng giọt mồ hôi cứ thể tuôn ra cùng với đó là sự đau đớn đến kinh người mà đầu tôi mang lại.

Tôi ôm chặt lấy đầu mình trong sự đau đớn và sợ hãi. Tôi thực sự thực sự không muốn nhớ lại hay tin rằng điều đó là sự thực. Tôi thực sự đã rất sợ hãi, trong tâm trí tôi cứ không ngừng oán trách số phận trớ trêu này. Tại sao, tại sao lại phải là mình cơ chứ. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường như một con người bình thường. Tại sao giờ đây tôi lại vướng vào mớ lộn xộn đầy hư cấu này cơ chứ.

Cơn đau cứ không ngừng vắt kiệt sức lực của tôi, nó làm đầu tôi trở nên trống rỗng rồi bất tỉnh lúc nào không hay (H: YSL vcl :D 3 chương mà ngất lấy ngất để 4-5 lần :v)

************************************

Sau khi bất tỉnh, tôi rơi vào một khoảng không bất tận, nó khá giống so với lần trước, vẫn là một mà đêm đen kịt, hoàn toàn không có bất kể một thứ gì ở đây cả, kể cả mặt đất mặc dù tôi vẫn có thể đứng được. (H: I believe i can fly, i believe i can touch the sky :V)

Dù nó khá giống lúc trước nhưng lại có cái gì đó rất khác so với lúc trước, có thứ gì đó rất khác lạ, tuy không thể sờ hay nhìn thấy nhưng tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được nó.

{Nhắm mắt lại}

"???"

"Ai vậy???"

Dù khá bất ngờ trước câu nói kì lạ đó nhưng tôi vẫn làm theo những gì nó bảo, chắc là tôi điên mất rồi. Tôi khép dần hai hàng mi, sau khi chắc chắn rằng mắt tôi đã nhắm lại, cái giọng nói kì lạ đó lại bắt đầu lên tiếng:

{Tập trung toàn bộ năng lượng tại đan điền. Sau đó hãy giải phóng năng lượng ra toàn thân}

"Tập trung tại đan điền, sau đó giải phóng ra toàn bộ cơ thể...Tập trung....giải phóng...."

Tôi vẫn nhắm nghiền hai con mắt, mồm không ngừng lẩm bẩm theo những gì "nó" nói. Tôi cố gắng tập trung hết sức có thể, dồn toàn bộ sức lực xuống đan điền nhưng điều đó thực sự quá khó. Năng lượng trong cơ thể tôi cứ giống như mớ bòng bong vậy, chúng cứ dính lấy nhau, đan xen lẫn lộn, khi tôi cố gắng đẩy chúng xuống đan điền, chúng cứ bay mòng mòng xung quanh, chạm vào còn không thể chứ đừng nói là đẩy . Dù tôi có dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân nhưng xem ra vô vọng rồi.

{Đừng đẩy, hãy cảm nhận nó, hòa mình vào nó, thả mình theo nó, nhẹ nhàng đưa nó xuống đan điền}

Nghe thấy lời chỉ dẫn từ giọng nói đó, tôi thả lỏng toàn thân, cảm nhận lấy dòng năng lượng tuôn trào trong cơ thể, từ từ thuận theo dòng chảy đưa chúng về đan điền.

"Yosh!!!"

Trong giây phút vui sướng ngắn ngủi, tôi buột miệng reo lên, tuy tôi không muốn vướng vào rắc rối nhưng cái cảm giác làm được thứ mình muốn làm vẫn thực sự rất thú vị.

{Làm tốt lắm. Giờ cậu đã có thể cảm nhận được "nó", cậu có thể mở mắt ra được rồi}

Tôi mở hai con mắt đang nhắm nghiền, tôi nhìn xung quanh một lúc, mọi thứ bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn. Khoảng không đen kịt lúc trước giờ bỗng tràn ngập những dải năng lượng bay lơ lửng giữa không trung. Chúng bao quanh lấy tôi, bay lơ lửng, khi tôi thử chạm vào thì chúng lại tan thành từng mảnh rồi biến mất.

Khi tôi đang đứng ngơ ngác giữa những dòng năng lượng lơ lửng, giọng nói đó lại vang lên:

{Đừng cố gắng chạm vào những dải năng lượng đó, dù cậu có thể cảm nhận được chúng nhưng nó không có nghĩa là nó sẽ an toàn với cậu bây giờ đâu}

Giọng nói đó có vẻ càng ngày càng tiến đến gần tôi, âm thanh ngày càng lớn dần lên, gần đến mức như thể người đó đang đứng trước mặt tôi vậy.

Bỗng một ánh sáng lóe lên trước mắt tôi. Một bóng người xuất hiện trước mắt tôi, một thân hình cao ráo, gầy gò ốm yếu, trông khá là "cái bang" nhưng khí tức xung quanh người đó không thể nào mà đùa giỡn được.

"Ôn... ông là ai?"

{Đơn giản thôi. Ta là cậu và cậu là tôi, chúng ta vừa là một người vừa là hai người riêng biệt.}

"Đơn giản cái con khỉ!!! Ý ông là sao khi nói tôi là ông, ông là tôi?"

{Ta chỉ nói vậy thôi. Cậu tin hay không thì tùy. Giờ ta có việc phải đi. Tạm biệt. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.}

"Ehh...Ê.....Chờ đã........"

************************************

"Tch.... Giấc mơ quái quỷ gì vậy?"

Tôi nhỏm dậy, ngồi một lúc, trong đầu vẫn cứ thắc mắc về giấc mơ lúc nãy. Sau một hồi ngồi chấn tĩnh bản thân, tôi thở dài một tiếng thật dài đầy bất lực. Bất chợt tôi cảm thấy thứ gì đó mềm mềm, vừa tay, bóp rất... sướng tay.

Tò mò về "thứ đó", tôi quay mặt nhìn về phía bàn tay.

"Uwaaaa...."

Bất ngờ trước khung cảnh trước mặt, tôi vội vàng rụt tay lại, bật ngược ra đằng sau.

"N...Ng...Ngực!!!!"

Tôi nhìn xung quanh, có vẻ như đây là phòng ngủ của tôi, có vẻ như cô ấy đã đưa tôi vào đây. Nhưng bỏ chuyện đó qua một bên, tình cảnh bây giờ không thừa thời gian để nghĩ về chuyện đó.

Chuyển ánh nhìn về phía cô gái xinh đẹp đang "khẩn thoa" nằm bên cạnh. Đời tôi giờ đây chấm dứt rồi, chuẩn bị ngồi bóc lịch trong tù rồi.

Tôi ôm đầu tuyệt vọng khi nghĩ về tương lai tăm tối trước mắt.

Tôi thầm nghĩ tranh thủ lúc cô bé chưa dậy thì lặng lẽ

"Uhmmm... Chào buổi sáng, Ai-san!"

"Chào buổi sáng."

Tôi bất giác trả lời lại mà không để ý gì cả, đến khi tôi nhận ra thì cô bé đã ôm chầm lấy tôi bằng cái cơ thể trắng nõn tuyệt đẹp đầy khiêu gợi đó. Cái cảm giác "cái thứ mềm mềm đó" cạ vào lưng thực sự kích thích quá.

Bất ngờ kèm với sự xấu hổ, tôi không biết phải làm thế nào nên chỉ quay mặt sang hướng khác, mặt đỏ ửng hết cả lên, thật không ra dáng một thằng đàn ông gì cả.

Cô bé dường như chỉ đợi tôi mất cảnh giác, cô nở một nụ ranh mãnh, xoay người tôi lại rồi nắm lấy tay tôi đặt lên ngực của cô.

"Nếu là Ai-san thì em không để tâm đâu."

Bất ngờ nối tiếp những bất ngờ, không kịp phản ứng với những gì đang xảy ra, tôi ngồi đần ra đấy một lúc, há hốc miệng mà không thể nói lên một lời nào.

Tôi không thể để một người con gái đẹp nhìn thấy tôi trong bộ dạng thảm hại này được. Tôi rụt tay lại, đứng dậy rồi chạy thẳng ra bên ngoài đóng sầm cửa mà không hề ngoảnh lại, không phải cô bé không đủ sức quyến rũ tôi mà là tôi sợ rằng nếu tôi còn ở đấy thì tôi không tự được mà làm gì đó với cô bé mất. (H: Me too :P)

Một đóa hoa đẹp như vậy không thể muốn chạm là chạm được.

Dù cách nhau một bức tường nhưng tôi vẫn không thể nào giữ được bình tĩnh. Tôi nhớ lại những gì cô ấy nói lúc trước, cái cảm giác được sống chung với một người đẹp như vậy vừa làm tôi vui sướng vừa lo sợ rằng nếu như sự việc vừa rồi lại tái diễn thì không biết được rằng giờ này năm sau tôi đang ở đâu nữa.

Máu mũi của tôi từ từ chảy xuống khi không ngừng nghĩ về thân hình tuyệt đẹp đó. Dù tôi có cố gắng quên đi thì khung cảnh lúc đó vẫn cứ quanh quẩn trong đầu tôi.

************************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net