Chương 4: Hình xăm kì lạ (2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Cạch*

Đột nhiên có tiếng mở cửa khiến tôi giật mình, tôi nhanh chóng đưa hai tay lên che mắt dù nó chỉ là phương án giải quyết nửa vời mà thôi. (H: Che như không thì che làm gì, bỏ tay xuống nhìn thẳng về phía trước như một thằng đàn ông xem nào :v)

"Anh không cần che mắt nữa đâu. Em mặc đồ vào rồi."

Nghe thấy vậy tôi mới dám bỏ tay xuống mà nhìn về phía cô bé. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy con bé mặc quần áo bình thường đấy, dù trước đây có thấy cô bé mặc một chiếc đầm đen nhưng có thể do lúc đó có quá nhiều chuyện xảy ra nên tôi không để ý lắm. Tội lỗi, tội lỗi quá.

Dù chỉ là những món đồ mà phái nữ hay mặc thôi nhưng khi cô bé mặc vào thì lại mang đến một cảm giác khác hẳn, cô bé thực sự rất đẹp.

"Anh thấy sao?"

Ngơ ngẩn trước vẻ đẹp của cô bé, tôi chỉ biết đứng đực ra đấy, ngẩn ngơ mà không thốt lên được lời nào.

"Ah...à....uhm. Dễ thương lắm."

Tôi chỉ có thể nói vậy thôi chứ bây giờ mà muốn diễn tả vẻ đẹp của cô bé bây giờ thì chắc đến mùa quýt năm sau mất.

"Cảm ơn!!!"

Cô bé nở nụ cười vui mừng khi thấy tôi nói vậy, chắc cô bé vui lắm.

"Giờ ta ăn sáng được chứ. Em sẽ nấu những món thật ngon cho anh."

"Ah... uhm... Đ-được, được chứ... Em nấu đi."

"Vâng! Theo ý ngài, CHỦ NHÂN!!!"

Cô bé quay người tiến về phía bếp, không quên để lại một nụ cười tinh nghịch.

Tôi không ngờ rằng chỉ trong một ngày thôi mà tôi có thể nhìn thấy nhiều cảnh đẹp như vậy, nhìn hình ảnh cô bé mặc chiếc tạp dề dễ thương như vậy đang nấu đồ ăn sáng cho mình khiến tôi cảm thấy cuộc đời thật tuyệt vời. Cuộc đời này không ngờ vẫn còn màu hồng đẹp đẽ. (H: Với m thôi main ạ.)

"Anh chỉ có chừng này đồ trong tủ lạnh thôi à?"

"À thì, anh sống một mình và còn hay bận một số việc nữa nên ít khi có thời gian ăn ở nhà lắm, với lại với anh thì thế là quá đầy đủ rồi."

"Anh nên lo lắng cho sức khỏe của mình hơn đi."

Cô bé nhặt lấy vài quả trứng, quay về phía bếp và bắt đầu nấu nướng.

Cô bé nấu đồ ăn sáng còn tôi ngồi đọc báo buổi sáng và nhâm nhi ly cà phê đen, cảnh tượng này sao giống một đôi vợ chồng mới cưới quá vậy. Mà chắc chỉ dừng lại ở mức "giống" thôi chứ không thành sự thật được đâu nhỉ.

Mùi thức ăn bắt đầu phẳng phất xung quanh phòng, một mùi hương thật tuyệt vời.

"Thức ăn xong rồi đây."

Cô bé mang ra hai đĩa trứng cuộn cơm trong cực kì ngon mắt, cô bé đặt hai đĩa cơm lên bàn, hương thơm lan tỏa , tôi tò mò không biết vị nó sẽ như thế nào đây.

Cô bé đặt chiếc thìa cạnh đĩa thức ăn, ngồi xuống phía đối diện rồi chống tay lên bàn nhìn tôi, cô bé cứ như đang chờ đợi để được khen vậy.

Cố gắng lẳng tránh ánh nhìn về phía mình, tôi chắp hai tay lại với nhau.

"Itadakimasu."

Tôi dùng thìa xúc một miếng rồi cho lên miệng nếm thử. miếng trứng như hòa tan trong miệng vậy, mùi vị lại rất là vừa miệng, nói chung là cực kì tuyệt vời, tôi còn không ngờ con bé biết cả sở thích ăn cay của tôi nữa.

"Ngon quá!!!"

Miếng trứng như hòa tan trong miệng vậy, mùi vị lại rất là vừa miệng, nói chung là cực kì tuyệt vời, tôi còn không ngờ con bé biết cả sở thích ăn cay của tôi nữa.  

"Em rất vui khi anh nói vậy." 

Chẳng cần nói cũng biết gương mặt con bé khi cười đúng là đẹp nhất. Mà giờ phải ăn cái đã, nói chuyện gì đó tính sau.

 ************************************

Sau một hồi bổ sung "tinh" lực, tôi dùng băng gạc cuốn quanh cánh mu bàn tay, dù nó vẫn dễ gây hiểu lầm nhưng vẫn tốt hơn mang nguyên cái hình xăm kì dị này ra đường mà không che đậy gì cả, tôi không muốn mọi người nhìn tôi giống như đang nhìn vào một thằng trẻ trâu du côn tí tuổi đua đòi xăm hình.

Ngồi đối diện với cô bé, tôi mở đầu cuộc nói chuyện đúng chuẩn một thanh niên nghiêm túc tiêu biểu của năm, mắt nhìn thẳng, tự tin, không do dự, không vòng vo tam quốc.

"Rốt cuộc thì cái hình xăm quái dị này là cái quái gì vậy?"

"Thì em đã nói rồi đó, nó không phải một hình xăm bình thường, nó được tạo ra khi em dùng sức mạnh để cứu anh."

"C-Cứu anh!?"

"Khi anh bất tỉnh, linh hồn của anh sẽ chuyển hóa thành linh lực để Hollow hấp thụ. Dù em đã dùng quyền năng của mình để "vá" lại linh hồn anh nhưng nó vẫn sẽ tạo ra một lỗ hổng lớn trong quá trình tái tạo."  

Vừa dứt lời, cô bé cầm lấy cốc trà trên bàn nhấp một ngụm rồi nói tiếp:

"Hình xăm này chính là thứ ngăn cho linh lực của anh không thoát ra ngoài quá nhiều."

"Ý em là cái hình xăm quái dị này là thứ khiến tim anh vẫn còn đập sao?"

"Không!"

"Uhm...Anh hiểu r... Wtf!?"

"A-anh vẫn còn sống mà tim không cần đập sao???"

"Đúng là anh còn sống, cơ thể, mọi thứ đều bình thường ngoại trừ trái tim ngừng đập. Nhưng thế không có nghĩ là anh bất tử, anh vẫn sẽ chết nếu cạn linh lực hoặc bị băm thành *beep* mảnh. Dễ hiểu mà phải không." (H: Dễ dễ con c*c ='= Méo hiểu gì cả)

"Vẫn sống mà tim không cần đập, ảo vkl. Mà quay lại một chút đã. Hollow là cái qq gì vậy? Cả linh lực nữa?"

"Trước tiên,Hollow là tên gọi chung của những linh hồn lang thang trong nhân giới do không thể siêu thoát, dù vậy không phải linh hồn lang thang nào cũng Hollow, chỉ có những linh hồn bị vấy bẩn hoặc đã tạo ra quá nhiều nghiệp chướng khi còn sống. Nói đơn giản thì Hollow là những linh hồn xấu xa và thèm khát linh lực, vậy thôi."

"Vậy con quái vật khổng lồ quái dị lần trước cũng là Hollow phải không?"

"Đúng vậy."

"Tiếp đến, linh lực là một dạng năng lượng được tạo ra từ sinh vật có mang linh hồn, nó giống như một dạng năng lượng tự dưỡng, nó giúp cho cơ thể hoạt động bình thường mà không cần bất kì một điều kiện cần thiết nào để thực hiện."

"Một số người thuần thục trong việc điều khiển linh lực thì có thể nắm bắt được số mệnh, có thể cứu hoặc giết chết một mạng người trong tíc tắc."

"Vậy ý em là nếu thành thạo, anh có thể làm được như vậy à?"

"Ừ thì.........cũng đại loại vậy?"

Em ấy vừa nói vừa nghịch mái tóc của mình, bộ tôi là trường hợp đặc biệt à???

"Mà khoan, nói vậy thì tức là anh có thể có được sức mạnh "

"Vâng, tùy vào linh lực của từng người mà sức mạnh thuần túy cũng như thể chất cũng sẽ thay đổi"

"Cái linh lực gì gì đó mà em nói tới nó trong giống như thế này không?" - Tôi vừa nói vừa dùng tay chỉ lên trên.

"Uhm... Đúng là nó.... Cơ mà anh có thể thấy được nó sao!?"

Cô bé có vẻ khá bất ngờ với những gì tôi vừa nói, chả lẽ việc đó ghê gớm lắm sao? Nhìn cô bé như vậy, tôi chỉ biết gãi đầu cười gượng.

"À thì.... Anh không biết có nên nói ra không nữa... Có một người đã dạy anh...trong giấc mơ."

"Trong giấc mơ!?"

Cô bé dường như đang rất lo lắng, sự bồn chồn hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của cô bé, trông  cô bé như đang giấu diếm tôi điều gì đấy. Cảm thấy không khí đang trong tình huống đi xuống, tôi luống cuống cố gắng vớt vát chút không khí còn xót lại:

"C-có chuyện gì sao?"

"Ah...À không, không có gì đâu...Anh đừng lo." - Tôi nắm lấy bàn tay của cô bé.

"Em không cần phải giấu diếm anh chuyện gì đâu. Cứ nói đi." 

"Không có gì cả đâu mà..." - Cô bé cố gạt tay tôi ra rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy con bé phản kháng mạnh mẽ như vậy

"Nói đi." - Tôi gằn giọng.

"!!!"

Dù không muốn làm thế với một cô gái xinh đẹp chút nào nhưng đây là tình thế bắt buộc, tôi không thể làm gì khác được, tôi phải làm cô bé nói ra còn hơn là cứ để như vậy thì tôi sẽ cảm thấy ngứa ngáy trong lòng lắm.

Hơn nữa để một người con gái gặp nhiều rắc rối vì một điều gì đó liên quan đến mình mà mình thì lại không biết gì hết thì không đáng mặt thằng đàn ông.

Trước sự kiên quyết của tôi, cô bé không thể nào mà phản kháng lại được nữa. Dù trong lòng không muốn nhưng cô bé kiểu gì cũng phải nói thôi.

"À thì... C-chuyện này... Nó không có gì to tát lắm... Chỉ là..."

"Chỉ là?"

"Chỉ là... em hơi lo lắng thái quá thôi."

"Cái người mà anh gặp trong mơ đó, người đó có còn nói gì với anh nữa không?"

"Người đó hả... À thì, ông ấy còn nói gì đó về việc ông ấy là anh, anh là ông ấy nữa... Ông ấy còn bảo rằng sẽ gặp lại anh nữa."

"Tch." - Cô bé tặc lưỡi một tiếng làm tôi bị bất ngờ.

"Ai-san! Trong khoảng thời gian này, anh đừng đi đâu làm gì mà không có em nha. Hoặc ít nhất thì phải mang chiếc vòng này theo bên mình."

Cô bé lấy ra một chiếc vòng đeo tay rồi đeo vào tay tôi, nó trông khá đơn giản nhưng rất đẹp, phải nói là cực kì đẹp. Mà bỏ qua chuyện đó đi, tôi quay sang phía cô bé:

"Nó là cái gì vậy?"

"Chiếc vòng này nó sẽ bảo vệ anh. Anh nhớ phải luôn mang nó nhé."

"Sắp có chuyện gì sao?"

"Nếu anh nghe theo em thì sẽ không sao đâu. Nhớ lời em dặn nhé."

"Giờ em có một số việc gấp cần phải giải quyết, nhớ là không được đi đâu mà không báo cho em biết đấy."

Vừa dứt lời, xung quanh cô bé xuất hiện một làn khói đen bao bọc lấy cơ thể cô bé. Chỉ trong tích tắc, cô bé biết mất cùng với làn khói mà không để dấu vết gì cả. Cô bé đến và đi như một cơn gió vậy, vèo cái là đến, vèo cái là đi, đúng thật là.

   ************************************  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net